Chương 34: Một phôi thai

Thẩm Đạc tắt bộ đàm vô tuyến, rút điện thoại vệ tinh ra, "A Trạch và Tiểu Dã vẫn sống."

Đầu bên kia điện thoại vệ tinh, Cận Nhược Hải nói: "Nhược Sơ đâu?"

Thẩm Đạc nói: "Chị ấy đã rời khỏi làng Thái Tuế, tung tích không rõ."

Cận Nhược Hải nói: "Không ngờ Khương Dã lại sống sót được nơi đó, cậu nhóc này có tài năng thiên phú. Thần kinh của cậu bé thì sao, có ổn định không?"

"Em không biết, đội cứu hộ nói cậu ấy đã ngất xỉu, giờ đang sốt, chờ cậu ấy tỉnh dậy em sẽ quan sát tình hình."

"Nghe nói cậu bé đã lớp 12, tìm cơ hội hỏi cậu bé xem, có hứng thú đến thủ đô không."

Thẩm Đạc chần chừ giây lát, nói: "Cậu ấy chỉ là một người bình thường, không được sư phụ hay gia đình truyền thụ, dù thoát khỏi cấm địa làng Thái Tuế bình an thì có khi cũng chỉ là may mắn mà thôi."

"Tôi biết," Cận Nhược Hải giải thích, "Nhưng lão gia chỉ đích danh cậu bé."

"Tại sao?"

Đầu bên kia điện thoại vệ tinh im bặt, Thẩm Đạc nhận ra đây là câu mà mình không nên hỏi, bèn nói: "Mẫu vật đã được thu thập xong rồi."

Y liếc nhìn bên cạnh, rất nhiều ống nghiệm bày trên chiếc bàn xếp giản đơn, trong đó là mốc mà y cạo từ khắp nơi trong làng Thái Tuế. Bãi cắm trại của giáo sư Bạch đã bị Học viện Nghiên cứu Sinh vật đặc biệt chiếm dụng và mở rộng, nhân viên cứu hộ bận rộn đi lại trong lều, một tiểu đội vũ trang đầy đủ khiêng một cái túi cố định hình người đi tới. Phần đầu túi cố định lõm vào, phần thân giãy giụa không ngừng, như muốn thoát khỏi bị khống chế. Xe tù chống đạn hết sức kiên cố đã được chuẩn bị sẵn, họ đặt cái túi cố định đó vào trong xe, đóng cửa xe lại, cài ba ổ khoá máy.

Bạch Niệm Từ đang ngồi trong lều y tế, được nhân viên y tế kiểm tra sức khoẻ, ông há miệng, bác sĩ cầm đèn pin soi sáng khoang miệng của ông, bên trong rất sạch sẽ, không có dấu vết của mốc,

"Anh không bị lây, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi nhé." Điều dưỡng nói.

Bạch Niệm Từ cảm ơn rối rít.

Thẩm Đạc nói với điện thoại: "Ba ngày nữa mẫu vật sẽ đến thủ đô."

"Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, hãy rời khỏi nơi đó, dựng cột mốc, cấm bất cứ ai đến gần làng Thái Tuế."

Thẩm Đạc đợi một lát, Cận Nhược Hải hỏi: "Em còn chuyện gì muốn báo cáo không?"

"Viện trưởng," Thẩm Đạc nhắc nhở ông, "Thầy còn chưa hỏi em tình hình của A Trạch."

Cận Nhược Hải im lặng một lúc, hỏi: "A Trạch sao rồi?"

"Cậu ấy bị thương nặng, chân bị gãy xương."

"Ừm," giọng Cận Nhược Hải không nghe ra cảm xúc gì, "Bình an là được."

Thẩm Đạc: "..."

Rõ ràng y bảo Cận Phi Trạch bị gãy xương.

Cận Nhược Hải cúp máy, rời mắt đến màn hình máy tính. Danh sách sinh vật lạ đã thêm "Thái Tuế", số thứ tự 103, độ nguy hiểm cấp B. Bên dưới là mô tả về nó —— "sinh vật lạ dạng mốc, ký sinh ở mô vật sống, phát hiện lần đầu ở làng Thái Tuế núi Tế Nô Điền Tây, đã khiến hơn một trăm người thiệt mạng. Sinh vật thứ cấp là thi thể không đầu, cơ thể người chết bị mốc đặc thù khống chế."

Cận Nhược Hải di chuột, quay trở lại giao diện trước, mục lục thông tin về sinh vật lạ dày đặc xuất hiện trên màn hình, mỗi một sinh vật lạ đều gắn kèm ảnh, mô tả và đánh giá cấp bậc.

Sinh vật lạ cuối cùng ở dòng cuối cùng lại là ảnh một thanh niên, ánh mắt của Cận Nhược Hải dừng ở đó.

"Sinh vật lạ: Cận Phi Trạch

Số thứ tự: 101

Độ nguy hiểm: Không rõ

Mô tả: Từng là người, không phân định được loài sinh vật hiện tại. Đã biết là không cần ngủ, chỉ cần lượng nhỏ thức ăn cũng đủ sinh tồn. Sụp đổ tinh thần nhiều lần, biểu hiện khuynh hướng tự huỷ hoại và tấn công mãnh liệt. Bệnh nhân tâm thần nặng, triệu chứng lâm sàng gồm ảo giác, rối loạn cưỡng chế có mục đích và hành vi bốc đồng cực đoan. Hiện đang dùng thuốc định kỳ, trạng thái ổn định.

Thí nghiệm có liên quan: Chiếu ánh sáng cường độ mạnh 240 ngày, trạng thái bình thường. Nhịn ăn 30 ngày, suy nhược. Kích điện (dòng điện chạy qua tim), sống sót.

Báo cáo xét nghiệm gen: Không rõ."

.

Khương Dã mở choàng mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong hành lang một phòng thí nghiệm. Hai bên hành lang là kính trong suốt, đằng sau có rất nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, trên bàn bày đầy ống nghiệm và các dụng cụ thí nghiệm đủ màu sắc, màn hình máy tính nhấp nháy không ngừng, bất kể là người hay máy móc đều có vẻ rất bận rộn.

Đây là đâu? Khương Dã đang nghĩ, cơ thể bỗng nhiên bắt đầu hành động mất kiểm soát. Cậu bàng hoàng phát hiện, cơ thể này không nghe theo cậu điều khiển, dường như linh hồn bị tống vào một vỏ bọc, không nhúc nhích được. Cậu đi theo hành lang trắng toát, bước vào phòng thí nghiệm ở cuối hành lang. Phòng thí nghiệm này không giống các phòng thí nghiệm khác, bên trong chỉ có một bể nuôi cấy hình tròn trong suốt khổng lồ, một phôi thai chưa trưởng thành đang lơ lửng trong đó, nối liền với bụng của nó không phải dây rốn, mà là ống truyền dinh dưỡng. Thai nhi trắng bệch bé xíu trôi nổi trong vô thức, như một chiếc lông vũ yếu ớt.

Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước bể nuôi cấy, dưới ánh đèn cường độ mạnh, làn da cô trắng đến loá mắt, mặt không phấn son, là gương mặt mộc sạch sẽ, nhưng chống lại được ánh sáng mạnh, tựa lọ sứ thanh hoa dưới ánh đèn sân khấu, im lặng toát ra vẻ đẹp điềm tĩnh giữ kẽ.

"Anh đến rồi." Cô xoa bụng, phần bụng có đường cong hơi nhô lên, rõ ràng là đã mang thai.

"Vất vả quá, đang mang thai mà còn phải tăng ca," Khương Dã nghe thấy mình lên tiếng, "Tăng lương cho cô nhé."

Bác sĩ lãnh đạm liếc nhìn cậu, bắt đầu báo cáo công việc, "Phôi thai số 24 đã sống sót được 22 tuần, dấu hiệu sinh tồn rất bình thường, chỉ số phát triển của mọi cơ quan đều đạt mức tiêu chuẩn."

"Tiêu chuẩn?" Cậu lắc đầu, "Không, nó không chỉ phải đạt tiêu chuẩn, mà phải xuất sắc."

"Thí nghiệm tiến hành đến giai đoạn này, có thành quả như số 24 đã khó lắm rồi."

"Bác sĩ Thi, cô là chuyên gia sinh vật hàng đầu trong nước, tôi tin nhất định cô có thể làm được đến mức tốt nhất."

Bác sĩ im lặng một giây, nói: "Được, bỏ số 24, tôi sẽ tiếp tục chế tạo số 25, nó sẽ là phôi thai xuất sắc nhất. Trong tử cung nhân tạo bên ngoài cơ thể, kỳ phát triển của nó phải ngắn hơn phôi thai bình thường. Sau khi ra đời, nó cần một người mẹ."

"Cô không được à?"

"Không được." Bác sĩ từ chối đanh thép, "Tôi tuân thủ thoả thuận bảo mật, đến giờ chồng tôi vẫn không biết tôi làm việc cho anh. Đứa bé có dòng máu của anh, tôi nuôi nó, sao tôi giải thích với chồng tôi được? Anh nhìn thấy rồi đấy, tôi đã mang thai, tôi phải nuôi con của mình. Tôi chỉ chịu trách nhiệm giúp thai nhi nhân tạo của anh chào đời bình an từ tử cung nhân tạo mà thôi, các việc khác anh tự nghĩ cách đi."

"Ha," cậu bật cười ngắn ngủi, "Tên vô dụng đó. Nói thật thì gu đàn ông của cô thật sự chẳng ra làm sao."

Bác sĩ nhìn cậu với khuôn mặt vô cảm.

Cậu xoè tay, đút hai tay vào áo khoác màu đen, chuẩn bị bỏ đi. Khương Dã cố kiểm soát cơ thể, chân tay không nghe theo cậu chỉ huy, tự hành động đi ra ngoài cửa. Khương Dã buồn phiền vô cùng, rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Tất cả mọi người ở đây cậu đều không quen biết. Là mơ sao? Hay là ảo giác? Lẽ nào cậu đã bị lây nhiễm mốc của Thái Tuế, tất cả những người đã bị lây nhiễm đều sẽ rơi vào ảo ảnh kỳ quặc như thế này ư?

Bác sĩ chợt gọi theo sau lưng cậu, chỉ một tiếng gọi này, làm Khương Dã sởn gai ốc.

Cô gọi: "Giang Nhiên."

Khương Dã cùng ngoảnh đầu lại theo người đàn ông này.

Bác sĩ hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta đã hợp tác hơn ba năm trời, cho đến nay hiểu biết của tôi về anh vẫn trống trơn. Người xoá thông tin của mình sạch sẽ như anh, nhất định là người một tay che trời. Tôi tự biết lượng sức mình, không hỏi chuyện gì ngoại trừ thí nghiệm. Chồng tôi muốn tôi tập trung vào gia đình, trước nay không ủng hộ nghiên cứu của tôi. Không có vốn của anh, tôi không thể nào hoàn thành được dự án của mình. Vì thế, tôi cũng không nên hỏi quá nhiều. Nhưng..." Cô liếc nhìn bể nuôi cấy, "Đứa bé này là tâm huyết của tôi, anh không bị mất khả năng sinh sản, còn tốn bao nhiêu công nuôi cấy nó như vậy, tuyệt đối không thể nào chỉ là muốn một hậu duệ của mình. Tôi muốn biết, tương lai nó... có được bình an không?"

Người đàn ông nọ không nói gì.

"Được thôi, tôi hiểu rồi." Bác sĩ gật đầu, quay lưng đi.

Giấc mộng này quá chân thực, Khương Dã cảm thấy khó tin. Người mà cậu đang nhập vào chính là Giang Nhiên sao? Người đàn ông nọ quay người bỏ đi, Khương Dã cũng không kiểm soát được mình đi theo y. Khương Dã cố tìm một tấm gương hoặc kính, nhìn thử xem Giang Nhiên này trông như thế nào. Thế nhưng Giang Nhiên không nhìn ngang dọc, khoé mắt Khương Dã cũng không thấy được bóng phản chiếu trên gương.

Khương Dã lại cố thoát khỏi thân xác này, cơ thể như chìm vào bùn lầy đặc quánh, chân tay đều bị dính chặt. Cậu cố gắng giãy giụa, chợt nghe thấy giọng Cận Phi Trạch vang lên sau lưng mình.

"Khương Dã."

Khương Dã quay phắt đầu, cơ thể như thoát khỏi bùn lầy, nhẹ nhàng nổi lên, tầm nhìn vỡ vụn từng mảnh như kính. Cậu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, trước mắt là phòng bệnh trắng toát, cậu đang ngồi trên giường bệnh, TV treo trên tường đang phát thời sự, đưa tin ảo ảnh thành phố trong cực quang trên bầu trời châu Nam Cực càng ngày càng rõ ràng. Điện thoại của cậu bị bỏ trong túi nhựa trong suốt, đặt trên đầu giường cậu. Ba lô ướt sũng của cậu tựa vào cạnh giường, cậu kéo khoá lục lọi, đầu của Lưu Bội vẫn ở trong ba lô yên lành.

Tất cả lúc nãy đều là một giấc mơ ư?

Cậu ngoảnh đầu, Cận Phi Trạch nằm trên giường bệnh bên cạnh, tay phải bị băng bó kín mít, tay trái đang truyền dịch, chân phải bị bó bột treo cao. Sắc mặt hắn trắng bệch, như người giấy. Bàn tay đặt ở mép giường ngón tay thon dài, đầu kim mảnh cắm vào ven, toát ra vẻ đẹp yếu đuối. Cứ cảm giác hắn như người sứ, bất cẩn là sẽ làm vỡ.

Hắn uể oải ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của Khương Dã, biểu cảm chán nản, dường như rất ghét nơi này.

"Làm gì thế?" Giọng Khương Dã dửng dưng, vừa xa cách vừa lãnh đạm.

"Mình muốn đi vệ sinh." Cận Phi Trạch nói.

"Tự đi đi."

"Cậu đi với mình."

"Tôi từ chối."

Cận Phi Trạch u buồn nhìn cậu đăm đăm.

Hắn giàu, rõ ràng có thể thuê hộ lý, nhưng khăng khăng không thuê, cố tình giày vò Khương Dã. Khương Dã nằm xuống, trở mình quay lưng lại với hắn, nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Đến làng Thái Tuế một chuyến, có những thứ có thể suy luận được. Những lỗ đạn nhiều năm trước, hài cốt binh lính, dân làng mất tích trong làng, đều ám chỉ một sự thật rùng rợn —— rất có khả năng làng Thái Tuế đã trải qua một cuộc tàn sát.

Kết hợp với báo cáo hồi tưởng của mẹ cậu, cậu đưa ra một suy luận táo bạo. Năm ấy Giang Nhiên dẫn một đội vũ trang đầy đủ nhân danh khảo cổ đóng quân cạnh làng Thái Tuế, đám người này không thuộc quân đội, cũng không thuộc Học viện Nghiên cứu Sinh vật đặc biệt, lai lịch không rõ. Họ nghiên cứu quan tài đỏ, nhưng thiếu kiến thức chuyên ngành có liên quan, bèn nghĩ cách lừa mẹ cậu tới.

Làng Thái Tuế có mốc và Thái Tuế, Giang Nhiên dẫn đầu tiến hành một cuộc thanh trừng vũ trang. Mẹ cậu bị cảnh cáo không được rời khỏi doanh trại, là bởi cuộc thanh trừng của họ đều tiến hành vào ban đêm. Mà ban đêm chính là lúc mốc Thái Tuế hoành hành, cũng có thể mẹ cậu sẽ gặp nguy hiểm vì chạy lung tung. Để mẹ không bị mốc ảnh hưởng, Giang Nhiên còn cho mẹ cậu uống Ayahuasca, có điều mẹ cậu đang sợ hãi không biết, còn tưởng là thứ gì hại bà.

Họ cố tiêu diệt mốc, nhưng dường như trời không chiều lòng người, đội ngũ bị tổn thất nặng, cũng không diệt sạch được mốc. Sau đó đội tìm kiếm cứu hộ Kiết Sái đi tìm mẹ cậu, gặp phải cái gọi là người làng Thái Tuế, chắc chính là nhóm người này đóng giả, dân làng đích thực đã bị tàn sát, hơn nữa còn bị Thái Tuế hấp thụ, trở thành mốc trên tường. Sau khi đội tìm kiếm cứu hộ Kiết Sái rời khỏi đó, họ cũng nhổ trại bỏ đi, nên mới có lời đồn làng Thái Tuế biến mất dạng chỉ trong một đêm.

Còn có rất nhiều chi tiết không rõ ràng, hiện tại chỉ có thể suy luận đại khái, cũng không biết có đúng hay không. Khương Dã chau mày, liên tục nhớ lại giấc mơ kỳ quặc vừa rồi, cố tìm ra chút thông tin hữu ích. Cậu bật điện thoại, tìm kiếm chuyên gia sinh học nữ họ Thi, không tìm thấy kết quả nào.

Họ nuôi cấy thai nhi số 25 từ khi nào? Giờ đã trưởng thành chưa? Sẽ là ai đây?

Lưng như bị gai đâm, Khương Dã cảm nhận được ánh mắt ai đó cắm vào lưng mình như kim đâm.

"Tiểu Dã cậu nhẫn tâm quá, mình tốt với cậu như thế, gãy tay gãy chân suýt chết vì cậu, cậu đối xử với mình như thế sao?" Giọng Cận Phi Trạch rất đáng thương, "Tay đau quá, chân cũng đau quá, tim càng đau hơn. Đau quá, có phải mình sắp chết rồi không?"

Khương Dã nhịn bao lâu, hắn bèn lải nhải bấy lâu.

Những bệnh nhân khác trong phòng bệnh đều nhìn Cận Phi Trạch bằng ánh mắt thương hại.

"Thôi, cậu nhóc," một ông bác nói, "Tôi đi cùng cậu là được."

"Không muốn." Cận Phi Trạch nói, "Tôi chỉ muốn Tiểu Dã thôi."

"Ôi cậu..." Ông bác vẫn muốn khuyên nhủ thêm.

Cận Phi Trạch nhìn chằm chằm vào lưng Khương Dã nói: "Trước đây bảo mình là cục cưng của cậu, mua giày mua quần áo mua bánh sơn tra cho mình. Sao giờ lại thay đổi, cậu phải lòng người khác rồi ư?"

Khương Dã: "..."

Phòng bệnh chìm vào im lặng, ông bác không nói nữa.

Khương Dã ngồi bật dậy, xuống giường kéo xe lăn đang dựa vào cuối giường lại gần, tung chăn của Cận Phi Trạch, bế hắn đặt lên xe lăn.

Hắn tươi cười, "Mình biết cậu sẽ không mặc kệ mình đâu mà."

"Im mồm." Khương Dã lạnh lùng nói.

Khương Dã đẩy hắn vào nhà vệ sinh, treo bình lên cây truyền dịch giúp hắn. Hắn nhìn thấy hố xí bẩn thỉu, tỏ rõ vẻ chê bai.

"Bẩn quá."

Khương Dã im lặng nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng.

Hắn tủi thân vịn xe lăn đứng dậy, chân phải không dùng lực được, suýt thì ngã, Khương Dã không muốn dìu hắn, nhưng tay lại nhanh hơn đầu óc, đỡ được cánh tay hắn.

Hắn tựa vào Khương Dã, nói: "Cởi quần giúp mình đi."

Khương Dã hít sâu một hơi, tự an ủi mình rằng hắn cứu mình nên mới bị thương thế này. Nếu không thoả mãn nhu cầu của hắn, khó nói trước tên thiểu năng không cần thể diện này sẽ thốt ra lời chấn động nào. Khương Dã cúi đầu kéo khoá, tụt quần xuống khoeo chân giúp hắn. Cặp đùi trắng trẻo thẳng tắp của hắn xuất hiện trước mắt Khương Dã, Khương Dã nhanh chóng nhắm mắt lại, quay đầu đi, không nhìn thứ không nên nhìn.

"Đỡ giúp mình đi." Cận Phi Trạch lại nói.

"Đỡ cái gì?" Khương Dã chau mày.

Cận Phi Trạch bật cười, dụi vào cổ cậu, mờ ám nói khẽ: "Cậu nói xem? Đỡ cái gì?"

Khương Dã: "..."

Chi bằng đẩy Cận Phi Trạch vào hố xí luôn đi, cậu nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro