22-2

Chính những điều đó lại làm Từ Uyên bật cười, cậu "phụt" một tiếng, rồi vẫy tay về phía Đường Mộ Phong: "Đường Mộ Phong, cậu đứng ngoài cửa làm gì đấy?"

"Em, em dính mồ hôi, Từ Từ......"

Đường Mộ Phong hít mấy hơi hương thơm thoảng ra từ trong phòng. Đây là nơi Từ Uyên hay ở, toàn bộ đều là mùi của Từ Uyên. Anh phơi nắng cả người đầy mồ hôi nóng hầm hập, chỉ sợ vừa bước vào sẽ bị Từ Uyên ghét bỏ. Điểm tự giác này anh vẫn phải có.

Từ Uyên nghiêng đầu, chỉ vào hộp khăn ướt trên bàn: "Vậy cậu lại đây lau đi, cậu đứng đằng đó tôi khó nói chuyện lắm."

Hôm nay cậu khóc nhiều quá, giọng vẫn còn hơi khó chịu. Đường Mộ Phong đứng xa khiến cậu theo bản năng phải nói to, không tiện bằng đứng gần chút nào.

Đường Mộ Phong nghe lời, ngơ ngác "à" một tiếng, vội vàng vào nhà, rút vài tờ khăn ướt ra lau. Anh lau mặt, cổ, cánh tay rất tỉ mỉ, sau đó không dám ngồi vào ghế trong phòng, co hai chân lại, ngồi xổm trên tấm thảm, ngẩng đầu nhìn Từ Uyên.

Lúc này, anh đặc biệt ngoan ngoãn gọi một tiếng "Từ Từ".

Hệ thống đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói giọng chua ngoa: "Thật đáng ghét."

?????

Từ Uyên một mặt hỏi Đường Mộ Phong ngồi xổm ngoài đó làm gì, mặt khác hỏi Hệ thống vì sao nói vậy.

Cậu vừa hỏi, Hệ thống vốn im lặng nãy giờ hoàn toàn không ngồi yên được, quả cầu nhỏ cuộn tròn trong không gian hệ thống, như pháo tép nổ liên thanh: "Mấy tên công chính này đều đáng ghét hết! Nhất là Đường Mộ Phong, trước đó quá đáng như vậy, giờ lại giả bộ, không biết trong lòng đang nghĩ âm mưu quỷ kế gì......"

Không chỉ Đường Mộ Phong, Đường Hựu Tề cũng đáng ghét, cố ý đi về phía có NPC để dọa Từ Uyên. Từ Uyên đã khóc rất lâu, tuy là đóng vai, nhưng nó nhìn thấy trong không gian hệ thống, hận không thể nhảy ra đánh Đường Hựu Tề một trận.

Điều đáng ghét nhất là, bọn họ đều có thể gọi Từ Uyên là Từ Từ, nhưng nó lại không thể.

Hệ thống gần đây không nói chuyện nhiều cũng vì lý do này.

Khi nó nghe Đường Mộ Phong gọi Từ Từ theo Đường Vân Kỳ, toàn bộ hệ thống như muốn nổ tung. Sau đó những người khác cũng gọi theo, cứ như thể ngoại trừ nó, ai cũng có quyền gọi Từ Uyên như vậy.

Mấy tên nhân vật chính trong thế giới ảo này hiểu cái gì chứ? Rõ ràng nó mới là người thân cận nhất với Từ Uyên, Hệ thống tủi thân muốn chết, nhưng cố tình lại không thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra, vì thế ngoại trừ những lúc không có người trò chuyện với Từ Uyên, ngày thường nó không hề lên tiếng.

Nó đã nhịn quá lâu, khối cảm xúc được mô phỏng của con người trong nó dường như đã bị hỏng, khiến nó nảy sinh sự chán ghét vô cớ đối với những nhân vật chính trong thế giới phái sinh này, hận không thể họ đều tránh xa Từ Uyên ra.

Còn về cốt truyện gì đó...... Đã sớm lệch lạc không thể lệch hơn, nhưng đường thế giới vẫn đang được đẩy mạnh, Hệ thống dứt khoát lười quản.

Đầu óc nó toàn là sự bất bình cho bản thân. Nó không thể gọi Từ Từ, thậm chí không thể đưa ra yêu cầu này với Từ Uyên, vì nó căn bản không có lý do để nhắc đến!

Bây giờ lại thấy Đường Mộ Phong dường như sắp nhận được sự tha thứ của Từ Uyên, nó cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vi phạm quy định mà bày tỏ ý kiến không tốt của mình về nhân vật chính.

Hệ thống đã vi phạm quy định, đèn đỏ cảnh báo nhấp nháy trên màn hình nó, nhưng nó vẫn tiếp tục nói. Hành động này sẽ khiến nó phải chịu trừng phạt. Bộ xử lý trung tâm của nó bị dòng điện đánh qua đánh lại, gần như toàn bộ khối trung tâm đều nóng đỏ lên, phát ra tiếng kêu "bụp bụp" của dòng điện chập.

Sau khi hình phạt kết thúc, Hệ thống một bên thu thập bộ xử lý trung tâm của mình, một bên lại nghe thấy Từ Uyên nói: "Hệ thống cũng có thể gọi tôi là Từ Từ mà, tôi cũng không để ý đâu......"

Ừm???

Quả cầu ánh sáng nhỏ ngừng lại giữa không trung, cảm thấy có lẽ mình bị điện giật cho ngốc rồi, nếu không sao Từ Uyên lại đột nhiên nói như vậy? Giống như đã biết những lời trong lòng nó...... Không đúng, Hệ thống nghĩ đến điều gì đó, vội vàng đi thu thập dữ liệu, kết quả vừa nhìn, suýt nữa thì đơ máy.

Trong lúc bị phạt nó lại nói lung tung, đem những lời đó nói ra hết!

Hơn nữa một chút che đậy cũng không có!

Cứ thẳng thắn như vậy, giống như mang theo oán khí hỏi Từ Uyên tại sao mình lại không thể, mấu chốt là, Từ Uyên lại trả lời nó!

Từ Uyên nói không ngại...... Hệ thống đột nhiên lại bắt đầu hỗn loạn, quả cầu ánh sáng trắng tinh chuyển sang màu hồng phấn, vừa xấu hổ vừa vui vẻ.

Nó không nói được một lời nào, cơ sở dữ liệu cũng rối thành một nùi, vội vàng đi thu thập những con số 0 và 1 lại cho gọn gàng, tiện thể còn phải sửa chữa lại bộ xử lý trung tâm của mình, đừng để người ta thấy khối cảm xúc dị thường nảy sinh kia.

Hệ thống giờ đây không hề muốn sửa chữa khối cảm xúc của mình nữa, nó cảm thấy hỏng rồi thì hỏng đi, cứ như bây giờ cũng khá tốt.

Cùng lúc đó, bên ngoài Từ Uyên và Đường Mộ Phong bất tri bất giác đã nói chuyện trở lại, Đường Mộ Phong lân la cọ đến trước mặt Từ Uyên, nhân cơ hội liền xin lỗi: "Từ Từ, anh tha thứ cho em được không, em biết lỗi rồi, sau này anh không muốn, em nhất định cái gì cũng không làm."

Từ Uyên cúi đầu nhìn Đường Mộ Phong, hơi đắc ý nhếch khóe miệng, tay đặt lên mái tóc hơi cứng của Đường Mộ Phong, rất hưởng thụ sự lấy lòng này: "Thật không?"

"Thật mà, em thề!" Đường Mộ Phong vội vàng giơ tay, vô cùng chân thành, "Em chính là cún cưng của Từ Từ, Từ Từ muốn em làm thế nào, em sẽ làm như thế đó."

Đương nhiên là giả rồi!

Đường Mộ Phong đã giác ngộ, dưới sự khai thông của Đường Thiếu Ngu anh hoàn toàn nhận ra lỗi lầm của mình: Anh không nên không nghe lời Từ Uyên, cho dù bất mãn cũng không thể thể hiện trước mặt Từ Uyên, giải quyết ngầm là được, tuyệt đối không thể dọa đến Từ Uyên lần nữa, càng không thể để Từ Uyên cảm thấy anh là người không thể khống chế.

Amh đương nhiên có thể ghen, có thể tranh sủng, nhưng anh không nên ép Từ Uyên phải lựa chọn, làm ra vẻ như muốn cắn chủ.

Đáp án này quả thực nói trúng tim đen Từ Uyên, cậu hài lòng gật gật đầu, kỳ thật đã rất vui vì Đường Mộ Phong có thể nhận ra lỗi lầm của mình. Dù sao đây cũng là "con chó" đầu tiên của cậu, nụ hôn đầu tiên cũng đã trao cho Đường Mộ Phong, khiến cậu thực sự không nỡ bỏ, bằng không đã không cho nhiều cơ hội như vậy.

Hiện tại Đường Mộ Phong đã nghĩ thông suốt, cậu đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng không thể để Đường Mộ Phong nhìn ra mình rất vui. Từ Uyên cố gắng kiềm chế khóe miệng muốn cong lên, giả vờ đá đá Đường Mộ Phong, ra vẻ ra lệnh: "Hừ, miễn cưỡng còn vừa mắt, ừm...... Trên người cậu có mùi mồ hôi, cậu đi tắm trước đi, lát nữa chơi game với tôi."

Lời này nói ra cứ như ban ân, Đường Mộ Phong vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài tắm rửa, tiện thể còn mang theo rác trong phòng ra ngoài luôn.

Phòng của Từ Uyên không dễ vào, đặc biệt là không thích những người đàn ông cao lớn hơn mình vào. Đường Mộ Phong trước đây đã làm nũng rất lâu, cuối cùng tìm được lý do chơi game mới được phép vào.

Nhưng Đường Mộ Phong còn trẻ, khí huyết tràn đầy, rất thích vận động, cho nên đa số thời gian đều đổ mồ hôi. Từ Uyên chê anh dơ mà lại thường xuyên muốn anh ôm, liền cưỡng chế yêu cầu anh đến sân của mình trước hết phải tắm rửa, phòng tắm bên cạnh có treo quần áo của anh, cho nên tắm rửa rất tiện.

Lúc này anh bước đi như bay, hận không thể tắm nước lạnh cái là quay về ngay.

Đường Mộ Phong đi rồi Từ Uyên cũng không rảnh rỗi, cởi giày vớ nằm lên giường, lăn qua lăn lại hai vòng, sau đó đứng dậy thay quần lót, lấy chậu chuyên dụng ngâm nó vào nước, lúc này mới đi khuân máy chơi game đặt trong tủ ra.

Từ sau khi cãi nhau với Đường Mộ Phong cậu không chơi game mấy, không có người dẫn dắt chơi trải nghiệm thực sự không tốt, nhưng muốn chơi thì đúng là rất muốn, bây giờ vừa làm hòa với người ta, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là chơi game.

Chờ Đường Mộ Phong tắm rửa sạch sẽ quay lại, thấy Từ Uyên thơm tho mềm mại ngồi trên giường lớn chờ anh chơi game, thậm chí quần áo cũng đổi thành áo ngủ rộng thùng thình, hiển nhiên là không tính toán ra ngoài nữa.

Đường Mộ Phong mặc một bộ đồng phục rộng rãi, bắp tay đẹp lộ ra, một tay ôm một hộp đồ ăn vặt, bước nhanh vào phòng, được Từ Uyên cho phép liền leo lên giường, nằm sấp bên cạnh Từ Uyên.

Khoảnh khắc này, anh cảm động đến muốn khóc.

Anh đã rất lâu không được cùng Từ Uyên chơi game như vậy, Thiên Tuyển Giả xinh đẹp tức giận thì thật sự một chút cũng không cho đụng vào. Mấy ngày nay anh ban đêm luôn gặp ác mộng, toàn là mơ thấy ngày mình đã bắt nạt Từ Uyên đến khóc, sau đó rốt cuộc không cầu xin được sự tha thứ của Từ Uyên, hoàn toàn bị Từ Uyên vứt bỏ.

Nhưng hiện thực hoàn toàn không phải như vậy, Từ Uyên rất mềm lòng, giống như mèo con, phải thuận theo ý cậu mới không dọa cậu chạy mất, nhưng trước đây anh lại không hề hiểu được đạo lý này.

Anh hai nói quả nhiên không sai, anh chính là một tên ngu ngốc.

Đường Mộ Phong nghĩ nghĩ, lại vui vẻ lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cảm ơn cho Đường Thiếu Ngu, sau đó ném điện thoại sang một bên, chuyên tâm chơi game cùng Từ Uyên.

Chiếc điện thoại bị ném qua một bên không cam lòng rung lên vài cái, đáng tiếc chủ nhân của nó đã hoàn toàn không để ý đến nó nữa, một khắc cũng không cầm lên xem.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro