14 I Anh dùng nước hoa gì thế?
Chứng rối loạn nhận biết pheromone
14 I Anh dùng nước hoa gì thế?
Gõ chữ: Dứa
Thực ra, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hoắc Nhàn Phong khi nhìn thấy cảnh này lại là–
Alpha này, chân trắng ghê ...
Mà còn không có lông chân!
Vậy mà trên thế giới này lại có một Alpha không có lông chân!
Lần đầu tiên Hoắc Nhàn Phong nhìn thấy một đôi chân mượt mà của Alpha, trong đôi mắt khó tránh khỏi chút kinh ngạc.
Nếu không phải nhóc X nhắc nhở, thiếu tướng Omega đã quen với quân phục suýt chút nữa quên mất mình còn đang mặc sườn xám, Giang Từ quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn qua.
Hoắc Nhàn Phong cảm thấy áp suất thấp như muốn ăn thịt người của đối phương bỗng ùa đến, nhanh chóng lấy lại tinh thần:
"Khụ, quyền mặc quần áo tự do, quyền mặc quần áo tự do. . Alpha nam thích mặc váy thì sao chứ!"
Cậu giơ ngón tay cái lên với Giang Từ,
"Không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, nể phục, chúc may mắn!"
Nhất thời Omega không biết trả lời thế nào: ". . . . ."
Trên trán Giang Từ nổi rõ gân xanh.
Giọng điệu quen thuộc này khiến anh nghĩ đến một người. Nếu không phải tuổi, chiều cao và giọng nói không khớp nhau thì Giang Từ sẽ nghĩ rằng đây chính là tên trên Trái Đất đã quấy rối chọc ghẹo anh chốn đông người.
Chiều cao và tuổi đương nhiên khác nhau, về phần giọng nói, đó là bởi vì Hoắc Nhàn Phong đã cài đặt bộ thay đổi giọng nói trong mặt nạ lọc khí. Dù gì cũng là một phạm nhân nên rất cần phải che giấu thân phận.
Lúc này thấy đối phương vẫn một mực im lặng, Hoắc Nhàn Phong cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, cậu liếc nhìn góc váy đối phương, đưa tay ra hiệu,
"Nhưng mà chỗ xẻ này... có vẻ hơi sâu."
Là một người Alpha thẳng thắn, khoan dung với người khác và nghiêm khắc với kỷ luật bản thân, người thiếu niên chân thành và khéo léo nhắc nhở,
"Mặc dù là Alpha nam, nhưng ra ngoài cũng phải tự bảo vệ mình cho tốt."
Giang Từ: "..."
Đã xác nhận, lại thêm một tên khốn thích giở trò côn đồ.
Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của Omega xinh đẹp đã hoàn toàn đen thui, anh siết chặt áo choàng, nghiến răng nói,
"Nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!"
". . . ."
Oa, dữ quá!
Nhưng Hoắc Nhàn Phong lại sửng sốt, cậu "A" lên một tiếng, sao giọng nói này có vẻ quen quen?
Nhưng bây giờ không phải lúc tán gẫu, bởi vì ngay lúc cậu giải mã thành công ổ khóa kết hợp ở cửa thì tiếng còi inh ỏi vang lên.
Rắc–
"A Từ! Đến giờ rồi!"
Giọng nói lo lắng của Tiểu X và tiếng dòng điện đồng thời vang lên.
Năm phút đình chỉ giám sát kết thúc, tất cả các camera đồng loại loé lên ánh sáng đỏ rực lạnh lẽo. Hình ảnh của Giang Từ và Hoắc Nhàn Phong cùng xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng điều khiển chính.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện có xâm nhập lạ, quy trình bảo mật cao nhất sắp bắt đầu-"
"Cảnh báo! Cảnh báo! Những kẻ xâm nhập, vui lòng bỏ vũ khí xuống!! !"
Vuốt–
Trong ánh sáng đỏ như máu lập lòe, vô số họng súng đen ngòm từ trần nhà nhô ra, chi chít chấm đỏ sáng lên trên thân thể hai người. Sau đó vang lên tiếng di chuyển của đám linh canh gác được trang bị vũ khí nặng nề về phía này .
"Không được nhúc nhích! Dừng lại!"
Hoắc Nhàn Phong huýt sáo một tiếng.
Rõ ràng không có sự bàn bạc nào trước nhưng lúc này sóng điện não của hai người lại ăn ý tới bất ngờ, ngay lúc thiếu niên giơ súng lên, Giang Từ nhanh chóng bước tới và đá mạnh vào cánh cửa phòng bảo mật.
Hoắc Nhàn Phong không nhín được mà lại nhìn thoáng qua động tác mở cửa của người anh em Alpha đang cái kỉnh.
Quào, anh chàng này có đôi chân trắng thật!
Bùm!
Cùng lúc cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra, họng súng trên trần nhà nổ súng!
Một quả cầu năng lượng nhấp nháy với một vòng cung màu xanh lam được bắn ra từ họng súng của Hoắc Nhàn Phong, lập tức biến thành màng lưới điện xanh lam chặn đứng làn đạn dày đặc đang bay tới như mưa bão.
Lúc này, Hoắc Nhàn đã quay đầu cùng Giang Từ trượt vào trong, cậu còn tiện tay một phát đánh nát thiết bị giám sát. Ầm ầm đóng cửa lại, thay đổi lại mật mã rồi khoá trái.
"Chết tiệt, bọn chúng vào rồi!!!!"
"Liên hệ với phòng điều khiển chính ngay lập tức, cưỡng chế mở cửa..."
Rõ ràng căn phòng này có hiệu quả cách âm cực tốt, cửa vừa đóng lại, âm thanh ầm ĩ cùng tiếng người nói chuyện bống im bặt.
Hoắc Nhàn Phong nhìn gian phòng cực kỳ lộng lẫy này, trước mặt bày ba chiếc kệ bằng ngọc lưu ly, đầy ắp bảo vật quý hiếm được sắp xếp ngăn nắp đang chờ bán ra. Cậu nhìn thoáng qua liền phát hiện bên trong chỉ có mấy thứ đồ cổ, bảo thạch, cây cỏ các loại, không có cơ giáp và vũ khí ở đây.
Chậc!
Thiếu niên cau mày,
— Tìm nhầm chỗ rồi.
Nhưng lại đúng ý với Giang Từ. Bởi vì có rất nhiều thực vật được lưu trữ ở đây, có nghĩa là hoa chỉ mân cũng sẽ ở đây, anh nhanh chóng xác định tất cả các loại thực vật kỳ lạ trên kệ, tìm kiếm loài hoa tuyệt sắc trong dữ liệu.
Trong không gian chật hẹp, chợt Hoắc Nhàn Phong ngửi thấy hương hoa quen thuộc.
"!"
Đồng tử người thiếu niên hơi giãn ra, mặc dù cậu chưa thấy mặt nhưng đã lập tức nhận được người.
— Là mùi nước hoa của Beta!
Hoắc Nhàn Phong không ngờ lại trùng hợp như vậy, cậu còn định tìm được cơ giáp rồi sẽ đi tìm người, không ngờ mục đích của đôi phương lại giống cậu.
Nhưng mà, Beta thời nay đều mạnh như vậy à?
Không phải Đường Tra đa nói Beta mang thai đều rất yếu ớt sao?
Trong đầu thiếu niên đầy dấu chấm hỏi, cậu còn đang trầm tư, hoàn toàn không nhận ra mình đã cúi đầu, lặng lẽ lần theo sau lưng Giang Từ theo bản năng, cố gắng ngửi mùi của đối phương.
–Động tác rất giống một con mèo lớn ngửi thấy mùi cỏ bạc hà.
Hoắc Nhàn Phong không thể miêu ta được tâm trạng vừa vui vẻ vừa lo của cậu lúc này.
Mẹ kiếp, nước hoa gì mà thơm thế này?
Cạch.
Đột nhiên Giang Từ đang đứng phía trước phát hiện, bỗng dừng lại, nhưng người phía sau không kịp dừng lại, cậu cúi đầu, cằm đụng vào sau gáy Giang Từ.
Thiếu tướng Omega cứng đờ người.
Rầm!!
Giây tiếp theo, cùi chỏ sắc bén đánh thẳng vào ngực Hoắc Nhàn Phong. Cũng may cậu phản ứng kịp, lập tức nghiêng người tránh được phần nào, nếu không trúng phải đòn này nhất định sẽ bị gãy xương .
"Hự–"
Hoắc Nhàn Phong lùi lại mấy bước, xoa xoa xương ức đau nhức, còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã rất cảnh giác hỏi,
"Anh muốn làm gì?!"
". . . "
Thiếu niên lâm vào trầm tư.
Cậu đang nghĩ, nếu như bây giờ hỏi đối phương đang dùng nước hoa gì trên nười, khả năng bị coi là tên biến thái là bao nhiêu.
Rất tiếc, câu trả lời là 100%.
Thấy Hoắc Nhàn Phong không trả lời, Giang Từ cũng không có ý định hỏi tới cùng, hiện tại anh chỉ có nhiều nhất ba phút mà thôi, nhất định phải tìm thấy hoa chỉ mân ngay lập tức, sau đó trốn thoát.
Thành ra Giang Từ chỉ huơ con dao găm trong tay mình ra, và lạnh lùng đe dọa,
"Nếu anh không muốn chết thì khôn hồn cách tôi xa..."
"Tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề,"
Hoắc Nhàn Phong tiến lên một bước, đến gần đối phương.
Suy cho cùng, mục đích cậu tìm tới người ta đúng là để tìm ra manh mối. Cho dù bị coi thành biến thái hay không biến thái, người ta cũng không phải vợ tương lại của cậu, lo ấn tượng tốt để làm gì.
Thiếu niên đứng rất gần, dường như đã vượt qua khoảng cách an toàn của Giang Từ, nhưng kỳ lạ là anh nên cảm thấy buồn nôn với tất cả Alpha, nhưng bản năng của cơ thể lại không cảm thấy phản cảm ghê tớm như trước kia.
–Bởi vì đối phương không phóng ra pheromone để đe dọa, áp chế, hay và chiếm đoạt.
Nhưng dù vậy, Giang Từ vẫn lùi lại một bước, kéo một khoảng cách an toàn rồi cảnh giác hỏi:
"Vấn đề gì?"
Hoắc Nhàn Phong đã không còn dáng vẻ của một thiếu niên ngây ngô tháng trước nữa, bây giờ cậu còn có thể nhìn xuống Giang Từ với lợi thế cao hơn 6cm của mình.
"Trên người anh. ..là dùng nước hoa gì thế?"
Người thiếu niên tiến thêm một bước nữa, cậu cúi đầu xuống, hơi thở trở nên mất kiểm soát mà hơi dồn dập.
Quả nhiên khi tới gần, hương hoa độc đáo trở nên nồng đậm hơn, nhưng lại không giống nhưmùi hương bám vào da hay quần áo, mà giống như phát ra từ trong máu và xương của con người.
"Hay là tiêm cái gì, làm sao có thể... thơm như vậy?"
Giang Từ: "..."
Mùi....nước hoa?
Anh không bao giờ xịt nước hoa cả, hơn nữa trên thế giới này ai cũng có pheromone, khi ai đó nói rằng một người có mùi thơm thì 99% là đang ám chỉ pheromone của đối phương.
Đây là chuyện rất riêng tư, là chuyện tình thú giữa vợ chồng với nhau.
Mặc dù giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc, thậm chí có phần thẳng thắn quá mức, nhưng sau khi nghe những câu hỏi vớ vẩn như vậy, khuôn mặt của Omega xinh đẹp vẫn đờ đẫn trong giây lát, sau đó cảm thấy vô cùng xấu hổ, xương ngón tay cầm dao găm phát ra tiếng răng rắc do dùng lực!
Viu–!
Hoắc Nhàn Phong lập tức quay người nghiêng sang một bên, ánh đao sắc bén suýt chút nữa sượt qua cổ họng, cậu nhìn thoáng qua con dao sắc bén trong tay Giang Từ, nhướng mày.
"Ra là cơ giáp?"
Cơ giáp cấp A trở nên đều được trang bị công nghệ thu gọn, có thể biến đổi từ cơ giáp không lồ thành phụ kiện nhỏ để tiện mang theo, nhưng có rất ít cơ giáp có thể thay đổi hình dạng khác để làm vũ khí.
"Người này rất mạnh đó A Từ, đừng cứng đối cứng với hắn!"
Bỗng nhiên giọng của Tiểu X trở nên nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ thu tay lại đã không kịp nữa, sau vài lần giao tranh chớp nhoáng, Giang Từ phát hiện mình rơi vào thế bất lợi. Đến khi kịp nhận ra thì đã bị ép vào góc tường. Anh dùng tay trái chém một nhát, nhưng lại bị nắm lấy cổ tay rồi gập ra sau lưng.
Bụp!
Hoắc Nhàn Phong dùng một tay nắm lấy gáy của Giang Từ, ép cả người đối phương vào tường! bên kia không còn chỗ để phản kháng. Đầu gối cậu chống ngay đùi sau của Giang Từ, đảm bảo đối phương không còn chỗ để phản kháng.
"Bình tĩnh đã, tôi không định làm anh bị thương."
Dù sao cũng cân nhắc đến việc người ta là một Beta đang có thai, Hoắc Nhàn Phong vẫn kiểm soát lực đạo rất tốt, không những không làm tổn thương đối phương mà còn có thể đảm bảo Beta hung hãn này sẽ không manh động được nữa.
Nhưng cậu không hề nhận ra động tác này lại tạo ra cảm giác bị ép buộc cùng nhục nhã, lúc này chỉ cần cậu hơi cúi đầu xuống thôi, là có thể cắn vào phần gáy mềm mại mẫn cảm nhất của đối phương.
Gần quá, Giang Từ chưa từng gần Alpha như vậy, ngay cả chóp tai cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương một cách rõ ràng .
Giờ phút này Giang Từ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, hai chân run rẩy gần như mềm nhũn, một nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào tường, nửa còn lại rơi vào Alpha phía sau.
Khi Omega mang thai, làn da và các giác quan sẽ nhạy cảm như trong kỳ phát tình, chưa kể đến vị trí của tuyến thể, vùng da nhạy cảm sau gáy được lòng bàn tay nóng hổi của thiếu niên Alpha áp sát, dường như phần gáy bỗng nhiên bốc cháy dưới sự ma sát mạnh mẽ.
"A. . . "
Giang Từ gần như vô thức run rẩy thở hổn hển.
Hoắc Nhàn Phong sững người một lúc, vốn dị cậu còn tính dùng lời lẽ khách sáo để ép hỏi đối phương cho ra lẽ, bống nhiên đầu óc trở nên trống rỗng.
... Đợi đã,
Vừa rồi cậu định hỏi gì ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro