Chương 21: Cậu bị sỉ nhục

Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn, hắn lại càng cười vui vẻ hơn, cúi đầu hôn lên môi Khương Dã. Khương Dã ra sức né tránh, vung nắm đấm định đánh hắn. Hắn nghiêng đầu né được, giữ chặt hai tay Khương Dã, lại rút quần tất từ túi quần ra, trói gô hai tay Khương Dã. Khương Dã bị hắn trói vào tường, như một cánh bướm bị đóng đinh. Bên cạnh chính là phòng của Bạch Niệm Từ, tiếng nói chuyện như có như không vọng tới. Căn phòng này cách âm quá tệ, một chút tiếng động cũng vang dội bên tai.

"Cẩn thận, đừng để họ nghe thấy." Cận Phi Trạch hôn dái tai cậu.

"Tránh, xa, tôi, ra." Khương Dã gằn từng chữ một.

Cận Phi Trạch nhắm mắt làm ngơ, "Khương Dã, cậu không giữ lời hứa, không trả lời tin nhắn của mình, không trả lời điện thoại của mình, lén lút chạy trốn, đổi sim điện thoại, mình rất tức giận. Mình phải phạt cậu."

"Phạt như thế nào?" Khương Dã cười khẩy, "Phân thây tôi à? Đồ thần kinh."

Cận Phi Trạch lấy một món đồ nhỏ làm bằng nhựa từ túi quần ra. Khương Dã nhìn chằm chằm vào thứ này, hơi nhíu mày. Nó có hình giọt nước, toàn thân trong suốt, rất tinh xảo.

"Trong này lắp máy định vị vệ tinh, bất kể cậu ở đâu, mình đều tìm được cậu. Đừng hòng phá huỷ nó, một khi mình mất định vị của cậu, điện thoại của mình sẽ tự động báo động."

Mặt vô cảm, Khương Dã hỏi: "Cậu không sợ tôi vứt nó đi à?"

"Cậu không vứt được," Cận Phi Trạch nói khẽ bên tai cậu, "Vì mình muốn cậu nuốt nó."

Nuốt nó, to thế này, cậu sẽ chết nghẹn mất? Cận Phi Trạch đang làm gì thế? Toàn thân Khương Dã lạnh toát, khó tin nhìn hắn.

Cận Phi Trạch lôi Khương Dã về phía giường, Khương Dã cố tấn công hắn, hắn nghiêng người giảm lực, Khương Dã chẳng đấm trúng chỗ nào. Hắn tóm cánh tay Khương Dã đẩy một phát, Khương Dã bèn ngã xuống đệm. Hình như hắn từng tập thái cực, Khương Dã không đánh lại. Hắn ép Khương Dã nằm sấp trên giường, lại rút ra một sợi dây giày, trói hai tay cậu vào đầu giường.

"Thả tôi ra," Khương Dã nghiến răng nghiến lợi, "Cậu có tin tôi hét lên không!"

"Đương nhiên là cậu có thể hét," Cận Phi Trạch cười tủm tỉm, "Nếu cậu muốn bị người khác trông thấy cậu như thế này."

Hắn nhanh chóng cởi thắt lưng của Khương Dã, lột toàn bộ quần cậu xuống, phía sau Khương Dã phơi bày toàn bộ trong không khí. Cạnh giường là một tấm gương toàn thân, một đoạn eo thon và phần mông trắng trẻo của Khương Dã lộ ra ngoài. Cậu là thanh niên vừa trưởng thành, vòng eo thon non nớt, cơ bắp mảnh dẻ, vừa cao ráo khoẻ khoắn vừa dễ gãy tựa cành trúc. Da thịt ở chân tiếp xúc với không khí giá rét, Khương Dã rùng mình.

Cậu vừa thẹn vừa tức, toàn thân run bần bật.

Khương Nhược Sơ một mình nuôi cậu một thời gian rất dài, cậu đã học được cách tự lập từ rất sớm, từ năm tuổi đã tự tắm rửa mặc quần áo, chưa bao giờ phơi bày cơ thể trước mặt người khác. Lần trước ở tàu chở hàng, mặc dù đã bị sỉ nhục một lần, nhưng lúc ấy suy cho cùng là Khương Dã bị mất nhận thức, hoàn toàn mất trí nhớ. Lần này là lần đầu tiên cậu bị người khác nhìn thấy hết trong trạng thái tỉnh táo.

Khương Dã bắt đầu thoả hiệp, thử xoa dịu Cận Phi Trạch, "Tôi hứa, lần sau nhất định sẽ giữ lời hứa."

"Không được đâu, đã bảo phải phạt cậu thì nhất định phải phạt." Cận Phi Trạch công bằng nghiêm minh.

Sau đó, Cận Phi Trạch mở tuýp kem dưỡng da tay, mát xa huyệt của cậu. Khương Dã ngửi thấy mùi hoa anh đào nồng nàn, nhạy bén nhận ra hắn định làm gì, ngọn lửa xấu hổ và phẫn nộ lan ra khắp người. Không chỉ mặt và cổ đỏ bừng, ngay cả thân thể cậu cũng đỏ lựng. Cậu nhạy cảm quá, chạm vào là run. Người trong tài liệu học không diêm dúa bóng nhẫy thì cũng nhung nhúc thịt, chẳng thể nào bì kịp Khương Dã. Ban đầu Cận Phi Trạch cho rằng chuyện này rất nhạt nhẽo, nhưng giờ xem ra, nếu là làm cùng Khương Dã thì có lẽ sẽ không tệ.

Hắn vuốt ve khắp người Khương Dã, như đang đùa nghịch một món đồ sứ quý giá. Một ngọn lửa không tên bùng lên ở bụng, hình như ấy là thứ được gọi là dục vọng, cảm giác rất lạ lẫm, nhưng hắn lại thấy rất mới mẻ.

"Tiểu Dã, cậu đẹp quá."

Động tác của Cận Phi Trạch rất nhẹ nhàng, tấm gương phản chiếu gương mặt tập trung của hắn, ánh đèn vàng rực rọi lên khoé mắt đuôi mày của hắn, rất đỗi dịu dàng tinh tế. Mặt Khương Dã đã đỏ lựng, cậu ra sức giãy giụa, Cận Phi Trạch ấn giữ eo cậu, không cho cậu nhúc nhích. Chẳng biết có phải Cận Phi Trạch đã luyện tập theo tài liệu học kỳ quái của mình hay không, cách mát xa của hắn mặc dù trúc trắc, nhưng lại rất dễ chịu.

Khương Dã vô thức thở dốc, đến khi hoàn hồn, cậu cắn mạnh lưỡi. Nhưng mặc dù cậu không nói, phản ứng của cơ thể không biết nói dối.

Cận Phi Trạch khẽ than: "Cậu nhạy cảm thật đấy."

Mặt Khương Dã lập tức nóng bừng như thiêu đốt, ủ được cả trứng gà.

"Cận Phi Trạch," Khương Dã dùng phẫn nộ che giấu bản thân, "Đồ điên."

Tay Cận Phi Trạch bất chợt ấn mạnh, Khương Dã bị đau, hít vào một hơi lạnh.

"Cậu nói gì cơ?" Cận Phi Trạch mỉm cười.

Khương Dã: "..."

Cận Phi Trạch cúi mặt ngắm nghía cậu, "Thứ của người trong tài liệu đều rất xấu xí, của cậu đẹp hơn họ nhiều."

Lời nói tục tĩu của hắn còn làm người ta không biết giấu mặt vào đâu hơn cả hành động. Giọng Khương Dã khàn đặc, "Tên khốn nạn..."

"Mình đang khen cậu, sao lại mắng mình?" Giọng Cận Phi Trạch rất vô tội.

Khương Dã kiềm chế nỗi xấu hổ và đau đớn, vùi mặt vào gối.

"Lần sau đừng bỏ chạy nữa, bất kể cậu chạy tới đâu, mình đều tìm được cậu." Cận Phi Trạch hôn hõm eo của cậu, cậu lại run bần bật, "Phải nghe lời, chạy thêm lần nữa, thứ bắt cậu nuốt sẽ không phải máy định vị nữa đâu." Hắn hỏi sát tai cậu, "Còn chạy nữa không?"

Khương Dã cắn chặt môi, chẳng nói chẳng rằng.

Tay Cận Phi Trạch bỗng chuyển động, Khương Dã run bắn người theo, mới khàn giọng nói: "... Không chạy nữa."

"Phải hứa."

"Hứa." Giọng Khương Dã cũng đang run rẩy.

Cận Phi Trạch bật cười hài lòng. Hắn dùng cồn sát trùng máy định vị, lau chùi sạch sẽ, đích thân chu đáo đút cho Khương Dã nuốt vào. Khương Dã run lẩy bẩy, như lá cây xào xạc trong gió thu, bị ép ngậm máy định vị, nuốt vào trong từng chút một. Cận Phi Trạch vỗ nhẹ sống lưng cậu, như vuốt ve một con mèo bị thương. Nếu Cận Phi Trạch không làm những hành động xấu xa này, dáng vẻ của hắn thật sự rất giống một người yêu dịu dàng.

"Nom cậu có vẻ rất khó chịu," Cận Phi Trạch hỏi khẽ, "Mình giúp cậu được không?"

Khương Dã chẳng còn sức phản kháng, mềm nhũn trong bàn tay ấm áp của hắn như một vũng bùn. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng vật lộn xong, người Khương Dã nhơm nhớp, xộc xệch bừa bộn. Còn Cận Phi Trạch vẫn ăn mặc chỉnh tề, thẳng thớm phẳng phiu.

Cận Phi Trạch cũng thấy nóng, kéo cổ áo len, quay đầu Khương Dã lại, hôn lên bờ môi nóng bỏng kia.

Mèo con lại cắn hắn, hắn hoàn toàn không để ý, mặc kệ máu tươi hôn càng sâu hơn. Máu của hắn nhỏ xuống môi Khương Dã, vệt máu đỏ rực như lửa in trên khuôn cằm trắng muốt. Đây là lần đầu tiên Cận Phi Trạch được nếm thử mùi vị của dục vọng, ngọt như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro