- Đêm thứ tư: Trên núi băng gặp quỷ dữ -[Quân tử chi giao]

– Đêm thứ tư: Trên núi băng gặp quỷ dữ – [Quân tử chi giao]

Trên núi băng lạnh cóng có một con quỷ bị phong ấn, cơ thể nằm trong quan tài để mãi mãi bất tử, còn linh hồn bị nhốt vào một bình thủy tinh chôn vùi ở một nơi không ai biết, đề phòng những tín đồ của nó thả nó ra càn quấy nhân gian.

Nhưng ở dưới chân núi băng có một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng này vốn đã ít người sinh sống, thế nhưng gần đây vì không chịu được giá lạnh mà càng ngày càng nhiều người chuyển đi, cuối cùng chỉ có hai cha con nọ ở lại sinh sống.

"Cha ơi." Bé gái hỏi: "Những người trong làng đều đi rồi, sao chúng ta còn ở lại?"

Người cha dịu dàng xoa đầu con gái, trả lời rằng: "Bởi vì cha không thể đi được."

Bé không hiểu, thế nhưng, bé sẽ nhanh chóng quên đi vì bị mùi thơm của cá mà cha làm hấp dẫn.

"Con cứ ăn từ từ đi, cha ra ngoài một lúc."

"Con biết rồi. Cha đi cẩn thận, nhớ về sớm nha." Từ khi bé hiểu chuyện đến nay bé chỉ biết mỗi ngày cha đều đi ra ngoài rất lâu, đã trở thành thói quen, bé cũng không hỏi cha ra ngoài để làm gì.

Nhưng bé không biết, thật ra cha bé phải lên núi băng, gặp con quỷ bị phong ấn.

Anh là tín đồ cuối cùng của con quỷ.

Cuối cùng cũng đã đến nơi, anh bóp bóp cái mũi đỏ bừng vì lạnh của mình, chăm chú nhìn vào người đang ngủ say trong quan tài.

"Ninh Viễn." Anh dịu dàng gọi tên con quỷ, xê dịch quan tài, lấy trong ngực ra một bông hồng trắng, đặt lên người hắn. Thoáng chốc bông hoa màu trắng kia như bị ngâm trong mực, nháy mắt đã chuyển thành màu đen.

Anh đỏ mặt nói: "Ngươi thích là được rồi."

Tiếp đó, anh lấy ra một cái bình nhỏ, trong bình chứa chất lỏng màu lam, mở nút bình, chốc lát sau có một làn khói trắng bay ra. Anh hớp một ngụm vào, sau đó cúi người chầm chậm đưa nước vào phiến môi mềm mại nhợt nhạt kia, vẫn còn một nửa ở trong miệng anh nuốt xuống.

Làm xong tất cả, anh lại đứng bên quan tài, vẻ mặt vừa thành kính lại vừa say đắm. Một lúc lâu sau, người nằm trong quan tài mở mắt ra, đồng tử cũng là màu lam giống màu nước trong bình, có điều đậm hơn.

"Đồng Thu..."

Ngày ngày đều ngủ lâu như vậy, hắn đã không còn nhớ chuyện xưa kia, chỉ biết người trước mặt mình đây dường như đã đi theo mình rất lâu, đến bây giờ vẫn vậy. Tuy thế nhưng không rõ vì sao, mỗi lần mở mắt nhìn thấy người này, hắn đều thấy khổ sở.

Khúc Đồng Thu nắm tay hắn, anh biết hắn không thể giữ tỉnh táo lâu được nên mới lải nhải nói liên tục một hơi dài, đều là những việc vụn vặt trong nhà. Mặc cho Ninh Viễn không biết Tiểu Kha là ai mà anh nhắc nhiều như vậy, chỉ thờ ơ mà chơi đùa với bông hồng đen, không biết nói gì, lại tiếp tục nghe, người này trông thật vui vẻ.

Giống như trước đây vậy, bọn họ cũng từng như thế.

Cùng với thanh âm này, mặc kệ mí mắt Ninh Viễn lại bắt đầu trĩu nặng, cho dù không biết cảm giác trống rỗng bên ngực trái từ đâu tới nhưng dù sao lần sau tỉnh lại cũng sẽ được nhìn thấy người này, tâm tình trở nên tốt hơn.

Khúc Đồng Thu nói đầu nói đuôi, cũng không biết Ninh Viễn ngủ tiếp từ lúc nào. Thở dài một tiếng, anh cẩn thận đóng quan tài lại, cẩn thận ôm cái bình bên cạnh vào lồng ngực, sau đó xuống núi.

Đêm đến, sau khi biết chắc chắn con gái đã ngủ say, Khúc Đồng Thu ra khỏi phòng, đến một hồ nước bốn mùa đều phủ băng, lấy ra cái bình nhỏ luôn mang theo bên người kia, lại mở nút bình ra, lúc này anh cũng không hít làn khói này vào, cứ để nó bay ra lên giữa không trung, từ từ tạo thành một mặt người thật lớn.

Khúc Đồng Thu đưa tay phải ra, đặt lên vị trí tim mình, trong miệng không rõ lẩm bẩm điều gì, vừa như là chú ngữ thần bí, lại tựa hồ chỉ là nghi thức đơn giản.

Gương mặt mở miệng ra gọi: "Đồng Thu..."

Khúc Đồng Thu mỉm cười, vươn bàn tay còn ở trên ngực ra, dịu dàng chạm vào không khí.

"Ninh Viễn."

.............

"Nói vậy có phải trong bình nước của tín đồ kia là linh hồn của quỷ không?" Kha Lạc gối đầu lên đùi Lý Mạc Diên, ăn miếng nho được đưa đến tận miệng mình.

Lý Mạc Diên cũng không vội rút tay ra, vẽ theo hình dáng môi Kha Lạc, đây là cách vuốt ve vừa mập mờ lại vừa phiến tình: "Nếu tôi nói, người phong ấn quỷ và tín đồ của hắn là một, bệ hạ có tin hay không?"

Kha Lạc ngẩn người, ngậm ngón tay hắn liếm lộng, phát âm không rõ: "Ta tin."

Cảm thấy ngón tay bị đầu lưỡi mềm mại ngậm mút, hơi thở Lý Mạc Diên có chút hỗn loạn:"Vì sao?"

"Một khi phong ấn thành công rồi, con quỷ sẽ không còn thế lực nữa, thế gian cô đơn này cũng chỉ có duy nhất một tín đồ trung thành của nó." Kha Lạc vuốt ve mắt cá chân Lý Mạc Diên, sau đó vuốt lên cẳng chân, "Mỗi ngày trả cho quỷ một ít linh hồn, mặt khác bản thân lại nuốt vào, con quỷ vĩnh viễn không thể tỉnh lại hoàn toàn, đương nhiên mãi mãi đều thuộc về tín đồ đó. Anh ta là tín đồ duy nhất của con quỷ, con quỷ cũng chỉ có thể làm quỷ của anh ta."

Lý Mạc Diên đưa tay lên đầu Kha Lạc, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi hương nho ngọt ngào

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro