Chương 14: Báo đáp ân tình, muốn uống rượu
Dưới ánh trăng bạc, phố xá vẫn náo nhiệt như ban ngày, tiếng rao hàng vang lên thu hút ánh mắt Hạ Vân Tiếu. Hắn dừng bước, khẽ xoay người, cảm giác đau ở eo dường như đã dịu bớt.
Bởi vì động tác của hắn, hai người bất giác dừng lại giữa phố.
Mặc Tiêu lặng lẽ quan sát gương mặt tinh xảo của Hạ Vân Tiếu. Dưới ánh trăng trong trẻo, đường nét của hắn càng thêm tuấn mỹ, tựa như được bao phủ bởi một tầng khí chất thần thánh thoát tục. Khoảnh khắc này, Mặc Tiêu không kìm được mà nhìn đến ngẩn ngơ.
"Mặc Tiêu, hình như ta không còn đau nữa!" Hạ Vân Tiếu thử vặn vẹo người, xác nhận cảm giác của mình rồi lập tức rời khỏi vòng tay Mặc Tiêu.
Nhận thấy hơi ấm trong lòng ngực đột nhiên tan biến, Mặc Tiêu thoáng chút tiếc nuối. Y khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Vẫn nên để ta dìu ngươi thì hơn, lỡ lại trật một cái thì sao?"
Hạ Vân Tiếu phất tay: "Không cần, ta là nam nhân, chẳng lẽ lại để một vết thương nhỏ đánh bại? Như vậy quá mất mặt!" Vừa nói, hắn vừa lắc lư hai bên như một nữ nhân làm nũng, sau đó bỗng nhiên nheo mắt, "Ai, Mặc Tiêu, ngươi có đói bụng không? Ta mời ngươi uống rượu!"
Từ đầu đến cuối, Mặc Tiêu đối xử với hắn rất chân thành, không giống như những kẻ khác khi biết hắn là "Hoàng hậu bị bỏ rơi" của Phong Quân Nghiêm liền lộ ra đủ loại ánh mắt quái dị, khinh thường hay chán ghét. Rõ ràng, Mặc Tiêu có quen biết Phong Quân Nghiêm và cả kẻ có ý đồ xấu ban nãy, nhưng vẫn xem hắn như một người bình thường, không có chút gì khác lạ. Điều này khiến Hạ Vân Tiếu thực lòng cảm kích.
Báo đáp một bữa cơm là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt Mặc Tiêu thoáng ánh lên tia nhu hòa. Nếu Hạ Vân Tiếu muốn trả nợ ân tình, y đương nhiên không thể để chuyện giữa bọn họ chỉ dừng lại ở mức này.
"Được thôi! Đi lâu như vậy, ta cũng hơi đói rồi."
"Vậy thì đi quán kia đi! Trông có vẻ rất náo nhiệt!" Hạ Vân Tiếu chỉ về phía trước, khóe môi khẽ nhếch.
Hắn ghét nhất là nợ ân tình người khác, vì thứ này khó trả nhất. Nhưng ngược lại, hắn lại rất thích người khác nợ ân tình của mình—cảm giác được dựa vào thật sự khiến lòng hư vinh của nam nhân được thỏa mãn.
Mặc Tiêu ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ. Đó là một khách điếm có mặt tiền trang nhã, tên gọi "Nhã Hương Tiểu Sạn", cái tên thanh tao dễ nghe. Có lẽ vì trời đã khuya nên khách khứa không nhiều, chỉ lác đác vài tốp người ngồi trò chuyện, bầu không khí có chút tĩnh lặng.
Hai người bước vào, chưởng quầy đang ngồi ở quầy tính sổ, bàn tính lách cách vang lên theo từng nhịp ngón tay gõ. Tiểu nhị thì uể oải cầm giẻ lau bàn, sắc mặt đầy vẻ lười biếng. Trên tầng một chỉ có mấy bàn khách đang nhấm nháp rượu.
Quả thực... "náo nhiệt" hơn hẳn những quán khác!
Nhìn thấy có khách vào, tiểu nhị lập tức tươi tỉnh hẳn, nở nụ cười nịnh nọt rồi nhanh chóng chạy đến tiếp đón.
Hạ Vân Tiếu bắt chước lời thoại trong phim cổ trang, cố gắng để bản thân trông tự nhiên hơn: "Tiểu nhị ca, cho một gian sương phòng tốt nhất, mang lên vài món ngon của tiệm các ngươi!"
Tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra hai vị khách này không phải hạng tầm thường. Y phục tinh xảo, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết là nhân vật không thể xem nhẹ. Ban đầu, hắn còn có chút thờ ơ, nhưng ngay lập tức thái độ thay đổi, ánh mắt sáng rỡ, cười đến không khép được miệng:
"Được rồi, nhị vị xin mời!"
Hắn cung kính dẫn Hạ Vân Tiếu và Mặc Tiêu lên lầu hai, vào gian sương phòng tốt nhất. Mở cửa sổ ra, cơn gió đêm mát lạnh ùa vào, mang theo hương thơm nhàn nhạt dễ chịu.
Hạ Vân Tiếu quan sát một lượt gian phòng, hài lòng gật đầu, sau đó tiến đến bên cửa sổ. Mặc Tiêu trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa ý cười.
Ánh mắt ấy vẫn dừng trên người Hạ Vân Tiếu, dường như muốn khắc ghi từng cử động, từng biểu cảm của hắn vào sâu trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro