23

Chơi trò chơi kiểu này, đối với Từ Uyên mà nói, có người gánh mới vui. Cùng Đường Mộ Phong ghé vào giường chơi một lúc, sự mệt mỏi từ công viên giải trí trở về tan biến hết, cả người đều hưng phấn.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau khi thắng thêm một ván nữa, nửa thân mình cậu dán sát vào người Đường Mộ Phong, khi nghiêng đầu qua, hơi thở của họ có thể giao hòa vào nhau.

Thế mà cậu vẫn không ý thức được bầu không khí ái muội này, chọc vào nút điều khiển của máy chơi game, liếm liếm môi, nói mềm mại: “Đường Mộ Phong, chúng ta làm thêm một ván nữa đi, cậu giỏi thật đấy, lại ăn gà rồi.”

Sự sùng bái lúc này là thật lòng, cơ bắp phát triển của thiếu niên căng chặt, hơi thở nóng bỏng.

Anh có chút vui mừng, cũng có chút căng thẳng, rốt cuộc đã lâu lắm rồi không được dán sát vào Từ Uyên như thế này. Hiện tại nửa thân mình anh như bị tê liệt, chỉ cần bị người ta đẩy nhẹ một cái là có thể ngã lăn ra.

Nhưng nghe được Từ Uyên khen mình, lời nói lấy lòng lập tức bật ra: “Đều là Từ Từ vận may tốt, ván nào chúng ta cũng nhặt được 98K với ống ngắm 8x, lại còn có tay cầm nữa! Hơn nữa Từ Từ ở bên cạnh em, em cảm thấy kỹ thuật của em tốt hơn hẳn. Lúc tự mình chơi em thua mấy ván liền, hoàn toàn không có cảm giác tốt như bây giờ.”

Hoàn toàn không nhắc đến việc nhảy dù là do anh bắn súng hiệu, 98K và ống ngắm 8x là do đồng đội tiểu đệ tìm điểm đổi mới vật phẩm rồi gửi tới. Tóm lại, phải khen Từ Uyên lên tận mây xanh, công lao đều là của Từ Uyên.

Từ Uyên trong những lời khen đó khẽ bay bổng, khụ khụ hai tiếng, đắc ý nhướng cằm lên. Mặc dù mỗi ván cậu chỉ hạ gục vài bot và kết liễu đối thủ bị thương, nhưng Đường Mộ Phong đã nói như vậy, cậu cũng cảm thấy công lao của mình rất lớn.

Từ Uyên đặc biệt thích chơi các trò chơi đối kháng đồng đội, ví dụ như pubg (ăn gà), nhưng cậu rất gà (kém), kém đến mức không phân biệt rõ phương hướng, thuần túy chỉ là hưởng thụ cảm giác đối đầu trực diện với người khác. Nếu không có người dẫn dắt, kết cục gần như luôn là vừa nhảy dù xuống đất đã thành cái thùng.

Trước đây đều là Đường Mộ Phong gánh cậu, lên hạng nhanh vù vù. Sau này cãi nhau với Đường Mộ Phong, cậu không đủ mặt mũi để tìm Đường Mộ Phong gánh mình nữa, liền tự chơi xếp hạng. Nhưng ván nào cũng không thuận lợi, còn bị đồng đội ghép cặp mắng gà, tức đến mức phải gỡ cả trò chơi.

Thế nhưng cậu thật sự rất thích cảm giác cầm súng bắn nhau với người khác, vừa làm hòa với Đường Mộ Phong, điều đầu tiên nhớ tới chính là trò chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh này, nóng lòng muốn lấy ra chơi ngay.

Chỉ tiếc hiện tại thành tích không thể cho những đồng đội ghép cặp đã từng mắng cậu gà xem. Từ Uyên ôm gấu bông nhung co người lại, mông hơi cong lên, nếu những người đó thấy được, khẳng định sẽ hối hận vì đã từng nói kỹ thuật của cậu tệ!

Hai người rất nhanh lại mở một ván mới, sau khi nhảy dù liền bắt đầu thu thập vật tư, hai đồng đội khác...

Từ Uyên đi theo sau lưng Đường Mộ Phong, Đường Mộ Phong từng bước lục soát, nhặt được đồ tốt liền đặt lên người Từ Uyên.

Đang tìm kiếm, Đường Mộ Phong giả vờ lơ đãng hỏi: “Từ Từ, hôm nay anh đi chơi với anh cả ở đâu thế? Chơi có vui không?”

Từ Uyên chuyên tâm nhặt trang bị, nghe vậy liền không ngẩng đầu mà trả lời: “Đi công viên giải trí, khá là vui.”

Cậu vốn tưởng rằng Đường Hựu Tề là kiểu người rất nhàm chán đến mức ngay cả ở công viên giải trí cũng không biết chơi gì, nhưng tình hình thực tế lại tốt hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Đường Hựu Tề quả thật rất nhàm chán, nếu bạn hỏi gã đi đâu chơi, gã cũng không biết đi đâu, bởi vì gã không có hứng thú với những thứ đó.

Trong mắt Đường Hựu Tề, mấy thứ này vừa không thú vị lại vừa vô nghĩa, chơi cái nào cũng như nhau; nhưng nếu bạn có mục tiêu, bảo gã đi cùng bạn chơi, thì đó tuyệt đối là một trải nghiệm không tồi.

Bởi vì Đường Hựu Tề cái gì cũng biết! Một số trò gã tuy chưa từng chơi, nhưng xem người khác chơi cũng có thể học được. Con gấu bông nhung Từ Uyên đang ôm chính là giải đặc biệt gã thắng được từ một trò chơi bắn súng.

Nào là bắn súng, đập chuột chũi, giải đố... Dường như không có thứ gì là gã không làm được, chỉ có điều gã không muốn làm.

Một người toàn tri toàn năng như vậy đi nghe lời mình, mang ra ngoài cũng vô cùng có thể diện. Khi Đường Hựu Tề mặt không biểu cảm dùng súng đồ chơi bắn nổ từng quả bóng bay, Từ Uyên ở bên cạnh đều sẽ kiêu ngạo nhướng cằm lên.

Đáng tiếc Đường Hựu Tề có việc, Từ Uyên vốn muốn chơi đến tối, nghe nói buổi tối còn có đoàn xe hoa diễu hành.

Từ Uyên nói “Khá là vui” đã là một đánh giá rất cao, giống như Đường Mộ Phong, chỉ có trò chơi điện tử sở trường nhất mới có thể nhận được đánh giá “Giỏi”.

Cậu nói như vậy, tức là Đường Hựu Tề đã khiến cậu rất hài lòng, và cậu sẽ còn sẵn lòng đi hẹn hò với Đường Hựu Tề nữa.

Đường Mộ Phong lầm bầm, tiếng bước chân truyền đến từ trong phòng, anh lập tức xông vào xả đạn một trận. Xen lẫn với tiếng súng nổ, anh lại có chút không vui hỏi: “Có tốt như vậy sao? Anh ta biết chơi gì chứ, người như anh ta nhàm chán thế, có thể gánh Từ Từ ăn gà được không?”

Trừ việc khổ người lớn hơn một chút, cao hơn cậu một chút, thì còn có ưu điểm gì hơn cậu sao? Hơn nữa, những ưu điểm này anh đâu phải là không có, anh còn trẻ, còn có thể cao thêm, sau này tuyệt đối không kém hơn Đường Hựu Tề.

Đường Hựu Tề cũng chỉ cao hơn anh có hai centimet, cũng không kém bao nhiêu.

Từ Uyên đã tha thứ cho mình, Đường Mộ Phong lại trở nên tự tin hơn. Anh giữ chặt cây AK, tìm chiếc giáp cấp ba bị hỏng từ hộp đồ để Từ Uyên thay, đồng thời không nhịn được nghĩ, với cái tính cách muộn tao của Đường Hựu Tề thì thật sự có thể buông thả chơi đùa với Từ Uyên được sao?

Bảo gã cười một cái còn khó coi hơn cả khóc, lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm nghị.

Anh đứng ở ngoài cửa đã nhìn rất rõ! Khi bị Từ Uyên nắm tay kéo vào, Đường Hựu Tề không hòa hợp với xung quanh, không giống như khách du lịch đi chơi, mà giống như một lãnh đạo đi thị sát công việc.

Lời này nói ra quá chua chát, Từ Uyên ngẩng đầu lên, liếc Đường Mộ Phong một cái, cố tình muốn phản bác anh: “Chính là có tốt hơn nhiều, vui hơn cậu nhiều, sao cậu có thể nói xấu anh của mình như vậy?”

Điểm này, Từ Uyên cảm thấy Đường Hựu Tề làm rất tốt.

Đường Hựu Tề chưa bao giờ nói xấu Đường Mộ Phong, cũng chưa bao giờ nhắc đến người khác trước mặt cậu. Không giống Đường Mộ Phong cứ muốn xen vào chuyện này chuyện kia, cậu đi chơi với ai cũng phải mắt đỏ không vui, cũng không biết có gì đáng giận.

Từ Uyên thở dài, cậu rất tham lam, nếu những chú cún muốn cãi nhau thì cậu không quản được, nhưng nếu họ cãi nhau làm ảnh hưởng đến cậu thì không được. Tại sao Đường Mộ Phong lại không học được cách rộng lượng hơn một chút chứ?

Không phải vừa mới nói phải làm một chú cún ngoan ngoãn vâng lời sao?

Đường Mộ Phong vừa nghe lời này, đầu tiên là tim đau nhói, sau đó lập tức phản ứng lại mình lại nói sai rồi, đè nén sự bất mãn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Từ Từ, em sai rồi, anh đừng giận, sau này em không bao giờ nói xấu anh cả nữa.”

Lần này nhận lỗi lại rất nhanh, không cố chấp nữa, sắc mặt Từ Uyên hòa hoãn đi không ít, điều khiển nhân vật nghênh ngang đi ra khỏi phòng, lại không ngờ có người phục kích bên cạnh, lập tức bắn cậu ngã xuống đất. Sợ đến mức cậu lập tức không ngừng kêu tên Đường Mộ Phong.

“Đến đây đến đây.” Đường Mộ Phong ném lựu đạn khói che chắn cho Từ Uyên tìm chỗ nấp, sau khi cứu người dậy, qua làn khói chính xác quét trúng tiếng bước chân, một tràng đạn bắn qua, trực tiếp hạ gục đối thủ.

“Woa!” Từ Uyên bật dậy, liên tục vỗ tay, hưng phấn đến mức cổ cũng đỏ lên, “Đường Mộ Phong sao cậu làm được vậy! Giỏi quá! Sao lại có thể như thế, nhìn thấy kiểu gì vậy, không phải có khói sao…”

Điều này hoàn toàn chạm đến điểm mù kiến thức của Từ Uyên, phải biết rằng lúc không có lựu đạn khói cậu còn bắn không trúng người, thậm chí nghe thấy tiếng bước chân cũng không thể phán đoán người ở đâu. Nhưng Đường Mộ Phong lại có thể bắt được đối thủ ngay khi họ di chuyển. Từ Uyên không hiểu hàm lượng kỹ thuật cao siêu gì cũng biết thao tác này cực kỳ ngầu, hận không thể bảo Đường Mộ Phong dạy mình.

Cậu thật sự rất thích, nhân vật trong trò chơi cứ quay vòng vòng quanh Đường Mộ Phong.

Dễ thương quá, Đường Mộ Phong cảm thấy cả người mình như muốn bay lên.

Những lời anh vừa khen Từ Uyên kỹ thuật tốt, nói Từ Uyên mang lại may mắn cho mình đều không phải là lời nói dối. Từ Uyên khen anh còn khích lệ hơn bất cứ thứ gì khác. Ngay lúc này, anh hận không thể có thêm vài người nữa để phô diễn kỹ thuật, để Từ Uyên lại khen mình.

Đáng tiếc nơi này là khu vực hoang vắng, có thể bắt được một kẻ lạc đàn đã là rất may mắn. Đường Mộ Phong mang đối thủ đến trước mặt Từ Uyên, để cậu kết liễu coi như báo thù, nhân lúc adrenalin còn chưa rút hết, đột nhiên linh quang chợt lóe, giống như một chú cún nhỏ chồm lên hỏi: “Từ Từ, ngày mai anh đi hẹn hò với em được không?”

“Hả?” Từ Uyên còn chưa phản ứng kịp từ chủ đề trước, mơ màng nhìn Đường Mộ Phong. Theo sắp xếp, ngày mai cậu phải đi ra ngoài với Đường Thiếu Ngu mới đúng, Đường Mộ Phong đột nhiên nói như vậy, giống như muốn cướp cơ hội của Đường Thiếu Ngu.

Đường Mộ Phong vội vàng giải thích với cậu: “Em thấy anh hai hình như không quá để ý chuyện hẹn hò, em lại xếp sau cùng, cho nên em nghĩ liệu có thể đổi vị trí với anh ấy không, em không phải muốn cướp buổi hẹn hò của anh ấy…”

Nói được nửa câu, mặt Đường Mộ Phong hơi ửng hồng, “Em chỉ là muốn được hẹn hò với anh sớm hơn một chút, không muốn phải chờ đến năm ngày sau.”

Vốn dĩ anh đã cảm thấy năm ngày quá dài, trong lòng cũng luôn canh cánh chuyện này. Rõ ràng Từ Uyên và anh ở bên nhau vui vẻ như thế, tại sao đối tượng hẹn hò ngày hôm sau lại không thể là anh?

Anh đã không còn đòi hỏi vị trí thứ nhất nữa, nhưng vị trí thứ hai cũng nên đến lượt anh chứ?

Nghĩ đến ngày mai Từ Uyên phải đi hẹn hò với Đường Thiếu Ngu, Đường Mộ Phong liền thấy khó chịu.

Amh cảm thấy cơ hội này không bằng nhường cho mình, dù sao Đường Thiếu Ngu cũng không thích Từ Từ, anh làm như vậy cũng coi như là giúp anh hai mình rồi chứ?

Từ Uyên cũng không quá muốn hẹn hò với Đường Thiếu Ngu, lúc trước cậu chọn Đường Thiếu Ngu làm chú cún thứ hai của mình, ngoại trừ cảm thấy Đường Thiếu Ngu là một người rất tốt để chọn, còn một nguyên nhân nữa, đó chính là y trông rất giống Đường Vân Kỳ.

Không nói chín phần thì cũng bảy tám phần, đặc biệt là lúc hơi mím môi cười, giống như một phiên bản trẻ tuổi của Đường Vân Kỳ, chỉ là đôi mắt nhìn không được sạch sẽ như Đường Vân Kỳ, mà bạc bẽo hơn một chút.

Vì khuôn mặt đó, Từ Uyên mới có vài phần đặc biệt đối với y, kéo y lại hỏi riêng y có nguyện ý hay không. Sự đặc biệt này sau khi Đường Thiếu Ngu từ chối liền không còn, thậm chí còn khiến Từ Uyên có chút ghét bỏ y.

Từ Uyên không có hứng thú với người từ chối mình, nghĩ đến việc phải đi hẹn hò với y cũng thấy đau đầu. Nghe Đường Mộ Phong nói vậy cậu cũng động lòng.

Tuy nói chỉ là đổi vị trí một chút, vẫn là phải hẹn hò, nhưng có thể trì hoãn được ngày nào hay ngày đó, cậu thật sự không muốn lập tức hẹn hò với Đường Thiếu Ngu.

Nghĩ đến đây, Từ Uyên lại rất dứt khoát đồng ý lời thỉnh cầu của Đường Mộ Phong. Chuyện này cũng dễ nói, chỉ cần cậu, người trong cuộc đồng ý, đổi qua đổi lại cũng chẳng sao, chỉ cần kết quả vẫn như vậy là được.

Đường Mộ Phong vui mừng đến muốn chết, chơi game càng thêm hăng hái.

Bởi vì về nhà đã tương đối muộn, Từ Uyên không muốn di chuyển, liền cho người đưa cơm tối đến tiểu viện của mình, Đường Mộ Phong đắp mền cùng cậu ăn.

Sức khỏe Đường Vân Kỳ gần đây luôn không tốt, cũng không còn tinh lực bày vẽ chuyện ăn uống. Việc buổi tối tụ họp ăn cơm cứ thế dần dần bị trì hoãn.

Mọi người dường như đều ăn phần mình, ai cũng không xen vào ai.

Lần liên hoan cuối cùng, là không lâu trước đây Đường Vân Kỳ nói muốn bốn người cùng Từ Uyên hẹn hò.

Đường Thiếu Ngu đứng bên ngoài sân của Từ Uyên, đứng đến mức hai chân tê dại.

Sau khi Đường Mộ Phong gửi tin nhắn cho y, y đã biết có chuyện không hay. Sau đó y gửi vài tin nhắn hỏi Đường Mộ Phong rốt cuộc là sao, Đường Mộ Phong cũng không trả lời, lúc ăn cơm cũng không thấy bóng dáng, cứ ở mãi chỗ Từ Uyên, giống như hai người đã lại hòa hợp như xưa.

Y cảm thấy nóng đầu lên, bất giác liền đi tới nơi này.

Đứng bên ngoài cũng không biết làm gì, vì thế cứ đứng rất lâu, vài lần đều muốn đẩy cửa bước vào. Trong đầu y thực tế lại không hề có hành động nào.

Đường Thiếu Ngu lần đầu tiên luống cuống như vậy, nguyên nhân không gì khác, bóng ma bị từ chối lần trước quá lớn, hơn nữa Đường Mộ Phong lại đang ở bên cạnh Từ Uyên, y sợ mình đi vào lại thấy cảnh tượng chói mắt nào đó.

Đường Thiếu Ngu cúi đầu, nhúc nhích chân một chút, cả người trông có vẻ u tối.

Những lời nói tối hôm đó khi trở về phòng, đều là cố ý để Đường Mộ Phong nghe thấy. Lúc đó nghĩ Đường Mộ Phong hành sự bốc đồng, hiện tại lại không được Từ Uyên yêu thích, để anh đi phá rối buổi hẹn hò của Đường Hựu Tề, không những có thể phá hỏng buổi hẹn hò của Đường Hựu Tề, còn có thể khiến Từ Uyên càng chán ghét Đường Mộ Phong, một công đôi việc.

Hôm nay biết Đường Hựu Tề và Từ Uyên đi ra ngoài, y cũng đang chờ thành quả của Đường Mộ Phong, kết quả lại chỉ chờ được một tin nhắn cảm ơn. Vẻ ngốc nghếch của Đường Mộ Phong gần như tràn cả màn hình, kết cục là gì đã quá rõ ràng.

Y thật không ngờ, Đường Mộ Phong làm ầm ĩ một trận như vậy, thế mà lại nhận được sự tha thứ của Từ Uyên, sau khi hỏi thăm người hầu, Từ Uyên được Đường Hựu Tề đưa về xong, liền luôn ở trong sân với Đường Mộ Phong, cơm tối cũng ăn cùng nhau.

Dường như mọi chuyện lập tức trở lại như trước, còn y vẫn giậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào với Từ Uyên.

Đường Thiếu Ngu rất coi trọng buổi hẹn hò, đây là một cơ hội tuyệt vời để xin lỗi Từ Uyên, y muốn bù đắp mối quan hệ của mình với Từ Uyên, cho dù làm cún cũng chẳng sao. Việc tính kế Đường Mộ Phong cũng là một phần của buổi hẹn hò.

Đường Hựu Tề và Đường Mộ Phong không tốt sẽ càng làm nổi bật lên ưu điểm của y, Từ Uyên cao hứng, nói không chừng sẽ không so đo chuyện y từ chối nữa, nguyện ý chấp nhận y.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như đã tính kế sai rồi.

Đường Thiếu Ngu không vui, không hiểu tại sao Từ Uyên lại tha thứ cho Đường Mộ Phong, chẳng lẽ thật sự là người ngốc có phúc?

Y bất an, nhưng nghĩ đến buổi hẹn hò ngày mai vẫn tự mình thuyết phục mình, không hành động xao động. Y là người tương đối câu nệ về mặt này, cảm thấy cần phải chính thức một chút mới tốt, cho nên vẫn luôn muốn chờ đến lúc hẹn hò mới xin lỗi người ta.

Nhưng y vẫn muốn nhìn Từ Uyên, nên cứ chờ mãi.

Chờ Đường Mộ Phong ra, y sẽ gõ cửa.

Vì thế lại đợi một lúc, muỗi cũng đến, Đường Mộ Phong vẫn không thấy ra, nhìn xuyên qua tường thấp, bên trong dường như đã tắt đèn hết.

Tiểu viện của Từ Uyên rộng như vậy, Đường Mộ Phong dù có ngủ lại trong sân cũng có chỗ nằm, Đường Thiếu Ngu không nhìn thấy ánh sáng, biết đêm nay không có cơ hội rồi.

Y có chút thất vọng và phẫn nộ, không hiểu tại sao Đường Mộ Phong có thể mặt dày ngủ lại bên trong, nhưng nghĩ lại, ngày hôm sau chính là buổi hẹn hò của y và Từ Uyên, Đường Mộ Phong dù có ở lại bên trong, ngày hôm sau cũng phải đi.

Nghĩ như vậy, Đường Thiếu Ngu liền không còn bận tâm nhiều đến việc Đường Mộ Phong ở lại nữa, ngược lại bắt đầu mong chờ buổi hẹn hò của mình và Từ Uyên.

Đường Mộ Phong tuy đã làm hòa với Từ Uyên, nhưng không có nghĩa là y không có cơ hội. Chỉ cần y nói chuyện đàng hoàng với Từ Uyên, tuyệt đối sẽ không làm kém hơn Đường Mộ Phong.

Thế nhưng y không ngờ, sáng sớm hôm sau đến tiểu viện của Từ Uyên, Từ Uyên đã sửa soạn xinh đẹp, muốn cùng Đường Mộ Phong ra cửa.

Đường Thiếu Ngu chặn hai người lại, lúc này Đường Mộ Phong mới nhớ ra quyết định ngày hôm qua đã quên nói với Đường Thiếu Ngu.

Anh cũng không khách khí, kéo Đường Thiếu Ngu ra một bên, nói lại kế hoạch của mình cho y nghe, lông mày nhếch lên, cả mặt viết đầy vẻ xuân phong đắc ý: “Là như vậy đó anh hai, anh cũng đừng khách sáo với em, anh yên tâm, em biết anh cũng thích quyết định này, dù sao anh cũng không thích Từ Từ…”

Lần này thật đúng là gậy ông đập lưng ông.

Đường Thiếu Ngu hiếm khi lạnh mặt, lớn tiếng mắng Đường Mộ Phong một tiếng vô sỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro