1.5. Ngoan, để tôi vào

"Rồi rồi, không khóc nữa. Ngày mai tôi sẽ xử đám Ngô Khải, cậu hết giận chưa?"

Nhưng Bồ Hạ vẫn khóc thảm không dừng được, lồng ngực nho nhỏ cũng theo tiếng khóc mà run rẩy. Mục Bắc không còn cách nào, nhìn đôi mắt ngập nước khóc tới đỏ bừng, mí mắt sưng to, hắn hoàn hồn lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của nhóc nói lắp. Bồ Hạ còn chưa kịp cảm nhận xúc cảm mềm mềm trên mi mắt thì đã bị Mục Bắc hôn thêm vào cái nữa. Cậu lúc này mới dừng khóc, đột nhiên mở to mắt, mê man, không nói lên lời. Mục Bắc cũng chẳng thèm giải thích ý tứ, ngược lại cực kì bình tĩnh, giống như hành động tuỳ tiện sờ đầu mũi của động vật thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Hắn không thả cậu xuống, tiếp tục duy trì tư thế thân mật mà xoa đầu của Bồ Hạ, đến tận lúc từng sợi tóc của cậu đều được chăm sóc cẩn thận mới thôi, mà thời gian rửa bọt còn lâu hơn so với lúc gội, xong hắn lại bôi lên một lớp dầu xả, gội sạch thêm lần nữa mới xong. Bước này xong lại đến bước khác. Trên mặt của Bồ Hạ dính toàn bọt là bọt, không thể nhìn thấy thứ đang ngỏm đầu dậy gần đùi của cậu. Đến tận lúc kỹ sư Mục Bắc đã thoả mãn với công trình của mình thì Bồ Hạ mới thoát được cảm giác sắp chết vì sặc nước. Cậu sặc nước hai lần, không chịu nổi muốn bò từ trên người Mục Bắc xuống, nhưng bàn chân vừa đặt trên nền gạch men sứ thì đã bị hắn kéo lại. Lần này, cậu cũng nhận ra thứ cứng cứng đang chạm vào người mình là gì. Mục Bắc mặt không đổi sắc, nói:

"Người còn chưa tắm."

Bồ Hạ nghĩ Mục Bắc bị nghiện tắm cho người khác rồi, nghĩ đến lúc hắn gội đầu cậu như gãi da trâu, nếu còn tắm người nữa có khi hắn lột da cậu luôn mất, lập tức hoảng sợ mà lắc đầu.

"Không, không cần...!"

Nhưng Mục Bắc chẳng cho cậu từ chối, trực tiếp làm, lấy một lượng sữa tắm xoa ra bọt, dùng bàn tay hơi lành lạnh bôi bọt xà phòng lên cổ nhỏ của Bồ Hạ. Một ray thôi cũng đủ để nắm hết cổ, năm ngón tay như thể đang muốn bóp gãy cổ Bồ Hạ. Cậu cảm nhận được áp lực, không thể không nâng cằm lên theo động tác của Mục Bắc, nhưng lần này hắn dùng lực rất vừa phải, thậm chí còn nhẹ nhàng cơ. Những ngón tay vuốt ve từng phần thịt, dọc theo đường cong căng cứng của yết hầu, xương quai xanh sắc bén, bờ vai mềm mại rồi từ từ trượt xuống eo và sườn. Bồ Hạ vì thói quen cầm bút sai mà nổi lên một vết chai, nhưng lòng bàn tay của Mục Bắc còn chai dày hơn do chơi bóng rổ, cọ xát da thịt mềm mại của Bồ Hạ khiến cậu cảm thấy rất ngứa. Đến tận lúc hai ngón tay của Mục Bắc vuốt một vòng ở quầng vú hồng hồng của Bồ Hạ, hắn đột nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu vú, miết một cái.

"A!"

Động tác này doạ sợ Bồ Hạ, cậu buột miệng kêu lên, không biết do lực mạnh hay do sự tê dại đang chạy khắp cơ thể cậu. Mục Bắc làm như không thấy phản ứng của Bồ Hạ, kiên nhẫn nhéo núm vú mấy lần, mỗi lần nhe vậy thì cơ thể của cậu sẽ run lên, theo phản xạ muốn lùi về sau tránh né ngón tay của Mục Bắc, nhưng dưới sự trêu đùa dai dẳng của hắn, đầu ngực càng bị kéo mạnh ra, khiến bộ ngực vốn phẳng lì lại hơi nhô lên.

"Không, đừng đụng chỗ, chỗ đó, hức, cầu, cầu xin cậu.."

Bồ Hạ nức nở. Cậu căn bản chưa từng bị kích thích như này bao giờ, không thể phân biệt được "khoải cảm" và "thoải mái", chỉ thấy từ sâu bên trong, có một thứ cảm giác rất kì lạ đang lan ra. Mục Bắc lên tiếng trêu chọc:

"Ngoan, tôi giúp cậu rửa sạch chỗ này được không?"

Bồ Hạ nói không cần, nhưng chân đã nhũn ra, trên ngực lộ ra mấy vét nhéo hồng hồng, đầu vú bị sưng to như quả anh đào đang muốn được người đến nuốt vào bụng. Mục Bắc hô hấp chậm lại, cố nén cảm giác muốn cắn mút đầu vú ngon ngọt kia, lại tiếp túc lấy sữa tắm bôi xuống phía dưới của Bồ Hạ. Hai mắt của cậu bị phủ bởi hơi nước, bị trêu đùa như thế đã không thể chống cự, dựa vào người của Mục Bắc. Một chân của cậu bị hắn nâng lên, sữa tắm chảy từ mắt cá xuống dướt đất. Hai chân từ từ đều được mở rộng ra để nghịch, lộ ra tư thế khiến hạ thân của Mục Bắc căng cứng đến khó chịu.

Bồ Hạ không biết bản thân đã bị nhìn không sót điểm nào. Con chim hồng hào bé nhỏ hơi cương giống như hai núm vú xinh đẹp, bất ngờ hơn là phía dưới không có một tí lông nào, nhìn xuống một chút sẽ thấy lỗ sau nhỏ. Mục Bắc thở dốc, đột nhiên đặt mông cậu lên đùi hắn. Bồ Hạ bị động tác này làm cho tỉnh táo một chút. Tư thế này khiến cậu không thể thấy biểu cảm trên mặt của Mục Bắc, cũng không biết Mục Bắc đang ra sức nhéo hông hắn, mu bàn tay nắm chặt lộ gân xanh.

"Mục, Mục Bắc?"

Mục Bắc trầm thấp đáp lại:

"Ừm, phía sau lưng chưa rửa."

Cậu cảm nhận được bàn tay của Mục Bắc lướt tới lưng, Bồ Hạ đành phải thành thật cúi đầu để hắn tắm cho.

"Cong eo."

Lòng bàn tay của Mục Bắc ấn nhẹ hai bên eo, Bồ Hạ nghe lời hơi cong eo lên, mông nhỏ khẽ nhếch. Động tác khiến cậu như đang cưỡi lên người Mục Bắc, làm kẽ mông cọ xát đùi của hắn. Bồ Hạ rất gầy, dù mông có chút thịt nhưng vẫn không đủ. Mục Bắc chỉ cần mở lòng bàn tay là có thể nắm hết một bên mông. Phần thịt thừa sẽ tràn ra từ khe hở của bàn tay, khi thả ra sẽ in dấu năm ngón tay nhưng không giữ được lâu mà dấu vết sẽ tan mất. Bò Hạ thấy hắn đã xoa mông cậu khá lâu, phần thịt đã bị nhào nặn ra vô số vệt đỏ, đến mức hai bên mông đã đỏ bừng lên thì Mục Bắc mới hài lòng, bẻ hai bên mông ra, để lộ lỗ đít nhỏ. Bởi vì dính nước nên nơi đó rất ướt át, Mục Bắc dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào thì nó đã co rút lại, thiếu chút nữa kẹp ngón tay hắn lại. Hắn mắng thầm một tiếng.

Mẹ nó, dâm quá.

Bồ Hạ cuối cùng cũng thấy không đúng, cậu xoay cái mông, vòng ra sau hỏi Mục Bắc:

"Mục, Mục Bắc ơi, chỗ, chỗ đó không cần đâu...."

Mục Bắc mặc kệ cậu, ngón giữa lại chọc lỗ đít lần nữa, sau đó chen ngón tay vào.

"Hừ... Không rửa thì sao sạch được? Cậu muốn làm con chó bẩn à?"

Bồ Hạ hoảng sợ muốn tránh nhưng sức của cậu làm sao so được với Mục Bắc, dễ như trở bàn tay đã bị hắn ấn lại, ngón tay thuận lợi đâm sâu vào bên trong đến tận lúc nó không thể tiến thêm được nữa. Bồ Hạ thở hổn hển. Tay của Mục Bắc lướn hơn của cậu rất nhiều. Nhìn hắn còn đang là thanh niên nhưng ngón tay có chút chai đã khiến cậu cảm thấy đau đớn, dị vật bên trong khiến cậu khó chịu mà không ngừng co rút lỗ đít, như là muốn đẩy nó ra ngoài. Mục Bắc động đậy tay, lỗ nhỏ ngậm chặt không thả, vách thịt ấm áp ẩm ướt khiến hắn nghĩ nếu đâm cặc vào sẽ thoải mái biết bao nhiêu. Ngón tay kiên nhẫn mà mày mò lỗ nhỏ chưa bao giờ được khai phá nhưng nhét thêm ngón thứ hai đã cảm nhận được sự khó khăn. Đùi của Mục Bắc hơi rung, hắn đánh bốp một cái vào mông của Bồ Hạ:

"Thả lỏng! Đừng kẹp chặt như thế."

Hốc mắt Bồ Hạ đỏ bừng, không phải vì đang có hai ngón tay ở trong lỗ đít mà là lớn như vậy còn bị bạn học đánh mông. Cậu ngại muốn chết nhưng cựa quậy thì Mục Bắc sẽ lại tét mông tiếp, đánh đến mức đỏ hết vùng da. Cậu cảm tưởng mông của mình đã bị đánh hỏng, bộ dáng rất phóng đãng mà chính cậu còn chả nhận ra. Cậu ưm a một tiếng, hàng phòng bị cuối cùng đã bị phá huỷ hoàn toàn. Mục Bắc thọc thêm ngón thứ 2, 3 rồi lại 4... Cảm giác lần đầu khuếch trương như thế khiến Bồ Hạ không thoải mái, Mục Bắc hơi mở rộng các ngón tay, ngón giữa dài nhất cọ quậy, động đến một nơi nào đó dã khiến Bồ Hạ đang hô hấp khó khăn co người lại như cá nằm trên thớt bắn ra:

"A!"

Cậu chưa bao giờ trải qua khoái cảm ấy, chưa kịp hiểu gì thì Mục Bắc lại ấn tiếp vào chỗ vừa rồi. Tiếng rên rỉ dâm đãng tiếp tục vang lên từ miệng Bồ Hạ, cậu thậm chí không biết mình có thể phát ra loại âm thanh đó, khoái cảm mãnh liệt lan xuống toàn thân, khiến đùi cậu run rẩy liên tục.

"Không, không cần như thế, ưm aa, quá, quá kì lạ, Mục, Mục Bắc, cầu xin cậu, ha....."

Bồ Hạ sợ hãi trước cảm giác khó có thể miêu tả, những từ ngữ hạn hẹp của cậu không thể diễn tả hết được. Miệng cậu không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai, để lộ ra chiếc lưỡi đỏ tươi, nước bọt tràn ra từ khóe miệng. Rõ ràng, cậu đã ở trong trạng thái bị chơi đùa đến mức mơ màng, gần như không còn tỉnh táo. Mục Bắc bị cậu kích thích đến mức cả người khô nóng, cúi người xuống gặm cổ của Bồ Hạ như dã thú cắn cổ bạn tình, làn da hồng hào lại xuất hiện thêm một vòng dấu răng.

"Nhóc nói lắp, sướng thế à, hửm? Thế nào, ngón tay tôi đụ cậu sướng muốn chết hả?"

Bồ Hạ nghe không hiểu nhưng não bộ nghi hoặc nghĩ ra một câu trả lời. Cậu ngửa ngươi về sau, dựa hết lưng vào ngực của Mục Bắc, lắp bắp mà nói:

"Ưm—— sướng, a, sướng lắm, ha ưm, sướng, Mục, Mục Bắc...."

Mục Bắc hung dữ bảo dâm đãng, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà rút ngón tay ra. Dịch từ trong bị lôi ra, ngón tay vì quá ướt mà trở nên nhăn nheo. Bồ Hạ chưa kịp thoát khỏi khoái cảm mà vẫn đang thở dốc, cảm giác được động tĩnh phía sau, sau đó có thứ gì còn to hơn ngón tay mấy lần, còn nóng hơn nữa. Cậu mù mờ động đậy, lỗ đít dính đầy nước theo bản năng muốn cách vật kia xa một chút, chỉ bạc vừa bị kèo ra đã bị cắt đứt:

"Cái gì, a......!"

Dương vật thô to dí vào lỗ đít đã được mở rộng, nhưng mới chui vào được một chút đã cảm thấy khó khăn. Lỗ thịt bị căng ra, mép xong quanh trắng bệch. Bồ Hạ lần đầu tiên cảm nhận được việc vị khai bao đau đớn, khuôn mặt vừa nãy còn đỏ bừng vì đắm chìm trong khoái cảm, vậy mà bây giờ đã tái nhợt vô cùng, lại ý thức được thứ đang tiến vào bên trong có bao nhiêu đáng sợ.

"Không, không được, vào, vào, vào không được!"

Bởi vì sợ hãi nên bệnh nói lắp còn nghiêm trọng hơn. Mục Bắc bị kẹp đến mức mồ hôi chạy ròng ròng, thái dương nổi chút gân xanh. Thấy bộ dáng đáng thương của Bồ Hạ mà cúi người xuống hôn một cái, thanh âm dỗ ngọt:

"Không sao, ngoan, để tôi vào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro