Chương 10

"Lá gan thật nhỏ!" Lông mày hắn ninh nhíu lại, cực kỳ không cao hứng.

Không có biện pháp giải thích nôn mửa là bởi vì ghê tởm, nói hắn cũng sẽ không tin, chỉ cho là thủ đoạn mà tôi dùng để trốn tránh, thuận thế lấy cớ trừng phạt tôi.

Gần đây cảm xúc của đại ca đang kề bên bùng nổ, tôi không dám chọc hắn.

Nhưng tôi thật sự rất khó chịu, cảm giác ghê tởm từng đợt úp lại, liên tục nôn khan vài tiếng, đứt quãng nôn ra uế vật, trong phòng nổi lên mùi vị khó ngửi.

Thấy tôi không phải giả vờ, hắn rốt cuộc buông tôi ra, đứng dậy đổ chén nước cho tôi súc miệng, vỗ về sau lưng giúp tôi thuận khí, "Không thoải mái? Hay là lén lút ăn bậy cái gì?"

Kỳ thật tôi đã khó chịu vài ngày, chỉ là phía trước không có biểu hiện rõ ràng nên không để ý, lung tung nuốt ít thuốc, thấy không có bị bệnh liền bỏ qua chuyện này.

Trong nhà có máy điều hòa, cơm trưa cũng do tôi, hai người cùng nhau sinh hoạt, cùng ăn cùng ngủ, vậy mà đại ca vẫn khỏe mạnh, chênh lệch giữa người với người thật sự rất lớn.

Nuốt nước miếng, ngăn lại cảm giác không khỏe, tôi nói "Không có gì......" Chỉ là cảm thấy dạ dày rất đau, giống như bị thứ gì kéo ra.

"Dạ dày đau? Choáng váng đầu?"

Đại ca sắc mặt âm trầm kéo lấy tôi- trên người đang dính đầy uế vật, hắn luôn luôn thích sạch sẽ, lo lắng hắn trở mặt, áp xuống cảm giác buồn nôn trào ra từ đầu lưỡi, cường chống thân thể tính đi vào phòng tắm.

"Đi gọi bác sĩ tới!" Đại ca bế tôi lên, đong đưa tăng mạnh cảm giác ghê tởm, tôi nôn khan lợi hại hơn.

"Rốt cuộc nơi nào không thoải mái?"

"......"

Đại ca nhét tôi vào phòng tắm, nằm ngâm trong nước ấm giảm bớt đau đớn, ấm áp thoải mái, nhiệt khí mang theo hơi ẩm.

"Từ nhỏ cứ như vậy, hơi chút không để ý là xảy ra chuyện."

Một đôi tay từ phía sau chống lấy tôi, là đang nói tôi sao?

Thở dài, "Như vậy sao ta có thể yên tâm được."

Tôi liều mạng khắc chế lông mi không cần rung động, cho rằng chính mình nghe lầm.

"Thành thành thật thật chờ ta, đừng tưởng rằng ta không ở sẽ không thể quản lí ngươi, ta tùy thời đều có thể trở về."

Quả nhiên là phong cách của hắn.

Thấy tôi sững sờ, hắn liền thay tôi tắm rửa sạch sẽ, tìm quần áo mặc lên cho tôi, điều chỉnh độ ấm trong phòng, nhìn như lạnh nhạt không chút để ý, biểu tình lại dị thường nghiêm túc, môi nhấp thành một đường thẳng, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn hung ác ấn bả vai tôi bắt tôi đối diện, "Ngươi là người của ta, trước khi làm gì phải suy xét rõ ràng, đừng cho ta biết ngươi ở bên ngoài làm gì, nếu không hậu quả ngươi rõ ràng." Trong lời nói chứa hàn ý.

Giống như trượng phu sắp đi xa công đạo thê tử không được ăn vụng trái cấm.

Ác bá!

Cân nhắc không ra ý đồ của hắn, tôi lựa chọn câm miệng.

"Làm không được?"

Hắn thúc giục tôi, có chút nóng nảy, ép sát không bỏ, giọng nói rất lớn, lực đạo nắm bả vai tôi lại thật nhẹ.

Uy hiếp gẩy gẩy điếu bài trong tay, "Ta đây giúp ngươi nhớ kĩ."

"Tôi đã biết."

Tôi mở miệng, kinh hoảng thất thố, không dám lại trốn tránh, mỗi lần hắn cường ngạnh vài phần, tôi liền yếu thế vài phần, lẫn nhau hình thành thói quen.

Chúng tôi không phải người yêu, lại phải tròng lên gông xiềng hứa hẹn cho nhau, nhìn trộm chân tâm vặn vẹo của hắn, tôi cảm thấy buồn cười.

Rửa sạch thân thể xong bác sĩ đã tới rồi, càng kiểm tra sắc mặt bác sĩ càng khó coi, tôi cũng trở nên có chút khẩn trương.

Sau khi bác sĩ rời đi đại ca cũng cùng đi ra ngoài thật lâu, bên ngoài có tiếng tranh chấp như ẩn như hiện, rất nhanh đã bị đè xuống, tôi xuống giường muốn đi nghe xem bọn họ đang nói gì, cửa lại không chút sứt mẻ, khóa trái từ bên ngoài.

Lúc đại ca ôm lấy tôi, hưng phấn như một đứa trẻ, lặp lại hứa hẹn sẽ không rời đi tôi, tôi không biết nơi nào xuất hiện vấn đề, hắn nhìn qua rất kích động, động tác cực kỳ ôn nhu, thật cẩn thận, đắm chìm giữa cảm xúc hạnh phúc của mình, không phát hiện tôi cứng đờ.

Sinh hoạt hoàn toàn thoát ly quỹ đạo, ngày ra nước ngoài càng ngày càng gần, đại ca không chỉ không đi, ngược lại mang tôi dọn nhà. Chúng tôi dọn đến nông thôn, ở nhà đơn, xung quanh trống trải, lại chứa đầy cameras, cả phòng tắm cũng không buông tha.

Trong lòng sinh ra nghi vấn, vài lần tôi mở miệng dò hỏi, đều bị đại ca lấy các loại lý do nhẹ nhàng chặn lại, nhưng số lần bác sĩ tới càng ngày càng thường xuyên, từ trong ánh mắt ông ta tôi thậm chí nhìn thấy sự thương hại, đó là sự đồng tình đối với kẻ yếu.

Chuyện trong nhà giao cho người hầu quản lý, ba bữa cũng có đặc thù chiếu cố, đại ca một tấc cũng không rời đi tôi, ngẫu nhiên không ở, chỉ cần tôi biểu hiện ra dấu hiệu khó chịu, hắn sẽ khẩn trương xuất hiện, tôi hoài nghi hắn giám thị tôi, nhưng hắn phủ nhận.

Tiếp theo tôi xuất hiện sự đau bụng gián đoạn.

Bác sĩ dứt khoát vào ở phòng cho khách, mỗi ngày kiểm tra hai lần.

Đại ca mỗi đêm chỉ ôm lấy tôi, không làm gì cả, hắn tính tình tốt hơn rất nhiều, đối xử với tôi cũng tốt lên, ngay cả hô hấp đều lộ ra sự ôn nhu, tôi cảm thấy tôi có thể là bị bệnh nan y, sắp chết rồi. Bằng không hắn đối tốt với tôi như vậy làm gì?

Tôi dần dần trở nên mẫn cảm đa nghi, tinh thần hoảng hốt, cả ngày nhấc không nổi tinh thần.

Nhưng mà sự thật so với suy đoán còn lạnh nhạt vô tình hơn.

Nửa đêm, tôi nhắm mắt, hôn hôn mê mê, đầu óc hỗn độn.

Đầu tiên là vài tiếng thắng xe hỗn độn, cực kì vang dội, ồn ào khiến người bực bội, tôi nỗ lực nhấc lên mí mắt trầm trọng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tạp âm càng lớn, sợ tới mức cả người tôi run lên.

Đại ca xanh mặt, dặn dò tôi ở trong phòng đừng nhúc nhích rồi vội vã lao ra phòng ngủ.

Là trong nhà gặp cướp? Hoặc là đã xảy ra ngoài ý muốn rất nghiêm trọng gì đó khiến hắn khẩn trương như thế.

Tiếng vật lộn kịch liệt không có liên tục bao lâu, cửa phòng ngủ bị phá mở, quản gia Văn thúc xuất hiện trước mặt tôi, tôi bị đẩy ra, trên chiếc ghế gỗ đỏ cổ kính, gia gia ngồi ở chính giữa.

Không khí đông lại trong phút chốc, chân tôi mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất. Nỗi sợ hãi của tôi đối với gia gia đã ăn sâu bén rễ, ông ấy đại biểu cho một gia tộc tài phú, uy nghiêm, quyền lợi, là tượng trưng tối cao.

Ánh mắt ông ấy bén nhọn mà thâm thúy, bắn thẳng đến trong mắt tôi, tràn ngập chán ghét.

" Tiểu súc sinh!" Uy nghi thanh âm mất đi trầm ổn.

Cây gậy gỗ đánh thật mạnh khiến trà cụ trên bàn lung lay một chút, bị đánh rớt trước mặt tôi, hai chân không thể ức chế phát run, yết hầu phát khẩn, mất tự nhiên thừa nhận sự tức giận kinh người của ông ấy.

(gia gia là vai ác, nhưng thụ tôn kính, kính sợ ông ta nên không để xưng hô quá ác.)

"Tiểu Ngũ không biết gì hết, là cháu cưỡng bách em ấy, tất cả đều là cháu sai, gia gia, ngài buông em ấy ra."

Đại ca trên mặt sưng lên, bị người ấn ở trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, ánh mắt như sói ác nhìn chằm chằm tôi không bỏ.

"Nhìn xem cháu đã làm cái gì, chuyện này truyền đi Từ gia mặt mũi để đâu hả ?!"

Gia gia đen mặt trừng mắt nhìn hắn, giận tím mặt, "Còn dám tìm người đi nước Mỹ gạt ta, nếu không phải ta điều tra ra, cháu tính giấu ta cả đời sao! Cháu quá làm ta thất vọng rồi!"

"Lão gia, còn có một người." Văn thúc đem bác sĩ đã bị trói tay sau lưng kéo lại đây, nhỏ giọng ở bên tai gia gia nói vài lời, nhìn biểu tình sườn mặt của Văn thúc cũng đã chịu kinh ngạc không nhỏ.

Trong mắt đại ca hiện lên một tia hoảng loạn, gia gia theo đôi môi mấp máy của Văn thúc, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

"Thật sự?" Một chân đạp lên cánh tay bác sĩ.

"Tôi không biết gì cả, là hắn......" Bác sĩ chỉ vào đại ca, "Là hắn kêu tôi tới, hứa cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi theo dõi tình huống của thai phụ có trở ngại hay không, tôi đáp ứng rồi."

"Câm miệng!" Đại ca hung tợn quát.

Cái gì...... Ông ta nói thai phụ là ai...... Tôi, tôi mang thai? Sẽ không...... Sẽ không...... Tôi sao có thể mang thai! Trong khoảng thời gian này thân thể không khoẻ, kết hợp thái độ đại ca chuyển biến, thì ra là bởi vì......

"Ông nói cái gì, giả...... Ông gạt tôi đúng không, giả! Tất cả đều là giả!" Khó có thể chịu đựng thét chói tai, tôi không cần nghe, tất cả đều là nói dối.

"Đồ hỗn!" Gia gia tức run lên , "Lấp miệng nó lại."

Ra lệnh một tiếng, bảo tiêu tiến lên che miệng tôi, tôi sao có thể có thai, bọn họ đang nói cái gì, trên thế giới nào có chuyện hoang đường như vậy, không thể nào! Không thể nào!

"Nói, sao lại thế này!"

Đại ca sợi tóc hỗn độn, mặt mày thay đổi, thần sắc kiên định, " Trong bụng Lập Kiều chính là hạt giống của cháu, cháu muốn em ấy sinh đứa bé ra."

Tôi tức khắc trắng mặt, bản năng cảm thấy hổ thẹn làm tôi càng thêm thống khổ.

"Nói bậy cái gì !" Đại ca không động đậy, gia gia hai mắt bốc hỏa, biểu tình âm trầm làm người rùng mình, "Cháu là người trưởng thành, làm việc chẳng phân biệt nặng nhẹ. Đừng tưởng rằng ta già rồi không thể quản thúc cháu, cháu là người Từ gia, dám làm gia tộc hổ thẹn, thì phải trả giá đắt."

Ông vừa dứt lời, tôi bị đẩy về phía gia gia, ông ấy chỉ nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lạnh nhạt, từng giọt từng giọt khiến lòng tôi tuyệt vọng.

Cổ tay bị cột lại sau người, mắt bị che, âm u bao phủ tôi, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Thanh âm dừng ở cổ họng, kinh sợ thấm vào mỗi góc thân thể tôi.

Ông ấy nhàn nhạt đã mở miệng, "Đừng trách gia gia, là cháu quá khiến gia gia thất vọng."

"Dừng tay! Dừng tay! Đừng mẹ nó chạm vào em ấy!! Lập Kiều là mạng sống của ta! Nếu em ấy có bất trắc gì thì các ngươi đừng nghĩ sống! Buông ta ra! Buông ra! Lập Kiều!"

Một đạo gió lướt qua tiếng nói nghẹn ngào của đại ca, lưu lại một cái khe không thể đền bù, đã xảy ra cái gì? Khiến đại ca sợ hãi như vậy, thật không giống hắn.

"Động thủ!"

Bụng khẩn trương rụt rụt, tôi cảm thấy một trận gió thổi.

"A!" Tôi tê tâm liệt phế kêu lên, đau quá! Đau bén nhọn!

Cây thứ nhất thật sự quá đau, hô hấp đều gian nan, huyết sắc rút hết, nước mắt không biết cố gắng chảy xuống, ngón tay phát ra tiếng vơ ̃"răng rắc", thân thể run rẩy không ngừng, khóe môi đều không dễ phát hiện run rẩy, đầu óc từng đợt tê dại, chất lỏng lạnh lẽo theo đùi từ nơi bí ẩn chảy xuống, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi tanh.

Tiếp theo là cây gậy của gia gia.

"Lão gia, Ngũ thiếu gia là huyết mạch duy nhất của Nhị gia, mong ngài suy xét lại."

Trong mông lung, đại ca lặp lại gọi tên tôi, tựa hồ đang...... Khóc......

Đủ rồi sao? Kết thúc đi! Có thể không hề phiền não rồi, ác mộng cũng sẽ rời xa tôi, giống như về tới quá khứ xa xăm, tuy rằng thực cô độc, tâm lại chưa từng trống vắng.

Ngoài cửa sổ không biết khi nào mưa to, một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua sàn sạt.

Sau khi tỉnh lại bụng nhỏ như thường, một mảnh bình thản, tôi ở trên giường bệnh nằm hồi lâu.

Không ai tới thăm tôi, tôi cũng không gặp bất kì ai, chỉ có hộ sĩ cùng bác sĩ vội vàng lui tới, chích thuốc, ăn cơm, ngủ.

Vài ngày sau có thể xuống giường, tôi thử đi ra cửa, ngoài cửa có bảo tiêu, tôi không thể đi đâu cả.

Từ nhà giam này, đổi sang một nhà giam khác.

Ở đâu cũng giống nhau.

Ngày xuất viện, tôi một mình đi tha hương nơi xứ người, cảnh tượng không có sai biệt, đưa tôi lên phi cơ như cũ là Văn thúc, tôi đi sạch sẽ lưu loát lại mệt mỏi bất kham.

Không có quay đầu lại, chỉ là trong lòng trống trải, không biết nguyên do khóc rống.

Có thứ gì đó từ sâu trong thân thể tôi vỡ nát.

Phảng phất chưa từng phát sinh cái gì, bọn họ không có ở trong sinh mệnh tôi lưu lại một tia dấu vết, chỉ có chính tôi biết, khối thân thể khuất nhục này trong năm tháng vô tận đã tiêu ma hết khát vọng đối với nhân sinh của tôi.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro