Chương 38: Báo cáo kiểm tra
Buổi chiều trực thăng xuất phát, giữa chừng đổ xăng một lần, về đến nhà trời còn chưa tối. Lý Diệu Diệu ở nhà một mình nửa tháng trời, trong nhà bị cô làm cho loạn xì ngầu, tóc đầy sàn, bít tất vứt lung tung, chiếc ghế nào cũng chất đống quần áo bẩn của Lý Diệu Diệu. Khương Dã chẳng nói gì, im lặng thu dọn nhà cửa một lượt, quét dọn không còn một hạt bụi.
Lý Diệu Diệu dẩu môi, giận dỗi hai tiếng đồng hồ vì anh trai bỏ đi chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng phát hiện ra anh trai lôi máy hút bụi, vùi đầu làm việc nhà, vốn không để ý đến việc cô giận dỗi, lại thấy hổ thẹn vì mình bày bừa bắt anh trai dọn hộ, đành thôi. Chiều ngày hôm sau, Khương Dã quay về khu biệt thự Thiên Lộc, tìm món quà Giang Nhiên để lại cho mình. Lần này Lý Diệu Diệu đã rút kinh nghiệm, bám sát Khương Dã không rời, chỉ sợ anh trai lại bỏ chạy như lần trước.
Khương Dã về đến biệt thự, lên thẳng tầng hai, về phòng mình. Quà cậu nhận được vào sinh nhật mười tám tuổi đều ở trong phòng, mô hình trực thăng dượng tặng, đồng hồ đeo tay thể thao Lý Diệu Diệu tặng, còn cả những Gundam mà mẹ cậu tặng. Lúc tặng Gundam mẹ cậu vốn không biết cậu bao nhiêu tuổi, cũng không biết cậu không chơi Gundam. Bà chỉ đơn thuần cho rằng con trai đều thích Gundam, Khương Dã cũng không ngoại lệ, vậy nên lần nào bà cũng tặng Gundam, đến nỗi bà quên mất lần trước cũng tặng mẫu này.
Mô hình trực thăng và đồng hồ đeo tay thể thao Khương Dã đều đã bóc quà, chỉ còn lại số Gundam này. Mô hình được gói trong hộp quà xếp ngay ngắn trong tủ góc tường, hộp rất to, dựng thẳng có thể cao đến bắp chân Khương Dã. Tổng cộng năm mô hình, chính Khương Dã cũng không phân biệt được cái nào là mình nhận được năm mười tám tuổi. Khương Dã cân lần lượt, trọng lượng đều xấp xỉ nhau. Khương Dã lấy từng hộp ra, nặng như gạch, hình như quá nặng so với mô hình, trước đây cậu còn tưởng là những mô hình này chất lượng cao, đủ nguyên liệu, giờ cảm giác không đúng lắm.
Lý Diệu Diệu thò đầu hỏi: "Anh ơi anh đang tìm gì thế?"
Khương Dã xé bọc quà, mở hộp giấy, thứ trong đó phơi bày trong tầm mắt của hai người, Lý Diệu Diệu sợ khiếp vía.
"Đây... đây là cái gì?"
Chỗ đáng lẽ phải đựng mô hình Gundam trong hộp giấy lại đặt linh kiện súng, bộ phận cò súng, thoi đẩy, nòng súng, hộp khóa nòng, báng súng... rất đầy đủ, Khương Dã tính nhẩm, linh kiện đựng trong cái hộp này có thể lắp được một khẩu súng trường tự động. Khương Dã tiếp tục bóc các hộp mô hình khác, thứ đựng trong hộp đều là súng, trong đó còn có một khẩu Beretta M92F đã lắp sẵn, báng súng còn có một dấu tay máu quái dị.
Lý Diệu Diệu nói lắp bắp: "Là đồ chơi phải không!"
Không, không phải đồ chơi. Khương Dã kiểm tra băng đạn của khẩu Beretta, trong đó có vài viên đạn màu đỏ rực. Sao đạn lại màu đỏ? Cậu nhíu mày, lắp băng đạn, rồi lắp thêm ống giảm thanh cho súng, nã một phát vào tường. Lực giật lùi làm cánh tay cậu đau điếng, trên tường có thêm một lỗ đạn.
Lý Diệu Diệu trợn mắt há mồm, nói: "Anh ơi, tại sao mẹ lại tặng súng cho anh?"
Khương Dã lắc đầu.
Thứ Giang Nhiên tặng cậu đáng sợ quá mức, số súng này mà bị cảnh sát phát hiện thì đủ cho cậu ngồi tù ba năm. Khương Dã cất súng về hộp Gundam, nhét hết xuống gầm giường. Vẫn còn sớm, cậu chuẩn bị đi trả lại đầu của Lưu Bội.
Cậu hỏi Lý Diệu Diệu: "Em có biết nhà Lưu Bội ở đâu không?"
"Biết chứ, cuối cùng anh cũng đồng ý đi viếng bạn ấy rồi à? Thuở sinh thời bạn ấy thích anh lắm." Lý Diệu Diệu nói, "Nhưng giờ anh đi thì muộn rồi."
"Tại sao?"
"Vì cả nhà bạn ấy đều đã mất tích." Lý Diệu Diệu mở Weibo, cho cậu xem một bản tin địa phương, "Bố mẹ, em trai em gái của bạn ấy đều đã mất tích chỉ trong một đêm, cảnh sát phát hiện rất nhiều máu ở nhà bạn ấy, suy đoán rằng chắc người nhà bạn ấy đã bị sát hại, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể họ. Giờ nhà họ đã biến thành biệt thự ma ám rồi, anh nhìn xem, ông nội của Lưu Bội đã rao bán trên mạng rất lâu mà không ai mua."
Khương Dã rất sốc, lướt bình luận Weibo, bên dưới có rất nhiều người hóng hớt. Có người bình luận rằng nhà họ Lưu gặp ma giữa đêm, đến giờ không ai hỏi han. Một người tự xưng là hàng xóm của nhà họ Lưu nói rằng đêm khuya nhìn thấy nhà họ Lưu bật đèn, còn có tiếng TV vọng ra. Người này nói như thật, bảo rằng sinh thời người nhà họ Lưu thích xem TV đến đêm khuya, chưa biết chừng hồn ma của họ vẫn còn ở trong nhà.
Lý Diệu Diệu bên cạnh bổ sung: "Bà nội của bạn học em là bạn khiêu vũ quảng trường với ông nội nhà họ Lưu, nghe ông ấy nói rằng đường ống nước nhà họ Lưu cứ có tiếng động, rất giống tiếng người nói chuyện rì rầm. Ông áp tai xuống cống lắng nghe, hình như trong đó có tiếng "ngón tay... ngón tay của tôi...", hơn nữa hình như chính là giọng mẹ của Lưu Bội, nên đến giờ ông ấy vẫn không dám vào đó ở."
Khương Dã đọc bản tin, sắc mặt nặng nề. Lưu Bội bị hiến tế cho Thái Tuế, người nhà họ Lưu biến mất, rốt cuộc đây là trùng hợp hay gì khác? Không còn nghi ngờ gì, nhất định người nhà họ Lưu cũng đã tiếp xúc với thứ gì kỳ quái. Cậu muốn hỏi Lưu Bội, nhưng kể từ khi mang đầu Lưu Bội rời khỏi làng Thái Tuế, cậu không còn thấy Lưu Bội nữa.
"Em nhớ nhà bạn ấy thờ Phật, sao lại gặp phải chuyện tà đạo thế này?" Lý Diệu Diệu nói.
"Thờ Phật?" Khương Dã ngẩng phắt đầu lên.
"Đúng thế, nghỉ hè hàng năm nhà bạn ấy đều vào núi sâu cúng miếu, đi một lần là phải mười ngày nửa tháng. Trong núi không có tín hiệu, mỗi lần đến dịp đó em và Lưu Bội sẽ mất liên lạc." Lý Diệu Diệu sờ cằm nhớ lại, "Em nhớ Lưu Bội bảo họ phải luân phiên cúng Phật Mẫu, Lưu Bội chẳng muốn đi chút nào, có lần kể cho em còn òa khóc."
Cậu mượn cớ đi vệ sinh, đóng cửa vào mở bảng cầu cơ, cố gọi Lưu Bội lần nữa. Xung quanh im phăng phắc, đợi rất lâu mà Lưu Bội vẫn không xuất hiện. Thi thể của cô đã thoát khỏi Thái Tuế hoàn toàn, chắc là tâm nguyện đã được hoàn thành, siêu thoát rồi chăng, Khương Dã nghĩ bụng.
"Anh à, em thấy anh đừng đi thì hơn." Lý Diệu Diệu nói bên ngoài, "Gần đây nhà họ Lưu gặp phải chuyện lạ, một thời gian nữa anh hẵng đi viếng Lưu Bội."
"Không, ngày mai đi." Khương Dã đi ra, nói.
"Hả, tại sao?" Lý Diệu Diệu do dự giây lát, "Được thôi, đến nghĩa trang chắc không sao, dù sao thì cũng không phải đến biệt thự ma ám."
"Không, anh muốn đến biệt thự ma ám."
"Anh muốn tự sát à!" Lý Diệu Diệu tức đến nỗi hai mắt tối sầm.
Lý Diệu Diệu khổ sở khuyên nhủ, Khương Dã vẫn không dao động. Lý Diệu Diệu hiểu cậu, anh trai cô tính cách giống mẹ, vừa bướng bỉnh vừa cứng nhắc, một khi đã quyết định xong chuyện gì thì mấy con trâu cũng không kéo lại được. Lý Diệu Diệu đành thỏa hiệp, cầm điện thoại ra ngoài bảo đi mua thánh giá và tỏi.
Khương Dã mặc kệ con bé, nán lại biệt thự tìm manh mối. Cậu lục tung tài liệu giấy tờ và sách vở của mẹ, cơ bản đều là nghiên cứu thời trẻ của mẹ, không có giá trị gì. Khương Dã lại tìm được bệnh án của mẹ, ghi chép rất nhiều lịch sử điều trị tâm lý của bà, còn cả thuốc mà bác sĩ kê cho bà, phần lớn đều là thuốc tâm thần làm giảm rối loạn lo âu. Lật tiếp về trước, ngày tháng càng về gần năm 2005, cậu bỗng tìm thấy một bản báo cáo kiểm tra phụ khoa, thời gian là tháng 5 năm 2005, chắc là lúc bà vừa sống sót trở về từ làng Thái Tuế.
Khương Dã không đọc được tấm ảnh siêu âm trên báo cáo, bèn đọc thẳng kết luận bên dưới. Bác sĩ viết: "Bệnh nhân bị sinh vật không xác định tấn công, bụng bị thương nặng, buồng trứng bị tổn thương, mất khả năng sinh sản. Sau khi phẫu thuật, hồi phục rất tốt, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường."
Ánh mắt của Khương Dã đông cứng, đọc đi đọc lại dòng chữ đen trên báo cáo kiểm tra, xác nhận mình không đọc nhầm. Năm chữ "mất khả năng sinh sản" đập vào mắt cậu như một cú nện chùy.
Sao lại thế này? Năm nay Khương Dã mười tám tuổi, sao Khương Nhược Sơ có thể mất khả năng sinh sản vào năm 05 được? Cậu cảm thấy khó tin, đọc tiếp ghi chép điều trị của mẹ, phía trước còn mấy trang liền, là báo cáo kiểm tra và biên lai thanh toán trước và sau khi phẫu thuật của mẹ cậu. Đúng là trong sự kiện năm 05, bà đã bị tổn thương nặng cả về tâm lý và thể xác, hơn nữa từ đó đã mất khả năng sinh sản.
Cuối cùng cậu cũng biết tại sao mẹ không yêu mình, thì ra cậu vốn không phải con ruột của bà.
Cậu xuống tầng một, ngồi trên bậc thang. Ánh tà dương rọi qua cửa sổ sát sàn, mặt sàn sáng loáng tựa tấm gương như trải lụa đỏ rực. Cậu nhớ trước kia, mẹ từng nói đùa với đồng nghiệp ở đây, bảo rằng nuôi cậu giống như nuôi mèo, không cần dắt đi dạo hay chăm sóc, chỉ cần chuẩn bị cơm nước hàng ngày là được. Lúc đó cậu ở trong bếp tự hâm nóng sữa bò, nghe thấy mẹ nói vậy, trong lòng bèn thấy chút tự hào bé nhỏ, cho rằng mình ngoan ngoãn biết điều, không làm mẹ phải bận tâm. Giờ nghĩ lại, thì ra bà vốn không muốn chăm sóc cậu, vậy nên cậu chỉ có thể làm một con mèo ngoan, tự liếm lông tự uống nước tự ăn cơm, tự chăm sóc bản thân mình.
Cậu nhớ đến năm tám tuổi, mẹ đến vùng quê khảo sát phong tục tập quán, lần đầu tiên dẫn theo cậu. Lúc đó đúng dịp lễ hội rước thần, khắp nơi ồn ào huyên náo, đám đông tấp nập chen chúc. Cậu và mẹ lạc nhau trong đám đông, cậu sợ mẹ không tìm thấy mình, ngoan ngoãn đứng dưới gốc cây hòe chờ cả ngày. Rất nhiều thần linh kỳ quặc đi ngang qua chỗ cậu, Tam quan Đại đế, Hắc Bạch Vô Thường, Bát Tiên Bát Tướng, còn có một Thái Tử Na Thần trán điểm chu sa. Cậu đợi đến khi mặt trời ngả về tây, khói mù của pháo trúc tan biến, Bồ Tát và thần linh đi diễu hành đều tẩy trang, ai về nhà nấy. Đến khi vầng trăng bàng bạc treo trên ngọn cây, cuối cùng bà cũng quay lại, giọng nói chứa vẻ ngạc nhiên: "Thế mà con không đi lạc!"
Phải, cậu không đi lạc, nhất định là bà đã rất thất vọng phải không.
Hiện giờ, đèn đường còn chưa sáng, vầng trăng tròn tựa một đóa hoa trắng bừng sáng trên đỉnh đầu. Điện thoại rung ù ù, là các bạn trong lớp đang thảo luận về điểm thi đại học, cậu chợt nhớ ra, hôm nay là ngày công bố điểm. Cậu cài đặt tin nhắn nhóm sang chế độ tránh làm phiền, WeChat bèn chìm vào im lặng. Khung WeChat của mẹ bị đẩy xuống dưới cùng, cậu bấm vào trang cá nhân và tin nhắn của bà, hoàn toàn im lìm. Bà chưa bao giờ hỏi về điểm số của cậu, có thể ngay cả việc cậu đã thi đại học xong bà cũng không biết. Trong lòng cậu là nỗi mù mịt, trái tim tựa một chiếc lông vũ, không có gốc rễ, lơ lửng không có chỗ dựa.
Cậu không phải con của Khương Nhược Sơ, cũng không phải con của Lý Diệc An.
Rốt cuộc cậu là ai?
Giang Nhiên là bố cậu ư, nhưng y đang ở đâu?
"Anh ơi!" Lý Diệu Diệu vác về hai bao tải toàn tỏi, "Thế này đủ chứ!"
"Lý Diệu Diệu," Khương Dã chợt cất tiếng, "Em đã nghĩ tới việc đến ở nhà họ hàng của em chưa?"
Lý Diệu Diệu đang vùi đầu đếm tỏi, nghe thế bèn sững sờ, "Nghĩa là sao?"
Khương Dã đứng dậy đi ra cửa sổ, nhìn vườn hoa lặng lẽ dưới ánh trăng bàng bạc. Cậu nói: "Chắc mẹ sẽ không bao giờ quay về nữa đâu, anh cũng không phải anh trai ruột của em, em tìm đến cô em chăm sóc em là tốt nhất, anh sẽ trả hết tài sản và vốn sở hữu bố em để lại cho em."
"Anh sao thế? Tại sao tự dưng lại nói việc này?" Lý Diệu Diệu ngửa đầu, nhìn anh trai đăm đăm, "Đầu anh bị ma ám à?"
Cậu im lặng một giây, nói khẽ: "Anh không phải con trai ruột của mẹ. Lý Diệu Diệu, chúng ta không phải anh em."
Lý Diệu Diệu cũng im bặt, mất một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: "Hai ngày nay anh không ở đây, cậu (em trai mẹ) em và cô (em gái bố) em đến tận nơi tìm em, nói rất nhiều với em, bảo anh không phải anh ruột của em, không chăm sóc được em, bảo em đi ở cùng họ. Hai người họ còn cãi nhau trong nhà, thề độc sẽ đối xử tốt với em. Nhưng anh ơi, anh cũng biết mà, cậu nghiện cờ bạc, cô có hai đứa con trai, một thất nghiệp ở nhà, một vừa lên đại học. Họ đến tìm em, chẳng qua là muốn tài sản bố em để lại, cầm đi đánh bạc, mua nhà mua xe cho con mình thôi. Anh bảo anh không phải do mẹ đẻ ra, em cũng không phải," cô khịt mũi, "Anh có ý gì? Cả nhà chúng ta ở cùng nhau bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ coi em là em gái ư?"
Khương Dã chau mày, "Anh không có ý đó."
"Nếu anh muốn em đi, tối nay em sẽ đi thu dọn hành lý, bảo cậu và cô đánh nhau ở cửa, ai thắng thì em theo người đó." Lý Diệu Diệu òa khóc, "Các người đều là loại khốn nạn. Mẹ vừa đi bèn mặc kệ em, bố biết rõ có nguy hiểm còn đòi điều tra chuyện của mẹ, chết không rõ nguyên nhân. Trong lòng bố chỉ có mẹ, chẳng biết trong lòng mẹ có gì. Giờ anh cũng mặc kệ em, các người đều mặc kệ em, bản thân em tự lo cho em."
Cô kéo hai bao tải tỏi, quay người bỏ đi. Khương Dã tóm cổ tay em gái, "Lý Diệu Diệu!"
Nước mắt lưng tròng, cô ngoảnh đầu, nói: "Anh rút lại câu vừa rồi, hơn nữa lần này đến biệt thự ma ám cũng phải đưa em theo, em sẽ giả vờ như không nghe thấy."
Cô khóc đến nỗi mặt mũi đỏ ửng, gần như thở không ra hơi. Khương Dã rút khăn tay lau nước mắt cho em gái, cô xì mũi thật mạnh, lau hết nước mắt nước mũi vào khăn của anh trai. Khương Dã thở dài, chiếc khăn tay này là Lý Diệc An tặng cậu, giờ coi như bỏ đi.
"Anh rút lại câu vừa rồi," Khương Dã nói, "Nhưng đến biệt thự ma ám không thể dẫn em theo được."
Cô khóc tiếp, càng ngày càng to, chấn động trời xanh.
"..." Khương Dã nhìn em gái khóc năm phút đồng hồ, mới hơi buông xuôi, "Anh cân nhắc đã."
Cậu vác tỏi giúp em gái, chuẩn bị về nhà. Hai bao tải đầy tỏi căng phồng này nặng trĩu, Khương Dã lôi đi mà không được.
"Hơn năm mươi cân, anh có làm được không?" Lý Diệu Diệu hỏi.
Khương Dã thử lại, mặc dù kéo đi được nhưng rất tốn sức.
"Làm sao em mang nó về được?" Khương Dã hỏi.
Ngay trước mặt cậu, Lý Diệu Diệu vác hai bao tải một trái một phải lên vai, dễ dàng bước ra khỏi cửa.
"Cứ thế này đi về thôi." Lý Diệu Diệu nói.
Khương Dã: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro