Chương 15: Rượu tác dụng chậm, nhưng cực kỳ mạnh

Hạ Vân Tiếu gọi tiểu nhị vừa định rời đi, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu nhị ca, nơi này có những loại rượu nào?"
Đã nói muốn mời Mặc Tiêu uống rượu, tất nhiên không thể thiếu phần quan trọng này.
Tiểu nhị lập tức đáp: "Chúng ta nổi tiếng nhất với gạo kê rượu và lá sen hương. Khách quen tới đây đều chuộng hai loại này!"
Hạ Vân Tiếu hơi nhướng mày, quay sang nhìn Mặc Tiêu, dù gì cũng là mời khách, vẫn nên hỏi ý đối phương một chút.
"Mặc Tiêu, ngươi muốn uống loại nào?"
Mặc Tiêu nhìn hắn, khóe môi cong lên, chậm rãi đáp: "Nhất liệt!"
Hạ Vân Tiếu sững người một lát, rồi cười cười nói với tiểu nhị: "Vậy lấy nhất liệt đi!"
Hắn thầm kêu khổ trong lòng. Nhất liệt! Hắn nhất định sẽ say đến bất tỉnh nhân sự mất! Đời trước, hắn là loại không thể uống rượu, bia mới ba chai đã gục. Đã vậy, nơi này còn không có bia, muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.
Thôi thì cứ uống đi! Đã là nam nhân, sao có thể lùi bước chỉ vì một bình rượu?
Mặc Tiêu nhìn Hạ Vân Tiếu chần chừ trong khoảnh khắc, còn thấy được chút do dự trong đáy mắt hắn. Xem ra, rượu chính là nhược điểm của Hạ Vân Tiếu không sai!
Một người ngồi bên bàn tròn, một người tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt quét xuống đám người phía dưới, tìm xem có siêu cấp đại mỹ nữ nào không.
Thấy mỹ nhân có chút nhan sắc, Hạ Vân Tiếu liền cười tà, huýt sáo một tiếng, cố ý gây chú ý.
Mặc Tiêu nhìn hắn, lòng chợt dâng lên một tia bực bội. Những nữ nhân dung chi tục phấn kia làm sao có thể so với y? Y đường đường là đại mỹ nam tử, đang ngồi ngay trong phòng đây, vậy mà Hạ Vân Tiếu lại chẳng thèm nhìn lấy một cái!
"Vân Tiếu, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Mặc Tiêu mở lời, cắt ngang hành động phóng điện của Hạ Vân Tiếu với mỹ nhân bên dưới.
Hạ Vân Tiếu không quay đầu lại, chỉ liếc thấy Mặc Tiêu đang đứng lên, từng bước tiến lại gần mình hơn: "Chuyện gì?"
"Vì sao không chịu nói chuyện với ta?" Giọng Mặc Tiêu có chút tủi thân.
Hạ Vân Tiếu ngẩn người. Hắn làm lộ liễu vậy sao? Dù Mặc Tiêu đúng là ân nhân của hắn, nhưng suy cho cùng, quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.
Hơn nữa, hắn có quá nhiều thói quen hiện đại chưa sửa đổi, mà Mặc Tiêu lại hoàn toàn là người cổ đại. Hắn sao có thể trò chuyện với y như hai người cùng thời được? Vậy nên, thay vì ngại ngùng nói chuyện, hắn chọn cách dời mắt đi, mỹ nữ vẫn hấp dẫn hắn hơn!
"Bởi vì..."
"Ngươi có phải vì ta quen biết Phong Quân Nghiêm nên không muốn để ý đến ta?"
"Không có! Hắn là hắn, ngươi là ngươi!"
Nếu Mặc Tiêu không nhắc đến, hắn cũng quên mất chuyện này. Phong Quân Nghiêm và Mặc Tiêu đúng là có quen nhau, giữa hai người họ có một loại quen thuộc khó mà bỏ qua. Còn có tên bạch y nam tử muốn cản Mặc Tiêu giúp hắn lúc trước, dường như cũng có quan hệ với Phong Quân Nghiêm.
Nghĩ vậy, sắc mặt Hạ Vân Tiếu tối sầm lại. Nói cách khác, Mặc Tiêu biết hắn chính là "hoàng hậu bị phế" của Phong Quân Nghiêm từ trước rồi sao?
Phong Quân Nghiêm... Tên khốn đó không chỉ phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn cưỡng hôn hắn! Nghĩ đến đây, Hạ Vân Tiếu liền cảm thấy ghê tởm.
"Ta không để ý tới ngươi là vì ta sắp rời kinh thành về quê rồi. Sau này cũng không còn cơ hội gặp mỹ nữ kinh thành nữa!"
"Ngươi muốn về quê?!" Mặc Tiêu kinh hãi, đôi mắt mở to, vẻ mặt không thể tin được. Nhưng dù ngạc nhiên đến đâu, y vẫn không vì thế mà mất đi vẻ đẹp trời ban.
"Sao lại vậy? Ngươi đừng—"
"Vì sao à?! Ta mang tiếng xấu như vậy, ở kinh thành còn có thể sống yên sao?" Hạ Vân Tiếu cắt ngang lời Mặc Tiêu. Nếu không phải do Phong Quân Nghiêm, hắn sao lại rơi vào tình cảnh này?
Nhưng cũng không sao, dù có về quê thì hắn cũng không cần lo đến chuyện sinh kế. Cha hắn dù khôn khéo trong việc quan trường, nhưng với con cái lại có phần hồ đồ. Hắn muốn cưới bao nhiêu thê thiếp cũng chẳng ai cản, sau này chỉ cần an nhàn hưởng thụ cuộc sống thôi!
"Nhưng cũng chưa chắc ngươi phải về quê!" Mặc Tiêu tiến lên một bước, nắm lấy ống tay áo Hạ Vân Tiếu. Y không thể rời kinh thành lúc này, nếu Hạ Vân Tiếu lặng lẽ đi mất, sau này thành thân sinh con thì sao bây giờ?
"Ngươi kích động cái gì?" Hạ Vân Tiếu nhướng mày. Vì sao chuyện hắn về quê lại khiến một người xa lạ như Mặc Tiêu phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Hạ Vân Tiếu cảm giác có gì đó không đúng, liền lùi lại vài bước, âm thầm rút tay áo về.
"Thùng thùng!"
"Khách quan, rượu và thức ăn đã mang lên!" Tiểu nhị đứng ngoài cửa hô lớn.
Rốt cuộc, bầu không khí gượng gạo này cũng bị phá vỡ.
"Vào đi!" Hạ Vân Tiếu lướt qua Mặc Tiêu, chậm rãi ngồi xuống ghế. Vì eo vẫn còn hơi đau, động tác của hắn không được nhanh nhẹn như trước.
Tiểu nhị bày thức ăn và rượu xong, cười tươi rồi lui ra ngoài.
Mặc Tiêu biết vừa rồi mình có chút thất thố, nên im lặng ngồi xuống đối diện Hạ Vân Tiếu. Nhưng khi thấy ánh mắt hắn xa cách, lòng y càng thêm phiền muộn.
"Nghe nói loại lá sen hương này khi ngửi không có mùi gì, nhưng khi vào miệng, hương sen lập tức lan tỏa khắp khoang miệng." Mặc Tiêu chậm rãi nói.
Hạ Vân Tiếu bĩu môi, không tin tưởng nhận lấy ly rượu Mặc Tiêu vừa rót đầy: "Ta không tin, trên đời sao có thứ rượu kỳ quái vậy?"
Nói xong, hắn ghé sát vào ly rượu, cố ngửi thử. Quả nhiên, chẳng có mùi gì cả, chỉ có một tia rượu hương nhàn nhạt.
Hắn bĩu môi, ngửa đầu uống cạn.
Mặc Tiêu biến sắc, vội vàng đưa tay ngăn cản: "Vân Tiếu, rượu này tác dụng rất mạnh, lại chậm phát tác..."
Chưa dứt lời, giai nhân trước mặt đã nhíu mày, lập tức ngất lịm.
Mặc Tiêu sửng sốt, nhìn Hạ Vân Tiếu bất tỉnh mà lẩm bẩm:
"Quả nhiên, đều nói rượu này tác dụng chậm nhưng cực kỳ mạnh..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro