Chương 20: Điệu nhảy và thơ ca của tinh linh

Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá rơi xuống các dãy nhà, để lại đằng sau từng vệt sáng loang lổ đáng yêu.

Chim sẻ Sif vỗ cánh, chú ta hất chiếc đuôi dài của mình lên, nhẹ nhàng uyển chuyển đáp xuống cành cây rồi mở chiếc mỏ đỏ của mình, phát ra tiếng kêu ríu rít.

"Chíp chíp chíp chíp chíp..."

Sinh vật đồng hồ báo thức reo đúng giờ, đánh thức các bé con đang say giấc nồng.

Thư Lê nằm trên chiếc giường mềm mại, cậu dùng gối ụp lên đầu, từ chối tiếng chim có năng lực xuyên thấu kia.

Quấy nhiễu giấc mộng của người đang ngủ, dù cho nó có hót hay đến đâu thì cũng chỉ là tiếng ồn.

Tiếng hót của Sif càng ngày càng vang dội. Tuy Thư Lê đã tỉnh nhưng vẫn cuộn tròn trong chăn, lười biếng không muốn động đậy.

Tối qua cậu học rất lâu, đầu óc phải luôn tập trung ở cường độ cao khiến cho tế bào não thương vong vô số. Tuy đã ngủ một giấc nhưng tinh thần vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

A... Cậu muốn ngủ quá đi mất!

Cậu lưu luyến bám dính lấy chiếc chăn mềm mại tinh tế, bản thân thì vô cùng kháng cự.

Bên ngoài, Sif gào rát cả cổ. Bên trong, Thư Lê bịt tai trộm chuông lăn qua lộn lại.

Giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng bỏ cuộc.

Thư Lê miễn cưỡng đứng dậy, uể oải đi rửa mặt, thay quần áo mới, vụng về thắt dây giày, đeo chiếc túi đeo chéo đựng sổ ghi chép lên rồi mới mắt nhắm mắt mở ra khỏi nhà.

"Chào buổi sáng, Sperion."

Dicio và Angel cũng khoác lên mình bộ quần áo mới xinh đẹp, thần sắc rạng rỡ mà chào hỏi Thư Lê.

"Chào buổi sáng Dicio, Angel." Thư Lê ngáp liên tục, giọng nói thiếu sức sống.

Dicio bay đến bên cậu, nghi ngờ hỏi: "Nay cậu thấy không khỏe hả Sperion?"

"Ơ, không có, tớ chỉ..." Thư Lê dừng lại một chút, ngáp thêm lần nữa: "Tối qua ngủ không ngon thôi."

Vốn Thư Lê định nói cho bọn Dicio biết việc mình được Kumandi làm gia sư, nhưng cậu muốn âm thầm cho các yêu tinh một bất ngờ nên quyết định tạm thời giữ kín bí mật này.

"Hôm qua cậu cũng bị ngã xuống giường à?" Budno từ bên kia bay tới, khi nghe thấy những lời của cậu, nhóc ta đồng bệnh tương liên nói: "Ngã mấy lần vậy?"

Thư Lê liếc nhìn quầng thâm dày đặc dưới mắt của nhóc mập, vì không muốn đả kích nhóc nên cậu đã lặng lẽ giơ ba ngón tay.

"Tớ năm lần." Budno dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình, tự an ủi: "Thế là đã tiến bộ rồi đấy!"

Đêm hôm trước nhóc ta bị ngã khỏi giường mười lần, khóc ba lần. Còn tối nay thì ngã năm lần, không khóc lần nào.

Thư Lê nhìn dáng người mũm mĩm của Budno thì đưa ra hai gợi ý cho nhóc.

Một, ăn ít, giảm béo.

Hai, xin Elsa đổi cho nhóc giường khác lớn hơn.

Budno nghiêm túc tự hỏi một giây rồi quyết đoán lựa chọn phương án thứ hai.

Thứ khác cho thể đổi, riêng đồ ăn của nhóc thì không được!

Đến nhà ăn của trường học, Budno lấy một đĩa trái cây thật lớn rồi mỗi tay cầm một quả gặm trái gặm phải như một con hamster nhỏ, ăn đến mức hai má phình to.

Thư Lê vô cùng hâm mộ khả năng ăn uống của nhóc.

Ngược lại là cậu, vì thiếu ngủ nên ăn uống không ngon, uống một chén mật hoa, ăn thêm hai quả nữa là đã no ngang.

Ăn sáng xong, các bé con xếp hàng rời nhà ăn. Kumandi đi ngang qua Thư Lê, thấy cậu héo hệt như ngọn cỏ khô thì cau mày hỏi: "Tối qua em ngủ không ngon sao?"

"A... Vâng..." Thư Lê uể oải gật đầu. Cơ thể hiện tại của cậu quá nhỏ, thể lực và trí não đều có hạn nên khi đột nhiên phải tiếp nhận một lượng lớn tri thức cùng một lúc thì sẽ gặp phải khó khăn vô cùng lớn.

Kumandi trầm tư một lúc rồi bình thản nói: "Anh biết rồi."

Anh cũng không giải thích gì thêm mà rời đi với những thiếu niên yêu tinh khác.

Thư Lê ngơ ngác nhìn bóng lưng màu tím đi xa mà không hiểu cái gì.

Anh chẳng biết cái gì cả!

Tiết học đầu tiên hôm nay vẫn là môn kiến thức đời sống của Elsa.

Không biết có phải do hôm qua đã học bù hay không, nhưng khả năng nghe hiểu tiếng tinh linh của Thư Lê đã tiến bộ rất nhiều. Cậu vậy mà có thể nghe hiểu hết những gì Elsa nói, tốc độ ghi chép vừa nhanh vừa chuẩn xác, không cần phải viết nhạc chế nữa.

Một tiết học kết thúc, Thư Lê tràn đầy tự tin.

Đây chính là sức mạnh của học sinh giỏi sao?

Hiệu quả quá đỉnh luôn đó!

Không quá mấy ngày nữa, tiếng tinh linh của cậu sẽ có thể tiến bộ vượt bậc, đuổi kịp tiến độ của các bé con khác.

Nhưng không lâu sau, tiết thứ hai của môn tiếng tinh linh đã hung tàn nghiền áp sự tự tin mà cậu đã vất vả dựng nên.

Chữ nòng nọc với cái đuôi dài lượn sóng của mình đã hung dữ bao vây đại não Thư Lê, kiêu ngạo mà gϊếŧ chết một mảng lớn tế bào não, sau đó nghênh ngang rời đi.

Thư Lê ước gì mình có thể chết ngay tại chỗ.

Cậu rưng rưng nước mắt chép lại mười chữ nòng nọc, ghi chú đầy đủ rồi định tối đến đi hỏi Kumandi.

Cite mỉm cười nhìn cậu bé tóc vàng đang ủ rũ cụp đuôi. Dáng vẻ tuy học tập rất vất vả nhưng vẫn cắn răng kiên trì của cậu bé quả là khiến người khác phải cảm mến mà.

Thế nhưng, dù cho có mềm lòng đến đâu thì anh cũng sẽ không làm giảm tiến độ học lại.

Bé con cần phải học cách tự lập, vượt qua khó khăn, tăng sức mạnh của bản thân.

Rừng Rậm Yêu Tinh nhìn như an toàn, nhưng thực chất lại đầy rẫy những nguy hiểm.

Trên đại lục vẫn luôn có một thế lực tà ác chầu chực bọn họ như hổ rình mồi. Bọn chúng không lúc nào không nghĩ cách phá vỡ rào chắn, xâm nhập Rừng Rậm Yêu Tinh, tấn công Vương Quốc Tinh Linh để săn lùng những đứa con của Ánh Sáng.

Tinh linh và yêu tinh đều là chủng tộc yêu quý hòa bình, nhưng không có nghĩa là bọn họ dễ bị bắt nạt.

Kẻ nào dám làm hại đến người trong tộc mình thì cho dù có phải đuổi giết tới tận chân trời góc bể, bọn họ cũng sẽ quyết không buông tha.

Yêu tinh nhỏ tuổi cực kỳ yếu ớt nên cần phải nhanh chóng trưởng thành. Bởi, chỉ khi mạnh rồi, bọn họ mới không cần phải sợ bất cứ bố con thằng nào.

Cite đặt rất nhiều hy vọng vào Sperion được Tinh Linh Vương chúc phúc.

Nói đi thì cũng phải nói lại, hôm nay phát âm của cậu bé hình như đã chuẩn hơn một ít, trả lời câu hỏi trên lớp cũng trôi chảy hơn trước.

Tiến bộ rất lớn, còn cần tiếp tục cố gắng.

Sau bữa trưa, Thư Lê không về nhà mình ngủ trưa mà thay vào đó, dù rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn ở lại lớp học, chép lại toàn bộ những kiến ​​thức đã học trước đó vào cuốn sổ ma thuật mà mình mới mua.

Thời gian là tri thức, cậu không muốn mình lãng phí một chút nào cả.

Danh hiệu "cuốn vương" [1] này, cậu nhất định phải có được!

Thư Lê rất chuyên tâm chép bài, chuyên tâm đến mức tiết học buổi chiều bắt đầu rồi mà cậu vẫn hồn nhiên không hề hay biết.

Đến khi tiếng đàn réo rắt như suối reo vang lên, cậu mới chợt ngẩng đầu lên, đột ngột nhận ra đã vào lớp rồi.

Các bé con ngồi kín lớp học, trên bục giảng có hai yêu tinh trưởng thành đang đứng đấy.

Một vị là Leah dạy bọn họ âm nhạc và thơ ca, vị khác là một nam yêu tinh xa lạ.

Nam yêu tinh trông già hơn Leah. Hắn có một mái tóc màu vàng dài ngang eo, sau lưng là đôi cánh ve màu vàng nhạt, trang sức trên trán là vòng vàng được khảm đá sapphire, khuôn mặt đẹp trai, khí chất cao quý, đôi mắt xanh thẳm trong veo lấp lánh, trông cực kỳ rực rỡ.

Hắn là ai? Vì sao lại tới lớp cùng Leah?

Thư Lê bối rối nhìn nam yêu tinh. Đối phương đón nhận ánh mắt tò mò của cậu, khẽ mỉm cười.

Nhìn trộm nhưng bị bắt, Thư Lê xấu hổ rụt vai lại rồi giơ cuốn sổ ma thuật lên để che mặt mình nhằm bịt tai trộm chuông.

Leah đợi tất cả các bé con nhìn lên bục giảng rồi mới đặt đàn hạc xuống, giới thiệu: "Anh ấy tên Ores, là giáo viên dạy khiêu vũ cho các em."

Nam yêu tinh tên Ores làm một động tác tao nhã rồi thân thiết chào hỏi các bé con: "Chào buổi chiều các bé cưng đáng yêu."

Các bé con nhiệt tình đáp lại. Khi biết bây giờ là tiết khiêu vũ, gen nhảy nhót khắc sâu trong cơ thể yêu tinh đã sẵn sàng hoạt động, khiến cho đứa nào đứa nấy đều uốn a uốn éo đứng ngồi không yên.

Leah và Ores mỉm cười nhìn nhau rồi hướng dẫn các bé con bay lên không trung. Bọn họ muốn di chuyển bàn ghế để chừa chỗ cho mọi người nhảy múa.

Các bé con trước lạ sau quen sôi nổi vỗ cánh bay lên.

Bây giờ Thư Lê đã nhớ rõ là phải cất sổ.

Ores niệm một câu thần chú đơn giản, bàn ghế trong lớp học nhanh chóng được xếp gọn gàng bên rìa tường.

Thư Lê kinh ngạc.

Cậu đã từng niệm thần chú ma pháp.

Đêm qua, để đun sôi nước, cậu đã phải đọc một câu thần chú dài ơi là dài để cầu xin thần Lửa ban lửa cho mình. Lúc đó, cậu không chỉ phát âm sai tên của thần Lửa mà còn bỏ sót một số từ khiến cho cuối cùng phải kết thúc trong thất bại.

Mà vị yêu tinh tên Ores này lại đọc thần chú vừa ngắn vừa nhanh, nháy mắt đã đọc xong, còn xuất sắc hơn cả Elsa và Cite.

Sau khi dọn dẹp xong, Ores vẫy tay với các bé yêu tinh: "Các em có thể xuống rồi."

Các bé con lần lượt bay xuống, háo hức đứng trên mặt đất nhìn Ores đầy mong đợi.

Leah ôm một cây đàn hạc mười ba dây ngồi trên ghế trước bục giảng, ngón tay trắng muốt gảy dây đàn, tiếng nhạc trong trẻo như nước vang lên.

Ores nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến giữa lớp học rồi làm một động tác mời nhảy với các bé con: "Các bé cưng ơi, hãy nhảy cùng anh nào."

Hắn vỗ tay theo nhịp, cỗ vũ bé con hãy cứ nhảy tùy theo ý mình.

Nhảy múa là bản năng của yêu tinh. Khi tiếng nhạc tuyệt diệu vang lên, bọn họ sẽ tự nhiên tạo ra những bước nhảy tuyệt đẹp.

Điệu nhảy của Ores trôi chảy mượt mà, không chịu bất cứ gò bó nào. Cơ thể và âm nhạc của hắn hoà quyện một cách hoàn mỹ, vừa mạnh mẽ lại mềm mại, tạo nên thứ nét đẹp phóng khoáng rạng ngời.

Khi hắn quay người lại, mái tóc bồng bềnh, vạt áo tung bay, đôi chân dài dài trắng nõn thấp thoáng như ẩn như hiện, đôi mắt xanh khẽ nhìn đầy sức hút, tạo nên một sự hòa quyện giữa thuần khiết và gợi cảm. Một sự kết hợp đầy mâu thuẫn, nhưng lại vô tình toả ra sự quyến rũ khó cưỡng

Các bé con bị ảnh hưởng, lấy Ores làm trung tâm, quây thành một vòng tròn rồi nhảy múa. Động tác của họ không tuân theo bất kỳ quy tắc nào cụ thể, mà chủ yếu là dựa vào cảm nhận về âm nhạc để tạo ra điệu nhảy của riêng mình.

So với các bé con năng động đáng yêu khác thì Thư Lê đứng cứng đờ ở một chỗ trông có vẻ lạc lõng.

Cậu là bé con duy nhất không tham gia khiêu vũ.

Không phải cậu không muốn tham gia, mà là cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Cậu biết nhảy.

Nhưng thứ cậu nhảy là nhảy hiphop đòi hỏi phải "cọ xát" liên tục trên mặt đất.

So với điệu nhảy tràn ngập hơi thở nghệ thuật của Ores thì y như hai thái cực khác biệt.

Cứ như để một con vịt đen xấu xí đứng giữa bầy thiên nga xinh đẹp vậy. Thiên nga trắng nhảy múa trên mặt hồ, còn vịt con xấu xí... Vịt con xấu xí lộn nhào trên mặt đất.

Cậu muốn muốn giả bộ tham gia hàng ngũ nhảy múa, nhưng chỉ sợ bản thân vừa ra sân thì bí mật của mình đã bị lộ tẩy.

Thiên phú nhảy nhót của cậu bằng âm nhạc, cậu không biết tự nghĩ ra động tác đâu!

Thư Lê lo lắng đến mức vò đầu bứt tai. Ngay khi cậu đang muốn buông tha chính mình thì đột nhiên, một khúc ca du dương vang lên, trong nháy mắt, tiếng hát tựa ma pháp đã hấp dẫn linh hồn của tất cả mọi người.

Là Leah.

Cô đang vừa gảy đàn hạc vừa hát thơ ca tinh linh.

"Hỡi tinh linh Nước, tinh linh Lửa, tinh linh Cỏ, tinh linh Gió, tinh linh Đất.

Tinh linh nguyên tố đến từ thời viễn cổ.

Xin hãy mở cánh cửa không gian và thời gian.

Dẫn dắt chúng tôi đến với thời đại tốt đẹp khi chúng thần còn quần tụ.

Thần Sáng Thế - Isif Haiya,

Thần Ánh Sáng - Liant Frese,

Thần Lửa - Alfama Chips,

Thần Nước - Hildane Getty,

Thần Gió - Windis Enol,

Thần Cỏ - Oroman Pas,

Thần Đất - Hedpheth Loverne,

Thần Mặt Trăng - Myrtle Lena,

Thần Mặt Trời - Asad Migat,

Chúng tôi ca hát nhảy múa, ngợi ca các vị thần..."

Giọng hát hệt như âm thanh tự nhiên của Leah văng vẳng bên tai khiến trước mắt Thư Lê xuất hiện ảo giác. Ores đang nhảy múa cùng các bé con biến mất, thay vào đó là toà Thần Điện to lớn đang toả ánh sáng rực rỡ.

Trong Thần Điện, trai đẹp gái sắc ăn diện lộng lẫy đang tụ tập trò chuyện vui vẻ.

Thiếu niên tinh linh tóc vàng thánh khiết tựa ánh trăng sáng tuỳ ý ngồi trên lan can bằng ngọc thạch, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gảy lên đàn hạc. Y rũ mắt, dưới hàng mi dày là đôi mắt trong veo như ngọc lục bảo.

Tinh linh nguyên tố vô hình bay múa trong Thần Điện, không khí ngập tràn hương thơm thấm đẫm ruột gan của hoa. Những bông hoa pha lê đỏ kiều diễm đang nở rộ. Mỗi khi tinh linh Gió bay ngang qua, những cánh hoa sẽ được gió thổi bay đi khắp trời.

Những cánh hoa tung bay tạo nên một thế giới vừa xinh đẹp lại mộng ảo.

Thư Lê cẩn thận quan sát, đánh giá. Nghe tiếng nhạc du dương, cậu không khỏi thả lỏng bản thân mà dang rộng cánh, chậm rãi bay vào Thần Điện đang tỏa ra ánh sáng thần thánh kia.

Cậu hệt như một bé nai con lạc vào tiên cảnh, tò mò nhìn ngó xung quanh, rồi cậy vào cơ thể nhỏ bé mà to gan tiếp cận tuấn nam mỹ nữ trong Thần Điện.

Từ trong câu hát của Leah, cậu biết được, những trai xinh gái đẹp này là các vị thần cai quản thế giới.

Còn vị thiếu niên tinh linh tóc vàng đang gảy đàn kia là ai?

Thư Lê trốn sau những cánh hoa pha lê đỏ, sau đó lén lút tiến tới gần thiếu niên tinh linh. Cậu thận trọng bay quanh thiếu niên một vòng. Khi thấy y không phản ứng gì, cậu mới to gan đậu lên đỉnh cây đàn hạc.

Thơ ca tinh linh quả nhiên là có ma pháp, vậy mà nó lại có thể khiến cậu thấy được thời đại tốt đẹp của các vị thần.

Chẳng trách quý tộc loài người lại thích mời người hát rong đến đàn cho họ nghe như vậy, bởi cảm giác lạc trong ảo cảnh thật quá kỳ diệu.

Thư Lê thích thú ngồi trên đỉnh đàn. Cậu vừa nghe những nốt nhạc dịu êm, vừa thỉnh thoảng lắc nhẹ chân nhỏ của mình.

Thiếu niên tinh linh tóc vàng đột nhiên ngước nhìn tiểu yêu tinh đang ngồi trên đỉnh đàn.

Thư Lê sửng sốt, đối diện với đôi mắt xanh biếc của thiếu niên tinh linh, đôi chân đang lắc lư của cậu cũng dừng lại.

Y đang nhìn chằm chằm cậu sao?

Không phải, không đúng, đây chỉ là ảo ảnh do thơ ca tinh linh tạo ra mà thôi, mọi thứ đều là hư cấu.

Thư Lê nghiêng đầu, cậu nở một nụ cười xán lạn với thiếu niên tinh linh tóc vàng, còn cố ý vẫy tay nữa.

Thiếu niên tinh linh dường như không chú ý đến hành động của cậu. Y rũ mi, ngón tay linh hoạt khẽ cử động, cùng lúc đó, tiếng đàn đang từ giai điệu trữ tình chuyển sang giai điệu vui tươi hoạt bát.

Các vị thần vốn đang ngồi hay đang đứng đều ngừng nói chuyện, tạm dừng công việc dang dở trên tay mà cùng nhau chậm rãi tiến về giữa Thần Điện, rồi tao nhã nhảy theo tiếng đàn tươi vui.

Các tinh linh nguyên tố càng tích cực rải cánh của hoa pha lê đỏ hơn nữa, Thư Lê ngồi trên đỉnh đàn hạc suýt thì bị tinh linh gió thổi bay.

Cậu vội vàng mở cánh lụa để giữ vững cơ thể.

Tinh linh Cỏ thấy thú vị bèn tinh nghịch mà thổi một hơi về phía bé con, khiến cho Thư Lê bị ngã nhào về phía trước, lăn lông lốc đến xây xẩm mặt mày. Đợi đến khi tỉnh táo lại, cậu đã bị một đám trai xinh gái đẹp vây quanh.

Thư Lê hít một hơi thật mạnh, thị giác bị tấn công quá mạnh, cậu có thể cảm nhận được sự hưởng thụ cái đẹp rõ ràng.

"Tới nào, hãy cùng nhau nhảy múa thôi!"

Tinh linh nguyên tố vô hình nắm lấy tay bé con yêu tinh.

Thư Lê vốn định từ chối, nhưng các vị thần xung quanh nhảy quá đẹp, đẹp đến khiến cậu không kìm được lắc lư cùng, rồi vô thức bắt chước theo bước nhảy của các ngài.

Tiếng đàn của Leah và của thiếu niên tinh linh hòa quyện vào nhau tạo thành một khúc nhạc không gì sánh kịp.

Các tinh linh nguyên tố lại xúi giục bé con yêu tinh.

"Tới nào, hãy cùng nhau ca hát để ca ngợi các vị thần."

Thư Lê hoàn toàn bị dụ dỗ, hát theo tiếng hát của Leah:

"Hỡi tinh linh Nước, tinh linh Lửa, tinh linh Cỏ, tinh linh Gió, tinh linh Đất.

Tinh linh nguyên tố đến từ thời viễn cổ.

Xin hãy mở cánh cửa không gian và thời gian.

Dẫn dắt chúng tôi đến với thời đại tốt đẹp khi chúng thần còn quần tụ..."

Tiếng đàn và tiếng hát như ẩn chứa sức mạnh của ma pháp trắng thần bí, vượt qua giới hạn của không gian, bay ra khỏi phòng học, khuếch tán ra khắp cây Thần, và rồi lan tới từng ngóc ngách của Rừng Rậm Yêu Tinh trước khi truyền đến thành Thủy Tinh ở Vương Quốc Tinh Linh.

Các yêu tinh đang bận rộn cây Thần không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, lắng nghe tiếng hát ca ngợi chư thần.

Trong Rừng Rậm Yêu Tinh, Tinh Linh Vương tóc vàng cưỡi thú một sừng trắng tinh thánh khiết xuyên qua khu rừng rậm rạp rồi dừng chân trước một hồ nước trong vắt và nhìn về hướng cây Thần.

Tiếng hát du dương hoà với tiếng đàn từ từ lọt vào tai y, xen lẫn trong đó là tiếng hát vừa non nớt, vừa ngắt quãng, lạc điệu, lệch nhịp của bé con.

Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khoé miệng của Tinh Linh Vương.

Tại thành Thuỷ Tinh cách đó mấy vạn dặm, khi các tinh linh nghe thấy 《Khúc ca sáng thế》 ẩn chứa ma pháp, họ đã cùng nhau bước tới gần cửa sổ, nhìn về phía tiếng hát đang truyền đến.

Một lúc lâu sau, có tinh linh không nhịn được mở miệng: "... Thằng nhóc này hát giống vịt con kêu thật đấy, còn hát sai tên các vị thần."

Saiya lập tức vặn lại: "Tôi thấy hay đấy chứ!"

Cậu bé đang rất nỗ lực học thơ ca tinh linh ở chỗ Leah đấy! Đáng yêu muốn chết à!

Yêu tinh tóc đen tựa vào cột cười nhẹ: "Cậu nhóc này dám hát thơ ca có chứa ma pháp đã là giỏi lắm rồi."

Saiya gật đầu liên tục: "Elliot nói đúng."

Các tinh khác cũng nở nụ cười đầy thiện ý, họ không hề ghét bỏ bé con hát khó nghe.

Thư Lê ở trong ảo cảnh ma pháp chìm vào mộng đẹp. Cậu ca hát nhảy múa quên lối về, từ lúc đầu vụng về dần trở nên thong dong tự nhiên. Dù nhảy không hay, hát không hay nhưng rất vui.

Cậu vỗ đôi cánh phát sáng, vui sướng nhảy múa trong Thần Điện. Lúc thì bay vòng quanh các vị thần, khi thì bay đến chỗ thiếu niên tinh linh. Mũi chân nhẹ nhàng nhón, cậu đậu trên đỉnh của cây đàn hạc, tiếp tục mạnh dạn nhảy múa.

Thiếu niên tinh linh lại một lần nữa ngước mắt nhìn cậu.

Thư Lê chớp chớp mắt, cậu thẹn thùng làm động tác đáp lễ y.

Thiếu niên tinh linh này trông rất quen thuộc, tựa như bọn họ đã từng gặp nhau ở đâu đó vậy!

Bài hát của Leah đã đến hồi kết, ảo ảnh xung quanh dần tan biến. Thư Lê vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó, mãi đến khi khung cảnh trước mắt quay về lớp học, người nhảy múa cùng bất ngờ biến thành Ores và các bé con, cậu mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng

"Bạch bạch bạch..."

Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, Thư Lê giật mình, kinh ngạc nhìn các bé con đang vây quanh mình.

Sao vậy?

Sao đột nhiên lại vỗ tay cho cậu?

"Sperion, cậu nhảy giỏi quá!" Dicio hết sức phấn khích, đôi mắt to tròn màu vàng sáng ngời sùng bái nhìn Thư Lê không thôi.

"Đúng, đúng, Sperion không chỉ nhảy giỏi, mà đến cả hát cũng rất siêu!" Angel nịnh bay nóc nhà, không hổ là anh lớn của bọn họ, quá đỉnh, quá xuất sắc.

Thư Lê được bạn bè khen ngợi thì đỏ bừng hết cả mặt, cậu ngượng ngùng xua tay nói: "Không... Tớ... Nhảy bừa đấy."

Vừa nãy bị ảo cảnh ảnh hưởng, Thư Lê quên hết tất cả mà nhảy múa ca hát nên hoàn toàn không biết dáng vẻ trong hiện thực của mình là như thế nào.

Vốn cậu tưởng mình đã học được điệu nhảy duyên dáng này sau khi bắt chước động tác của các vị thần, nhưng thực tế,cậu lại nhảy hiphop tràn ngập hơi thở tuổi teen.

Tưởng tượng đến khả năng này, Thư Lê xấu hổ muốn chết. Hai má cậu nóng bừng, ngay cả đôi tai nhọn cũng chuyển sang màu đỏ tím.

"Sperion nhảy đẹp y như Ores vậy."

Giọng nói to lớn vang dội tựa như âm thanh tới từ thiên sứ của Budno đã cứu vớt lấy linh hồn đang run rẩy của Thư Lê.

"A." Cậu hoang mang ngước nhìn Ores.

Thật sao?

Lời nhóc mập nói là thật à?

Cậu không quẩy hiphop trước mặt mọi người mà nhảy vũ điệu tinh linh giống với Ores sao?

Như để xác nhận lời nói của Budno, Ores mỉm cười gật đầu, không chút do dự khen ngợi: "Đúng thế, Sperion tuyệt lắm đấy."

Trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của Thư Lê cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

"Cảm, cảm ơn. " Cậu gãi ót, ngờ nghệch cười ha ha.

Cảm ơn ảo cảnh, cảm ơn các vị thần, cảm ơn thiếu niên tinh linh xinh đẹp đã giúp cậu học được vũ điệu tinh linh.

Nhìn thấy Leah buông đàn hạc đi tới, hai mắt Thư Lê sáng lên, cậu tiến tới hành lễ với cô: "Leah, cảm ơn chị đã cho em thấy được tiên cảnh."

Thơ ca tinh linh ẩn chứa ma thuật đúng là danh xứng với thực.

Leah mỉm cười: "Em đã nhìn thấy gì?"

Thư Lê dùng vốn từ nghèo nàn của mình để cố gắng mô tả Thần Điện thánh khiết, chư thần cao quý và thiếu niên tinh linh tóc vàng xinh đẹp kia.

Leah và Ores nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nhau.

Thư Lê vất vả nói xong một đoạn thật dài rồi khó hiểu hỏi: "Anh chị... Không thấy được sao?"

Leah xoa đầu bé con, cô dùng đầu ngón tay chạm vào vương miện hoa xanh trên đầu cậu rồi nhẹ nhàng nói: "Dưới tác động của ma pháp trong thơ ca tinh linh, ảo cảnh mà mỗi người nhìn thấy sẽ không giống nhau."

"A?" Thư Lê kinh ngạc.

Vậy mà không giống nhau sao?

Nói cách khác, chỉ có cậu là gặp ảo cảnh Thần Điện của các vị thần.

Các bé con khác ríu rít kể về ảo cảnh của mình.

"Tớ thấy được một thảo nguyên lớn ơi là lớn, trên đó có rất nhiều động vật." Dicio giơ tay vẽ một vòng tròn thật lớn, tỏ vẻ số lượng cực kỳ nhiều: "Nhưng vèo cái là thảo nguyên mất tăm mất tích luôn rồi."

Nhóc vô cùng tiếc nuối, còn thấy siêu hâm mộ ảo cảnh của anh lớn có thể duy trì lâu như vậy.

"Còn tớ thấy thú một sừng! Giống hệt như bức tranh mà Cite cho bọn mình xem ấy! Trên đầu nó có một cái sừng dài hình xoắn ốc, toàn thân trắng như tuyết, trông cực kỳ xinh đẹp!" Angel thở dài: "Tớ còn muốn cưỡi nữa cơ, nhưng nó lại đột nhiên mọc cánh bay đi mất rồi."

"Mình rơi vào một cái hồ, được một con cá cứu. Sau đó mình cưỡi cá bơi dưới đáy hồ."

"Tớ thì thành bạn tốt của một con rồng lửa màu đỏ siêu to khổng lồ. Nó dạy tớ cách phun lửa, hahaha..."

"Tớ gặp phải một con thuỷ quái, huhu, thật đáng sợ, thế nhưng nó không ăn thịt yêu tinh."

"Tớ... Tớ ăn một mâm trái cây thật lớn!" Budno sờ bụng nhỏ, nhóc thấy đói bụng.

Leah và Ores kiên nhẫn lắng nghe từng bé con kể về ảo cảnh của mình. Chờ đến khi các bé nối xong, bọn họ mới tiếp tục bài học.

Bài hát thứ hai không có ma pháp, không có ảo cảnh. Thư Lê không còn dè dặt mà tự nhiên đung đưa tứ chi, tận tình phối hợp với tiết tấu của bài hát để nhảy múa.

Oa, sau khi tìm được cảm giác thì điệu nhảy tinh linh cũng không khó như cậu tưởng tượng!

Tiết học khiêu vũ kết thúc trong vui vẻ, các bé con vẫn còn chưa đã thèm.

Thư Lê vốn đang buồn ngủ nhưng sau khi nhảy múa và gặp phải ảo cảnh xong, cậu thấy cả người đều rất sảng khoái.

Các bé con vẫn còn nhung nhớ việc đến khu buôn bán để mua sắm, nên sau khi tan học, cả lũ lập tức vây quanh lấy Thư Lê.

Thư Lê cho các bé con về nhà lấy "tiền" trước rồi dẫn bọn họ bay tới khu buôn bán.

Đầu tiên đi cửa hàng trang phục, sau đó đến cửa hàng vũ khí, rồi đến tiệm tạp hoá. Bọn họ mua một đống đồ khiến cho ông chủ vui đến nỗi cười ngoác cả mồm.

Sau khi dạo xong khu buôn bán, hai mươi bé yêu tinh đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Cả đám không ngừng đẩy nhanh tốc độ quay lại trường học, gấp không chờ nổi mà vọt vào nhà ăn.

Lượng cơm của mỗi đứa nhỏ đều rất nhiều. Ngay khi đồ ăn vừa lên, đứa nào đứa nấy đều ngoạm một miếng thật lớn.

Khi ánh chiều tà sắp tắt, Thư Lê cuối cùng cũng trở về ngôi nhà nhỏ ấm áp của mình.

Cậu mới vừa đặt ấm nước lên bếp thì đã có người lịch sự gõ cửa.

"Cộc, cộc, cộc,..."

Học sinh giỏi Yên Tĩnh tới rồi!

Thư Lê vui mừng háo hức ra mở cửa, cậu mỉm cười ngọt ngào với thiếu niên yêu tinh tóc đen: "Kumandi, hôm nay chúng mình học gì vậy?"

Chú thích:

[1] Cuốn vương (卷王), một từ phổ biến trên Internet, là người chiến thắng trong những người chăm chỉ. Ví dụ, trong tình huống có 10 người cạnh tranh cho 1 vị trí công việc, mỗi người đều cố gắng hết sức, kết quả là ai làm cũng tốt, nhưng chỉ có 1 người được chọn, người này được gọi là "cuốn vương".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro