Chương 6: Xin lỗi và ân hận

Đặc trợ Trần dẫn người vào phòng họp. Đi đầu là một nữ Alpha cao gầy tầm độ trung niên. Hoắc Vân Thâm nhớ rõ Ninh Tâm còn chưa tới 50 tuổi. Ở một thế giới nhờ công nghệ y học tiên tiến, tuổi thọ trung bình lên tới 150. Ninh Tâm thật sự quá già dặn. Sự phản bội trong hôn nhân và xây dựng lại sự nghiệp đã tàn phá bà rất nhiều.

Sự mệt mỏi và phờ phạc hiện rõ trên khuôn mặt của bà. Trên người người phụ nữ còn thoang thoảng mùi rượu bị nước hoa che lấp. Có vẻ Ninh Tâm vừa rời đi từ một buổi tiệc xin nguồn đầu tư.

Ninh Tâm nhìn chàng thanh niên tây trang giày da sang trọng trước mặt, chỉ có thể cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh. Cậu bé ngày nào còn ăn kẹo bà cho, giờ đã là CEO tài giỏi của ngành công nghệ đang phát triển mạnh.

"Ông bà Hoắc và ba mẹ cháu còn khỏe chứ?" Ninh Tâm hỏi.

"Cảm ơn cô. Các vị trưởng bối trong nhà đều rất khỏe."

Hoắc Vân Thâm trả lời bằng giọng lịch sự nhưng lạnh nhạt và xa cách, tỏ rõ không có ý định muốn nói mấy lời xã giao. Hắn đưa mắt nhìn cậu thanh niên cao lớn đang cúi gằm mặt đứng sau lưng mẹ.

"Không biết cô Ninh và con trai ghé thăm công ty nhỏ của tôi vào giờ này có việc gì?"

Ninh Tâm cười gượng khi nghe ra giọng điệu châm chọc ẩn ý đằng sau câu nói của hắn. Bà đứng dậy, định cúi gập người xin lỗi:

"Tôi-"

"Mẹ-!!!"

"Đừng cúi đầu, tôi sợ bị chiết tuổi thọ. Lỗi của con trai cô thì do cậu ấy gánh chịu. Cô không cần thay cậu ta xin lỗi."

Ninh Hiên chỉ thấy hai má mình nóng rát như ăn bạt tai. Cậu nhìn bóng lưng gầy gò hơn trước của mẹ, ân hận và áy náy đến muốn khóc. Cậu chưa từng thấy mẹ mình hạ thấp đến vậy. Một người phụ nữ kiên cường giờ đây phải cúi lưng trước một hậu bối chỉ đáng tuổi con mình. Tất cả chỉ vì cậu.

Ninh Hiên siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Nhưng đó chẳng là gì so với nỗi hổ thẹn đang gặm nhấm cậu. Cuối cùng, cậu quỳ xuống, bất chấp ánh nhìn của người khác:

"Cầu xin anh! Có gì cứ chuốc lên tôi! Hãy bỏ qua cho công ty của mẹ! Chuyện tôi làm tôi tự chịu!''

Ninh Tâm đau xót khi thấy con trai quỳ xuống. Bà muốn đưa tay ra giữ lấy câu nhưng không thể. Bà biết Ninh Hiên phạm sai lầm lớn đến mức nào, biết cậu đã đắc tội ai. Một lời xin lỗi chẳng thể giải quyết được gì.

"Trả thù cậu?" Hoắc Vân Thâm cười khẩy, "Ninh Hiên, cậu biết lúc đó là một Omega nhát gan hơn, mẫn cảm hơn sẽ ra sao không? Hay thậm chí tệ hơn là bị người khác nghe thấy sẽ xảy ra hậu quả gì không!?!"

Hắn gần như gầm lên. Cơn tức giận trào dâng trong lòng hắn. Không chỉ vì người hứng chịu câu nói đó là bạn đời yêu dấu của hắn, mà còn vì sự vô tâm đến ngu xuẩn của cậu thanh niên trước mặt.

Từng câu chữ như một cây búa tạ giáng mạnh xuống đầu Ninh Hiên. Cậu rũ đầu, không dám nhìn vào ai cả. Là cậu quá ngây thơ, quá lơi lỏng sao? Ninh Hiên biết mình nói sai, nói không đúng. Nhưng cậu chưa nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất có thể xảy ra.

"Ninh Hiên, lời xin lỗi không thể xóa đi tổn thương cậu gây ra. Đừng mong cầu xin có thể đổi lại sự tha thứ." Hoắc Vân Thâm lạnh nhạt gọi, "Đặc trợ Trần, tiễn khách."

"Hai vị, xin mời."

Dù trên mặt anh là nụ cười lịch sự, nhưng giọng điệu thể hiện rõ nếu hai mẹ con họ Ninh không chịu đi, anh sẽ gọi bảo vệ.

Ninh Tâm chỉ có thể thở dài trong lòng. Bà lôi Ninh Hiên dậy và gần như dùng sức kéo đi mặc kệ cậu vùng vẫy. Vì bà biết, Hoắc Vân Thâm đã nói không là không.

Hai mẹ con rời khỏi công ty Khải Hàng. Ninh Hiên ngồi trên ghế phụ, lặng thinh không nói gì.

"Đừng lo lắng. Tổng giám đốc Hoắc sẽ không trả thù công ty..."

Nếu hắn có ý định, hai mẹ con bà không thể bước chân vào Khải Hàng. Nhưng mà, Ninh Hiên có thể bị trả thù. Ninh Tâm nhìn sang con trai, vừa xót vừa hối hận đã không dạy dỗ cậu tốt hơn.

Nếu bà ly hôn ngay khi vừa biết tin vợ ngoại tình, thay vì nhẫn nhịn do sợ con trai phải lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh. Nếu bà tập trung vào việc dạy con thay vì cố hàn gắn vết nứt hôn nhân. Nếu bà có thể thẳng thắn với cậu về lý do ly hôn thay vì giấu giếm. Hoặc nếu bà không về nước, không trốn chạy như thể bà mới là người phạm sai lầm. Phải chăng Ninh Hiên đã không trưởng thành thành một người ngây ngốc, hấp tấp và thiếu suy nghĩ như này?

Không ai có thể cho Ninh Tâm câu trả lời. Vì chính bà cũng chưa tìm ra.

Trong xe vang lên tiếng khụt khịt, Alpha cao lớn khóc đến nấc lên. Tay cậu siết chặt lấy đai an toàn. Những giọt nước rơi xuống, mặn chát và cay đắng. Ninh Hiên chưa bao giờ ghét bỏ tự thân đến như vậy.

Tất cả là do cậu.

Xe không lăn bánh. Nó nằm im tại dó,  chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào quanh quẩn khắp gara.

"Cô Ninh vẫn chưa đi ạ." Đặc trợ Trần báo cáo.

Anh không biết đầu đuôi sự việc xảy ra, chỉ biết Ninh Hiên đắc tội tiểu thiếu gia. Không biết sếp sẽ xử lý thằng oát con kia như nào.

"Golden Heavy Body vừa ra bảng màu mới. Đừng để trợ lý La cướp công trước." Trợ lý La là trợ lý cá nhân của Cố Thanh Từ.

"Rõ thưa sếp." Trợ lý Trần ghim lên đầu mục ghi chú những việc cần làm ngay, "Tiểu La cũng nói mấy bài đăng không tốt trên diễn đàn bị xử lý rồi."

"Ừm. Nhắc mấy người kia canh chừng Ninh Hiên. Nếu cậu ta cố tình đi tìm bảo bối, cứ việc thẳng tay xử lý."

"Vâng." Dù Hoắc Vân Thâm không nói rõ, nhưng đặc trợ Trần biết hắn đang nhắc đến các vệ sĩ ngầm của Du Nhiên.

Alpha nhắn lại tin tức vào nhóm. Diệp Phàm vẫn mất tích. Hoắc Vân Thâm chậc lưỡi, đợi tên này cầm được điện thoại chắc chắn thông báo tin nhắn sẽ nổ tung.

Không biết bảo bối sẽ dỗ anh chồng bác sĩ của mình bằng cách nào.

[Hoắc]: Em về muộn. Anh dỗ bảo bối đi ngủ sớm.

[Mặc]: Ừ. Đừng tăng ca quá.

Bên phía Cố Thanh Từ và Du Nhiên. Alpha vứt điện thoại lên bàn trà, đang định đi pha sữa cho bé chồng nhỏ thì một bóng hình chạy ù xuống, lao vào lòng y.

Người đàn ông vội vàng ôm lấy em, để mặc thiếu niên cọ đầu trong lòng như bé mèo. Bàn tay thon gầy nhẹ vuốt ve sống lưng em như an ủi.

Du Nhiên tỳ cằm lên bờ vai gầy nhưng rắn chắc của y, phụng phịu:

"Em quyết định vẫn sẽ ghét cậu ta!"

Không có tên, nhưng Cố Thanh Từ biết em đang nói đến ai. Ánh mắt y tối đi, còn có chút lo lắng. Du Nhiên không phải kiểu người tùy hứng, giây trước giây sau đã thay đổi suy nghĩ.

"Có chuyện gì vậy?"

Du Nhiên không đáp, em đưa điện thoại cho chồng. Các Alpha đều có thể dùng vân tay để giải khóa. Ngay lập tức, một bài viết đập vào mắt y.

[Nóng!!! Nữ sinh Omega nhảy lầu vì lời đùa cợt của bạn học. Là tuổi trẻ vô tâm hay sự thiếu trách nhiệm trong dạy dỗ của gia đình và nhà trường?]

Có thể tóm tắt lại là một bạn học sinh giới tính Omega vừa phân hóa pheromone. Do chưa hoàn toàn kiểm soát được nên bị tiết lộ ra ngoài. Mấy bạn học Alpha nói lời lẽ sai trái và xúc phạm. Ba ngày sau, nữ sinh kia nhảy lầu, không qua khỏi.

Phần bình luận có người trách mấy bạn Alpha. Có kẻ lại nói Omega quá yếu đuối, người ta nói chút có sao. Chín người mười ý, tranh cãi túi bụi, thậm chí không để yên cho người đã khuất.

Lúc em đọc được bài đăng này, liền nghĩ đến chuyện của mình. Em vì cái chỉ số phần trăm lạnh nhạt kia mà bỏ qua cho kẻ tổn thương mình? Cậu ta xứng sao? Nếu sự việc lúc trưa vỡ lở, em sẽ phải đối mặt với gì? Bạn đời và gia đình em sẽ ra sao?

Em không thể để pheromone kiểm soát cảm xúc và suy nghĩ của mình.

"Anh gọi Tiểu La hoặc Tiểu Mục xóa bài đi. Cô bé kia và người nhà đã đau khổ lắm rồi." Thiếu niên lý nhí.

"Được." Cố Thanh Từ lập tức nhắn tin cho Tiểu Mục, trợ lý riêng của Du Nhiên.

"Chỉ cần không phạm pháp hay lan đến người vô tội. Các anh tự xử lý."

"Được." Y xoa nhẹ mái tóc xù mềm của em, dịu dàng hỏi, "Anh pha sữa cho em nhé?"

"Em muốn uống cacao nóng, có thêm kẹo dẹo hình mèo." Du Nhiên vẫn tiếp tục cọ xát tìm an ủi, đồng thời đưa ra yêu cầu nhỏ.

Cố Thanh Từ ôm em đứng dậy, không hề ý kiến trước mọi mong muốn của em:

"Như em thích."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro