2.16. Uống hết đi, không phí của trời

Tập kích dương vật lúc nửa đêm, chủ động đâm vào lỗ sau / phát dâm tới mức hạ thuốc để cưỡng gian dương vật?

Thời gian nhóm họ dừng lại ở thành X cuối cùng đã kéo dài vượt xa dự tính ban đầu.

0314, mỗi lần phát cuồng đều có thể hoàn toàn phá vỡ kế hoạch hành động của cả nhóm. Lúc đầu, hai nhà nghiên cứu còn tưởng có thể dựa vào tần suất "phát giận" để suy đoán khoảng thời gian nhân cách thay đổi, nhưng sau nhiều lần quan sát, họ buộc phải thừa nhận hiện tượng này diễn ra hoàn toàn ngẫu nhiên, không thể kiểm soát. Bất đắc dĩ, họ từ bỏ việc tìm ra quy luật, chỉ có Bồ Hạ là không hiểu sao vẫn giữ hứng thú mãnh liệt — mỗi lần 0314 đổi nhân cách, cậu lại ngồi xổm ở một góc nhìn chằm chằm, như xem một trò giải trí mê người.

Mỗi khi 0314 lên cơn, bất kể mọi người đang ở vị trí nào, tang thi trong khu vực đều lập tức bị thu hút. Để tránh tình huống toàn bộ tang thi trong thành bị lôi đến, nhóm luôn phải tiêm thuốc trấn định cho 0314 càng nhanh càng tốt. Nhưng không chỉ việc tiêm thuốc liên tục có nguy cơ tạo tác dụng phụ nghiêm trọng lên cơ thể vốn đã suy kiệt của cậu, số lượng thuốc mà họ mang theo cũng hoàn toàn không đủ cho mức tiêu hao như vậy.

Thêm vào đó, vì không thể dự đoán trước thời điểm phát cuồng, nên nhóm không thể chủ động tiêm thuốc từ sớm. 0314 thường sẽ có một khoảng thời gian ngắn thức tỉnh giữa cơn bạo tẩu để kịp triệu hồi lũ tang thi, và dù sau đó có nhanh chóng hôn mê thì nhóm vẫn phải tốn công sức dọn dẹp đám địch bị hút tới trước đó.

Mọi thứ cứ thế trở thành gánh nặng, kéo dài hành trình đáng lẽ rất nhanh chóng. Lúc mới tiến vào thành, họ chỉ mất chưa đến một ngày để đến được trung tâm thành phố. Vậy mà đến giờ, họ đã bị kẹt lại đây gần hai ngày rưỡi.

Không ai nói gì, nhưng ai nấy đều lộ rõ vẻ nôn nóng, mỗi người theo một cách khác nhau.

Tầm quan trọng của người mang kháng thể thì không cần nói cũng biết. Nhưng cứ mỗi ngày họ phải ở lại thành X – vùng đất đầy rẫy nguy hiểm – là thêm một phần rủi ro khó lường. Trớ trêu thay, bản thân cậu ta lại chính là nguồn gốc gây ra nhiều phiền toái và nguy hiểm nhất cho cả nhóm. Lúc ăn tối, Cận Cửu Trọng vừa cau mày vừa xé miếng thịt khô, giọng đầy bực bội và sát khí:

"Các người có thấy không, cái nhân cách kia của cậu ta... cứ như cố tình muốn ngăn cản chúng ta đưa cậu ta ra khỏi đây."

Sở Lan đẩy nhẹ gọng kính, suy nghĩ rồi hỏi:

"Ý cậu là nhân cách tang thi đó... có năng lực tự nhận thức, thậm chí biết suy nghĩ độc lập?"

Cận Cửu Trọng liếc mắt nhìn anh:

"Không phải sao? Nếu như con quái vật hôm trước trấn thủ ngoài cửa cũng do cậu ta cố ý sai khiến, thì với danh xưng 'Vua Tang Thi', cậu ta biết suy nghĩ chẳng phải cũng là chuyện bình thường sao?"

Cả nhóm không hẹn mà cùng quay đầu nhìn thiếu niên đang nằm ở một bên – tay chân bị trói chặt, vừa mới tiêm thuốc trấn định nên vẫn còn chìm trong giấc ngủ, ít nhất cũng sẽ không tỉnh lại trước hừng đông. Trong số họ, chỉ có Tằng Lượng là người có nền tảng chuyên môn tương đối sát với trường hợp này. Anh ta trầm ngâm mở lời:

"Không loại trừ khả năng ấy. Nhưng giả thiết của anh đòi hỏi hai điều kiện: một là cậu ta có thể suy nghĩ độc lập, hai là cậu ta hiểu được hành vi và lời nói của chúng ta đủ rõ để nhận ra ý định đưa cậu ta ra ngoài."

Anh ta ngừng một chút rồi tiếp tục:

"Nhưng đáng tiếc là dữ liệu hiện tại quá ít. Trong lúc cậu ta phát cuồng, chúng ta gần như không thể giao tiếp, càng không có thời gian để kiểm chứng phản ứng của cậu ta với thông tin cụ thể nào. Với những gì đã thấy cho đến lúc này, tôi tạm thời chưa phát hiện ra dấu hiệu cho thấy cậu ta đang phản ứng có ý thức với lời nói của chúng ta."

Cận Cửu Trọng thu hồi ánh mắt, thuần thục nhét miếng lương khô đã bóp mềm vào miệng nhai nhồm nhoàm:

"Được rồi, mấy chuyện kiểu này cứ để cho mấy người chuyên môn nghiên cứu đi. Giờ thì tranh thủ nghỉ ngơi trước khi cái oan hồn đòi nợ kia tỉnh dậy. Hừng đông phải lập tức xuất phát, ngày mai sẽ có một trận kịch chiến. Chúng ta buộc phải rời khỏi thành trong hai ngày tới, không thể trì hoãn thêm được nữa."

Mọi người nghe vậy cũng không ai lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu ăn nốt phần lương thực của mình thật nhanh. Ban đêm cần có người thay nhau gác. Hai nhà nghiên cứu thể lực kém khỏi phải bàn, nên bốn người còn lại sẽ luân phiên trực ban. Hôm nay vừa khéo đến lượt Bồ Hạ ca đầu tiên. Chỉ là khi mọi người vừa chui vào túi ngủ chuẩn bị chợp mắt, liền thấy Bồ Hạ ôm một thùng giữ nhiệt lớn, cười toe toét đi vào.

"Ai nha, dạo này mọi người vất vả quá, uống chút sữa bò nóng cho dễ ngủ nào!"

"......?"

Ngay cả hai nhà nghiên cứu mới gia nhập đội, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã hiểu sơ sơ tính nết keo kiệt có tiếng của cậu, lúc này đều không tránh khỏi ngẩn người vì kinh ngạc. Ba người đàn ông còn lại thì khỏi phải nói – cả đời chưa từng thấy cảnh gì khiến họ đồng loạt nảy sinh cùng một ý nghĩ rõ ràng như lúc này:

Tên tiểu cẩu giảo hoạt này chắc chắn đang giở trò. Có âm mưu gì đây.

Chính là nhìn khuôn mặt nhỏ ân cần kia cười đến sáng rỡ, mắt kính lấp lánh như có sao, ly sữa bò còn bốc hơi nghi ngút khiến gò má đỏ bừng, nói:

"Uống hết đi, không phí của trời!"

Cuối cùng, mỗi người đều "tự nguyện" uống xong ly sữa ấm kia — mà không ai thật sự dám truy cứu xem trong đó có bỏ thêm gì lạ hay không.

Bên ngoài, màn đêm nuốt trọn thành phố, tang thi vẫn không biết mệt mỏi mà lảng vảng khắp nơi. Không có ánh sáng, không nhìn rõ gương mặt gớm ghiếc của chúng, từ xa lại khiến người ta ảo giác rằng thành phố này còn đang sống về đêm, náo nhiệt như xưa. Chỉ có căn cứ tạm thời nơi nhóm người sống còn trú ngụ là chìm vào yên lặng.

Bồ Hạ ban đầu cũng rất đứng đắn, ngồi đúng vị trí làm nhiệm vụ gác đêm, còn không quên ghé mắt nhìn 0314 – vẫn đang ngủ say như chết. Hiệu quả của thuốc an thần do viện nghiên cứu cung cấp đúng là không tồi.

Xác nhận xong, cậu lặng lẽ bò khỏi chỗ, nhón chân như mèo, rồi... rất không đứng đắn mà len lén chui vào túi ngủ của Chris. Động tác rõ ràng không hề nhỏ, theo lý mà nói, lính đặc chủng như Chris lẽ ra phải bật dậy ngay lập tức. Nhưng lạ thay, hắn vẫn nhắm nghiền mắt, bất động như chưa biết gì. Cận Cửu Trọng và Sở Lan ngủ kế bên cũng hoàn toàn không phản ứng.

Tất cả đều nhờ "gia vị nhỏ" mà Bồ Hạ thêm vào ly sữa bò. Đương nhiên không phải thuốc an thần nặng – chỉ là một chút thành phần giúp ngủ sâu hơn thôi. Tuyệt đối vô hại, tuyệt đối hợp pháp... trong phạm vi đạo đức của riêng cậu. Dù sao, mấy người này từ lúc rời căn cứ đến giờ đã căng như dây đàn. Vào thành mấy ngày rồi, ai nấy đều nóng nảy, nhẫn nhịn đủ kiểu. Bồ Hạ cảm thấy, mình chẳng qua là đang chu đáo giúp cả đội "thả lỏng tinh thần" mà thôi.

Nói trắng ra thì — cậu chính là cái loại "hộp cơm phúc lợi" chủ động đưa đến tận giường, còn biết chủ động giữ ấm.

Bồ Hạ chẳng qua là chui vào nằm cùng Chris trong túi ngủ, hai màu da đối lập kề sát vào nhau, mới sờ được hai cái, Bồ Hạ đã cảm thấy phần dưới của người đàn ông đã nổi lên phản ứng, nhanh tới mức cậu sảng hồn sửng sốt.

Đừng nghĩ bình thường Chris ít nói, lạnh nhạt mà tưởng hắn không có xíu dục vọng ái tình nào, tốc độ động dục tưởng phản hẳn với vẻ bề ngoài. Cận Cửu Trọng mắng hắn là đồ biến thái ngầm cũng chẳng sai.

Nhưng mấy trò gợi đòn gợi tình lại là nghề của Bồ Hạ.

Căn phòng chỉ có một cái đèn khẩn cấp, đồ đạc chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Bồ Hạ tụt quần của Chris xuống, nhìn thấy một cây gậy thịt bật ra ngoài. Dương vật còn chưa cương hoàn toàn nhưng cậu vừa chạm vào một cái đã bị nhiệt độ của nó hun tới ấm tay. Cậu tuốt con cặc hơi thâm trong tay vài cái, lỗ nhỏ không nhìn nổi phun ra một ít dịch trong suốt, nguyên thân cặc ươn ướt trơn trượt.

Việc chuẩn bị đã xong. Bồ Hạ cúi người nhìn Chris trong lúc ngủ mơ bị kích thích tới mức không nhịn được mà nhăn mày, cư nhiên lại cảm thấy hơi xấu hổ, như thể cậu ý thức được rằng việc mình đang làm lúc nửa đêm trong khi người khác đang ngủ là cực kì thiếu đứng đắn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy khó có thể làm tiếp khi đối diện với gương mặt ấy.

Không nhìn nữa là được!

Không chút do dự giải quyết sự hổ thẹn trong lòng, Bồ Hạ điều chỉnh tư thế, cởi hẳn quần rồi ném ra xa. Cặp mông trắng nõn ẩn hiện trong đêm, bị ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, loáng tới mức có thể phản quang.

Cậu đã sớm quyết định tập kích trong đêm nên đã mở rộng trước rồi. Lỗ nhỏ không biết là do dịch bôi trơn dùng lúc khuếch trương vẫn còn dính hay do dịch dâm chảy ra khi nhìn thấy dương vật ấm nóng mà ướt đẫm, mỗi một tầng nếp uốn đều dính nước.

Cậu mở hai đùi ra, để đầu gối bên sườn của Chris, ngồi quỳ về phía sau, bởi vì phải chống đỡ cả cơ thể nên phần thịt đùi căng chặt, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da mềm mướt, ngay lúc cậu đặt cơ thể xuống liền thả lỏng, lại bởi dị vật xâm lấn mà lại tiếp tục căng tới giới hạn.

Nhục huyệt đói khát suốt mấy ngày vì không ăn cặc, quy đầu mới vào được một chút đã bị kẹp chặt, so với Bồ Hạ đang từ từ ngồi xuống mà nuốt con cặc thô to kia thì con cặc ấy giống như bị thịt ruột hút vào trong hơn.

Đã khá lâu không làm, hiện giờ khoái cảm kích thích vào đại não bị phóng đại tới mấy lần, chỉ là muốn nuốt hết dương vật vào trong lỗ dâm khiến Bồ Hạ không thể không thở dốc mấy lần, đôi môi hồng hào dưới sức cắn của cậu dần dần trở nên sưng đỏ. Tới lúc nuốt hết gậy thịt vào trong, cảm giác được mông chạm tới cơ bụng của Chris, Bồ Hạ mới chậm rãi thở một hơi, biết đã ăn nguyên cây rồi.

Bồ Hạ không biết hiện giờ nên động như thế nào, tư thế khiến con cặc cứ thúc ngày càng sâu vào trong. Cảm giác giữa lúc mấy tên đàn ông chủ động làm và tự cậu làm hoàn toàn khác nhau. Dương vật không giống lúc tàn nhẫn đâm thúc vào sâu bên trong, nghiền nát lý trí và mang lại khoái cảm mà biến thành một món đồ chơi biết nghe lời trong tay cậu, có thể tùy theo ý của Bồ Hạ mà đụng vào chỗ mẫn cảm.

Bồ Hạ cử động chậm rãi, phân bố ái dịch nóng bỏng so với dịch bôi trơn còn nhiều hơn. Bởi vì động tác thong thả quá, dương vật mỗi khi rời xa khỏi phần mông lại phát ra tiếng nhớp nháp, vang vọng giữa không gian yên tĩnh của đêm đen, khiến người ta đỏ mặt.

Cũng vì đưa lưng về phía người đang ngủ, Bồ Hạ cũng không chú ý tới Chris đang say ngủ bỗng cau mày, lông mi run rẩy kịch kiệt, hiển nhiên là sắp tỉnh rồi.

Thân thể càng ngày càng khát vọng, tốc độ đâm thúc của Bồ Hạ cũng nhanh hơn, vì thế, Chris mở mắt, đập vào tầm nhìn là phần eo đang nâng cao rồi dập xuống, phần thịt mông tròn trịa ép xuống cơ bụng của hắn giống quả trứng bị bẹp, tạo thành một cảnh sắc rất bắt mắt. Trong nháy mắt, hắn mơ hồ cho rằng, bản thân đang mơ. Nhưng rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ của Bồ Hạ, hòa cùng tiếng nước bọt nhễu nhãi.

Ừm, quả nhiên không phải mơ, nếu là mơ thì lúc này hẳn là Bồ Hạ đã giống như một con thú động dục, nức nở mà kêu dâm "A a địt chết tôi" hay gì đó rồi. Vì thế, Chris rốt cuộc cũng hiểu, hắn bị tập kích đêm khuya rồi.

Suy nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy khoái cảm đang dâng trào, Bồ Hạ còn chẳng phát hiện ra ánh mắt nóng rực đằng sau lưng, chỉ cảm thấy dương vật lại to hơn một vòng, phần eo mềm nhũn khiến cậu tê liệt mà suýt ngã. Cho dù muốn điên cuồng giáo huấn chó nhỏ tự dâng mông nhưng Chris vẫn nhẫn nhịn, gân xanh trên thái dương theo nhịp tim đập lên đập xuống, hai mắt nhìn chằm chằm phong cảnh mỹ mãn của Bồ Hạ khi đang tự nhún nhảy trên cơ thể của hắn.

Mà lúc này, Bồ Hạ đã không còn sức nữa, hai tay chống trên đùi của Chris, vì muốn chặn lại tiếng rên mà cắn lên vạt áo dài, tấm áo nhấc lên lộ ra một đoạn eo mảnh khảnh trắng muốt. Hai chân tách ra, mông đẫy đà hoàn toàn đè lên cơ bụng của nam nhân, từ góc độ của Chris, cơ thể kia như một chiếc đồng hồ cát xinh đẹp.

So với việc nâng eo, cậu sử dụng lực của tay và đùi mà nâng cơ thể lên, chiếc eo hoàn toàn bủn rủn rồi nên cứ nhào về phía trước, tư thế vốn thẳng tắp ngồi trên dương vật lại trở thành tư thế dâng mông về phía sau, như thể đưa thẳng tới trước mắt Chris, mỗi khi nhấc hông lên thì chất lỏng kèm theo thịt ruột rút ra, rồi lại bị đẩy ngược vào trong, nhìn rất rõ ràng.

"...!"

Chris rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.

Bồ Hạ mồ hôi đầy đầu chỉ cảm thấy đột nhiên hoa mắt, trời đất quay cuồng, không thể phản kháng, cả người như bị ném xuống, thân thể của người đàn ông kia hung hăng đè lên, dương vật nhỏ nhắn của cậu bởi vì miếng đệm ọp ẹp mà cọ phải mặt đất, có hơi đau.

"A!"

Cậu theo bản năng hô một tiếng, mới lấy lại ý thức, nạn nhân của cậu đã tỉnh lại rồi.

Chris hô hấp nặng nề bên tai cậu, giọng nói khàn khàn do động tình.

"Thèm đụ tới mức muốn hạ thuốc để cưỡng gian cặc tôi à?"

--> cuối tuần này tui đi quân sự một tháng, trong đó sẽ không thể edit nên các bạn chờ tui nhooooo~

Chúc các bạn nghỉ hè vui vẻ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro