Chương 12: Thô Lỗ Hoàng Hậu
Phòng bên cạnh, nam tử áo tím nhìn một hồi trò hay, vốn tưởng rằng Hạ Vân Tiếu thật sự không đổi được bản tính. Đến khi thấy hắn đạt được mục đích, cười lạnh cùng với những lời nói thô tục không chút phong phạm, Mặc Tiêu bỗng giật mình. Hắn chợt cảm thấy... có gì đó không đúng.
Bạch y nam tử dựa vào khung cửa, thản nhiên lên tiếng: "Tiêu, đi thôi."
Mặc Tiêu đứng yên một lát, rồi đột nhiên chu môi, làm bộ dáng đau khổ nhìn bạch y nam tử: "Xi, Hạ Vân Tiếu này... thật thô lỗ." Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, người này đúng là rất đẹp.
"Thô lỗ?" Bạch y nam tử tên Xi hơi nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ. Trong trí nhớ của hắn, Hạ Vân Tiếu từng được giáo dưỡng rất tốt, không đến mức như vậy.
"Ừ, thô lỗ." Mặc Tiêu gật đầu, như có điều suy tư mà rời khỏi phòng.
Xi khẽ nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm. Động tác nhẹ nhàng mà tao nhã, nhưng đôi mắt đen lại ánh lên vẻ sâu thẳm khó đoán. Hắn nhìn Mặc Tiêu thất thố, khẽ cười nói: "Tiêu, Hạ Vân Tiếu không phải là người mà ngươi có thể động tâm đâu."
Mặc Tiêu hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại cười phóng đãng, lắc đầu rời đi.
Tới hành lang, hắn nhìn xuống đại sảnh tầng một, ngoài mấy cô nương ở Quên Hương Lâu thì chẳng còn vị khách nào. Hắn chép miệng: "Đừng vội kết luận, loại người như hắn, ta còn chẳng thèm để mắt."
"Đứng trên hành lang làm gì?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Phong Quân Nghiêm bước ra, mang theo cơn giận chưa tiêu tan hoàn toàn từ chuyện của Hạ Vân Tiếu.
Mặc Tiêu nhướng mày, trêu chọc: "Ồ, lần đầu tiên thấy Nghiêm lộ rõ vui buồn trên nét mặt đấy. Thượng vị giả không phải nên giấu kín cảm xúc sao?"
Hắn rất thích nhìn Phong Quân Nghiêm ăn mệt. Nếu biết sau khi hắn rời đi, Hạ Vân Tiếu còn gây ra chuyện gì, không biết vị hoàng đế này có tức chết hay không.
Phong Quân Nghiêm lạnh lùng liếc Mặc Tiêu một cái, không đáp, chỉ vung tay áo bỏ đi.
Mặc Tiêu nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Nhưng đúng lúc này...
Từ phòng Nhẹ Ngữ vang lên một tiếng thét chói tai. Chỉ trong chớp mắt, âm thanh ấy liền biến mất.
"A... cứu mạng a..."
Mặc Tiêu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ, lập tức xông vào phòng.
Nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Hạ Vân Tiếu đâu.
Xi nhướng mày, không chút do dự bước theo. Phong Quân Nghiêm cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết kia, hàng mi khẽ rủ xuống, mái tóc dài che khuất biểu cảm của hắn. Liếc nhìn Xi, thấy hắn cũng muốn đi xem, Phong Quân Nghiêm liền trầm giọng: "Xi, chúng ta đi thôi."
Xi khẽ mỉm cười: "Kêu thảm như vậy, Nghiêm, không đi xem sao?" Dứt lời, hắn cũng chẳng chờ Phong Quân Nghiêm phản ứng mà lập tức tiến vào Nhẹ Ngữ phòng.
Phong Quân Nghiêm thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn vô thức bước theo.
Trong phòng không có ai, chỉ có tiếng mắng giận dữ từ cửa sổ truyền tới:
"Ta thao... khăn trải giường này cũng quá kém đi! Đến cả thể trọng của lão tử cũng chịu không nổi! Kẻ bán hàng giả đáng chết, ta nguyền rủa ngươi sinh nhi tử không có mắt, sinh nữ nhi thì làm gà..."
Ngữ điệu giận dữ cùng những lời mắng chửi không chút hình tượng vang vọng trong đêm. Mái tóc dài theo động tác dậm chân mà bay tán loạn trong không trung.
Mặc Tiêu sững người, Xi cũng giật mình không kém.
Người này... thực sự quá thô lỗ! Hoàn toàn không giống dáng vẻ quý tộc, mà giống như một tên lưu manh trong chợ.
Một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo một sợi tóc quấn lên chóp mũi Hạ Vân Tiếu.
Hắn hít sâu vài hơi, rồi...
"Hắt xì!" Cuối cùng nhịn không được, hắt hơi một cái thật mạnh, sau đó giơ tay chà xát mũi.
Mặc Tiêu nhìn dáng vẻ đó, không nhịn được bật cười.
Hạ Vân Tiếu nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy hai vị công tử đứng tựa bên cửa sổ. Một người áo trắng, khí chất thanh nhã, giống như tiên nhân thoát tục. Người còn lại vận áo tím, mặt mày tựa tranh vẽ, khó phân nam nữ. Một người như tuyết, một người như hoa.
Nhìn họ cười cợt, Hạ Vân Tiếu bực bội: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Nam tử áo tím bật cười, chống tay lên bệ cửa, cúi người xuống, lộ ra nụ cười diễm lệ: "Hạ công tử thật thú vị, ta thích."
Hạ Vân Tiếu cạn lời. Hắn tuy chán ghét bọn họ, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi vốn do mình gây ra, cũng không thể nổi giận vô cớ.
Hắn hừ một tiếng, xoay người định bỏ đi.
"Rắc!"
Một cơn đau nhói từ eo truyền đến. Hạ Vân Tiếu nghiến răng, sắc mặt tái mét: "A! Lão tử muốn gãy eo rồi! Cứu mạng a!"
Hắn vịn vào tường, nhăn nhó nhìn hai kẻ đang thảnh thơi xem kịch vui: "Này, ai có thể xuống đây cứu ta không? Ta đau quá, đi không nổi rồi!"
Mặc Tiêu cười càng rạng rỡ, nhẹ nhàng bước lên bệ cửa sổ, phi thân nhảy xuống, hạ người ngay trước mặt Hạ Vân Tiếu.
"Ta tới giúp ngươi! Ta có thể đưa ngươi về nhà nga!" Mặc Tiêu vươn tay muốn đỡ hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro