Chương 21 - 22

Chương 21

l là một giống chó siêu lớn, nó đứng lên có thể cao hơn 1,8m, thân hình rất to lớn, khung xương chắc khỏe, di chuyển nhanh nhẹn, hơn nữa bản tính hung dữ khó thuần phục.

Cổ Tư Hoành thường mang nó ra ngoài đi dạo lúc tối muộn, bởi vì hai ngày này Cổ Tư Hoành được “Nghỉ” không phải đến Nam khu, cho nên đã dành thời gian mang I đi dạo vào nửa đêm trong hai ngày này.

Trước khi ra ngoài I còn đứng trước cửa để Cổ Tư Hoành mặc quần áo và đi giày cho mình, l mặc một chiếc áo phông to màu đen và một đôi giày thường giản dị màu trắng ......

Cổ Tư Hoành đeo vòng cổ cho nó, trên tay quấn sợi dây bằng da rất dày, lúc anh dắt l đi qua cổng khu quản lý, mấy bảo vệ quản lý khu cũng không dám nói gì.

l vẫy đuôi “dắt” Cổ Tư Hoành bước ra cổng khu, đi thẳng đến công viên ven hồ mà đêm nào nó cũng đi, buổi tối ở đây không có ai nên l có thể tự do chơi đùa.

Sau khi đến nơi Cổ Tư Hoành nới lỏng dây để cho nó tự chơi, nhưng không cho l xuống nước, l tỏ ra rất phấn khích khi nhìn thấy bụi cỏ.

Nó chơi bời dẫm đạp lên bụi cỏ như con ngựa hoang, Cổ Tư Hoành thì nghiêng người đứng bên cạnh hút thuốc đợi l, anh ngồi xuống một cái ghế cạnh hồ, bóng dáng của anh kéo dài dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Vì buổi tối ở đây không có người đi dạo trên đường nên Cổ Tư Hoành mới dám thả rông cho nó chơi.

Nhưng mà --

Hôm nay Cổ Tư Hoành vừa thả l ra, l lại không giống như lúc trước tự chơi một mình mà chỉ chạy nhảy hai vòng rồi quay lại canh giữ bên người Cổ Tư Hoành.

Ánh mắt có vẻ cáu kỉnh, toàn thân toát ra khí thế nguy hiểm......

Cổ Tư Hoành ngay lập tức nhận ra chỗ không đúng, bởi vì cách bờ hồ không xa có một chiếc xe jeep cao cấp rộng rãi đang đậu, màu trắng tinh mới toanh, tất cả bốn cửa xe đều mở ra .

Hơn nữa trước ghế lái không có ai......

Hẳn là cũng dắt cho đi dạo, nhưng Cổ Tư Hoành vừa định đi qua nhìn một cái thì l đã đứng chắn trước mặt Cổ Tư Hoành, đêm nay trông nó có vẻ nóng nảy, quần áo và giày mà Cổ Tư Hoành mặc cho nó đều bị nó cọ rớt rồi ném sang một bên, nép mình vào lề đường nhìn chằm chằm bụi cỏ cách đó không xa, l phát ra một tiếng gầm gừ nguy hiểm.

Mà lúc này --

Một con sói xanh Mastiff có bờm đen bóng và bộ lông dài màu trắng toàn thân chậm rãi bước ra từ trong bụi cỏ.

( Đây là giống chó Sói xanh Mastiff (TiếngAnh: Green Wolf Mastiff ), tui ko tìm được con có lông trắng nên để hình minh họa nha.Ảnh:GG)

( Còn đây là giống chó Caucasian Shepherd (高加索犬) Giống chó chăn cừu, Giống chú chó I của Anh Cổ, Tui tính ko đăng ảnh minh họa nó đâu vì tới cuối chương nó chớt mất rồi. Huhu. Ảnh:GG )

Con sói xanh Mastiff có thân hình xấp xỉ I, nhưng hơi thở kiêu ngạo và áp suất thấp của nó thì còn nguy hiểm hơn cả l.

Tròng mắt trắng như tuyết và lòng mắt đen bóng tràn ngập tia sáng lạnh lùng khát máu, bộ bờm bồng bềnh lạ thường, cộng thêm thân thể ưu nhã và đường cong lưng hình giọt nước......

Không nghi ngờ gì nữa, nó đã bộc lộ rõ sự kiêu ngạo và hung mãnh của loài sói xanh Mastiff thuần chủng này......

Làm Cổ Tư Hoành không tự chủ được dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nắm lấy dây dắt l, bởi vì anh biết loại sói xanh Mastiff này cực kỳ nguy hiểm, và hầu hết những người nuôi giống chó này đều là dân chăn nuôi ở biên giới ......

Sau khi giống sói xanh Mastiff thuần chủng này được sinh ra, một lứa có mười con, chúng phải tự giết lẫn nhau với những anh em đồng lứa, rồi ăn thịt chín người anh em của mình, cuối cùng con còn lại đó mới có thể được gọi là sói xanh Mastiff thực sự, so với những giống chó Ngao bình thường nó còn hung dữ hơn gấp mấy lần, vậy mà ở đây lại có người thả rông giống chó nguy hiểm  này......

Hơn nữa con chó này trông không giống được nuôi nhốt trong nhà, nó giống như một chú chó được thuần dưỡng bên ngoài tràn đầy sức chiến đấu, sau khi con sói xanh Mastiff nhìn thấy l, liền lộ ra hàm răng nanh sắc bén, giận dữ gầm lên một cách điên cuồng......

Con chó này trông giống như một con sói khổng lồ lại giống một con sư tử hung mãnh, trong gió đêm, bộ lông bị lật ngược theo gió lớn, tỏa đầy sát khí......

Trong chớp mắt.

Con sói xanh Mastiff lao qua đường cái nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía l một cách hung tợn, Cổ Tư Hoành lập tức cầm chặt sợi dây dắt I, lo lắng l sẽ bị cắn......

l lại lao vọt ra như chớp......

Cổ Tư Hoành vứt điếu thuốc trong miệng, chuẩn bị kéo I lại, nhưng hai con chó dữ đã ghì chặt lấy nhau, gầm gừ, cắn xé như mấy con chó chọi, hàm răng sắc bén lộ rõ đáng sợ và cuồng bạo......

Lúc này --

Có người tới huýt một tiếng sáo với bên này: “ Leo, quay lại xe.” Một giọng nói ôn hòa truyền đến, chất giọng từ tính như làn gió mát nhẹ nhàng phất qua tai trong đêm đen.

Leo là tên của con sói xanh Mastiff ......

Hai con chó cắn nhau không nhả miệng, nhưng khi nghe thấy chủ nhân của mình quát bảo ngưng, đều miễn cưỡng nhả miệng ra, nhưng vẫn gầm gừ với nhau ......

Con sói xanh Mastiff trời sinh tính khí hung tợn như sói lạnh lùng gầm lên với I vài tiếng, l cũng tức giận gầm lại hai tiếng, Cổ Tư Hoành kéo l đến bên cạnh, nhìn thấy trên cổ l chảy máu .

Còn con sói xanh Mastiff vẫn không sao ......

Leo quy củ quay lại chiếc xe jeep màu trắng......

Cổ Tư Hoành nhìn về phía người tới, phát hiện ra đó là người quen, chủ nhân của chú chó dũng mãnh không ngờ lại là Hán Dương......

Chương 22

“Con chó của anh hình như bị thương, anh có muốn đưa nó đến phòng khám thú cưng xem sao không.” Hán Dương cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cổ Tư Hoành, hắn còn ngạc nhiên hơn sau khi nhìn thấy con chó của Cổ Tư Hoành.

Cổ Tư Hoành cũng ngạc nhiên không kém, nếu nhớ không lầm thì Hán Dương lẽ ra phải sống ở Nam khu, xuất hiện ở Tây khu làm Cổ Tư Hoành thật sự rất bất ngờ, hơn nữa Hán Dương còn nuôi một con chó dữ như vậy.

Cổ Tư Hoành nói rằng không cần đến phòng khám thú cưng: “Tôi sẽ mang nó về, rồi tự mình xử lý vết thương cho nó là được.”

Nhưng l dường như rất muốn cắn Hán Dương, thấp giọng hừ vài tiếng về phía Hán Dương, Hán Dương bất đắc dĩ lùi lại vài bước: “Chó của anh có vẻ không thích tôi lắm.”

“Nó gọi là l.” Cổ Tư Hoành túm lớp lông dày trên cổ l, sợ l sẽ lao ra cắn người.

Cổ Tư Hoành kéo l ra sau, nhưng l dường như không vui trong đôi mắt đen láy lộ ra sự khó chịu, nhìn chằm chằm chiếc xe jeep ánh mắt cực kỳ cáu kỉnh, Cổ Tư Hoành lo nó sẽ lại lao tới, liền tỏ ý muốn đi về .

“Ngại quá, Leo đã cắn bị thương nó.” Hán Dương nở nụ cười ôn hòa, giữa hai lông mày toát ra anh khí của hắn mang theo ý xin lỗi, “ Tôi cứ nghĩ đến nơi hẻo lánh ở Tây khu này vào buổi tối sẽ không có ai xuất hiện.”

“Cho nên cậu mới thả rông Leo?” Cổ Tư Hoành kéo I còn muốn chạy đi, quay đầu nhìn Hán Dương,“ Tôi thường xuyên dắt I đến đây dạo, không ngờ lại nhìn thấy cậu ở đây.”

“Đây là duyên phận sao?” Hán Dương đến gần Cổ Tư Hoành.

Cổ Tư Hoành quay người lại.

Cả hai đang định nói vài câu, l lại bất ngờ thoát khỏi khống chế của Cổ Tư Hoành, lao thẳng về phía xe jeep, cả hai người muốn kéo l, nhưng l chạy quá nhanh.

Hai người cũng chạy theo......

Chỉ nghe thấy một tiếng “két”, trực tiếp đạp lên cửa xe, móng vuốt sắc bén liều mạng móc cửa xe, lớn tiếng sủa loạn với con chó to trong xe, như muốn bảo Leo đi ra.

Leo ngồi ở trong xe, che khuất ánh mắt nguy hiểm áp suất thấp, đáy mắt ẩn chứa một tia tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Hán Dương đi qua, lại thu liễm rất nhiều.

Cổ Tư Hoành túm được vòng cổ của l, kéo l vào lề đường: “Sao hôm nay mày không nghe lời thế hả, sau này không dẫn mày ra ngoài chơi nữa .” Anh cảnh cáo l quy củ chút.

l kìm nén tức giận nhìn chằm chằm Cổ Tư Hoành, sau đó chuyển mắt ra sau lưng Cổ Tư Hoành, ánh mắt nhìn Hán Dương càng lúc càng trở nên đáng sợ, như thể sẽ lao vào cắn Hán Dương bất cứ lúc nào.

Nhưng Hán Dương lại nhìn thoáng qua l, sau đó lại nhìn cánh cửa xe bị cào xước của mình: “ l, có từng tham gia trận đấu nào chưa?” Hắn vừa đi tới trước cửa xe nhìn chằm chằm cửa xe rồi hỏi.

l gầm lên với Hán Dương.

Cổ Tư Hoành chặn l, bước tới trước cửa xe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị l cào xước:“ Chưa từng tham gia trận đấu nào.” Nhưng l đã được huấn luyện đặc biệt trong cục cảnh sát, có thể nói là chó cảnh sát.

Nhưng vì tính tình rất nóng nảy, đã cắn chết một con chó quân đội khác nên bị người của cục cảnh sát đuổi về, nó chỉ nghe lời Cổ Tư Hoành.

“Xe của cậu bị trầy rồi, tôi sẽ trả tiền sửa xe cho cậu.” Cổ Tư Hoành gõ cửa xe, nhìn dấu vết, biết mình sắp phải rút cạn máu rồi.

Nhưng lúc này Hán Dương lại nhìn thấy Leo nhìn chằm chằm Cổ Tư Hoành, chậm rãi thò đầu ra, ánh mắt âm lãnh lại nguy hiểm, tựa như sẽ lập tức há miệng cắn......

Hán Dương duỗi tay qua sờ đầu Leo, Leo dừng động tác, ngoan ngoãn nằm lại trong xe.

Cổ Tư Hoành chỉ đăm chiêu nhìn Hán Dương, anh cảm thấy Hán Dương thoạt nhìn không hề đơn giản, người dám nuôi một con chó Ngao như vậy đầu tiên phải có can đảm ......

“Leo rất đặc biệt.” Cổ Tư Hoành bình tĩnh nhìn Hán Dương.

Hán Dương hơi sững sờ.

Sau đó, mới nghiêng đầu nhìn Cổ Tư Hoành rồi nói cho Cổ Tư Hoành Leo là được bạn của hắn tặng :“ Leo là do một người bạn tặng, lúc mới nuôi tôi cũng không biết nó sẽ cắn người.”

Khóe mắt của Cổ Tư Hoành chú ý tới ghế phó lái phía trước Hán Dương, ở đó có một cuốn album ảnh dày cộp về chó Ngao:“ Cậu làm công việc gì vậy, không nhìn ra cậu nhã nhặn như vậy lại thích thú cưng hung mãnh.”

Hán Dương liếc nhìn I bên người Cổ Tư Hoành, sau đó mới trả lời Cổ Tư Hoành: “ Nhà tôi kinh doanh vận chuyển hàng hóa.” Ánh mắt Hán Dương trở nên sâu không lường được khi nhìn Cổ Tư Hoành.

Cổ Tư Hoành đột nhiên có ảo giác người này đang cười lạnh, nhưng Hán Dương một thân anh khí lượn lờ lại mang ánh mắt khá nhu hòa nhìn anh: “  Nếu anh có thứ gì cần vận chuyển, có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Hóa ra là làm hậu cần .” Cổ Tư Hoành tỏ vẻ không có gì cần vận chuyển, nhìn Hán Dương lên xe, anh ngậm một điếu thuốc vào miệng, làm động tác tạm biệt với Hán Dương.

Anh nhìn ra được Hán Dương có gia thế bối cảnh rất hùng hậu, bởi vì trước khi đi Hán Dương đã nói rằng không cần bồi thường tiền xe, còn hào phóng tặng cho Cổ Tư Hoành cuốn album chó dữ.

Anh cảm thấy tính cách của người thanh niên này thật sự hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, khi lái xe rời đi còn nói bái bai với l, cũng không để ý l rốt cuộc có để ý mình hay không.

Cổ Tư Hoành vừa đưa l về thì nhân viên của công ty quản lý đã đứng đằng xa nói với Cổ Tư Hoành: “ Cổ tiên sinh, l của anh thật sự không thích hợp nuôi ở trong nhà đâu, hộ gia đình trên lầu đã phản ánh rồi, nếu chạy ra ngoài cắn chết người thì làm sao?”

Cổ Tư Hoành từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu rồi liền dắt l lên lầu, vừa về đến nhà anh liền phát hiện l không thích hợp, l trực tiếp té trên mặt đất thở hổn hển.

“Con trai ngoan, con làm sao vậy?” Cổ Tư Hoành cầm ngang điếu thuốc trên ngón tay, vươn tay vuốt bộ lông trên cổ l, nhưng tay anh lại chạm vào một chất lỏng màu đỏ, là máu......

Nguy rồi.

Cổ Tư Hoành nhìn thấy vết máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều, anh lập tức gọi cho Dạ Lãng: “Mau giúp tôi gọi một chiếc xe tới, con trai tôi sắp chết rồi.” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn mê người......

Cổ Tư Hoành cầm máu cho l, nhưng miệng vết thương có một dấu răng rất sâu:“ Con trai cố gắng lên.”

Hai tròng mắt đen láy của I nhìn chằm chằm Cổ Tư Hoành, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên tay Cổ Tư Hoành, động tác trong chớp mắt cũng chậm lại một chút, Cổ Tư Hoành muốn gọi điện thoại.

Nhưng lại không cầm chắc làm rơi di động.....

“l......”

Hai mắt Cổ Tư Hoành đỏ hoe nhìn chằm chằm “Con trai” mình đang từ từ tắt thở......

Nhưng anh lại chẳng thể làm gì......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay tham gia trận đấu , cho ít cành oliu nào ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro