28 I Kabedon?

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

28 I Kabedon?

Múa phím: Dứa

Đùng–!!

"Trùng....trùng tộc ...."

Không ngờ lại có trùng tộc ẩn náu dưới hành tinh Thiên Đông!!!

Giáo chủ Rhodes mặc áo choàng trắng, nửa người đầy máu đang chạy điên cuồng trong lối đi ngầm tối tăm, vừa đột phá cửa thông hành lại bất ngờ đụng phải một con trùng tộc.

Nếu không phải gã vừa phản ứng nhanh chóng để trốn thoát kịp thời thì bây giờ đã bị nhai thành bã.

Nếu lúc này xung quanh có một chút ánh sang thì rất dễ nhận ra lúc này trên mặt Rhodes không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, chỉ sót lại của sự hoảng loạn và sợ hãi.

Lối đi ở đây rất hẹp, nằm sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất, ngay cả máy móc cũng không thể triển khai được nhưng môi trường dưới lòng đất đối với trùng tộc lại giống như cá trong nước.

Đây là một cái bẫy!

Đây rõ ràng là một cái bẫy đã được thiết kế từ lâu.

Rhodes chợt nhận ra!

Tin tức xác của Cấm Uyên ẩn náu ở đây có lẽ là do Diệp Sơ cố ý tung ra, sau đó thả ra quân trùng tộc ẩn náu dưới lòng đất!

Tuy nhiên sau ba trăm năm khi Trái đất trở thành hành tinh chết, liên minh bị phá hủy và Đế chế được tái lập, giờ đây ngay cả xích mích giữa giáo hội và hoàng thất cũng ngày càng trở nên mất kiểm soát, gần như đã lộ ra ngoài.

Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi người đều ngầm hiểu rằng-

Trùng tộc là điều cấm kỵ và ranh giới cuối cùng đối với toàn bộ con người.

Sao Diệp Sơ dám...

Sao y dám, Diệp Sơ?!!!

Rhodes không thể nghĩ ra, mọi người đều biết Hoắc Triêu chết vì trùng tộc, lẽ ra Diệp Sơ phải hận đến tận cùng xương tủy với những quái vật đáng sợ này mới đúng, làm sao có thể nuôi dưỡng trùng tộc dưới lòng đất tại hành tinh Thiên Đông?!

Nhưng lúc này, gã đã không còn sức lực để suy nghĩ vấn đề này nữa, chỉ có thể chạy trối chết.

Trốn!

Chạy trốn!!!

Phải trốn thoát để báo tin cho Giáo hoàng!!!

Xào xạc.....xào xạc....

Âm thanh vụn vặt và không xác định phát ra từ mọi hướng, như thể vô số quái vật đang di chuyển nhanh chóng trong bóng tối để bao vây lấy gã.

Chúng nhàn nhã quan sát gã, tận hưởng vẻ sợ hãi trên khuôn mặt con mồi khi họ bỏ chạy.

Khả năng giao tiếp của trùng tộc chủ yếu dựa vào việc rung màng bụng để phát ra những tần số đặc biệt nhất định, hầu hết đều nằm ngoài phạm vi mà tai con người có thể chấp nhận được.

Vì vậy, trong thế giới yên tĩnh của con người, đối với một chủng tộc sinh vật khác, vào lúc này chắc hẳn sẽ rất ồn ào và giễu cợt, với vô số giọng nói đến và đi, truyền tải thông tin nhanh chóng.

[Bắt gã lại..]

[Chúng ta phải bắt được gã...]

[Nhưng hãy cẩn thận, không thể giết chết.]

[Được rồi, hãy cẩn thận, không thể giết chết...]

[Vương muốn gã...]

Vù vù——

Dòng tin tức này đột nhiên lóe lên, toàn bộ quân Trùng tộc đều trở nên phấn khích. chúng lặp đi lặp lại nó một cách nhanh chóng.

[Vương muốn gã, Vương muốn...]

[Bắt gã, bắt gã, bắt gã lại!!!]

[Đưa gã hiến cho Vương...]

[Hiến cho Vương...]

[ Vương. . . ]

Xào xạc.....xào xạc....

Tiếng bước chân chạy điên cuồng của con người đột nhiên dừng lại.

Rhodes, lẽ ra đang thở hổn hển vì đào vong, lúc này đột nhiên ngừng thở, đứng đó vì kinh ngạc, chiếc áo choàng trắng che chân rõ ràng đang run lên.

"Làm sao. . ."

"Làm thế nào mà. . . ."

Nỗi sợ hãi về thể xác khiến đồng tử của Rhodes lúc này giãn ra đến mức cực độ.

"Không. . ."

Bởi vì vào lúc này, gã nhìn thấy ánh sáng từ tứ phương tám phương hiện lên, chi chít dày đặc, đôi mắt kép màu đỏ tươi.

...

Cùng lúc đó, sâu hơn dưới lòng đất, thang máy dẫn xuống lòng đất vẫn đang từ từ đi xuống.

Yên lặng —

Hoắc Nhàn Phong nhận ra rằng đối phương có thể đã hiểu lầm điều gì đó, trên thực tế, hành động vừa rồi của cậu chắc chắn không phải là đề phòng Giang Từ mà chỉ là cậu cảm thấy không quen, không quen với việc mặc áo chữ V để lộ cơ ngực quá mà thôi.

Nhưng chi tiết nhỏ này nhanh chóng bị cậu bỏ qua một bên.

Hoắc Nhàn Phong nhắm mắt lại, trong bóng tối vô tận, cậu chú ý tới những điểm sáng nhỏ dày đặc.

—Đó là tinh thần thể của loài Trùng tộc cấp thấp.

Tương tự như các cổng kết nối giữa tinh thần với cơ giáp, chỉ cần nắm được một cái rồi ra lệnh, máy móc sẽ ngay lập tức thực thi không chút do dự.

Sau khi trải qua sự điều khiển của quân Trùng tộc trên Trái Đất, Hoắc Nhàn Phong cũng không lạ gì việc này.

Trên thực tế, cậu đã nhận thấy một tiếng gọi quen thuộc khi mặt đất rung chuyển nhẹ.

[Vương. . . ]

[Vương, cuối cùng ngài đã trở lại.]

[Vương, ngài đến gặp chúng tôi sao?]

". . . "

Lúc đó Hoắc Nhàn Phong không có cách nào đáp lại.

Chàng trai mở mắt ra, đôi mắt phượng sẫm màu hiện lên một vài suy nghĩ.

Nhưng, tại sao lại có Trùng tộc tại hành tinh Thiên Đông?

Vị thành chủ kia có biết không?

Câu trả lời tất nhiên là có. Làm sao vị thành chủ một tay xây dựng thành phố dưới lòng đất lại không biết gì? Nếu đã vậy, tại sao thân là thành chủ của loài người lại cho phép quân Trùng tộc ẩn náu tại hành tinh Thiên Đông?

Những người của Giáo hội và Quân đoàn thứ nhất đến đây cùng lúc, họ đang tìm kiếm cái gì?

Một phía bao vây nơi này nhưng không hề làm gì, trong khi phía còn lại bí mật lẻn vào lò luyện kim vô danh dưới sa mạc để tìm kiếm thứ gì đó.

Rõ ràng là điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây.

Bọn họ hợp tác? Hay là cạnh tranh với nhau?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Hoắc Nhàn Phong, mặc dù đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời, nhưng có một điều có thể khẳng định không chút nghi ngờ.

—Đó là chắc chắn có thứ gì đó rất quan trọng được cất giấu trên hành tinh Thiên Đông.

Quan trọng đến nỗi đủ cho quân đội, Giáo hội và thành chủ hành tinh Thiên Đông cùng lúc tranh giành.

Hoắc Nhàn Phong đang chìm trong suy tư không chú ý, lúc này Giang Từ đang yên lặng quan sát gò má của cậu qua khoé mắt.

Hay nói đúng hơn là không phải không chú ý, mà là khi Alpha và Omega cùng đánh dấu nhau, cả hai bên sẽ giảm thiểu sự phòng thủ đối với nhau và vô thức dành sự tin tưởng lớn nhất.

Cũng giống như trước kia, Hoắc Nhàn Phong ôm lấy Giang Từ lăn vào trong cát lún, nhưng đối phương không hề có bất kỳ phản kháng nào.

Vậy nên lúc này, người thanh niên cũng không cần bận tâm đến ánh nhìn của Omega đã được đánh dấu của mình.

Thật ra ngay lúc này Giang Từ cũng không xác định được tối qua mình có thật sự cắn Hoắc Nhàn Phong hay không.

Kỳ thực, ký ức rõ ràng cuối cùng về Thiếu tướng chỉ dừng lại lúc... đối phương nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại nhất sau gáy của anh, tản ra chất pheromone đậm đặc, sau đó Alpha đánh dấu Omega, an ủi anh một cách dịu dàng thân mật nhất.

Cảm giác quá mức tuyệt vời, cộng thêm sốt nhẹ và mất máu quá nhiều, phần lớn ký ức về đêm qua đều ở trạng thái mơ hồ mông lung.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Giang Từ cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại chính mình đêm qua, cho nên cố ý làm mờ đi ký ức lúc đó.

". . . "

Im lặng một lúc, Giang Từ quay người lại:

"Này, Hoắc Nhàn Phong..."

Giọng của Thiếu tướng đột nhiên vang lên trong thang máy im lặng,

"Tại sao vừa rồi Rhodes lại nhắm thẳng vào cậu?"

So với vết thương mà Giang Từ không rõ, anh càng lo lắng hơn về thái độ vừa rồi của Rhodes đối với thiếu niên và những lời nói không rõ ý tứ.

Thái độ của Rhodes đối với Hoắc Nhàn Phong rất kỳ lạ, như thể gã đã nhận cậu thành một ai đó.

Tuy nhiên, với tư cách là tổng giám mục của giáo hội, hẳn là gã không thể nào nên biết một cậu bé nghèo khổ sống trên hành tinh Thiên Đông, trừ khi đây hoàn toàn không phải là thân phận của cậu.

Ngoài ra, vừa rồi Giang Từ đã nhìn thấy đầy đủ kỹ năng và sức mạnh của Hoắc Nhàn Phong.

—Đó chắc chắn không phải là cấp độ mà người bình thường có thể đạt được.

Chưa kể khả năng di chuyển tự do dưới lòng đất, khả năng ẩn mình khỏi những người đang truy nã của thành chủ, còn có sức mạnh vừa rồi hoàn toàn áp chế Rhodes.

Dù ở điểm nào đi chăng nữa, nó cũng giải thích thêm một điều——

Người thanh niên tên Hoắc Nhàn Phong này chắc chắn không hề đơn giản.

"Chịu."

Chàng trai uể oải nhún vai rồi nhẹ nhàng quay lại.

"Chó điên cắn người, làm sao tôi biết được?"

Giang Từ: "......"

Mặc dù đã đoán trước được sẽ không hỏi được điều gì, nhưng khi đối phương thực sự trả lời vẫn cảm thấy kỳ lạ,

Lý do với thời gian chống chế được đưa ra vẫn khiến anh thấy hơi nghẹn ít nhiều.

Giang Từ đã nhập ngũ được 5 năm, nhưng phần lớn công việc của anh là huấn luyện tân binh, hoặc tham gia huấn luyện quân sự quy mô lớn với các cuộc thi cơ giới của một số quân đoàn, nguy hiểm hơn một chút là ra ngoài tiêu diệt lũ trộm cắp vũ trụ.

Nói chung miễn là có chiến đấu là được.

Mặc dù vô cùng mạnh mẽ, giữa hàng trăm ngàn người, cuối cùng anh dựa vào thực lực bản thân để trở thành người giành được sự công nhận và quyền sử dụng của Bạch Trạch. Nhưng dù sao anh cũng là một Omega quý giá. Hơn nữa, Giang Từ là huyết thống trực hệ duy nhất của nhà họ Giang, đứa trẻ mồ côi của bậc thầy cơ khí hàng đầu Giang Tẫn.

Vì vậy, Giang Từ luôn được bảo vệ rất tốt. Đây thực sự là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện phải động não 800 lần thế này.

Nhưng Giang Từ còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo thì Hoắc Nhàn Phong đột nhiên quay đầu lại hỏi anh:

"Tên anh là... Giang Từ?"

"....?"

Người sau sửng sốt, đầu tiên là ngạc nhiên khi đối phương đột nhiên hỏi tên mình, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là Hoắc Nhàn Phong có thể gọi chính xác tên của mình.

"– làm sao cậu biết?!"

Mặc dù Rhodes chỉ gọi anh bằng họ, nhưng không hề gọi anh bằng tên đầy đủ, tuy nhiên chàng trai trẻ liếc nhìn một cái rồi thôi, khoé môi nhếch mép ranh mãnh.

"Đương nhiên là do anh tự mình nói."

"Tôi khi nào..."

Câu nói bất chợt bị cắt ngang, Giang Từ chợt nhớ lại một tình tiết nào đó tối qua——

Anh nằm trên ngực Hoắc Nhàn Phong, tấm lưng yếu ớt dựa vào cánh tay rắn chắc của đối phương, cằm bị đầu ngón tay của thiếu niên véo nhẹ.

[Anh tên...là gì?]

Lúc đó, giọng nói của chàng trai như chứa chất thôi miên nào đó, khiến người ta say sưa.

[ . .A Từ]

Lúc đó anh còn nhè nhẹ nức nở, sau đó nói ra nhũ danh của mình.

Thiếu tướng chợt nhớ tới: "....."

Những ký ức đáng xấu hổ lúc này hiện lên trong đầu anh vô cùng chậm rãi, những chi tiết cố tình làm mờ đi muốn bỏ qua lúc này lại hiện rõ ra. Tuy Giang Từ không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc đó, nhưng Omega đang được Alpha xoa dịu, thì có thể có biểu cảm gì?!

Ba phút trước, anh còn tưởng đây chỉ là một giấc mơ không thể diễn tả được.

Hóa ra là sự thật?!

Nó thực sự đã xảy ra?!!!!

Con ngươi của Thiếu tướng đang run rẩy.

"À... vậy à."

Sau khi bình tĩnh đáp lại, anh quay đầu lại, không nhìn Hoắc Nhàn Phong nữa.

Vẻ mặt của vị thiếu tướng tóc bạc trông vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như xưa, nhưng thực ra lúc này toàn bộ da đầu của anh đều tê dại.

Tuy nhiên bấy giờ Thiếu tướng cũng không ý thức được mình sắp phải ngã ngựa. Bởi vì lúc này, Hoắc Nhàn Phong rốt cuộc nhớ ra cậu đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

Giang Từ...

[Xong rồi... Sao mày dám quấy rối thiếu tướng Giang Từ hả...]

Đây chính xác là tên Thiếu tướng Giang Từ mà Lâm Tấn đã hét lên khi đó.

". . . "

Đương nhiên, Hoắc Nhàn Phong cũng không cho rằng đây là trùng hợp, dù sao cũng có quá nhiều sự trùng hợp, tỉ như lúc này trên bầu trời bên ngoài hành tinh Thiên Đông xuất hiện không quân của quân đoàn I, hay giọng nói của đối phương khiến cậu cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn cùng tên.

Nếu cậu đoán đúng, Omega mà cậu buộc phải tạm thời đánh dấu do một số tình huống kết hợp kỳ lạ sẽ là——

Thiếu tướng của Quân đoàn I, người điều khiển cơ giáp song S Bạch Trạch.

À nhân tiện, cũng nên bổ sung thêm điều vừa rồi Rhodes nhắc tới... cậu chủ nhà họ Giang.

Hoắc Nhàn Phong nhìn thanh niên tóc bạc im lặng đứng trong góc.

Nói đơn giản thì. . .

Giang Từ, chính là Alpha dũng mãnh đã đánh bại cậu bằng một phát súng trên Trái đất!

Hoắc Nhàn Phong: ". . . "

Chẳng trách giọng nói lại dễ nghe như O.

À... Hóa ra anh chàng đó thực sự là một Omega xinh đẹp lại đáng yêu.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoắc Nhàn Phong có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Nói thế nào nhỉ, thế giới thật nhỏ bé, mọi thứ xảy ra thật khéo léo.

Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu lời hứa với Giang Từ ở bên cạnh anh trong một tháng có phải là quyết định đúng đắn hay không, dù sao thì cậu vẫn nằm trong danh sách truy nã của quân đoàn I.

Ngay lúc cậu vẫn đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên đợi vài ngày tìm cơ hội trốn thoát hay không thì Giang Từ đột nhiên đến gần hơn. Hai người vốn đang đứng chéo nhau, bỗng nhiên một bên đến gần, bên kia chỉ có thể bị chặn lại trong góc.

"Làm gì vậy?"

Dù sao bề ngoài Hoắc Nhàn Phong cũng không có chút hoảng sợ nào, dung mạo của cậu đã thay đổi nhiều đến mức ngay cả mẹ ruột của cậu cũng không thể nhận ra.

. . Nếu như cậu có mẹ ruột .

"Ngày đó trong phòng đấu giá, có phải cậu không?!"

Chứ ai nữa.

Tuy rằng Hoắc Nhàn Phong không có ý giấu diếm, ban đầu Giang Từ cũng không nghi ngờ, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên nhận ra, chẳng lẽ là bởi vì phát hiện cái gì?

Thiếu niên hơi nheo mắt lại, mặc dù bị đối phương dồn vào chân tường nhưng phong thái cơ thể không hề khiến cậu có cảm giác rơi vào thế yếu.

"Cái gì?"

Cậu không trực tiếp phủ nhận rằng không phải, cũng không trực tiếp thừa nhận mà chọn một câu trả lời mơ hồ.

Giang Từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu, đôi mắt phượng đen sâu thẳm của chàng trai rất bình tĩnh, như không có chuyện gì lớn lao có thể gây ra một chút gợn sóng trong đó.

Nó giống như một vực sâu lạnh lẽo, người ta không thể đoán được bên dưới ẩn giấu những bí mật gì.

Song phương im lặng vài giây, Giang Từ đột nhiên kéo mở cổ áo Hoắc Nhàn Phong, cẩn thận dùng đầu ngón tay dò xét xương quai xanh của thiếu niên, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó.

Nếu chuyện tối hôm qua là thật, anh ngẩn ngơ nói xưng hô thân mật cho đối phương biết là thật, vậy thì việc anh cắn Hoắc Nhàn Phong vào lúc đó cũng là sự thật, vậy thì——

''Nơi này, "

Đôi mắt sáng rực của Omega hơi nheo lại, tăng thêm vẻ đẹp sắc sảo.

"Nên có vết thương mới đúng."

Mặc dù không phải là một vết thương nghiêm trọng nhưng chỉ mới chưa đầy một ngày, cho dù sử dụng dịch chữ trị có cao cấp và đắt tiền đến đâu thì chỉ trong vài giờ cũng không thể chữa trị lành như ban đầu được, không hề có dấu vết gì cả.

Nếu có khả năng phục hồi khủng khiếp như vậy thì vết thương do anh dùng dao cắt ngày hôm đó cũng sẽ có thể nhanh chóng lành lại như trước.

Tuy rằng chỉ là khả năng... Nhưng thực ra Giang Từcũng rất khó để thuyết phục chính mình. Làm sao con người lại có khả năng phục hồi dị thường như vậy?

Nhưng Alpha đó quá giống Hoắc Nhàn Phong, anh luôn cảm thấy hai người là một.

Giang Từ, người chỉ tập trung vào việc vạch trần danh tính của đối phương, không hề nhận thấy hành động của mình mập mờ và khiêu khích đến mức nào.

Hoắc Nhàn Phong cụp mắt nhìn anh, rõ ràng cảm nhận được một cơn ngứa ngáy dày đặc trên xương quai xanh lan ra dưới đầu ngón tay mềm mại của Omega.

"Nếu vậy thì, anh nói tôi nghe thử..."

Đôi mắt phượng sẫm màu của thiếu niên ngày càng sâu hơn, cậu nghiêng người về phía trước một chút, vậy nên vốn dĩ chỉ tiếp xúc một chút ở đầu ngón tay đã biến thành toàn bộ lòng bàn tay mềm mại của Omega.

"Ở đây nên có loại vết thương nào, thời gian lúc nào địa điểm ở đâu, vì đâu mà có? Và hình dạng và độ sâu của nó như thế nào?"

"Tất nhiên là tôi. . . "

Câu trả lời buột miệng của Omega đột nhiên im bặt ở từ thứ tư.

Nói cái gì, nói là do anh cắn cậu ta à?!

Không lẽ cần miêu tả lại thời gian, địa điểm, quá trình cụ thể và hình dáng nữa?!

Thiếu tướng xuất thân có được đặc quyền, có tài năng xuất chúng và là một Omega quý giá. Những người mà anh tiếp xúc từ nhỏ đều là những quý tộc giàu có với gia cảnh xuất sắc, hoặc những người lính thẳng thắn trong quân đội.

Tóm lại, ngay cả khi Đức vua gặp anh cũng tỏ ra tốt bụng và thân thiện.

Điều này cũng dẫn đến việc Giang Từ từ nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy một... tên vô lại đáng đánh thế này cả!

Cũng chưa bao giờ bị thiệt thòi lớn như thế hết!!!

"Hoắc Nhàn Phong——!"

Thiếu tướng tóc bạc chợt rút tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ:

"Đừng có giả ngu, cậu biết tôi đang nói cái gì!"

Rõ ràng ở đây không có ai khác, chỉ có hai người họ, nhưng Giang Từ vẫn vô thức hạ giọng, như thể đang nói về chuyện tình bí mật không thể cho ai biết.

"À . ."

Thiếu niên cúi đầu, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa cố ý .

"Xin lỗi nhiều, nhưng nếu anh không nói rõ ràng, thì thật sự, tôi không rõ lắm."

Giang Từ tức giận: ". . . Cậu!"

Đinh —

Ngay lúc hai người đang bế tắc thì thang máy đột nhiên dừng lại.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Hoắc Nhàn Phong nhìn lướt ra ngoài, nhìn thấy trong khe cửa chậm rãi mở ra——

Một đôi mắt kép khổng lồ lúc này xuất hiện, lóe lên như hai bóng đèn.

Mà trong miệng nó đang ôm vị giáo chủ mặc áo bào trắng đang hấp hối, toàn thân run lên vì kích thích.

[Vương!]

[Bắt được nhân loại rồi nè!]

[Tặng riêng cho Vương!!!]

Con người Hoắc Nhàn Phong bàng hoàngt: ". . . . ! ! !"

Lúc này Giang Từ cũng chú ý tới thang máy đã dừng lại, đang định quay đầu lại.

Xoạt –!

Vị trí của hai người trong nháy mắt bị hoán đổi, Hoắc Nhàn Phong chặn đối phương trong góc, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, thân hình cao lớn của thiếu niên đã hoàn toàn che đậy mọi thứ có thể nhìn thấy bên ngoài.

Cậu đặt một tay lên một bên mặt của Omega và thực hiện động tác kebedon tiêu chuẩn.

Vẻ mặt lúc này của Giang Từ ngập tràn vẻ hoang mang, chậm rãi giơ lên ​​dấu chấm hỏi.

Hoắc Nhàn Phong trầm mặc mấy giây, nghĩ mình nên nói cái gì đó, nên nhịn mấy giây mới nói:

"A hèm... không nói xong không cho phép ra ngoài."

Giang Từ: ". . . . ?"

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc: Cảm giác như khi bầu không khí vừa phải, bé mèo ở nhà vừa bắt được một con chuột chết, đang muốn nhận được lời khen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro