2.7. Bồ Hạ, Lại Đây!!!
Cuộc chiến trên không, đối đầu với đàn chim biến dị
Bốn người ở lại vài ngày, sau đó thuận lợi tiến tới biên giới của nước C. Chris kéo tấm vải to xuống, để lộ một chiếc trực thăng còn nguyên vẹn. Loại phương tiện này sau tận thế không còn được sản xuất, vì vậy những chiếc còn sót lại đều là sản phẩm từ trước tận thế. Trong thời kỳ hỗn loạn, bầu trời cũng không còn an toàn, và việc sử dụng trực thăng trở nên hạn chế bởi yêu cầu khắt khe về địa điểm cất cánh và hạ cánh. Dần dần, trực thăng không còn phổ biến, chỉ còn lại trong tay quân đội. Chúng được xem là "bảo bối" được chuẩn bị riêng cho các nhiệm vụ đặc biệt, như vượt qua biên giới quốc gia hoặc thực hiện các chiến dịch quan trọng. Bọn họ không thấy bất kỳ nhân viên nào tại hiện trường, liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía Chris, người đang bắt đầu thuần thục kiểm tra các thiết bị.
"Cậu sẽ điều khiển nó sao?"
"Ừ."
Chris gật đầu, đeo tai nghe chống ồn lên. Một tay thao tác trên bảng điều khiển, kích hoạt các công tắc. Bên trong trực thăng, một vòng đèn nhỏ dần sáng lên, trong khi cánh quạt trên đầu bắt đầu chậm rãi quay, tạo nên âm thanh đều đặn vang vọng trong không khí.
Chris không nói nhiều, nhưng từ hành động của hắn, mọi người đều có thể đoán được đây là nhân tài xuất sắc mà quân đội nước A đã chuẩn bị cho họ. Không chỉ sở hữu năng lực chiến đấu hàng đầu, hắn còn có thể lái trực thăng và thậm chí nấu ăn ngon. Đặc biệt, là người mang dòng máu lai hai nước, Chris nói tiếng Trung lưu loát không kém gì tiếng mẹ đẻ. Điều này khiến cả nhóm không khỏi bất ngờ trước sự "hào phóng" của quốc gia A khi sẵn sàng cung cấp một nhân lực ưu tú đến vậy, chứng tỏ họ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào lần hợp tác này.
Cuối cùng, Cận Cửu Trọng, người duy nhất từng có kinh nghiệm trong quân đội, ngồi ở vị trí bên cạnh Chris để hỗ trợ. Hai người còn lại thì ngồi phía sau. Dù có chút lúng túng ban đầu, tất cả đều hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ trước mắt. Sau khi xác nhận mọi bộ phận của trực thăng không có vấn đề, chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh, lao vút lên không trung.
Trực thăng lướt qua những con đường gập ghềnh phức tạp dưới mặt đất, tốc độ di chuyển vượt xa những phương tiện thông thường khi vượt qua biên giới quốc gia. Bên ngoài, tiếng gió rít vang dội, Bồ Hạ tò mò ghé đầu sát cửa sổ, chăm chú nhìn xuống. Cảnh sắc dưới chân dần thu nhỏ lại, những dấu vết nhân tạo của thành phố bị bỏ lại phía sau, nhường chỗ cho một vùng thiên nhiên xanh mướt trải dài. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, từng chiếc lá đong đưa trên cành cây như lấp lánh ánh sáng.
"Thuận lợi mà nói, chỉ khoảng vài giờ nữa là chúng ta có thể đến được doanh địa tạm thời của nước B," Sở Lan vừa kiểm tra bản đồ vừa nói qua kênh liên lạc, giọng bình tĩnh như để trấn an mọi người.
Bồ Hạ gật đầu, vẫn dán người vào cửa sổ, mắt không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.
Tuy nhiên, lời nói này chẳng khác nào một dấu hiệu báo trước, như thể ám chỉ rằng hành trình sắp tới chắc chắn sẽ không diễn ra "thuận lợi" như mong đợi.
Chiếc trực thăng bay ổn định trong không trung, tận dụng thời tiết hiếm có ngày nắng quang đãng. Mặt trời còn chưa lặn, thời gian vẫn đủ để hành trình tiếp tục. Nhưng khi cả nhóm vừa định thả lỏng cảnh giác và tranh thủ nghỉ ngơi, Chris, người điều khiển trực thăng, nhanh chóng phát hiện điều bất thường.
"Phía trước, ngay hướng 12 giờ, có vật lạ."
Khi Chris vừa dứt lời, một bóng đen lớn xuất hiện ở phía xa, nhanh chóng tiến về phía họ. Cận Cửu Trọng nheo mắt nhìn kỹ nhưng không thể xác định rõ đó là gì. Lúc đầu, nó trông như một đám mây đen khổng lồ, nhưng sự xuất hiện của nó dưới bầu trời quang đãng là hoàn toàn bất hợp lý. Đến khi Cận Cửu Trọng dùng kính viễn vọng để nhìn rõ, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
"Chết tiệt, đó là một bầy chim biến dị!"
Bầy chim di chuyển với tốc độ cực nhanh. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng đen đã áp sát đến mức không cần kính viễn vọng cũng có thể thấy rõ. Hàng trăm, thậm chí hơn một ngàn con chim màu đen xám với cặp mắt đỏ rực đặc trưng của biến dị đang lao đến. Những chiếc mỏ sắc nhọn mở ra, phát ra âm thanh chói tai đầy hung hãn. Chỉ khi chúng đến gần, cả nhóm mới nhận ra lý do vì sao chúng trông như một đám mây đen: mỗi con chim đều to lớn, với sải cánh dài đến 2–3 mét, đủ sức dễ dàng xé nát con người chỉ trong nháy mắt.
"Quay lại ngay, nhanh lên!"
Không cần đợi chỉ đạo của Cận Cửu Trọng, Chris đã lập tức điều chỉnh hướng bay ngay khi nhận ra mối nguy. Nhưng điều khiển trực thăng không phải như lái xe hơi, không thể nói quay đầu là quay đầu ngay được. Bầy chim biến dị đã tiếp cận quá gần, không để lại bất kỳ khoảng trống nào để tránh né. Chiếc trực thăng nhỏ bé giống như một chiếc thuyền mong manh lao thẳng vào cơn sóng dữ màu đen cuồn cuộn. Trong nháy mắt, nó đã bị bầy chim bao phủ hoàn toàn, như thể bị nuốt chửng.
Ban đầu, bầy chim dường như không có ý định tấn công chiếc trực thăng bằng kim loại này, nhưng việc lao thẳng vào đường bay của chúng đã khiến chiếc máy bay trở thành "mồi ngon". Những con chim biến dị nhanh chóng thay đổi thái độ, vừa kêu gào vừa vỗ cánh, khiến cả thân trực thăng rung lắc dữ dội. Một số con dùng đôi cánh khổng lồ đập mạnh vào thân máy bay, trong khi những con khác dùng chiếc mỏ sắc bén tấn công vào cửa kính, tạo nên những âm thanh chói tai và đáng sợ.
Ngay cả chiếc trực thăng quân dụng kiên cố cũng không chịu nổi cơn công kích dữ dội từ bầy chim biến dị. Trước mắt mọi người, thân máy bay không ngừng xuất hiện những vết lõm với tốc độ chóng mặt, từ nhỏ đến lớn, bất kể là ở thân kim loại hay kính chống đạn, tất cả đều trở nên mỏng manh và nứt toác như giấy. Cuối cùng, một tiếng nứt giòn tan vang lên khi kính chống đạn vỡ vụn, và ngay lập tức, một con chim biến dị đầu đàn lao vào. Nó phát ra tiếng thét chói tai, mở rộng chiếc mỏ sắc nhọn, như thể không thể chờ thêm để thưởng thức món ngon bên trong chiếc lon sắt. Nhưng chưa kịp làm gì, đầu nó đã bị một viên đạn bắn nát thành bùn bởi hỏa lực của cả nhóm.
Dù không gian trong trực thăng chật hẹp, bốn người nhanh chóng phối hợp, lấy vũ khí từ không gian của Bồ Hạ để chống trả. Dưới sự áp sát của hàng trăm con chim to lớn với móng vuốt sắc nhọn, bọn họ bình tĩnh nổ súng, mỗi phát bắn đều chuẩn xác nhắm thẳng vào những chiếc đầu biến dị. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Tiếng súng phản kháng chỉ làm bầy chim biến dị càng thêm điên cuồng. Âm thanh gào rít của chúng vang lên chói tai như hàng trăm cây vĩ cầm bị kéo đứt dây, khiến cả khoang trực thăng rung động. Một số con đã chui vào qua các lỗ hổng, trong khi những con khác ra sức đập vào thân máy bay và cửa kính còn lại.
Bên trong, mùi khói súng hòa lẫn với mùi tanh nồng của máu chim, tạo nên bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng. Cánh quạt trực thăng bị va đập liên tục, cuối cùng ngừng hoạt động, và chiếc máy bay giờ đây chỉ lơ lửng nhờ chính những con chim khổng lồ đang va chạm. Mọi người liên tục phải xoay người bắn trả, chống lại những con chim tràn vào từ mọi hướng như thể đang chơi một trò đánh chuột không hồi kết.
Sự phối hợp của bốn người là điều duy nhất giúp họ duy trì được sự sống trong khoảnh khắc này. Nhưng tình thế nhanh chóng trở nên tuyệt vọng.
"Cứ thế này không ổn!"
Cận Cửu Trọng hét lớn, không chắc liệu kênh liên lạc có còn hoạt động hay không.
"Chuẩn bị nhảy khỏi máy bay!"
Dù biết nhảy khỏi trực thăng ở độ cao này gần như là tự sát, cả nhóm đều không có thời gian để do dự. Sau khi bắn hạ một đợt chim biến dị nữa, họ sẵn sàng đón lấy cơ hội sống sót nhỏ nhoi nhất.
"Ba, hai, một—Bồ Hạ!"
Ngay lúc Cận Cửu Trọng đếm ngược, biến cố xảy ra.
Bồ Hạ, người đang chuẩn bị nhảy, bất ngờ bị một con chim biến dị khổng lồ tấn công. Chiếc mỏ sắc nhọn của nó lao đến với tốc độ không kịp phản ứng, khiến cậu chỉ có thể theo bản năng ngồi thụp xuống để tránh. Áo khoác tác chiến bị kéo bung một nửa trong trận chiến trước đó, giờ đây bị cơn gió mạnh thổi tung lên và bất ngờ bị chiếc mỏ của con chim ngậm lấy. Cú giật mạnh từ con chim biến dị lớn khiến Bồ Hạ, nhẹ tựa lông chim so với sinh vật khổng lồ kia, bị kéo bay khỏi khoang trực thăng.
Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc. Sở Lan, người đứng gần nhất, vội vã vươn tay bắt lấy Bồ Hạ. Nhưng ngón tay anh chỉ chạm được phần mũi giày, và ngay sau đó, cậu đã bị cuốn thẳng vào giữa bầy chim đang gào thét như những cơn ác mộng.
"Bồ Hạ!"
Sở Lan trừng mắt, khóe mắt đỏ như muốn nứt toác. Phong thái điềm tĩnh, nhẹ nhàng thường ngày biến mất hoàn toàn, thay vào đó là ánh mắt đỏ ngầu đầy đau đớn và phẫn nộ. Anh không thể tin được mình đã để vuột mất Bồ Hạ ngay trước mắt.
Trong khi đó, sau khi bị cuốn lên không trung, Bồ Hạ vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Là người duy nhất trong nhóm có thể sử dụng dị năng bình thường trên không, cậu nhanh chóng chuyển đổi từng viên đạn trong tay thành một khẩu súng máy hoàn chỉnh. Ngay lập tức, Bồ Hạ khai hỏa, bắn hạ vài con chim biến dị đang lao tới gần. Sau đó, tận dụng khoảng trống ngắn ngủi, cậu triệu hồi từ không gian một vòng súng tự động bao quanh cơ thể mình, tất cả họng súng đều hướng ra ngoài. Lửa từ họng súng lập lòe, ánh sáng đỏ rực rỡ giữa không trung như một pháo đài bay tỏa ra cơn thịnh nộ chết chóc.
Từ trực thăng, ba người còn lại chỉ có thể nhìn thấy một vòng tròn lửa và khói bao quanh Bồ Hạ, giữa biển chim đen đặc. Trọng tâm bầy chim biến dị nhanh chóng chuyển sang Bồ Hạ, khiến áp lực lên trực thăng giảm đi. Nhưng điều đó cũng làm chiếc máy bay lắc lư dữ dội hơn, mất cân bằng hoàn toàn và chuẩn bị rơi xuống. Không còn lựa chọn, ba người trong khoang nhanh chóng quyết định nhảy ra khỏi trực thăng trước khi nó lao xuống đất. Trọng lượng của máy bay khiến nó rơi nhanh hơn so với ba người, nhưng ngay khi nhảy khỏi cabin, Cận Cửu Trọng đã rút ra một thanh đao sáng lấp lánh. Hắn hét lớn, đôi mắt phát sáng ánh bạc, dấu hiệu của việc kích hoạt dị năng.
Mảnh vỡ từ trực thăng, những bộ phận tưởng chừng vô dụng, bất ngờ bị phân giải thành vô số mảnh kim loại nhỏ dưới tác động của Cận Cửu Trọng. Từng mảnh một tụ tập lại, hòa vào thanh đao, biến thành một cánh tay kim loại khổng lồ vượt xa kích thước cơ thể hắn.
"Chết tiệt, lũ chim khốn kiếp!"
Cận Cửu Trọng gầm lên, điều khiển cánh tay kim loại khổng lồ quét mạnh vào bầy chim đen đặc. Một loạt chim biến dị không kịp phản ứng, như những con ruồi bị vợt muỗi đánh trúng, kêu gào rơi xuống từ không trung. Đòn tấn công của Cận Cửu Trọng cuối cùng cũng mở ra một khoảng trống trong bầy chim, để lộ vị trí của Bồ Hạ đang bị vây hãm bên trong.
Bồ Hạ nhìn qua tuy thương tích đầy mình, nhưng trạng thái vẫn còn tốt. Xung quanh, các loại súng đã được thay đổi liên tục, một số khẩu súng kim loại nóng đỏ, một số khác vừa phát ra làn khói nhẹ từ viên đạn đầu tiên.
Tận dụng khe hở vừa được phá ra trong bầy chim, Bồ Hạ không ngần ngại nhắm thẳng vào con chim biến dị lớn vẫn đang giữ chặt quần áo của mình và bắn một phát chính xác. Khi con chim buông ra, cậu lao người qua khe hở như một chú chim sổ lồng, trong lúc rơi xuống vẫn không ngừng khai hỏa vào những kẻ đang đuổi theo.
"Bồ Hạ, lại đây!"
Cận Cửu Trọng hét lớn, dị năng đã bị sử dụng đến cực hạn, trán hắn nổi đầy gân xanh. Khoảng cách giữa hắn và Bồ Hạ vẫn còn, nhưng lại nhanh chóng dùng sức mạnh điều khiển kim loại để kéo Bồ Hạ về phía mình. Khi tay hắn nắm được cánh tay của Bồ Hạ, một khoảnh khắc nhẹ nhõm thoáng qua, nhưng hắn không dừng lại mà ném Bồ Hạ về phía Chris đang ở gần, rồi tự mình tập trung kiểm soát cánh tay kim loại để quét sạch bầy chim vẫn đang lao đến. Chris bắt lấy Bồ Hạ, ôm chặt cơ thể cậu. Hai tay hắn run rẩy, thậm chí chính hắn cũng không nhận ra mình đang căng thẳng đến mức nào.
Dù có vô số điều muốn nói, nhưng mọi người đều không có thời gian để trao đổi. Mặt đất đang tiến lại gần với tốc độ chóng mặt, và viễn cảnh bị đập mạnh xuống đất hoặc xuyên qua những tán cây sắc nhọn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc sinh tử, Bồ Hạ, dù đã kiệt sức, vẫn cố rút tay ra khỏi vòng ôm của Chris, duỗi thẳng năm ngón tay yếu ớt về phía trước.
"Bịch!"
Một chiếc nệm cao su lớn bất ngờ xuất hiện ngay bên dưới cả nhóm. Nệm vừa đủ để đỡ trọn bốn người, mặc dù cú va chạm mạnh vẫn khiến chiếc nệm bị ép xuống thêm một khoảng đáng kể. Gương mặt Bồ Hạ tái nhợt, rõ ràng cậu đã dùng hết năng lượng để duy trì chiếc nệm này. May mắn thay, nó vẫn trụ được, nương theo lực ép mà nổi lơ lửng trong không trung, cứu cả nhóm khỏi một kết cục thảm khốc.
Chỉ thiếu một chút nữa, họ đã bị đập mạnh vào tán cây bên dưới. Với vận may, họ có thể chỉ bị gãy tay gãy chân, nhưng nếu xui xẻo, thân thể sẽ bị xuyên thủng hoặc rơi xuống đất, biến thành đống máu thịt. Cảm nhận được bề mặt mềm mại của chiếc nệm bên dưới, cả nhóm gần như không dám tin vào mắt mình.
Trước đây là thảm bay, giờ thì nệm bay.
Trên đầu, bầy chim biến dị vẫn lượn quanh, không cam lòng gào thét, nhưng địa hình rừng rậm với những tán cây dày đặc khiến chúng khó lòng tiếp tục tấn công. Cuối cùng, chúng phát ra vài tiếng hí dài, rồi kết đội bay đi xa.
Bồ Hạ, sau khi gắng gượng đến giới hạn cuối cùng, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa. Chiếc nệm "bốp" một tiếng rồi biến mất, cả nhóm lập tức lăn xuống mặt đất, trông vô cùng chật vật. May mắn thay, Chris vẫn ôm chặt Bồ Hạ, giúp cậu tránh khỏi việc bị lấm lem bùn đất. Khi cả nhóm khó nhọc đứng dậy, chỉ có Bồ Hạ là người duy nhất không bị bám đầy lá cây và bùn đất, dù quần áo của cậu đã rách nát tả tơi.
Nhìn nhau, bốn người không nói một lời, nhưng ánh mắt đều mang theo sự nhẹ nhõm và vui sướng vì đã sống sót. Những nụ cười hiện lên trên gương mặt mệt mỏi, như một dấu hiệu của sự an ủi sau tai nạn kinh hoàng.
----> Chap sau thịt kho tàu =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro