Chương 15: Ma nữ ghé thăm

Khương Dã về đến nhà, dựa theo góc độ chụp lén những tấm ảnh đó của Cận Phi Trạch, cậu suy đoán phương hướng của máy quay trộm, gỡ hết toàn bộ máy quay trộm, Lý Diệu Diệu ở bên cạnh nhìn trố cả mắt.

"Ai lắp máy quay trong nhà anh vậy?"

Khương Dã không đáp. Chuyện thi thể của dượng, Khương Dã tạm thời không định kể cho Lý Diệu Diệu, nếu cô nhìn thấy bố ruột của mình bị Cận Phi Trạch chặt thành tám khúc, có thể sẽ suy sụp mất. Chờ đến lúc hỏa táng, giao tro cốt cho con bé thì hơn.

"Không phải là bạn gái anh đấy chứ?" Chẳng biết sao Lý Diệu Diệu tự dưng khôn lỏi, đoán trúng ngay.

"Em đừng xía vào." Khương Dã vứt máy quay vào thùng rác.

"Không được, anh ơi, bạn gái anh thế này không ổn lắm đâu? Vừa cắm sừng anh vừa giám sát anh, cô ta có ý gì?" Lý Diệu Diệu hỏi.

"Em đi ngủ đi." Khương Dã đuổi con bé vào phòng ngủ.

Cậu móc hộp quà nhỏ trong cặp ra, định vứt vào thùng rác, tay lơ lửng phía trên thùng rác rồi lại dừng.

Trong đầu xuất hiện đôi chân dài mặc quần tất đen, đi giày cao gót màu đỏ rực rỡ đó. Tại sao Cận Phi Trạch không phải Ma Nữ? Khương Dã lặng lẽ nghĩ. Rốt cuộc cậu không vứt đi nữa, mà nhét vào tủ quần áo. Máy quay trong nhà đã gỡ hết, tên ác ma đó sẽ không biết cậu giữ lại quần tất của hắn.

.

Thẩm Đạc cử thêm hai người nữa cho Khương Dã, lần này y không cử vệ sĩ, mà là cấp dưới của y ở viện nghiên cứu của học viện. Một người tên Tiểu Lưu, một người tên Tiểu Hà, đã ở viện nghiên cứu hơn hai năm, đáng tin hơn vệ sĩ thuê về. Một người đi theo Khương Dã, người còn lại đi theo Lý Diệu Diệu đi học và tan học. Một tuần lễ như vậy, thi thể không đầu cũng không xuất hiện nữa.

Hôm ấy Lý Diệu Diệu tan học buổi trưa, Tiểu Lưu, Tiểu Hà giã từ Khương Dã và Lý Diệu Diệu. Tiểu Lưu nói: "Chắc sẽ không có chuyện gì nữa, bên thầy Thẩm thiếu người, chúng tôi phải đi đây, cậu có chuyện gì thì gọi cho đội trưởng Trương Dương của Cục Công an, anh ấy sẽ giúp."

Khương Dã hơi nhíu mày, hỏi: "Tôi không thể liên hệ trực tiếp với các anh được sao?"

Tiểu Lưu giải thích: "Chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ, cậu liên hệ với chúng tôi thì cũng không chạy về kịp, tìm đội trưởng Dương phù hợp hơn."

Đã tiếp xúc hơn một tuần, Lý Diệu Diệu hơi lưu luyến họ, "Các anh đi đâu thế? Sao ngay cả điện thoại cũng không gọi được."

Tiểu Lưu cười nói: "Em gái à, học hành cho tử tế nhé. Bọn anh đã làm thủ tục ký túc xá trường cho em rồi, kể từ hôm nay trở đi em ở trường, đừng ở chung với anh trai nữa. Anh em suốt ngày ngủ đất, khó chịu lắm."

Khương Dã nói với Tiểu Lưu: "Sắp đi rồi, ôm một cái nhé."

Tiểu Lưu có phần kinh ngạc vì được ưu ái, con người Khương Dã xa lánh người khác, cũng không nói nhiều, dù mấy hôm nay họ ở cùng một mái hiên lâu ngày, mà cũng như cách xa cậu hàng nghìn dặm. Không ngờ cậu trai này bề ngoài lãnh đạm, nhưng trái tim lại ấm áp. Tiểu Lưu ôm cậu, vỗ mạnh lưng cậu, "Cố lên, nhìn về phía trước, sau này chúng tôi sẽ đến thăm hai người."

Tiểu Lưu và Tiểu Hà đều đi mất, Lý Diệu Diệu nhìn theo đuôi xe họ đi xa, lẩm bẩm: "Rốt cuộc họ đi đâu nhỉ?"

"Đi tìm mẹ mình." Khương Dã nói bất thình lình, "Chắc hẳn thầy Thẩm đã đi rồi."

"Hả?" Lý Diệu Diệu sửng sốt.

Khương Dã rút điện thoại ra, áp lên tai, tiếng nói chuyện của Tiểu Lưu và Tiểu Hà trên xe cảnh sát vọng ra từ ống nghe.

"Anh Lưu, chúng ta đi như thế nào?"

"Chúng ta mua vé chuyến bay ba tiếng nữa đến thủ phủ Điền Tây, rồi đi tàu hỏa đến Kiết Sái, từ Kiết Sái vào núi."

"Nơi đó có nguy hiểm không?" Giọng Tiểu Hà nghe có vẻ hơi run.

"Yên tâm đi, có thầy Thẩm, không sao đâu. Cậu không được sợ nơi đó, cậu càng sợ thì nó càng đáng sợ."

Tiểu Hà thả lỏng hơn hẳn, họ bắt đầu tán gẫu lung tung về cuộc sống, không có thông tin gì có giá trị nữa. Lúc nãy ôm, Khương Dã đã đặt máy nghe lén dưới cổ áo Tiểu Lưu, mua trên mạng, chất lượng không tệ, âm thanh rất rõ.

"Anh ơi," Lý Diệu Diệu hỏi thăm dò, "Có phải anh cũng muốn đi tìm mẹ mình không?"

Khương Dã cúi đầu nhìn bản đồ, im lặng một lúc lâu, lắc đầu nói: "Tất cả giao cho cảnh sát đi."

Lý Diệu Diệu kéo tay áo cậu, nói, "Nếu anh đi, nhớ phải mang theo em. Nếu anh dám chạy một mình, em sẽ đem chuyện bạn gái anh cắm sừng anh, anh còn không nỡ chia tay cô ta, suốt ngày cày thuê kiếm tiền mua trà sữa cho cô ta kể cho cả thiên hạ."

Khương Dã: "..."

.

Khương Dã về nhà một mình, tiếp tục nghe lén tình hình bên Tiểu Lưu và Tiểu Hà. Điện thoại rung, là Cận Phi Trạch gửi tin nhắn.

Ma Nữ Thích Ăn Kẹo: [Tiểu Dã, mình muốn uống nước dâu sơn trà, cậu đi mua giúp mình được không?]

Argos: [Không được. Đừng gọi tôi là Tiểu Dã.]

Cận Phi Trạch không gửi tin nhắn nữa, một lúc sau, Khương Dã nghe thấy tiếng thở dốc vọng sang từ nhà bên. Chung cư cũ cách âm không tốt, không biết Cận Phi Trạch đang làm gì, bên Khương Dã nghe tiếng thở dốc mờ ám này rõ mồn một. Đợi đã, Khương Dã bỗng sững sờ, nhận ra là Cận Phi Trạch đang bật tiếng đoạn phim của Khương Dã bằng loa ngoài. Sắc mặt Khương Dã lạnh căm, như phủ một tầng sương giá.

Ma Nữ Thích Ăn Kẹo: [Muốn uống nước dâu sơn trà.]

Khương Dã nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Argos: [Tôi đi mua.]

Ma Nữ Thích Ăn Kẹo: [Ngày nào cũng muốn uống.]

Argos: [... Ngày nào cũng mua cho cậu.]

Ma Nữ Thích Ăn Kẹo: [Gọi cậu là Tiểu Dã được không?]

Argos: [... Được.]

Ma Nữ Thích Ăn Kẹo: [Tiểu Dã tốt với mình nhất.]

.

Buổi chiều, lớp guitar của Khương Dã tan học. Nhắc đến thì Khương Dã đi học guitar là bởi đợt trước mẹ cậu bắt cậu đi học tán thủ, còn đưa Lý Diệu Diệu đi học kiếm đạo. Cậu chẳng có chút hứng thú nào với tán thủ, càng bởi vì tiềm thức chống đối mọi quyết định của mẹ, nên cậu quyết tâm không đi học. Nhưng mẹ cậu bảo đã nộp tiền rồi không lấy lại được, mặc dù cậu chống đối gia đình, nhưng cũng không muốn lãng phí tiền, bèn đổi tán thủ thành guitar.

Giờ nghĩ lại, có lẽ hành động của mẹ cậu còn có dụng ý khác. Đưa Khương Dã đi học tán thủ, đưa Lý Diệu Diệu đi học kiếm đạo, lẽ nào là chuẩn bị cho việc ma quỷ tấn công?

Cậu khoác đàn guitar, ra trạm xe buýt một mình bắt xe về chung cư. Ngoài xe bóng người tấp nập, lùi lại vùn vụt, gương mặt mơ hồ hòa lẫn vào nhau. Cậu cúi đầu nhìn WeChat, hộp thoại của mẹ im phăng phắc, tin nhắn vẫn dừng ở dòng "Con trai, đọc được tin nhắn thì gọi lại cho mẹ ngay".

Khương Dã tìm một chỗ trống để ngồi, cơn buồn ngủ ập tới, cậu mơ màng chực ngủ. Xe đến trạm tiếp theo, có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng trên trạm xe. Cô ta quay lưng lại với xe buýt, chỉ có thể nhìn thấy phần gáy đen nhánh. Hành khách đều đã lên xe, chỉ có mình cô ta chưa lên. Tài xế không đợi cô ta, đóng cửa xe lại, lái xe rời trạm.

Hai phút sau, xe buýt lại vào bến lần nữa. Khương Dã vô tình ngẩng đầu lên, rùng mình phát hiện ra người phụ nữ mặc váy đỏ nọ vẫn đứng trên trạm xe. Cô ta vẫn không lên xe, tài xế đóng cửa, lái xe rời trạm.

Cơn buồn ngủ của Khương Dã biến mất sạch, một luồng hơi lạnh từ mũi chân xộc lên lồng ngực. Cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, xe vào trạm lần thứ ba, người phụ nữ nọ vẫn đợi ở đó. Các hành khách khác trên trạm đều đã lên xe, tài xế đang định khởi động xe, Khương Dã đứng dậy đi tới chỗ tài xế, "Ở kia có một người chưa lên xe."

"Đâu có?" Tài xế nhìn ra ngoài xe, "Không có mà."

"Ở kia có một cô gái, chú không thấy à?"

"Đâu có!" Tài xế bực mình, "Đi đi, đừng cản trở tôi lái xe."

Khương Dã trở về chỗ ngồi, trạm tiếp theo cậu sẽ phải xuống xe, há chẳng phải sẽ trùng hợp bắt gặp con ma nữ kia sao? Cậu rút điện thoại ra, gọi vào số của Tiểu Lưu, anh ta đã tắt điện thoại, chắc là đã lên máy bay. Khương Dã lại gọi vào số của đội trưởng Trương, không ai nghe máy.

Thấy trạm cuối càng lúc càng gần, Khương Dã lại đi đến chỗ tài xế, nói: "Cháu xin lỗi, chú tài xế, cháu ngồi quá trạm rồi, cho cháu xuống ở đây được không ạ?"

"Không được." Tài xế lắc đầu, "Cậu xuống trạm tiếp theo, rồi bắt xe buýt quay lại đi."

"Chú châm chước cho cháu đi, đoạn đường này không có máy quay giám sát đâu."

"Không được không được, chúng tôi có quy định, việc này không được đâu!" Tài xế không chấp nhận, kiểu gì cũng không chịu.

Phía trước có người vẫy tay chặn xe ở ven đường, Khương Dã đang nghĩ cách làm thế nào để tài xế dừng xe thì tài xế bỗng phanh lại. Người chặn xe bước lên, cười híp mắt nói: "Cảm ơn chú tài xế."

Khương Dã nhìn kỹ, không ngờ lại là Cận Phi Trạch.

"Ôi chao, lần sau không dám làm thế nữa đâu," tài xế trách móc hắn, "Nếu bị cấp trên biết được, chú sẽ bị phạt tiền đấy. Nếu không phải nom cháu thanh niên sáng sủa, chú sẽ không dừng xe đâu."

Khương Dã: "..."

Tại sao lúc nãy tài xế không dừng xe cho cậu? Đẹp trai thì có đặc quyền à?

Cận Phi Trạch cảm ơn lần nữa, đưa mắt sang nhìn Khương Dã, "Trùng hợp quá, cậu học guitar sao rồi?"

Cậu đang định xuống xe thì Cận Phi Trạch kéo lại, "Cậu đi đâu thế?"

Bị trì hoãn như vậy, xe lại khởi động. Khương Dã chau mày, Cận Phi Trạch thấy vẻ mặt cậu không được vui, hắn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nghịch điện thoại. Khương Dã không muốn ngồi cùng hắn, bèn đứng dậy đổi sang ghế có người khác ngồi bên cạnh. Cận Phi Trạch cũng không để bụng, khóe môi cong cong, chẳng tỏ ra tức giận chút nào. Xe đến trạm cuối cùng, Khương Dã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trạm xe buýt trống không, người phụ nữ váy đỏ nọ đã biến mất.

"Cậu đang tìm gì thế?" Giọng Cận Phi Trạch bỗng vang lên bên cạnh.

Khương Dã ngẩng đầu lên, hắn đang đứng trước mặt cậu, mỉm cười dịu dàng.

Khương Dã ngoảnh đầu đi, nói: "Tìm ma."

"Hửm?" Cận Phi Trạch hỏi, "Lại gặp phải thi thể không đầu à?"

Khương Dã lắc đầu, chau mày im lặng.

Cậu quay về chung cư, Cận Phi Trạch đi theo đằng sau, không quá xa cũng không quá gần. Vào đến lối đi chật hẹp của chung cư, cầu thang vô cớ có thêm rất nhiều nến cúng, đặt ở hai bên cầu thang, chiếu rọi cầu thang đỏ rực một màu. Lên đến tầng năm, Khương Dã nhìn thấy cửa căn 501 bày cả một bàn thờ bằng gỗ đàn hương, trên đó đặt bát hương và di ảnh của một người phụ nữ, hai bên đặt vòng hoa.

Cậu bước lên cầu thang, Cận Phi Trạch dừng ở hành lang tầng năm, rút nén hương trên bàn, thắp hương cho người phụ nữ nọ.

Cận Phi Trạch nói: "Cô ta là người sống ở căn 501, trầm cảm nhảy lầu qua đời, hôm nay là ngày cúng thất tuần của cô ta. Thất tuần hồn về, người nhà cô ta bày nến cho cô ta, dẫn cô ta về nhà." Hắn chìa ba cây hương cho Khương Dã, "Có muốn lạy không?"

Khương Dã không để ý đến hắn, đi thẳng lên tầng về nhà. Cậu chuẩn bị thay quần áo, đi tới chỗ cửa sổ kéo rèm, chợt nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ đứng ở ven đường dưới chân tòa nhà. Cô ta vẫn quay lưng ra đường, bóng lưng gầy gò và phần gáy đen nhánh của cô ta tô điểm thêm vẻ quái dị cho màn đêm. Gió đêm thốc vào rèm cửa sổ, gáy Khương Dã lạnh toát.

Hôm nay là ngày cúng thất tuần của người phụ nữ sống ở căn 501, lẽ nào con ma nữ kia chính là cô ta?

Cậu kéo rèm lên, bật máy tính, tìm kiếm trên mạng vụ án nhảy lầu bảy ngày trước. Bản tin bệnh nhân trầm cảm ở bệnh viện nhân dân số 1 tự sát nằm ở mục tìm kiếm đầu tiên, nói rằng có một người phụ nữ đã nhảy lầu, mặt úp sấp, ngã nát bét, thảm không nỡ nhìn. Lẽ nào đây chính là nguyên nhân tại sao cô ta không muốn để lộ mặt?

Khương Dã gọi cho đội trưởng Trương, lần này cuối cùng cũng có người nghe máy.

"Cháu đang bị theo dõi, hiện giờ kẻ đó đang ở dưới toà nhà."

Trương Dương trả lời: "Tôi biết rồi, tôi cử người đến ngay, hãy ở nhà, đừng đi đâu cả."

Khương Dã đi tắm rửa, tắm xong bước ra, nhận được tin nhắn của Trương Dương. Trương Dương nói rằng không tìm thấy kẻ theo dõi, nhưng đã cử cảnh sát mặc thường phục canh gác dưới toà nhà, bên Lý Diệu Diệu cũng đã cử người đi trông nom, bảo Khương Dã đừng lo. Khương Dã dán mắt vào tin nhắn một lúc lâu, cứ cảm giác đám người này không đáng tin cậy cho lắm. Tài xế không nhìn thấy ma nữ, chỉ có cậu nhìn thấy được, có lẽ người bình thường không đối phó nổi con ma nữ này. Cậu mở ứng dụng đặt hàng trực tuyến, mua vài lá bùa bình an, bảo nhân viên giao hàng dán lên cửa nhà mình.

Cậu mở hét một góc rèm cửa sổ, nhìn xuống dưới toà nhà. Cận Phi Trạch đang đổ rác bên dưới, ma nữ nọ đã biến mất.

Khương Dã nhíu mày.

Cậu không ngủ được, chuẩn bị chơi điện tử thâu đêm. Vốn đã quen không bật đèn, hôm nay lại phá lệ bật. Trong phòng sáng trưng, tiếng máy tính cũng tăng đến mức tối đa, trong lòng thấy an toàn hơn vài phần. Cậu chơi vài ván, quên lãng ma nữ hoàn toàn, không để ý đến kim giờ xê dịch từng chút một, lạch cách, chỉ đến mười hai giờ. Trong tích tắc, đèn trong nhà tắt ngóm. Phòng khách chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng máy tính toả ra nhờ nhờ.

Loa truyền ra tiếng phụ nữ nức nở đứt quãng, Khương Dã nhanh chóng tắt máy tính. Cậu ngồi một lát, hít sâu một hơi, đứng dậy, vén rèm cửa sổ ra một góc. Đường phố trống không, màn đêm dày đặc, người phụ nữ nọ không ở đó.

Đi đâu rồi? Ngay sau đó, cậu đã biết đáp án. Tiếng giày cao gót vọng tới từ hành lang, cồm cộp, cồm cộp, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở cửa nhà cậu. Cậu mở mắt mèo, bóng một người phụ nữ đỏ thẫm đang đứng bên ngoài.

"Cô đi nhầm nhà rồi," Khương Dã nói cách cánh cửa, "Nhà cô ở tầng năm."

Người phụ nữ nọ vẫn đứng ngoài cửa.

Khương Dã lùi lại vài bước, gọi điện thoại cho Trương Dương. Vừa mở bàn phím số, cậu nghe thấy một tiếng cót két, cửa nhà cậu vô cớ hé mở một khe to bằng một ngón tay, ánh sáng đỏ âm u của nến cúng rọi vào tựa màu son.

Rõ ràng cậu không mở cửa!

Khe cửa càng ngày càng mở to, tiếng cót két kéo dài, dường như đó không phải là tiếng mở cửa, mà là lưỡi cưa đang kéo trái tim cậu. Cậu nhớ đến lúc ban ngày, Cận Phi Trạch lên xe, bóng người phụ nữ nọ bèn biến mất khỏi trạm xe buýt. Cận Phi Trạch xuống tầng đổ rác, người phụ nữ này cũng không ở đó. Lẽ nào ma quỷ sợ biến thái? Nói thật thì, cậu không muốn ở gần Cận Phi Trạch, càng không muốn ở cùng phòng với hắn.

Cửa đã mở được một nửa, cái bóng đỏ rực của người phụ nữ nọ thoắt ẩn thoắt hiện.

So với biến thái, hình như vẫn là ma quỷ khó đối phó hơn. Biến thái thèm thuồng trinh tiết của cậu, ma quỷ thèm thuồng tính mạng của cậu. Cậu dứt khoát quyết định, lao ra ban công, bám vào lan can, giẫm lên mép nhảy vào ban công nhà Cận Phi Trạch, mở cửa kính, kéo rèm, bước vào phòng ngủ của Cận Phi Trạch.

Cận Phi Trạch đang đứng cạnh giường, quay lưng lại về phía cậu, thân trên trần trụi, quần đang cởi dở. Ánh trăng rọi vào cơ thể trắng nõn của Cận Phi Trạch, tựa tưới nước lên đá quý, óng ánh như chực nhỏ giọt. Hắn có vóc dáng cân đối, thân hình thẳng tắp như cây tùng, đường nét cơ bắp như được thợ thủ công khắc từng nhát một, làm người ta phải thầm than Nữ Oa nặn người thiên vị khác thường, hắn là cục cưng được đẽo nặn tỉ mỉ, người khác đều là món hàng lỗi do dây mây quất vào bùn bắn ra.

Màn đêm tĩnh lặng, Cận Phi Trạch ngoái nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như dừng lại trong giây phút này.

"Ma vào nhà tôi rồi." Không đổi sắc mặt, Khương Dã giải thích.

"Mình đoán được," Cận Phi Trạch rất lịch thiếp, "Nhờ cậu quay người lại được không? Mình muốn vào phòng vệ sinh tắm rửa."

Khương Dã bất động, ánh mắt lạnh nhạt, như thể thứ cậu nhìn thấy không phải cơ thể trần trụi của Cận Phi Trạch mà là ánh trăng lung linh thường thấy hằng đêm. Cậu đút hai tay vào túi quần, nói: "Cậu từng nhìn tôi, nhưng lại không cho tôi nhìn cậu."

Cận Phi Trạch tỏ vẻ khó xử, "Xin lỗi, mình chưa chuẩn bị xong. Nếu cậu thật sự muốn nhìn, không quay người lại cũng không sao."

"Không," giọng Khương Dã lạnh tanh, "Tôi không muốn nhìn."

Cậu chậm chạp quay người, sắc mặt vẫn bình thường, bình thản không gợn sóng. Nhưng nếu có ai quan sát thật kỹ, sẽ phát hiện ra tai cậu đã đỏ rực như lâu. May mà đêm khuya tối đen, gió đêm lạnh lẽo, hạ nhiệt cho trái tim đang đập thình thịch của cậu.

"Đêm nay ngủ ở chỗ mình à?" Cận Phi Trạch hỏi.

"Quấy rầy cậu rồi, tôi ở một lát rồi sẽ đi."

Tiếng cởi quần áo sột soạt truyền tới từ phía sau, tai Khương Dã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Cận Phi Trạch dịu giọng níu giữ cậu, "Nếu cậu cảm thấy chỗ mình an toàn hơn, ở bao lâu cũng được, cho mình ngủ cùng cũng không sao đâu."

"Không." Khương Dã từ chối.

"Không ở lại thật à?" Âm điệu của Cận Phi Trạch rất dịu dàng, nghe giọng hắn như dải lụa phất qua tai. Lời mời của hắn tựa tiếng ca của tiên cá trên biển, làm người khác say đắm mê mẩn, không thể từ chối được. Hắn nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, mình sẽ không xâm phạm cậu đâu. Cậu ngủ giường, mình ngủ phòng khách."

Khương Dã im lặng, đứng ở rìa giữa phòng ngủ và ban công, nghe thấy thấp thoáng tiếng nức nở của phụ nữ vọng tới từ nhà mình.

Ma nữ đó vẫn chưa đi.

Khương Dã thoả hiệp, "Tôi ngủ phòng khách."

Cậu nhắm mắt mò mẫm ra cửa, không quen với bố cục phòng ngủ của Cận Phi Trạch, bắp chân va phải chân giường, cậu bị đau hơi nhíu mày. Nhịn đau, cậu dịch ra, tiếp tục đi tiếp, hai tay vươn ra dò đường. Dò mãi, cậu chạm vào một lồng ngực lạnh lẽo. Sửng sốt mất một giây, cậu rụt tay lại như bị điện giật. Nếu không đoán nhầm, hiện giờ chắc hẳn Cận Phi Trạch đã cởi sạch quần áo, Khương Dã cảm thấy tai mình nóng đến mức sắp rụng.

Cận Phi Trạch tóm được tay cậu, không cho phân bua, kéo cậu dẫn ra ngoài cửa. Cậu bám khung cửa, đang định đi ra phòng khách thì Cận Phi Trạch bỗng nói: "Đợi đã."

Cậu nhắm mắt, đứng ở cửa chờ một lát, hai chiếc chăn được nhét vào tay cậu. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng Cận Phi Trạch đóng cửa.

"Xong, cậu mở mắt ra được rồi." Cận Phi Trạch nói qua cửa.

Khương Dã mở mắt ra, trước mắt là cánh cửa màu nâu sẫm.

Cậu đứng mất mấy giây, khom lưng trải chăn xuống sàn, còn không quên ra chỗ mắt mèo nhìn thử. Hành lang không một bóng người, cửa nhà cậu hé mở một nửa, bên trong tối đen, không nhìn rõ. Không biết ma nữ đã bỏ đi rồi, hay là đang ngồi trong nhà cậu. Khương Dã trở về phòng khách, nằm xuống, tiện thể mở ứng dụng đặt hàng trực tuyến, cho tiệm bán bùa bình an đó điểm đánh giá thấp.

Đêm khuya tĩnh lặng, cậu nghe thấy tiếng nước róc rách vọng ra từ trong phòng Cận Phi Trạch.

Khương Dã nằm trong bóng tối, suy nghĩ tựa cánh bướm bé xíu, vỗ cánh bay xa dần. Tại sao ma nữ lại tìm đến cậu? Rõ ràng cậu không quen cô ta. Mẹ sao rồi, Thẩm Đạc đã tìm thấy bà chưa? Buổi học đàn guitar chiều mai, không muốn đi...

Mông của Cận Phi Trạch... trắng thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro