2.8. Tính Nợ Dần Đi, Đừng Than Mệt
Nếu bo thêm tiền, tôi muốn bắn vào trong / thô bạo khai bao khiến cún nhỏ thút thít
Sau khi tạm thời kiểm tra vết thương của nhau, cả nhóm nhanh chóng chuẩn bị lên đường lần nữa. Mặc dù bị rơi xuống khu rừng sâu nơi núi hoang, khiến việc xác định phương hướng trở nên khó khăn, nhưng may mắn là cả bốn người đều có kinh nghiệm sinh tồn phong phú. Sở Lan đã dựa vào bản đồ để xác định hướng đi một cách sơ bộ. Dù trực thăng không bay được bao xa trước khi rơi xuống, ít nhất họ cũng đã tiến vào lãnh thổ của nước B.
Nước B tuy nằm kẹp giữa hai cường quốc lớn, nhưng diện tích lại nhỏ, chỉ tương đương một tỉnh của nước C. Vì vậy, xác định vị trí của bản thân cũng không phải là điều quá khó khăn.
"Trước tiên cứ đi về phía đường lớn, tốt nhất là xem có thể tìm được chiếc xe nào không."
Sở Lan nhìn vào bản đồ, chỉ tay vào một điểm và đưa ra kết luận.
Bốn người không ai nói thêm gì, nhưng trong lòng đều hiểu rõ rằng quãng đường vốn dự định hoàn thành trong vài giờ có lẽ sẽ bị kéo dài thành vài ngày. Nguyên nhân vẫn là do ảnh hưởng của tận thế – địa hình bị biến đổi nghiêm trọng, đường sá bị hư hỏng, khiến việc di chuyển trên thực tế trở nên khó khăn hơn nhiều so với bản đồ. Tất nhiên, ít nhất khu vực này cũng không có bầy chim biến dị đáng sợ như trước. Nếu là người bình thường đối mặt với một đàn quái điểu khổng lồ như thế, e rằng giờ này đã không còn mạng để tiếp tục hành trình. Chỉ nhờ vào thực lực mạnh mẽ, bọn họ mới có thể may mắn sống sót đến lúc này.
Thời gian bị trì hoãn khá lâu, khi cả nhóm tiếp tục lên đường, bầu trời phía chân trời đã dần tối lại, từng chút một chuyển sang sắc ám trầm. Không rõ đây là may mắn hay bất hạnh, nhưng trước khi mặt trời hoàn toàn lặn, họ vẫn chưa tìm được con đường lớn hay bất kỳ phương tiện giao thông nào. Thay vào đó, khi đi qua một khu vực rậm rạp cây cối, trước mắt họ hiện ra một tòa nhà ba tầng theo kiến trúc phương Tây, toàn bộ tường ngoài bị dây leo bò kín, trông như một lâu đài màu xanh lặng lẽ ẩn mình giữa núi rừng.
Nơi nào có dấu vết của con người, nơi đó có khả năng xuất hiện tang thi. Cả nhóm lập tức nâng cao cảnh giác, quan sát kỹ lưỡng. Quả nhiên, qua khung cửa sổ tầng một, họ thấy bóng dáng vài con tang thi đang lắc lư di chuyển. Tuy nhiên, số lượng có vẻ không nhiều. Không có thời gian do dự, màn đêm đang buông xuống nhanh hơn dự tính. Họ cần tìm một nơi nghỉ ngơi trước khi trời hoàn toàn tối đen. Với thảm thực vật mọc quá rậm rạp giữa thiên nhiên hoang dã như thế này, việc cắm trại ngoài trời rõ ràng không phải lựa chọn an toàn nhất.
Giữ vững cảnh giác, cả nhóm phối hợp tiến vào bên trong. Ngay khi vừa bước qua cửa, hai con tang thi bị âm thanh làm kinh động lập tức lao tới. Tuy nhiên, chỉ sau hai tiếng súng lục giảm thanh vang lên nhẹ nhàng – "bằng, bằng", cả hai đã gục xuống đất mà không gây thêm bất kỳ tiếng động nào.
Dựa vào quần áo trên người chúng và cách bài trí trong nhà vẫn chưa bị phá hủy, có thể đoán rằng nơi này vốn là một chiếc homestay kiểu sinh thái, được xây dựng giữa thiên nhiên, hòa mình vào núi rừng. Hai con tang thi vừa bị tiêu diệt có lẽ chính là ông bà chủ ở đây.
Cận Cửu Trọng lật giở quyển sổ đăng ký khách trên quầy lễ tân và phát hiện rằng dòng ghi chép cuối cùng còn sót lại từ một tháng trước khi virus tang thi bùng nổ. Điều này cho thấy, vào thời điểm tận thế bắt đầu, nơi này có thể đang trong mùa du lịch ế ẩm hoặc tạm đóng cửa. Rất có thể, chủ nhân homestay đã nhanh chóng quay về đây với hy vọng trốn tránh tang thi và tìm một nơi an toàn giữa vùng núi sâu. Thế nhưng cuối cùng, họ vẫn không thể thoát khỏi số phận bi thảm, trở thành tang thi như bao người khác.
Dù sao đi nữa, nếu nơi này chưa từng bị người khác ghé qua, có lẽ số tang thi sót lại chỉ dừng lại ở hai con vừa bị tiêu diệt.
Lúc này, Bồ Hạ – người chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ thứ nào, dù là nhỏ nhất – lập tức chú ý đến hai viên tinh hạch trong đầu lũ tang thi. Vàng bạc chôn dưới đất còn không thoát khỏi tay cậu, huống chi là món đồ quý giá này! Trong khi ba người còn lại phân tán kiểm tra toàn bộ homestay, Bồ Hạ đã nhanh chóng ngồi xổm xuống đại sảnh, bận rộn với việc của mình.
Lưỡi chủy thủ lách nhẹ vào lỗ đạn đã xuyên thủng hộp sọ, khiến phần não bộ vốn đã bị ăn mòn của tang thi cấp thấp vỡ nát một cách dễ dàng. Bồ Hạ thuần thục lật nhẹ con dao, khơi lên lớp vật chất nhão nhoét bên trong, nhanh chóng tìm thấy viên tinh hạch có kích thước xấp xỉ một ngón tay cái.
Cậu lấy ra một ít nước tinh khiết từ không gian cá nhân, cẩn thận rửa sạch tinh hạch rồi cất nó vào một chiếc hộp kim loại nhỏ chuyên dụng để lưu trữ. Từng động tác đều trôi chảy như thể đã thực hiện vô số lần, không khác gì một dây chuyền sản xuất trong nhà máy.
Lúc này, ba người còn lại cũng đã hoàn tất việc kiểm tra toàn bộ khu nhà và mang về tin tức tốt.
Không chỉ không phát hiện thêm một xác sống nào khác, mà hầu hết các căn phòng đều được bảo tồn rất tốt. Đáng mừng hơn, hệ thống nước trong nhà vẫn còn hoạt động. Chỉ cần Chris – "máy đun nước di động" của nhóm – chịu khó kích hoạt dị năng để làm nóng đường ống một chút, thì tối nay, tất cả bọn họ đều có thể tận hưởng một bồn nước ấm để tắm rửa.
"Tuyệt thật!"
Bồ Hạ bật dậy khỏi mặt đất ngay lập tức. Dù không lấm lem bùn đất như những người khác, nhưng sau khi bị đàn chim vây quanh, người cậu cũng bám đầy mùi dã thú, chưa kể còn bị máu chim bắn tung tóe khi nổ súng tầm gần. Điều đó khiến cậu sớm đã không thể chờ thêm được nữa mà chỉ muốn nhanh chóng đi tắm.
Vì đây là một homestay nên số lượng phòng khá dồi dào, đủ để mỗi người chọn một gian riêng. Tuy nhiên, để thuận tiện cho việc thay phiên gác đêm, cả nhóm quyết định chỉ chọn phòng tắm một cách tùy ý, sau đó cùng ngủ chung tại một phòng xa hoa ở tầng một. Căn phòng đó có một chiếc giường lớn đủ rộng để chứa cả bốn người đàn ông trưởng thành.
Bồ Hạ vui vẻ giơ tay làm dấu "OK", sau đó lấy từ không gian cá nhân ra vài chiếc đèn khẩn cấp để bố trí khắp nơi trong nhà, đảm bảo mỗi góc đều được chiếu sáng rực rỡ. Không quên sự chu đáo của mình, cậu còn chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho từng người. Sau khi hoàn thành tất cả, cậu mới sung sướng nện từng bước chân hào hứng, chọn bừa một phòng tắm rồi chui tọt vào bên trong.
Bên trong phòng quả nhiên được bảo tồn khá tốt, đúng như mọi người đã mô tả. Dù đã bỏ không suốt bốn, năm năm, các món đồ nội thất như giường, tủ và bàn ghế có mức độ hư hại khác nhau, nhưng nhờ cửa sổ đóng chặt, thực vật bên ngoài không thể xâm nhập vào, giúp căn phòng giữ được phần lớn dáng vẻ ban đầu.
Bồ Hạ tiện tay ấn thử lên giường, nhận thấy chất lượng cũng khá ổn. Chỉ cần thay mới bộ chăn ga gối đệm, có lẽ vẫn có thể sử dụng tốt.
Cậu không bận tâm thêm, vừa nghêu ngao một giai điệu nhỏ vừa tận hưởng làn nước ấm, thoải mái tắm rửa. Khi bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước còn vấn vít quanh người, làn da cậu ửng hồng vì nhiệt, biểu cảm thỏa mãn trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ vừa được sưởi ấm.
Tuy nhiên, Bồ Hạ không vội xuống lầu ngay. Cậu cẩn thận lấy từ không gian cá nhân ra một tấm khăn trải giường sạch sẽ, thay mới cho chiếc giường cũ. Sau đó, cậu ngồi xuống, kéo vạt áo lên để kiểm tra và bôi thuốc cho những vết thương ban ngày.
May mắn là thương tích không quá nghiêm trọng, phần lớn chỉ là vết xước do bị chim mổ sượt qua và một số vết bầm do va đập mạnh. Cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ làm dịu đi cơn đau âm ỉ. Nhưng khi cậu đang cố gắng vươn tay ra sau lưng để bôi thuốc cho vết thương ở đó, thì bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên.
"Đến đây, chờ một chút!"
Bồ Hạ nghĩ rằng có người thấy cậu mãi không xuống nên đến tìm, vì vậy cậu vội vàng bôi nốt chỗ thuốc cuối cùng rồi ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa hé mở, cậu bất ngờ thấy Cận Cửu Trọng đang dựa nghiêng vào khung cửa, ánh mắt phức tạp đến khó hiểu.
Ánh mắt anh ta lặng lẽ quét qua người vừa tắm xong, vẫn còn vương hơi nước. Làn da trắng mịn như sữa phủ một lớp hồng nhạt ửng lên dưới hơi ấm, chiếc áo rộng thùng thình bị cậu nhét vội vào quần tạo nên những nếp gấp lộn xộn, bờ vai nhỏ vô tình để lộ một mảng da trơn bóng vì vải trượt xuống. Nếu nhìn sâu vào cổ áo, có thể thấp thoáng thấy một điểm phấn hồng mờ mờ. Mái tóc còn ướt rủ xuống khuôn mặt nhỏ, trông có chút bù xù giống như một chú cún con hấp tấp vừa chạy ra khỏi nước. Đôi mắt phớt hồng, đôi môi cũng nhuốm màu ửng đỏ, cùng với chiếc nốt ruồi nhỏ xinh bên khóe miệng... Tất cả những chi tiết ấy, từng điểm từng điểm, đều quá mức mê hoặc.
Chết tiệt.
Tên tiểu hồ ly này rốt cuộc có biết hắn đang ôm tâm tư gì mà đến đây gõ cửa hay không? Vậy mà lại thản nhiên ăn mặc thế này, vô tình hay cố ý câu dẫn hắn!
Cận Cửu Trọng nghiến răng mắng thầm trong lòng.
Trước hôm nay, dù đã từng có ý muốn đi đến bước cuối cùng với Bồ Hạ, nhưng dù vẻ ngoài có vẻ cứng rắn, hắn vẫn có một mặt suy nghĩ tỉ mỉ. Điều hắn băn khoăn chính là – trước đây, Bồ Hạ có từng làm chuyện này với người khác hay chưa? Nếu bước qua ranh giới ấy, liệu mối quan hệ giữa họ có trở thành một dạng giao dịch thể xác đơn thuần như với những người khác hay không? Đớn giản mà nói, Cận Cửu Trọng không muốn mối quan hệ giữa họ chỉ giới hạn trong tiền bạc lạnh lẽo và sự trao đổi thể xác. Hoặc đúng hơn mà nói—hắn muốn trân trọng Bồ Hạ.
Thế nhưng, sau những nguy cơ mà họ vừa trải qua ban ngày, Cận Cửu Trọng đã bắt đầu không thể nhịn nổi nữa. Ở tận thế, ai biết ngày mai sống hay chết? Nếu cứ kiềm chế mãi rồi đến một ngày chưa kịp có được mà đã bỏ mạng, thì dù có chết hắn cũng không cam tâm.
"Mẹ nó, cứ đoạt lấy đã! Một khi đã thuộc về mình, cũng đừng ai mong cướp!"
Với suy nghĩ ấy xoáy sâu trong đầu, Cận Cửu Trọng không để cho Bồ Hạ có cơ hội lên tiếng hỏi han. Hắn thô bạo đẩy cậu vào trong, đóng sập cửa lại phía sau. Bồ Hạ lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương như muốn xuyên thấu cả người cậu. Cảm giác áp bách mạnh mẽ từ hắn khiến cậu theo bản năng lùi từng bước về sau. Đến khi không còn đường thoái lui, đầu gối cậu va phải mép giường, mất thăng bằng ngã ngồi xuống giường một cách lúng túng. Cậu nuốt nước bọt, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, có chút hoảng loạn:
"Gì... Gì vậy?"
Bồ Hạ nuốt nước miếng đầy bất an. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra chuyện mình lén nói thêm một viên tinh hạch khi mặc cả với hắn hai ngày trước? Hay là... hắn biết chuyện mình lén gắp mất một miếng thịt trong bát của hắn ngày hôm qua?!
Trong lúc đầu óc Bồ Hạ đang quay cuồng với hàng loạt giả thuyết, Cận Cửu Trọng bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên. Đôi mắt hoảng loạn của cậu buộc phải ngước lên, đối diện thẳng với ánh nhìn sâu thẳm của hắn. Ánh mắt Cận Cửu Trọng dán chặt vào gương mặt mềm mại trước mặt, như thể chỉ cần hắn muốn, người này có thể lập tức rơi vào lòng ngực hắn bất cứ lúc nào.
Sau một khoảnh khắc yên lặng đầy áp lực, hắn chậm rãi mở miệng—
"Tôi muốn đụ mông cậu, nhóc tham tiền, ra giá đi."
"....."
Bồ Hạ trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, há hốc miệng nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Thế nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt cậu chợt sáng lên như phát hiện ra điều gì đó thú vị. Vừa nãy còn cúi đầu chột dạ như một chú cún nhỏ phạm lỗi không dám nhìn chủ nhân, giờ đây, khi nghe thấy lời của Cận Cửu Trọng, cậu lập tức bừng bừng sức sống, bật dậy khỏi giường, tay chân khoa tay múa chân đầy phấn khởi.
"A ha! Hóa ra là chuyện này à? Sao anh không nói sớm chứ!"
Cận Cửu Trọng đen mặt. Sắc mặt hắn tối sầm lại như đáy nồi, ánh mắt đầy áp lực như muốn bùng nổ vì tức giận. Nhìn cái bộ dạng hớn hở kia xem! Chẳng lẽ không giống hệt như một kẻ giàu kinh nghiệm, vừa mới mở cửa làm ăn đã gặp khách quen hay sao?! Giọng hắn trầm xuống, cố kiềm nén cảm xúc:
"Chúng ta đều là khách quen cả rồi. Vậy cậu tính giá thế nào?"
Rồi hắn chậm rãi nói tiếp: "Tinh hạch cấp 7, còn có..."
"!"
Nhưng từ giây phút đó, Bồ Hạ đã không còn nghe lọt tai bất cứ lời nào nữa.
Xác sống cấp 7 chính là cấp bậc cao nhất từng được ghi nhận trong số các tang thi hiện tại. Trên thực tế, chỉ một con đã đủ sức san bằng một căn cứ nhỏ của con người. Tinh hạch của nó cực kỳ quý giá, đến mức có thể dùng để lấy lòng cả những tổ chức cấp cao. Chưa kể đến giá trị thực tế, chỉ riêng độ hiếm của nó đã khiến người bình thường không thể dễ dàng có được. Nghe đến đây, Bồ Hạ lập tức trở nên phấn khích đến mức khiến người ta cảm thấy... khó chịu. Cậu vô cùng hăng hái, nhanh chóng lục trong không gian cá nhân, lấy ra một đống đồ vật rồi trải rộng trên giường. Sau đó, vô tư cởi giày, ngồi ngay trên giường, hồn nhiên giải thích từng món như một nhân viên bán hàng tận tâm, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Cận Cửu Trọng đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
"Đây là gel bôi trơn, đây là bao cao su đủ kích cỡ, có loại 0.1 siêu mỏng, loại có chức năng đun nóng, rồi máy rung nữa... Bên này còn có—"
Còn chưa kịp thao thao bất tuyệt, Cận Cửu Trọng mặt không cảm xúc cầm lên một thanh dụng cụ silicone dài, lắc nhẹ trong tay. Đầu silicone có tạo hình kỳ lạ theo từng chuyển động mà đong đưa trái phải đầy tính đàn hồi. Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, cười đến cực điểm vì tức giận:
"Lần sau thử dùng mấy thứ này thọc cậu sau... Còn bây giờ thì..."
"Hôm nay đã bỏ tiền ra, tôi nhất định phải bắn vào bên trong cậu."
Bồ Hạ đơ người. Cậu hoàn toàn không lường trước được hành động này, bị Cận Cửu Trọng đột ngột lật ngã, hoàn toàn không kịp phòng bị mà nằm gọn dưới thân hắn. Hai tay Cận Cửu Trọng chống xuống hai bên người cậu, rồi cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi lải nhải khiến hắn bực mình suốt nãy giờ.
"Những chuyện khác tôi sẽ làm dần với cậu, tốt nhất hãy nhớ kỹ mà tính nợ dần đi, đừng có than mệt."
Giọng hắn nghe như mang theo ý cười, nhưng Bồ Hạ lại mơ hồ cảm nhận được trong đó còn có cả tức giận. Tuy nhiên, còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, hắn đã cạy mở đôi môi cậu, xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại, chiếm đoạt từng chút từng chút một... Bồ Hạ không còn sức lực để suy nghĩ gì nữa. Mỗi một nơi trong khoang miệng đều bị chiếm lấy, nước bọt không kịp nuốt, tràn ra khỏi khóe miệng một chút đã bị Cận Cửu Trọng liếm sạch. Môi dưới bị gặm cắn biến thành màu đỏ tươi. Lúc này, Cận Cửu Trọng tựa như không đủ thỏa mãn, nhẹ nhàng gặm lấy đầu lưỡi của Bồ Hạ mà kéo ra ngoài, thưởng thức dáng vẻ dâm đãng đó một chút mới triền miễn tráo lưỡi tiếp.
Hôn môi, ghi sổ.
Bàn tay to thô ráp xuyên qua lớp quần áo mà xoa nắn cơ thể Bồ Hạ. Chiếc áo từ từ bó vào cơ thể cậu, họa ra dáng hình mảnh khảnh, ngay cả hai viên thịt nhỏ hồng cũng vì hứng tình mà nhô lên. Đầu ngón tay di qua di lại mặt ngoài khiến một bên căng tròn đỏ mọng. Cận Cửu Trognj nhấc vạt áo lên, đầu chui hết vào trong ngậm lấy một bên vú nhỏ, một tay đâu có buông tha cho bên còn lại, lưỡi và tay cùng đùa giỡn với vùng nhạy cảm ấy. Khi môi của hắn rời đi, toàn bộ ngực chỉ toàn vết đỏ ái muội, bên vú còn nguyên mấy dấu răng.
Nghịch vú cậu, ghi sổ.
Tiền có thể làm say lòng người, Bồ Hạ mơ màng, chỉ cảm thấy thân dưới tự dưng hơi lạnh, dương vật bé xíu hồng hồng đã cương nằm gọn trong lòng bàn tay của Cận Cửu Trọng, phía ngoài còn bị vết chai trên tay hắn cọ tới ngứa ngáy, mẫn cảm mà phun ra một ít chất lỏng trắng đục. Cậu không nhịn được mà hơi cong lưng, dùng lòng bàn tay của hắn để thủ dâm, lại không biết dáng vẻ trầm mê trong biển tình ấy lại khiến người đối diện cảm thấy thích thú. Cận Cửu Trọng dung túng cho hành động của cậu, thậm chí còn chủ động bao lấy chim nhỏ. Tay của hắn rất lớn, dù dùng lực rất nhỏ thôi nhưng Bồ Hạ vẫn không nhịn được từng đợt run rẩy.
Sờ chim Bồ Hạ, ghi sổ!
Chờ tới lúc Cận Cửu Trọng dùng bàn tay còn lại bôi dịch bôi trơn lên lỗ sau của cậu, Bồ Hạ vẫn đang âm thầm ghi sổ từng tí một. Hắn trong lòng đã phát hỏa, lúc hai ngón tay đang mở rộng lỗ hậu, đầu hắn chỉ nghĩ tới động tác lôi bao cao su cùng vô số các loại đồ chơi tình thú kia của cậu rất thuần thục, bản thân hắn khó có thể kiềm chế suy nghĩ Bồ Hạ trước đó đã từng làm tình với người khác bao giờ chưa, có phải con chó nhỏ này đã sớm bị địt tới chín rục rồi chăng.
Trong lòng hắn tức giận không nguôi, động tác tự nhiên cũng nhanh hơn vài phần.
Hai ngón tay mang theo gel bôi trơn hướng vào sâu bên trong, Cận Cửu Trọng không cho Bồ Hạ làm quen mà thô lỗ đè ngón tay lên thành ruột. Bên trong vừa chặt là vừa nhiều nước, chẳng mấy chốc mà đã phát ra tiếng lép bép rồi. Cảm nhận được thân dưới của Bồ Hạ đang run rẩy, Cận Cửu Trọng lúc này đã cắm vào ba ngón tay, cúi đầu hỏi:
"Đau không?"
Bồ Hạ gắn mạnh môi dưới, hai mắt đẫm nước ngẩng lên:
"Không, không đau."
Ánh mắt của Cận Cửu Trọng lại tối thêm vài phần. Quả nhiên đã từng bị đụ rồi, thế nên nuốt tới 3 ngón tay cũng không sao. Như vậy động tác cẩn thận mở rộng cũng chẳng có nghĩa gì nữa. Cận Cửu Trọng lật người cậu lại, nâng bờ mông căng tròn mọng nước lên đối diện với con cặc đã sớm cứng, chưa nói câu nói liền nhấp eo:
"A!"
Ngay lúc ấy, cả hai bên đều đồng loạt hít sâu một hơi. Bồ Hạ cảm thấy đau, Cận Cửu Trọng bị cảm giác ấm nóng mãnh liệt đè ép khiến da đầu tê dại. Tư thế như thú vật nhân giống khiến Bồ Hạ nâng mông, mặt úp xuống giường, tấm chăn dưới thân cũng nhăn nhúm hết cả, cũng vì điều này khiến Cận Cửu Trọng không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cậu. Hắn thở hồng hộc, một tay xoa bóp đôi mông căng tròn, dương vật chôn sâu trong lỗ đít, bị thành ruột kẹp chặt không thể di chuyển, tới tận khi đùi của người dưới thân run rẩy không ngừng, hắn mới ý thức được mà duỗi tay ôm Bồ Hạ đối diện mình, mới thấy cậu đã rơi nước mắt từ bao giờ.
Ngay lúc ấy, Cận Cửu Trọng không thể nói ra cảm giác của mình là gì. Hắn đau lòng mà cúi đầu, liếm hết nước mắt trên khóe mi của Bồ Hạ, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo bối.
"Chó con, đau mà không biết nói à?"
Bồ Hạ còn quật cường đáp trả:
"Không, không đau."
Cậu chính là thương nhân đáng tin cậy, quyết không thể khiến đối tượng giao dịch nghĩ cậu không chuyên nghiệp được!
Cận Cửu Trọng không biết cậu nghĩ gì, nhưng giờ phút này thì sự tức giận vốn đã không cánh mà bay. Hà tất gì phải trừng phạt cậu chứ, cún con cái gì cũng không biết, chỉ nhận tiền với đồ ăn, nếu bị hắn địt tới sợ thì về sau, làm sao dám tới liếm tay hắn nữa bây giờ?
Đây chính là chó con mà hắn muốn thương cả đời.
Cận Cửu Trọng tinh tế theo vết nước mắt mà hôn dọc gương mặt của Bồ Hạ. Lúc này, hắn không bỏ lỡ bất cứ dao động nào của cậu hết, tới khi xác nhận thân thể của cậu đã hơi thả lòng thì mới một lần nữa nhấp eo, tiếp tục hướng sâu vào trong.
--> Nghỉ tết sảng khoái quá nên giờ mới ngoi lên được, kkk. 60 vote nho các bác =)))) baibai, tui ngủ tiếp đâyyy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro