Chương 7

Tác giả: Hảo đại nhất quyển vệ sinh chỉ.

Edit: Aminta.

Chương 7: Tàng Thư Lâu.

***

"Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có làm ta sợ."

Mới vừa được sống yên ổn, tiền còn chưa tích cóp đủ, trẻ nhỏ còn chưa nuôi lớn, bình thường nhát đến nỗi bị người ta gây sự cũng không dám gây sự lại, vậy mà cũng gặp chuyện ư? Không thảm như thế chứ.

Cố Tuyết Giáng dẫn hắn đi về phía trước vài bước cách cây hòe xa một chút: "Nói một cách chính xác là cái kẻ thiểu năng kia gặp chuyện, nhưng hai ta có thể mặc kệ nàng ta không, tất nhiên là không. Dù sao trưa nào cũng ăn cơm chung."

Trình Thiên Nhận nhìn theo mắt gã, lá hòe xanh ngắt dày đặc không che giấu được dây cột tóc màu đỏ bắt mắt của Từ Nhiễm, như có một ngọn lửa đỏ nhảy nhót trong gió nhẹ.

...Ầy, đột nhiên không muốn ăn cơm chung với mấy người nữa.

Sau đó Cố Tuyết Giáng nói tiếp: "Ngươi đi lo việc của ngươi trước đi, chuyện này bây giờ không gấp lắm, ăn cơm trưa xong thì nói sau."

Trình Thiên Nhận không đoán ra nguyên nhân cũng không hiểu gì, giống như là chỉ được người khác cho xem một nửa vở kịch rồi ngưng ở chỗ vạch trần thân phận hung thủ vậy.

Cố Nhị chết tiệt. Ngươi không chịu nói thì ta cũng không thèm hỏi, cho ngươi tức chết luôn. Trình Thiên Nhận vỗ vỗ vai gã, đi thẳng về hướng Tàng Thư Lâu.

Hôm nay Tàng Thư Lâu đông vui hơn so với mọi bữa, bên ngoài tòa lầu có rất nhiều tân sinh đang nghe tiền bối nói chuyện.

"Nó không chỉ cao nhất thành Nam Ương mà còn là tòa lầu cao nhất trong mười hai châu phía Nam. Truyền thuyết kể rằng trên lục địa này, đến Thương Sơn cao nhất ở phía Tây, đến cửa ải Bạch Tuyết cao nhất ở phía Đông, chỉ cần đứng đủ cao thì có thể thấy ánh vàng chuyển động trên đỉnh lầu. Đó cũng không phải là Phật quang của chùa Bạch Mã mà là ánh sáng của trận pháp phòng hộ học viện Nam Uyên."

Nói tới đây, vị sư huynh dẫn đường cười to: "Các sư đệ sư muội, sau này nếu các sư đệ sư muội tạo dựng được sự nghiệp, khi đứng trên đài Trích Tinh của Hoàng đô thì hãy nhớ nhìn về phía Nam; nếu có người siêu phàm nhập thánh thì khi bước lên đỉnh Kiếm Các, cũng xin nhìn về phía Nam, thay sư huynh nhìn xem truyền thuyết này có phải là thật hay không!"

Những lời này khiến cảm xúc của các thiếu niên dâng trào, lòng kiêu hãnh tràn đầy, họ cùng nhau cất tiếng trầm trồ.

"Làm phiền cho qua", "Xin lỗi" Trình Thiên Nhận xin lỗi cả một đường mới có thể đi qua đám người. Khi mới vừa bước vào cửa, hắn chỉ cảm thấy sự ồn ào ầm ĩ sau lưng đột nhiên yên tĩnh, tinh thần thoải mái. Đó đều là do trận pháp cách âm tuyệt vời bên trong lầu.

Tuy rằng từ lúc hắn vào viện tới giờ, cứ hai ngày sẽ đến tòa lầu một chuyến, gió mặc gió mưa mặc mưa. Nhưng mà tòa lầu này có bao nhiêu truyền thuyết kỳ diệu thì cũng không liên quan đến hắn, đối với hắn mà nói nơi này chỉ là một thư viện cần cái gì có cái đó mà thôi.

Ngoại trừ những cuốn sách hắn phải xem ra thì còn phải mượn về cho Trục Lưu xem.

Mượn về cũng có thời hạn nghiêm ngặt, sách bị hư hao thì phải bồi thường rất nhiều tiền, họ cố gắng đọc thật nhanh, lật sách cũng rất cẩn thận. Khi vừa tới Nam Ương, hắn còn có thể dạy cho Trục Lưu, nhưng nửa năm sau, hắn không thể đáp nổi mấy câu hỏi của Trục Lưu nữa, thế là đành phải chép lại, cầm đến Hãn Hải các xin các tiên sinh giải đáp. Mấy tiên sinh còn thường xuyên khen hắn hỏi rất hay.

Kệ sách cao rộng được xếp thành hàng chỉnh tề, nhìn không thấy được điểm cuối. Trong tòa lầu đã có không ít học sinh, hoặc ngồi trên chiếu hoặc đứng ở trước kệ sách cầm sách đọc, khi nói chuyện với nhau cũng phải nhỏ giọng thầm thì.

Tầng thứ nhất là sách thường dùng, sách tham khảo về hơn sáu mươi môn chính trong học viện được xếp theo môn. Tầng thứ hai là sách về môn phụ, càng đi lên cao mấy cuốn sách cũng nói về mấy chuyện ngành ít ai để ý tới. Tới tầng bốn, ngoại trừ mấy cuốn sách buộc chỉ in mực thì còn có thể nhìn thấy mấy cuộn thẻ tre nặng nề không biết ra đời từ bao nhiêu năm trước.

Tầng tám không cho phép người ngoài vào, có người nói trên đó là nơi trưng bày tranh ảnh của các bậc hiền triết đã khuất nhiều đời của Nam Uyên, có người nói đó là trung tâm trận pháp của Nam Uyên.

Trên thực tế, đừng nói tầng tám, đa số học trò mãi đến khi tốt nghiệp cũng không thể xem xong một phần mười số sách ở tầng một.

Nếu đã quyết định cho Trục Lưu thi môn Vạn pháp suy diễn của Phó Viện Trưởng thì cũng phải bắt đầu xem mấy cuốn sách cơ bản. Trước đó Trình Thiên Nhận đã tìm hiểu, suy diễn là một thứ quá mức huyền diệu, có rất ít người học nó, sách cũng là thứ không thể mua được ở phố chợ.

Lầu một có treo một tấm bản đồ hướng dẫn tra cứu, các sách chuyên ngành lớn nằm ở tầng nào đều được ghi rành mạch. Trình Thiên Nhận đi vào tầng thứ tư.

Nơi này không có người, ánh sáng mờ tối, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của bản thân hắn. Ánh nắng tiến vào song cửa sổ, bụi bặm lốm đốm bay trong ánh sáng, hương mực in thoang thoảng, tràn ngập vị cổ xưa. Quá yên tĩnh, hắn không khỏi thả nhẹ bước chân.

Hắn tìm được quyển Mai Hoa Dịch số không hề nổi bật ở kệ sách thứ mười sáu, mang nó xuống ghế lùn rồi mở ra trang đầu tiên. (Mai Hoa Dịch số là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành, bát quái kết hợp thuyết vận khí, bát quái kết hợp ngũ hành... bằng cách lập quẻ chính, hào động và quẻ biền; căn cứ vào sự vật, hiện tượng quan sát hay nghe được, đo đếm được hoặc giờ, ngày, tháng, năm xảy ra sự việc...)

Tiếng cười nói ngoài lầu vẫn còn tiếp tục.

"Tàng Thư Lâu của viện ta tuy rằng đã được sửa chữa nhiều lần nhưng vẫn giữ lại hình dáng mộc mạc lúc ban đầu, mọi người xem câu đối khắc trước cửa này đi, đó là do Phó Viện Trưởng viết vào năm đó, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi."

Mọi người nhìn theo lời người đó, không khỏi đọc thành tiếng: "Đi khắp cả góc trời, đọc hết sách nhân gian."

"Thật khí phách!"

Vị sư huynh dẫn đường đột nhiên hạ giọng: "Thật ra gần như năm nào cũng có người đến đây nhảy lầu tìm đến cái chết......"

"Làm trái với quy tắc của học viện nên bị xóa tên, không còn mặt mũi nào về nhà gặp cha mẹ thế là nhảy lầu. Theo đuổi sư muội rồi bị từ chối, tấm chân tình đặt sai chỗ thế là nhảy. Đánh cược thua người ta, không cam lòng nên nhảy."

Người này lại nở nụ cười, trấn an nhóm sư muội mặt mũi trắng bệch: "Sư huynh khuyên các sư đệ sư muội một câu, sau này có thi không tốt thì cùng lắm thi lại lần nữa, đang ở cái tuổi đẹp, không nên luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu."

So với việc phổ cập kiến thức đứng đắn thì mọi người hiển nhiên càng thích loại bí sử này hơn. Được vô số ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú, vị sư huynh kia không khỏi lâng lâng, tiếp tục nói:

"Thật ra trước câu đối này có hai câu nữa, tạo thành một bài thất ngôn, khụ, "Tàng Thư Lâu sừng sững trăm thước, buông người nhảy xuống xóa ngàn sầu. Linh hồn đi khắp cả góc trời, kiếp sau đọc hết sách nhân gian!"

Mọi người cười to vỗ tay: "Ha ha ha ha thơ hay! Sư huynh tài cao!"

"Không bằng sư huynh viết một bộ thơ Tàng Thư Lâu trăm thước, nhảy xuống xóa ngàn sầu đi, chúng ta treo lên thay câu đối kia!"

Chợt một giọng nói ôn hòa vang lên: "Trên câu đối có mười phù văn liên kết với trận pháp phòng hộ trong tòa lầu, tốt nhất là đừng động vào, tránh để bị thương."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy dưới cây hoa đào mới chớm có một vị thư sinh trẻ tuổi đang đứng, mặc trực cư* màu lam, tóc đen được buộc lên, mang mũ thư sinh* màu xanh lơ. Người đó cười thân thiện mang cho người ta một cảm giác như gió xuân ấm áp.

Không mặc đồng phục học viện, không phải học trò, còn trẻ tuổi như vậy, có lẽ cũng không phải là tiên sinh dạy học. Chắc là thủ thư trong tòa lầu, vị sư huynh kia tiến lên hai bước và hành lễ: "Bái kiến tiên sinh. Xin hỏi đại danh của tiên sinh?"

Vị sư huynh nọ thấy đối phương có khí chất ôn hòa, lòng sinh hảo cảm nên muốn kết giao với đối phương.

Người nọ không tránh né cũng không chối từ cái thi lễ, vẫn nói năng nhẹ nhàng: "Không dám. Ta họ Hồ, tên một chữ Hành, tự là Dịch Tri."

Dứt lời thì người đó bước vào trong lầu, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Phía sau vị thư sinh vang lên tiếng ồn ào rối loạn, mọi người nâng vị sư huynh đã quỳ rạp dưới đất lên, "Sư huynh nói cái gì, nói lớn lên một chút, phó, phó cái gì?", "Sư huynh làm sao vậy? Tỉnh, tỉnh lại đi!", "Mấy người kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Rất nhiều năm sau, vị sư huynh này ngày nào cũng khoác lác với con cháu: Chuyện kích thích nhất trong đời của ta là làm trò trước mặt phó viện trưởng Nam Uyên, nói là muốn gỡ câu đối của ngài ấy ra.

Thư sinh trẻ tuổi bước đi vững vàng, từ từ bước lên tầng bốn.

Quyển sách này dùng từ chuyên môn, nội dung tối nghĩa, Trình Thiên Nhận cố hết sức để đọc, hắn do dự xem có nên mượn quyển khác đơn giản hơn chút cho Trục Lưu hay không, rồi lại cảm thấy không thể lấy chỉ số thông minh bình thường của mình đi đo với năng lực của Trục Lưu.

Hắn khép sách lại, hơi mệt mỏi xoa xoa trán, bỗng nhiên hắn cảm thấy một tầm mắt dừng ở trên người hắn.

Trình Thiên Nhận quay đầu lại nhìn, thấy là người quen thì khẽ gật đầu, thư sinh đáp lại bằng một nụ cười.

Nghiêm khắc mà nói, họ không tính là quen biết, dù sao cũng không rõ họ tên, chỉ là gặp được ở Tàng Thư Lâu, từng trò chuyện với nhau. Hình như đối phương là thủ thư của nơi này, thuộc lòng vị trí của từng quyển sách, còn giúp hắn đi tìm sách vài lần.

---------

*Mũ thư sinh và áo trực cư:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro