Chương 17: Giờ về ngay.

Tạ Văn Chu thấy Bùi Nham mãi không nói gì, đành phải nói tiếp trong bầu không khí ngượng ngập, "Tuấn Dương hình như sang bên kia rồi..."

"Lý Tuấn Dương khá tốt," Cuối cùng Bùi Nham cũng lên tiếng, ánh mắt hờ hững dừng trên ly rượu trước mặt, không nhìn Tạ Văn Chu nữa, "Rất hào phóng, không có sở thích gì đặc biệt, trong thời gian ở bên cậu sẽ không tìm người khác, là một lựa chọn khá ổn."

Tạ Văn Chu không ngờ Bùi Nham lại nói thẳng như vậy, sắc mặt lập tức tái đi, trông vừa xấu hổ vừa khó xử, "Anh Nham, không phải như anh nghĩ đâu, em không..."

Bùi Nham dùng đầu ngón tay gõ lên mặt đồng hồ, Tạ Văn Chu ngừng nói, nghe hắn nói: "Vẫn nên gọi là tổng giám đốc Bùi đi, tôi cũng không có ý khác, chỉ nói giúp nó vài câu thôi, còn chọn thế nào thì vẫn do cậu."

Đô của Bùi Nham rất cao, dù hôm nay uống có hơi nhiều cơ mà cũng chưa đến mức say, nhưng hắn lại thấy đầu mình hơi choáng.

Hắn giơ tay đè ấn đường, sau một lúc lâu Tạ Văn Chu bên cạnh mới thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, em biết Tuấn Dương khá tốt, nhưng em thật sự không thích anh ấy."

Bùi Nham cười như không cười nhìn cậu ta, phát hiện dưới ánh sáng mờ tối, đổi sang góc độ này, Tạ Văn Chu thật sự rất giống Tạ Tinh Hòa, chỉ là đôi mắt không đẹp bằng Tạ Tinh Hòa, mũi không cao bằng Tạ Tinh Hòa, dáng môi không hoàn hảo bằng Tạ Tinh Hòa, chỗ nào cũng không bằng Tạ Tinh Hòa, thậm chí một sợi tóc cũng không bằng.

Bùi Nham cảm thấy có lẽ mình say rồi, nếu không sao lại lấy cậu ta ra so sánh với Tạ Tinh Hòa.

Vì ánh nhìn chăm chú của Bùi Nham mà Tạ Văn Chu can đảm hơn chút, hơi nhích lại gần, ghé vào cạnh Bùi Nham nói: "Tổng giám đốc Bùi, em muốn tìm một người mà em thật lòng thích."

Người thật lòng thích? Bùi Nham cảm thấy câu này thật nực cười, đặc biệt là khi Tạ Văn Chu nói ra câu này với hắn trong tình huống hiện tại, càng nực cười hơn.

Hắn nói từng chữ một: "Người thật lòng thích? Tôi ư?"

Tạ Văn Chu mím môi, giọng nói có chút căng thẳng, "Tổng giám đốc Bùi có thể không biết em, nhưng em đã biết tổng giám đốc Bùi từ lâu rồi..."

Cậu ta không nói tiếp nữa, chỉ khẽ cúi đầu, trông như ngượng ngùng khi bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với Bùi Nham.

Bùi Nham bị tiếng "Tổng giám đốc Bùi" lặp đi lặp lại của cậu ta làm đau cả đầu, hắn bất chợt áp sát lại gần, khiến Tạ Văn Chu kinh ngạc mở to mắt.

Bùi Nham nói bên tai cậu ta, "Lý Tuấn Dương có ý với cậu, còn tôi thì không, hiểu chưa?"

Tạ Văn Chu nghe hắn nói vậy thì cắn môi dưới, lát sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Nham, khóe mắt hơi ươn ướt, khi mở miệng thì giọng run rẩy, "Anh Nham..."

Bùi Nham chăm chú nhìn cậu ta, nhưng trong đầu lại nghĩ đến cảnh nếu Tạ Tinh Hòa gọi hắn là "Anh Nham" thì sẽ thế nào. Sau đó, hắn lại tức cười nghĩ, Tạ Tinh Hòa có lẽ sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy.

Một tay Tạ Văn Chu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Bùi Nham, "Em biết dạo này bên cạnh anh không có ai, cho em một cơ hội, để em theo đuổi anh được không..."

Cậu ta nói với giọng vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, còn pha chút ấm ức thoáng qua, Tạ Văn Chu không ngại để Bùi Nham thấy được sự tính toán của mình, so với việc cố tình giả vờ ngây thơ, cậu ta cảm thấy Bùi Nham sẽ thích mình sử dụng chút chiêu trò nhỏ vô hại để tiếp cận hắn hơn.

Bùi Nham thở dài, bỗng bật cười nói: "Uống rượu không?"

Tạ Văn Chu thoáng giật mình, kế đó lập tức cầm ly rượu mà hồi đầu Lý Tuấn Dương rót cho cậu ta, ngửa đầu uống một hơi.

Cậu ta uống vội đến nỗi rượu chảy ra từ khóe miệng, Tạ Văn Chu đặt ly rượu xuống, ho khan vài tiếng, còn định uống tiếp nhưng đã bị cản lại.

Lý Tuấn Dương giật lấy ly rượu của cậu ta: "Làm gì thế Văn Chu, không phải không khỏe sao, sao còn uống rượu nữa?"

Tạ Văn Chu lại ho vài tiếng, khàn giọng nói: "Tự em muốn uống đấy..."

Lý Tuấn Dương cau mày vỗ lưng cho cậu ta, "Khó chịu thì đừng uống nữa, có phải gặp chuyện gì phiền phức không? Nói cho anh biết, anh giúp em nghĩ cách..."

Bùi Nham đứng dậy, nói với Lý Tuấn Dương: "Tao đi trước đây."

Lý Tuấn Dương ngẩng đầu nhìn hắn, "Đi sớm vậy à?"

Hắn ta vừa nói vừa nháy mắt với Bùi Nham, Bùi Nham nói: "Có chút việc đột xuất."

Lý Tuấn Dương chặc lưỡi, "Vậy hôm khác tao tìm riêng mày nhé."

"Ờ."

Bùi Nham ra khỏi quán bar, không lên xe ngay mà đứng cạnh xe hóng gió một chút để tỉnh táo lại.

Hắn hỏi tài xế xin một điếu thuốc và bật lửa, điện thoại trong túi quần vang lên, trong lòng Bùi Nham giật thót, ngậm thuốc lá rồi lấy điện thoại ra xem.

Tạ Tinh Hòa: [ Anh không có ở nhà à? ]

Bùi Nham không biết Tạ Tinh Hòa nhắn tin cho hắn vào lúc này có ý nghĩa gì, hắn nhìn chằm chằm dòng chữ đó chừng mười mấy giây, rồi mới trả lời: [ Ừ, đang ở ngoài với bạn. ]

Tạ Tinh Hòa: [ Khi nào về? ]

Bùi Nham ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng, cau mày nhìn điện thoại, bắt đầu nghi ngờ tửu lượng của mình, thật sự say đến mức sinh ra ảo giác rồi chăng?

Bùi Nham: [ Sao vậy? ]

Tạ Tinh Hòa: [ Sốt Cà Chua cứ kêu mãi. ]

Bùi Nham bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, trả bật lửa cho tài xế, lên xe đóng cửa, rồi nói: "Về nhà."

Hắn ngửa đầu dựa vào ghế, kẹp điếu thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ, đưa lên trước mắt nhìn một lúc, rồi đột nhiên bật cười.

Hắn nghĩ nhiều như vậy, nhưng Tạ Tinh Hòa chỉ nhớ nhung Sốt Cà Chua, thậm chí sau khi đẩy hắn ra xa còn chủ động liên lạc với hắn vì Sốt Cà Chua.

Bùi Nham dùng đầu ngón tay vê mạnh điếu thuốc, nhìn lá thuốc rơi xuống đùi mình, không phải chỉ là phiền phức thôi sao.

Hắn nói với Tạ Tinh Hòa: [ Giờ về ngay. ]

·

Khi Bùi Nham về đến nhà, Sốt Cà Chua cũng sủa vài tiếng với hắn, hắn đi đến chỗ ăn uống của nó kiểm tra. Quả nhiên, nó đã làm đổ bát nước, không còn nước uống, còn làm ướt cả đồ ăn, dấu chân chó ướt in khắp sàn.

Bùi Nham thở dài, đối diện với Sốt Cà Chua, nó thì nịnh nọt tiến tới cọ chân hắn.

Hắn thay nước và đổi thức ăn cho nó, sau đó lau sàn một cách qua loa, rồi ngồi xuống sô pha nhắn tin cho Tạ Tinh Hòa.

Bùi Nham: [ Nó làm đổ nước, không có gì đâu, đừng lo. ]

Tạ Tinh Hòa: [ Ừm. ]

Bùi Nham: [ Nó kêu bao lâu rồi? Không làm phiền giấc ngủ của cậu đấy chứ? ]

Tạ Tinh Hòa: [ Không có. ]

Bùi Nham: [ Hôm nay tôi gặp một người có chút giống cậu, cũng họ Tạ. ]

Khi gửi câu này đi, trong lòng Bùi Nham thầm nói "xin lỗi" nhan sắc của Tạ Tinh Hòa.

Tạ Tinh Hòa: [ Ngoài Tạ Vũ Hoa ra, tôi không biết ông ta còn có đứa con nào khác. ]

Bùi Nham bật cười hồi lâu trước câu trả lời hài hước mà không tự biết của y, rồi trả lời: [ Tôi cũng không biết. ]

Tạ Tinh Hòa: [ Anh uống nhiều rồi? ]

Bùi Nham: [ Có lẽ vậy, cậu xuống đây một chút được không? ]

Tạ Tinh Hòa: [ ? ]

Bùi Nham: [ Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi. ]

Bùi Nham: [ Tạ Tinh Hòa. ]

Bùi Nham: [ Xuống đây đi, được không? ]

Ba phút sau, Tạ Tinh Hòa xuất hiện trước cửa nhà Bùi Nham, y nghĩ Sốt Cà Chua sẽ xông ra víu chân và chạy vòng quanh mình. Không ngờ, khi cửa vừa mở ra, Bùi Nham mang theo mùi rượu lẫn với hương nước hoa đã ôm chầm lấy y.

Tạ Tinh Hòa đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Bùi Nham ôm lấy eo và tựa cằm lên vai Tạ Tinh Hòa, sau đó cất giọng trầm khàn gọi tên y, "Tạ Tinh Hòa."

Chị 7: Không biết anh Nham đã vô tình + 1 bao nhiêu lần rồi nữa ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro