Chương 3 - Đêm tân hôn
Edit by meomeocute
Úc Niên đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ yên ổn. Kể từ khi gia đình gặp chuyện, bản thân gặp nạn, y vẫn luôn phiêu bạt khắp nơi.
Vừa mới tỉnh dậy, y đã nghe thấy bên ngoài giọng oang oang của Điền Dao, mà điều nói ra lại là những lời chẳng biết xấu hổ đến mức nào!
Y bị nước bọt sặc đến ho sặc sụa, Điền Dao nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức vội vàng vào trong, vừa đi vừa nói: “Ngươi ngồi nghỉ một lát đi.”
Lưu Chi chỉ vẫy tay với hắn, giúp hắn lo nốt việc còn lại.
Điền Dao chạy đến bên giường: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Úc Niên chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt khiến da đầu Điền Dao tê rần. Lúc này hắn mới nhớ ra mình vừa nói những gì, bèn cười gượng một tiếng: “Ta chỉ đùa thôi mà.” Hắn lại cười khan một tiếng, “Ta đi lấy nước, ngươi rửa mặt một chút.”
Úc Niên nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt không biểu cảm, càng thêm xác nhận những lời đồn đại kia.
Lưu Chi nói đến giúp hắn, thực ra là nhân cơ hội này mang tiền đến cho hắn, nên khi thấy hắn đi vào bếp, bèn nói một tiếng rồi tự về nhà.
Điền Dao mang bánh bao hấp chín và dưa muối đã cắt đặt ở đầu giường: “Ăn sáng đi.”
Bánh bao trộn bột ngô khá thô, không mềm xốp như bánh bao làm từ bột mì nguyên chất, thậm chí có phần khó nuốt, nhưng Điền Dao vẫn ăn rất ngon miệng, nhanh chóng nuốt liền hai cái.
Úc Niên bẻ bánh bao thành từng miếng nhỏ, chậm rãi ăn. Điền Dao thấy vậy, hơi chột dạ, đi rót cho y một bát nước: “Sau này sẽ làm bánh bao bột mì cho ngươi, tạm thời chịu khó một chút nhé.”
Úc Niên không để tâm, thứ khó ăn hơn y cũng từng nếm qua rồi.
Tuy rằng lễ cưới của họ làm đơn giản, nhưng đến chiều, vẫn có rất nhiều thím và bà cụ trong thôn đến giúp.
Nhà này cho mượn bàn, nhà kia thì mang ghế, nhà này gửi rau xanh, nhà kia lấy đậu phụ, tổng cộng cũng đủ góp thành mấy bàn tiệc rượu.
Đến chạng vạng, sân nhà trước nay vắng vẻ của Điền Dao bỗng trở nên náo nhiệt. Vì chân Úc Niên không tiện, nên y chỉ cần chờ đến khi làm lễ, bái đường xong là có thể nghỉ ngơi.
Do mọi việc vội vàng, họ cũng không may lễ phục mới, chỉ có thể cài hai miếng vải đỏ lên bộ quần áo tạm coi là sạch sẽ chỉnh tề, coi như là hỷ phục.
Lúc trưởng thôn tới, còn mang theo một chiếc đèn lồng đỏ, coi như lễ mừng cưới cho hai người.
Thấy người đã đến đông đủ, trưởng thôn bỏ tẩu thuốc xuống, hắng giọng nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Úc Niên không thể đứng vững, nên do Điền Đại Tráng và trượng phu của Lưu Chi – Trần Húc – mỗi người đỡ một bên, giúp y miễn cưỡng đứng dậy.
Nhất bái thiên địa, lúc này trên trời treo một vầng trăng sáng.
Nhị bái cao đường, trước bài vị của song thân Điền Dao, ánh nến lay động kéo thành một bóng dài.
Phu thê giao bái, Điền Dao nhìn thấy gương mặt Úc Niên, vẫn gầy gò như trước, y không hề có chút vui mừng nào, chắc trong lòng đang cảm thán số phận trớ trêu.
Sau ba lạy là lễ thành, Điền Dao không để họ đỡ nữa, tự mình bế Úc Niên vào phòng.
Thấy bóng lưng hai người rời đi, mấy người hàng xóm đến dự đều thì thầm to nhỏ.
“Trông cứ như Dao ca mới là nam nhân ấy.”
“Người ta chẳng phải chân tay không tiện sao?”
“Dao ca coi như đã gả ra ngoài rồi, đại ca Điền cũng có thể yên nghỉ rồi.”
Phía bên kia mấy bàn tiệc, có một chiếc bàn nhỏ được đặt, bên bàn ngồi hai kẻ mặt mũi hung dữ, đang lắng nghe những lời bàn tán ấy.
“Chúng ta có thể về báo cáo với thiếu gia rồi chứ?” Một người nhìn Điền Dao đang uống rượu cùng mấy nam nhân, “Vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, đúng không?”
Bọn họ đã dò hỏi ở đây rất lâu, cuối cùng cũng nghe được một lời đồn rằng ở thôn Hoài Lĩnh có một ca nhi sức khỏe phi thường, một mình có thể đánh mười đại hán, dung mạo cực kỳ xấu xí, nhà lại nghèo, nghe nói còn có đàn ông nửa đêm ra vào phòng hắn.
Thiếu gia nói muốn làm nhục Úc Niên, bắt y gả cho một ca nhi như vậy làm chồng ở rể, chắc hẳn là đúng với yêu cầu của thiếu gia rồi. Người thì bọn họ đã gặp, chỉ có điều diện mạo lại rất khác với lời đồn, những điều khác thì cũng không sai biệt mấy.
“Tối nay xem thêm đã.”
Người còn lại hơi nghi hoặc, tối nay còn xem gì? Hắn nghĩ hồi lâu mới mở miệng, trên mặt hiện vẻ dâm tà: “Xem bọn họ động phòng à?”
Người kia liếc trắng hắn một cái, chờ cho tiệc tàn.
Tiễn hết hàng xóm, Điền Dao lại giúp mang bàn ghế về từng nhà, sau đó mang theo hơi men quay vào phòng.
Trong phòng cũng đã được trang trí sơ qua, ga trải giường đỏ đang trải trên giường cũng là người trong thôn mang đến.
Tửu lượng của Điền Dao không tệ, mấy thứ rượu kia không làm hắn say. Dọn dẹp xong sân, hắn đun nước nóng, trở lại phòng ngâm chân xoa bóp chân cho Úc Niên.
Làm xong những việc đó, Điền Dao cũng tự rửa mặt chải đầu, rồi ngồi xuống giường.
Hắn hơi mệt, nằm xuống giường khẽ rên rỉ. Úc Niên ngẩng mắt nhìn hắn, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, liền thấy Điền Dao như báo săn bật dậy, đè toàn bộ người Úc Niên xuống dưới thân.
Úc Niên chống tay lên ngực hắn, hơi thở lộn xộn, giọng cũng cao hơn một chút, thấp giọng quát hắn: “Ngươi làm gì?”
Giọng Điền Dao không còn dịu dàng như lúc trước, ngược lại còn cố ý lớn tiếng hơn: “Tất nhiên là động phòng rồi.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay cởi quần áo Úc Niên, tiếng vải xé vang lên, Úc Niên thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng giây tiếp theo, y lại nghe thấy Điền Dao đang nằm trên ngực mình, dùng giọng mũi kẹp lại phát ra vài âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập, tai Úc Niên cũng đỏ bừng, vậy mà Điền Dao lại không hay biết.
Hắn từ trên người Úc Niên lăn xuống, rồi ngồi dậy, nhưng tiếng rên rỉ trong miệng vẫn chưa ngừng lại.
Úc Niên mặt không biểu cảm trở mình quay đi, không nhìn hắn nữa. Một lúc lâu sau Điền Dao mới dừng lại, rên rỉ thuần thục như vậy, cũng không biết là… Úc Niên không muốn nghĩ tiếp, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến y, hai người chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Thực ra chính Điền Dao cũng có chút ngượng ngùng, một lúc sau mới nói: “Vừa rồi bên ngoài có người, chắc là kẻ thù của ngươi.”
Điền Dao không phải kẻ ngu, hôm nay thấy mấy người lạ đến nhà hắn, liền biết ngay đó là kẻ thù của Úc Niên, cũng lập tức hiểu ra lý do mấy người kia muốn nhét Úc Niên cho hắn, chẳng qua là bởi danh tiếng của hắn không tốt, bọn họ cảm thấy như vậy mới là cách làm nhục Úc Niên tốt nhất.
Dù sao hắn cũng đường đường chính chính, lời đồn đại hắn chưa bao giờ bận tâm, cái nhìn của người khác cũng chưa từng liên quan gì tới hắn.
“Ngày mai chắc bọn họ sẽ rời đi.” Điền Dao nhảy xuống giường, tìm chiếc giỏ kim chỉ đặt ở một bên, cởi chiếc áo khoác ngoài trên người Úc Niên, đó là áo của cha, khiến hắn đau lòng vô cùng.
Chỉ là tay nghề may vá của hắn rất tệ, vá hai mũi lại đâm trúng tay một cái, trong phòng ngoài tiếng ve mùa thu, chính là tiếng Điền Dao xuýt xoa đau đớn.
Vất vả lắm mới vá xong chiếc áo xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn mới ngáp một cái, lại quay trở lại giường.
Hắn đếm đếm những ngón tay bị kim chích đến mấy chỗ, lẩm bẩm nói: “Lưu Chi mượn ta nửa xâu tiền, thím Trương tặng mười quả trứng gà, Lý đồ tể đưa ba cân thịt, còn có người mang rau tới, người lấy rượu đến, rồi còn cái ga trải giường này nữa, tính ra thì, ta nợ bọn họ…”
Điền Dao phải suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra được một con số: “Ba lượng bạc.”
Hắn nằm trên giường, mở mắt, trước mắt lại là một màn mờ mịt: “Đợi đến mai, ta sẽ ra ngoài kiếm tiền.”
Điền Dao vỗ vỗ tay hắn, cơn buồn ngủ kéo tới, tay cũng áp lên tay Úc Niên mà ngủ.
Tối nay có ánh trăng, rọi vào từ bên cửa sổ, hắn thấy đường viền bàn tay của Điền Dao, không phải thanh mảnh thon dài, mà là ngắn và nhỏ, trên đó còn có rất nhiều vết thương lâu năm, nay đã biến thành từng vết sẹo mờ mờ đậm nhạt.
Hắn vẫn dửng dưng mà gạt tay Điền Dao ra, cũng nhắm mắt lại.
Tối qua Điền Dao uống hơi nhiều, nên hôm nay thức dậy muộn hơn bình thường, nhưng bên ngoài cửa sổ cũng chỉ mới le lói chút ánh sáng.
Khi hắn tỉnh dậy, đầu gần sát với Úc Niên, hơi thở quấn lấy nhau, Điền Dao nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ghé sát nhìn hắn, hơi thở hắn rất đều, hàng mi rất dài, gương mặt vẫn có chút gầy.
Nhìn một lúc lâu, hắn mới từ từ mặc quần áo rồi rời giường, vừa mặc vừa nghĩ đến những việc cần làm sắp tới, mùa đông sắp đến rồi, trời sẽ dần dần lạnh, mà đồ dự trữ cho mùa đông thì vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Không biết chân của Úc Niên có chịu nổi cái lạnh mùa đông hay không.
Nghĩ tới chuyện đó, lại thấy tiếc mấy lượng bạc đã tiêu mất, nếu vẫn còn trong tay, thì mùa đông này có thể làm cái lò sưởi, mùa đông đốt lên sẽ rất ấm, cũng có lợi cho việc hồi phục chân của Úc Niên.
Tiệc hôm qua rất đơn sơ, cho nên khi hắn dọn dẹp tối qua cũng không còn lại bao nhiêu đồ, nhưng bánh ngô thì còn kha khá, và hai quả trứng gà mà hắn lén cất đi. Điền Dao đập trứng ra, làm một bát trứng hấp cho Úc Niên.
Hắn nhặt mấy cái bánh ngô, gói lại bỏ vào gùi của mình, rồi đun nước nóng, lấy một củ cải muối từ trong vại ra, băm nhỏ.
Bánh ngô và trứng hấp để lên nước nóng cho ấm, cải muối để riêng bên cạnh, sau đó mang cả vào phòng.
Dáng ngủ của Úc Niên rất ngay ngắn, cả đêm dường như không động đậy gì, Điền Dao lại nhìn hắn thêm một lúc, mang giày vào, dưới ánh trăng lên núi.
Tới khi trời sáng hẳn, Úc Niên mới tỉnh dậy, lúc vừa tỉnh còn không biết mình đang ở đâu, nhìn thấy bánh ngô trên đầu giường mới nhớ ra, tối qua mình đã đổi chỗ ở, nơi này là nhà mới của hắn.
Bánh ngô đã hơi nguội, nước nóng vào mùa thu cũng nhanh nguội, trên mặt bánh ngô đã hình thành một lớp vỏ cứng.
Hắn cố gắng ngồi dậy, với lấy bánh ngô, còn có chút cải muối, chắc là để ăn cùng bánh ngô, điều khiến hắn bất ngờ là, lại còn có một bát trứng hấp.
Úc Niên bưng bát trứng hấp lên, vẫn còn hơi ấm, lúc hấp chắc là có cho chút mỡ heo, Úc Niên múc một muỗng bên mép, ăn vào thơm béo, mềm mượt, đây có lẽ là món ngon nhất mà hắn được ăn trong suốt thời gian qua.
Khóe mắt hắn hơi nóng lên, hắn uống một ngụm nước đã gần nguội, miễn cưỡng đè nén vị chua xót trong lòng xuống.
Nhà của Điền Dao nằm sâu trong thôn Hoè Lĩnh, tựa lưng vào núi Hoè Lĩnh, nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót sâu kêu.
Úc Niên nhớ lại lời Điền Dao nói rằng hôm nay sẽ lên núi, một ca nhi, chưa sáng đã lên núi săn bắn sao?
Nơi núi rừng hoang vu nguy hiểm, không biết một ca nhi như hắn làm sao có thể vừa bảo vệ bản thân vừa mang được con mồi trở về. Úc Niên nhớ tới những lời đồn đại từng nghe về Điền Dao, cũng hiểu rằng, một ca nhi muốn sống tự lập là vô cùng gian nan, vì vậy có làm ra vài chuyện, cũng không thể trách được, dù sao cũng chỉ là để sống tiếp mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy bát trứng hấp trong tay như nặng ngàn cân. Cuối cùng, bát trứng hấp ấy, hắn cũng chỉ ăn duy nhất một muỗng đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro