6 I Thuốc ức chế mất tác dụng

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

6 I Thuốc ức chế mất tác dụng

Cào phím: Dứa

Bùm- -! ! !

Không ngoài dự đoán, cuối cùng cơ giáp màu đỏ bị đánh tan tành mây khói,

Nhưng dù sao vẫn còn một tên tân binh xui xẻo bị bắt làm con tin bên trong nên phát bắn của Giang Từ được canh rất chuẩn. Tuy bị thương nặng nhưng không đến nối mất mạng.

Thế nhưng cơ giáp cấp B chỉ được trang bị một cabin cứu hộ, vậy nên chỉ có một người duy nhất có thể sống sót. Bên trong sẽ là con tin tân binh hay là tên trộm hung ác đây?

— Chuyện này đã quá rõ ràng.

Thiếu tướng Omega trẻ tuổi Giang Từ nhìn xác cơ giáp đang rải rác khắp nơi rồi cho người đi kiếm cabin cứu hộ.

Thực ra anh đã sớm mở hệ thống tìm kiếm cứu hộ vì muốn tranh thủ giải nguy cho tân binh xui xẻo hết bị bắt làm con tin rồi không có cabin cứu hộ.

Nhưng khi những mảnh cơ giáp lớn bị bao trùm trong ngọn lửa dữ dội rồi rơi xuống như cơn mưa xối xả, một bóng người trẻ tuổi xa lạ như chim non gãy cánh đập vào tầm mắt của Giang Từ.

"A Từ,"

Giọng nói ôn hoà chất phát tựa như một người anh trai dịu dàng của Bạch Trạch vang lên. Các cơ giáp từ cấp A trở lên đều được lắp đặt trí thông minh nhân tạo, còn cơ giáp song S Bạch Trạch thì theo khía cạnh nào đó đã tiến tới trí tuệ của loại người.

Thân hình của cậu thanh niên xa lạ được phóng to trên màn hình cơ giáp.

"Hình như đó là một đứa trẻ chưa thành niên."

"Ừm."

Người đẹp Omega tóc bạc híp mặt lại, anh đã điều tra thông tin của Lâm Tấn từ trước.

"-Quả thực không phải tân binh đó."

Anh nhìn chằm chằm vào xác của cơ giáp đã nổ tung, chắc chắn rằng ngoài cabin cứu hộ đã bật ra từ trước thì không còn ai khác, chỉ còn lại thiếu niên đó. Nếu đã không phải là tân binh thì chỉ có thể là tên đạo tặc vừa điều khiển cơ giáp lúc nãy.

Nói cách khác, không thể ngờ kỹ năng điều khiển cơ giáp tuyệt vời như vậy lại do một thiếu niên thực hiện.

Giang Từ hơi ngạc nhiên.

Nhưng tại sao lại từ bỏ cơ hội sống duy nhất cho một tên tù binh?

Trước khi anh kịp hiểu ra thì Bạch Trạch đã nhanh chóng lao vút về phía thiếu niên.

Do hiện nay tỷ lệ sinh con ngày càng giảm, nên luật pháp đế quốc ngày càng gia tăng bảo vệ trẻ vị thành niên. Cũng chính vì thế mà nếu trẻ vị thành niên bị bắt làm tù binh, cũng sẽ được hưởng chế độ tương tự.

Nhất là Omega và ... Alpha có tư chất trời cho.

Mặc dù Giang Từ không hề thích Alpha, hay thậm chí còn ghét cay ghét đắng. Nhưng cũng không thể không ngầm thừa nhận rằng khả năng điều khiển cơ giáp Hồng Sư của thiếu niên này quả là trác tuyệt.

Nếu như không phải do chênh lệch giữa cấp độ cơ giáp thì hẳn trận chiến vừa rồi đã không chấm dứt dễ dàng như thế.

Lúc này Hoắc Nhàn Phong đang cố hết sức mở mắt trong luồng khí hỗn loạn, nhưng cứ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể nhìn rõ gì cả.

Đó là vì cậu đang vừa xoay vòng vừa rơi từ trên cao xuống cùng với những mảnh vỡ xung quanh.

Ngay lập tức Hoắc Nhàn Phong di chuyển cơ thể né những mảnh vỡ bay sát qua tới tấp từ tứ phiá. Có một mảnh nhọn sượt qua eo cậu, xém chút nữa đã cắt cậu làm đôi.

Thiếu niên thầm than trong lòng đã quá chủ quan.

Là do cậu khinh địch, không ngờ tên tân binh kia cũng có chút đầu óc, học theo cậu dùng Omega để làm cậu phân tâm. Dù chỉ là một giây thôi nhưng ở trên chiến trường thì chỉ một cái chớp mắt sai cũng đủ trí mạng rồi.

Thật là, đánh thì lo đánh đi, nghĩ về Omega làm gì chứ!

Thấy chưa, quả báo đó còn gì.

Dư âm trận nổ vừa rồi làm cậu gãy hai cây xương sườn với–

Rắc!

Ồ, không sao rồi, vai trái bị trật khớp vừa hết xong.

Lúc này bộ quân phục chiến đấu của cậu từ nguyên vẹn đã đổi sang te tua, máu đỏ từ vết thương rỉ ra ướt đẫm cả một mảng.

Vù vù——

Gợn gió đêm cuồng loạn thổi ngang qua.

Không ai chú ý tới máu tươi của thiếu niên và khói lửa đang cùng hoà làm một, cùng gào thét với tiếng gió ngay tại trung tâm chứa đầy tàn tích của chiến trường ngày xưa.

Thương tích, đau đớn, nguy hiểm....

Vô số cảm giác tiêu cực này lan toả từ mùi máu rồi dần tan biến

Vù ——!

Trên mặt đất phủ toàn cát đá đang dần dần xuất hiện rung động nhẹ.

Thế nhưng không một ai chú ý đến chi tiết này, nói gì tới Hoắc Nhàn Phong còn đang tự cố gắng sống sót trên cao. Bỗng nhiên một mảng xác cơ giáp nổ tung. Vô số mảnh vụn vừa sắc vừa bén ập tới như cơn mưa xối xả. Nếu như cậu chậm một giây thôi thì đã bị cắm thành cái sàng rồi. Cho dù may mắn mà tránh được thì với tốc độ đó thì khả năng biến thành bãi thịt nát cũng rất cao.

Sau khi tay trái lấy lại cảm giác, Hoắc Nhàn Phong mới chạm vào chiếc nhẫn màu đen trên ngón út.

—— Nó được lấy từ thi thể trên phi thuyền lúc trước.

Cơ giáp từ cấp A trở lên được được trang bị công nghệ không gian thu nhỏ, trong trạng thái không chiến đấu có thể linh hoạt biến thành phụ kiện trang sức để tiện mang theo.

Giữa làn bụi đá cùng khói lửa mịt mù, Bạch Trạch nhanh như chớp tiến lại gần.

Trong biển lửa hung bạo, mọi thứ đều trở nên mơ hồ với Hoăc Nhàn Phong, chỉ thấy mang máng một tia sáng màu bạc loé mắt đang tiến về phía cậu giữa dòng máu đỏ au.

Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến Hoắc Nhàn Phong nảy ra một suy nghĩa kỳ lạ——

Rất giống như. . . một giây trước khi cận kề tận thế.

Thời gian sau đó như được kéo dài vô tận, tựa như kéo dài đến vĩnh cửu ——

Thịch...

Thịch...

Ồn ào đến mực khiến tai cậu ù đi, Hoắc Nhàn Phong nghe được tiếng tim đập.

Không phải của cậu, thậm chí không phải của một người.

Mà của rất nhiều, rất nhiều...

Trong cơn mê, Hoắc Nhàn Phong cảm thấy tất cả cảnh vật xung quanh lập tức bị một màu đen vô tận xâm chiếm, cậu rơi vào vũ trụ bao la, sau đó các vì sao trên bầu trời lao hết về phía cậu.....

Thần xui quỷ khiến thế nào, thiếu niên lại không kích hoạt cơ giáp mà dùng hết sức để vươn tay ra—

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng đáp lại.

[Vương.]

Cùng lúc đó bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, ngay cả tượng đài anh hùng nặng hàng chục triệu tấn cũng rung lắc theo.

Cứ như thể có một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp đang điên cuồng vùng vẫy để thoát ra khỏi chiếc lồng giam dưới lòng đất.

Vô số những tiếng gầm thét kỳ lạ và điên cuồng vang lên——

[Vương— —!!]

Đột nhiên một bóng đen khổng lồ xé toạc mặt đất rồi bay từ dưới lên, tốc độ nhanh đến mức khiến không khí biến dạng, âm thanh cực kỳ chói tai!

"Không ổn! A Từ mau tránh ra!!

Hiếm khi giọng nói của Bạch Trạch lại căng thẳng thể này.

"Cái——"

Giang Từ hoàn toàn không có thời gian để phản ứng, chỉ có đôi đồng tử đỏ tươi bỗng giãn ra,

Giây tiếp theo, một con quái vật khổng lồ chỉ tồn tại trong sách giáo khoa lịch sử hiện lên trước mắt anh.

Xương cánh như lưỡi đao, che khuất cả bầu trời, đôi mắt kép băng giá dường như phản chiếu ánh sáng và bóng tối của hàng ngàn địa ngục.

—— Osa.

Một trong những loài trùng tộc hung tàn và đáng sợ nhất, là đại tướng tiên phong của quân đội trùng tộc, có sức tấn công tương đương với cơ giáp chiến đấu cấp S.

Ầm!

Cơ giáo màu bạc bị hất tung lên không trung trong nháy mắt. Bạch Trạch đâm sầm vào ba toà tháp mới tạm thời dừng lại được.

"Khoan đã, đứa trẻ đó—"

Thiếu tướng trẻ tuổi ngẩng phắt đầu lên, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt bỗng chững lại, hình ảnh đẫm máu trong tưởng tượng của anh không hề xuất hiện.

Trong khoảnh khắc nào đó Giang Từ còn tưởng rằng mình nằm mơ. Nhưng tình huống trước mắt này, có là mơ cũng không thể vô lý như thế.

Bởi lúc này, con quái vật hung dữ đang khép đôi cánh bằng xương của nó lại một cách vô cùng nhẹ nhàng, đứng chắn trước mặt thiếu niên như muốn ngăn lại những uy hiếp và tấn công về phía cậu ta.

"Trùng tộc ...."

Đôi mắt Giang Từ run lên,

"Đã cứu con người sao. . . . ."

Không ai ngờ rằng ác ma đang vùng vẫy trong tuyệt vọng để trèo ra khỏi địa ngục lại trở thành sứ giả hộ mệnh.

Ngay sau đó đột nhiên Osa vùng dậy, đôi cánh xương khổng lồ đập lên xuống tạo ra sức gió lan rộng cả tram mét, mang theo Hoắc Tiên bay thẳng về phía đài tưởng niệm anh hùng.

Không được!

Giang Từ nhận ra điều không ổn, lập tức điều khiển Bạch Trạch đuổi theo để ngăn lại.

Nhưng đã quá muộn, với khoảng cách vài nghìn mét nhưng con quái vật đáng sợ đó chỉ giang đôi cánh xương vài lần đã đến nơi trong nháy mắt.

Nó đậu lên đài tượng niệm anh hùng cao hơn ngàn mét, cúi gập người lại, phần bụng không ngừng co rút trông rất kỳ dị. Giang Từ nhớ lại cảnh tượng trong video về tàn dư của cuộc xâm lược trùng tộc, giống như đúc cảnh tượng bây giờ!

"Bạch Trạch, báo cáo cho chỉ huy quân đội ngay lập tức!!!!"

Đột nhiên đồng tử của Omega giãn ra, giọng nói lãnh đạm thường ngày giờ lại nóng nảy không ngờ,

"Nó muốn triệu hồi—"

Trong tích tắc, đột nhiên con quái vật trùng tộc khổng lồ rung chuyển màng bụng, ngẩng đầu rít lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Tần số sóng âm dao động cao chót vót trực tiếp đập vỡ lớp kính bảo vệ vô số tàu chiến.

Bùm——!

Tiếng nổ chấn động đến kinh thiên động địa.

Cơ giáp màu bạc đang điên cuồng dí theo bỗng thình lình ngừng lại trên bầu trời. Bên trong khoang lái, lỗ tai mềm mại của Omega rỉ máu. Nháy mát cả người như bị lửa đốt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt trong tích tắc, cơn đau khủng khiếp gần như làm tê liệt mọi dây thần kinh của anh,

"A..."

Giang Từ run rẩy không kiểm soát được, hai má ửng hồng bất thường, trên trán cũng lấm tầm mồ hôi, anh thở hổn hển liên tục, ngon tay bị nắm đến trắng bệch.

"Cái...sao...chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trong chớp mắt thôi anh đã cảm thấy cơ thể mình đang có sự thay đổi khủng khiếp.

"Không phải...vừa tiêm thuốc...ức chế mới mà?"

——Tại sao lại tiến vào kỳ phát tình ngay lúc này?!

"Loại thuốc ức chế này vẫn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng, theo lý thuyết cậu cần phải nghỉ ngơi tốt trong thời gian này. Nhưng trải qua trận chiến vừa rồi, lại thêm sóng âm tấn công của trùng tộc đã khiến cơ thể cậu quá tải. "

Giọng nói của Bạch Trạch vang lên, đong đầy sự lo lắng cùng bất đắc dĩ.

"Thuốc ức chế không những vô hiệu mà hình như còn có tác dụng phụ."

Sau khi Omega trưởng thành thì mỗi năm đều phải trải qua một đến ba kỳ phát tình, vậy mà lần nào Giang Từ cũng dùng thuốc ức chế ngăn chặn để dẫn đến tình trại lờn thuốc.

Thế nên hàng năm đều phải tăng lượng thuốc ức chế lên mới có thể tạm thời ngăn chặn kỳ phát tình, không khác gì cơn hồng thuỷ lại bị giam cầm trong hồ chứa, khi đã tích tụ lâu ngày thì không ai biết trước được nguy cơ vỡ đê sẽ xảy ra khi nào.

Lúc này, tất cả các lỗ thông gió của cơ giáp đã được đóng lại, pheromone ngọt ngào nồng đậm của Omega sắp trào ra khỏi trong khoang lái.

Bạch Trạch thở dài: "A Từ, bây giờ cậu không nên ở lại chiến trường nữa."

Bởi vì một khi ức chế mất hiệu lực, pheromone trong kỳ phát tình của Omega cấp S sẽ trào ra, e rằng toàn bộ Alpha trong quân đoàn sẽ phát điên.

"A,..."

Trong thời gian phát tình, làn da của Omega sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, ngay cả sự ma sát nhẹ giữa các chuỗi dây thần kinh nối với cột sống cũng tác động đến làn da, khiến anh không nhịn được mà thở dốc.

Âm thanh xấu hổ làm Giang Từ nghiến răng, đôi mắt đỏ rực của anh vì choáng váng mà sóng sánh nước, khiến lông mi ướt đẫm.

"Chết tiệt....Lúc nào cũng ngay... lúc ngàn cân treo sợi tóc ..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro