Chương 45: Giải phẫu
Màn đêm sụp xuống, kéo theo hơi lạnh buốt giá len lỏi vào từng tế bào Thiển Linh. Cậu giật mình tỉnh giấc, một cảm giác tê dại xâm chiếm tứ chi. Mở mắt ra, khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt: ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt xuống từ trần nhà xa lạ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc bàn mổ, lạnh lẽo và vô hồn.
Sự hoảng loạn trào dâng như sóng dữ khi Thiển Linh cố gắng cựa quậy. Tay và chân cậu bị trói chặt bởi những sợi dây thừng siết đến nghẹt thở, hằn sâu vào da thịt. Một vật thể lạ nhét chặt trong miệng khiến cậu không thể thốt lên một lời van xin hay kêu cứu. "Ưm... ưm..." – những âm thanh nghẹn ứ đau đớn chỉ có thể bật ra từ cổ họng khô khốc. Cậu giãy giụa, tuyệt vọng, tiếng va chạm loảng xoảng của sợi dây trói ở cổ chân vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một lời tố cáo câm lặng.
Rồi, một bóng người đổ xuống, che khuất đi ánh đèn phía trên. Là Lục Tễ! Khuôn mặt gã méo mó dưới ánh sáng, đôi mắt ẩn chứa một thứ bóng tối đáng sợ. Gã cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo như băng tuyết nắm lấy cổ chân đang run rẩy của Thiển Linh.
"Xem ra em không thích bị đối xử như vậy nhỉ?" Giọng nói của Lục Tễ trầm thấp, mang theo một sự thích thú bệnh hoạn. "Nhưng em có biết vì sao tôi lại muốn làm thế với em không?"
Không! Cậu không biết! Và cậu cũng không muốn biết! Thiển Linh nghiêng đầu, cố gắng tránh né ánh mắt như muốn khoét sâu vào tâm can mình của Lục Tễ. Cậu dồn hết sức lực còn lại để cố gắng cử động cổ chân, nhưng đáp lại chỉ là cái siết chặt tàn nhẫn hơn, cái lạnh lẽo thấu xương từ nơi tiếp xúc lan tỏa, gặm nhấm từng chút ý chí kháng cự mỏng manh.
"Tôi quên mất," Lục Tễ khẽ cười, một nụ cười nhạt nhẽo không chút ấm áp. Ngón tay hắn, đeo găng tay y tế vô trùng, trượt dọc theo mắt cá chân gầy guộc của Thiển Linh, nhẹ nhàng vuốt ve những vết hằn đỏ tấy do sợi dây trói gây ra. "Được rồi giờ thì ngoan ngoãn nghe tôi nói nhé."
Thiển Linh nhắm nghiền mắt, cố gắng ngăn dòng nước mắt tuyệt vọng trào ra. Nhưng cảm giác lạnh lẽo quái dị ở cổ chân không hề biến mất, nó lan dần lên trên, rõ ràng đến mức cậu có thể cảm nhận được từng mạch máu đang co rút. Cậu bất lực mở mắt ra lần nữa, đối diện với gương mặt quỷ dữ đang ở ngay sát mình.
"Em cho rằng tôi không biết những chuyện nhỏ nhặt mà em đã làm trong khoảng thời gian này sao?" Lời nói của Lục Tễ như những mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim Thiển Linh. Đồng tử cậu co rút lại, một dự cảm chẳng lành lan tỏa khắp cơ thể.
"Từ lúc em trộm chìa khóa, đến tối em còn mò vào phòng thí nghiệm của tôi, còn ở phòng tư liệu nữa, em đã để lại quá nhiều dấu vết," Lục Tễ tiếp tục, giọng điệu đầy mỉa mai. "Cố tình lại tự tin mà hết lần này đến lần khác làm những việc đó." Gã ngừng lại một chút, ánh mắt như loài rắn độc chăm chú nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Thiển Linh. "Em đưa kẹo cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không ngốc nghếch ăn hết như em rồi."
"Nhưng tôi thật không ngờ em lại ngu ngốc đến mức tự mình chui đầu vào cái rọ này."
Cơn lạnh lẽo từ mắt cá chân như một con rắn độc, trườn dọc theo da thịt Thiển Linh, siết chặt lấy eo sườn cậu. Lục Tễ cúi xuống, ánh mắt gã lướt trên cơ thể đang run rẩy của Thiển Linh, không khác gì một kẻ đang thưởng thức viên ngọc quý giá nhất trên đời. Nhưng giữa đôi mày gã lại thoáng hiện một vệt không vui, như thể món đồ trân bảo này không hoàn hảo như gã mong đợi.
"Rõ ràng tôi đã cảnh báo em bao nhiêu lần rồi, đừng có tự cho mình thông minh." Giọng gã trầm xuống, mang theo một sự bực dọc khó che giấu. "Tại sao em lại không nghe lời tôi ?" Rồi, thanh âm ấy chợt trở nên lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao. "Hay là em thật sự cho rằng tôi sẽ không dám ra tay với em sao ?"
Toàn thân Thiển Linh khẽ run lên, một nỗi sợ hãi nguyên thủy len lỏi vào từng mạch máu. Đôi mắt cậu, ngập tràn oán giận và căm phẫn, đảo điên trong vô vọng. Hàng mi run rẩy không ngừng, tố cáo những cảm xúc đang giằng xé trong lòng.
Lục Tễ khẽ cười nhạt, một nụ cười không chút độ ấm, khiến sống lưng Thiển Linh lạnh toát. "Ngày đó em thấy hết rồi đấy, tôi đã đối xử với tên đó như thế nào. Thì hôm nay tôi cũng có thể làm như vậy với em ." Gã ghé sát mặt, giọng thì thầm như lời nguyền rủa:"Tôi sẽ biến em thành một tiêu bản hoàn hảo — không thể trốn, không thể rời đi, mãi mãi thuộc về tôi. Em... bằng lòng chứ?"
Đồ biến thái. Cút đi, mau cút đi tên bệnh hoạn!!!!
Thiển Linh điên cuồng giãy giụa, những sợi dây thừng siết chặt cổ tay cậu, hằn lên những vệt đỏ đáng sợ trên làn da trắng nõn. "A..." Lục Tễ khẽ kêu lên, ánh mắt gã lướt xuống những vết thương đang rỉ máu, một nụ cười quái dị nở trên môi. "Xem vẻ mặt em kìa, dường như không hài lòng lắm nhỉ?"
Gã vuốt cằm, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo, rồi dùng một giọng điệu đầy vẻ "khó xử" nói: "Tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. Em cầu xin tôi đi, tôi sẽ xem xét việc thả em ra. Thấy thế nào?"
Đừng có mơ! Trong lòng Thiển Linh gào thét.
"Nếu em đồng ý, thì gật đầu đi." Lục Tễ ra lệnh, ánh mắt gã như muốn xuyên thấu tâm can cậu.
Thiển Linh hừ một tiếng đầy căm phẫn, nghiêng mạnh đầu sang một bên, mái tóc đen rối tung. Cậu từ chối. Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, một nhiệm vụ tân thủ thất bại còn tốt hơn là phải tiếp tục ở lại cái địa ngục trần gian này.
Lục Tễ không hề nao núng trước sự phản kháng quyết liệt ấy. Gã chỉ khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo không chút lay động. "Ồ? Quyết liệt thật đấy." Giọng gã vẫn chậm rãi, thong thả, như đang thưởng thức màn kịch mà mình đạo diễn. "Nhưng em có chắc là mình đã suy nghĩ thấu đáo chưa?"
Ánh mắt gã chợt trở nên sâu thăm thẳm, như xoáy vào tận cùng tâm trí Thiển Linh, nơi bóng tối đang dần lan tỏa. "Thật ra,"
Lục Tễ chậm rãi cất lời, giọng hắn trầm hơn một chút, pha lẫn một chút khó đoán, "Tôi phải thừa nhận, tôi có chút... khâm phục Bạch Cảnh."
Gã ngừng lại một nhịp, ánh nhìn không rời khỏi gương mặt Thiển Linh đang dần tái mét, dường như đang tận hưởng sự hoang mang đang lan rộng trong đôi mắt kia. "Vì em, mà tên đó dám nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ đến thế, dám lật đổ tất cả mọi thứ ở khu A. Một hành động ngu xuẩn, nhưng cũng... đầy nghĩa khí, phải không?" Lục Tễ khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng thêm phần quỷ dị.
Lục Tễ cúi xuống, ánh mắt gã như một lưỡi dao sắc bén, không chút do dự găm thẳng vào đôi mắt đang mở to đầy kinh ngạc của Thiển Linh. "Tên đó đối với em... tốt đến mức đó sao?" Giọng gã trầm xuống, mỗi từ thốt ra đều mang theo một âm điệu quỷ quyệt, như những sợi tơ nhện vô hình siết chặt trái tim đang rỉ máu của Thiển Linh. "Em thật sự nhẫn tâm nhìn hắn và em... cùng nhau xuống địa ngục hay sao?" Hơi thở hắn phả vào gương mặt tái nhợt của Thiển Linh, mang theo mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo và một thứ độc dược còn đáng sợ hơn: sự giày vò.
Thiển Linh quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn Lục Tễ.
Ý hắn là gì?!
"Đúng vậy," Lục Tễ thản nhiên thừa nhận, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt đang tái dần của Thiển Linh, không chút thương xót. "Bạch Cảnh hiện tại đang ở trong tay tôi. Hắn sống chết thế nào, đều phải xem... biểu hiện của em." Gã cố tình kéo dài chữ cuối, nhấn mạnh sự phụ thuộc hoàn toàn của Bạch Cảnh vào quyết định của Thiển Linh, như một sợi dây thòng lọng vô hình đang siết chặt lấy cổ cậu.
Tại sao.... tại sao trên đời này lại có người đê tiện như gã chứ !!!
Hệ thống, tớ muốn đánh hắn quá....
【...... Bé à, bình tĩnh chút đi.】
Cái này hoàn toàn không thể bình tĩnh được!!
Một cơn sóng phẫn nộ trào dâng trong lòng Thiển Linh, nghẹn ứ nơi cổ họng, chỉ có thể hóa thành những tiếng "ư... ư..." đầy bất lực.
Hơn nữa, cái Ải quái quỷ này là ai nghĩ ra vậy? Thật quá khủng khiếp mà! Từ lúc bắt đầu đã cố ý lừa dối người chơi về cách hiểu cái tên của Ải rồi. Ai mà ngờ được vấn đề thực sự lại nằm ở những cái gọi là "người bình thường" ở cái bệnh viện mục nát này. Tất cả đều là ác quỷ đội lốt người!
"Suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng Lục Tễ lạnh lẽo như băng tuyết, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thiển Linh. "Mạng của Bạch Cảnh... nằm trọn trong tay em đấy." Gã lại nhấn mạnh từ "em", như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự bất lực và trách nhiệm nặng nề mà Thiển Linh đang phải gánh chịu. Áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực cậu, khiến từng hơi thở trở nên khó khăn.
Ngón tay Lục Tễ lạnh lẽo, trượt nhẹ trên gò má tái nhợt của Thiển Linh, mang theo một cảm giác ghê tởm không thể diễn tả. Đầu ngón tay hắn khẽ đẩy chiếc cầu cao su đã ướt át, nhầy nhụa trong miệng cậu, một nụ cười nhạt nhẽo hiện trên môi. "Nếu em đồng ý," giọng hắn dịu dàng đến đáng sợ, "thì gật đầu đi. Tôi sẽ giúp em tháo cái thứ này ra."
Thiển Linh nghiến răng, sự nhục nhã và căm phẫn cuộn trào trong lòng. Nhưng hình ảnh Bạch Cảnh bị giam cầm, không biết sống chết ra sao, lại chế ngự mọi phản kháng. Cậu nhắm nghiền mắt, rồi chậm rãi, vô cùng tình nguyện gật đầu.
"Tốt lắm." Lục Tễ hài lòng nói, ánh mắt hắn ánh lên một tia chiến thắng bệnh hoạn.
Ngón tay gã luồn ra sau gáy Thiển Linh, lùa vào giữa những sợi tóc đen rối bời. Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, lạnh lẽo và dứt khoát. Hắn rút chiếc cầu cao su nhầy nhụa ra khỏi miệng Thiển Linh, rồi thản nhiên đặt nó sang một bên trên chiếc khay sắt vô trùng.
Một tiếng "leng" khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một lời chế giễu tàn nhẫn.
Khoang miệng Thiển Linh khô khốc và chua xót, nhưng cậu không còn tâm trí để bận tâm đến sự khó chịu ấy. Hơi thở cậu gấp gáp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lục Tễ.
"Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Bạch Cảnh hết!" giọng cậu khàn đặc, nhưng vẫn cố gắng giữ vững sự kiên quyết. "Anh muốn làm gì thì cứ nhắm vào tôi là được. Đừng động đến anh ấy !"
Lục Tễ tặc lưỡi một tiếng, vẻ mặt giả bộ cảm động. "Ôi chao chao, nghe những lời này thật cảm động lòng người. Tình cảm sâu đậm biết bao!" Gã chế nhạo, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt căng thẳng của Thiển Linh, như đang đánh giá giá trị con mồi của mình.
Ngón tay gã đang vuốt ve gò má Thiển Linh chợt dừng lại. Một động tác chậm rãi, đầy ẩn ý, gã vươn tay lấy con dao mổ sáng loáng đặt bên cạnh. Lưỡi dao mỏng tang dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ánh lên một vẻ sắc bén chết người, phản chiếu rõ ràng ánh mắt đầy thích thú bệnh hoạn của gã. Một nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lẽo như chính lưỡi dao kia, nở trên môi Lục Tễ.
"Đáng tiếc tôi không hề có chút hứng thú nào với chuyện sống chết của hắn cả. Bé yêu à, em nên quan tâm đến bản thân mình trước đi ."
"Rốt cuộc anh là ai?"
Thiển Linh trừng mắt nhìn Lục Tễ. Cậu nhận ra, cái vẻ ngoài lịch lãm, có học thức kia chỉ là một lớp vỏ giả dối. Ẩn sâu bên trong đôi mắt đang ánh lên sự thú vui bệnh hoạn kia, mới chính là bản chất thật sự của Lục Tễ - một kẻ điên cuồng, tàn nhẫn, không chút kiêng dè.
"Tôi sao ?"
Lục Tễ khẽ cười, "Tôi là bác sĩ tâm thần ở bệnh viện này mà."
"Không, anh nói dối." Thiển Linh nói: "Tôi đã xem qua tờ giấy chẩn đoán kia rồi!" Thiển Linh gằn giọng, sự căm phẫn dâng lên đến đỉnh điểm. "Trên đó... trên đó ghi rõ ràng! Anh... anh là bệnh nhân! Anh mới là bệnh nhân ở cái bệnh viện quái quỷ này!" Lời buộc tội của cậu vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một lời tố cáo đanh thép xé toạc lớp mặt nạ đạo đức giả của Lục Tễ.
"Bệnh nhân?" Lục Tễ khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. Ánh mắt gã không còn chút vẻ điên cuồng ban nãy, thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi buồn thảm sâu sắc. "Hắn ta chết rồi. Chết từ lâu rồi... cùng với cái trận hỏa hoạn năm năm trước."
Ánh mắt Lục Tễ hướng về phía chiếc bình thủy tinh đặt ở góc phòng, nơi chất lỏng màu đỏ sẫm sóng sánh. "Này, vẫn còn ở đó đấy."
Thiển Linh run rẩy dõi theo ánh mắt gã. Chiếc bình quen thuộc, thứ chất lỏng quỷ dị... một ý tưởng kinh hoàng, lạnh lẽo như băng tuyết, chợt lóe lên trong tâm trí cậu. Cậu kinh hãi nhận ra... thứ bên trong bình không phải là thuốc nhuộm.
"Người đó..... có phải người đó mới chính là bác sĩ thật sự không hả ?"
Nụ cười quỷ dị trên khóe miệng Lục Tễ khựng lại trong một tích tắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để Thiển Linh nắm bắt được.
Khoảnh khắc ấy... sự sững sờ, sự trống rỗng thoáng qua trong đáy mắt Lục Tễ đã tố cáo tất cả.
Thiển Linh biết mình đã đoán đúng. Người "bệnh nhân" mà Lục Tễ nhắc đến không phải ai khác, mà chính là bản thân gã của 5 năm trước.
Điều duy nhất khiến Thiển Linh kinh hãi tột độ là... làm thế nào Lục Tễ có thể sống sót sau trận hỏa hoạn kinh hoàng ấy? Hơn nữa, gã còn có thể thuận lợi thay thế thân phận của người khác, nghiễm nhiên trở thành một bác sĩ "bình thường" tại chính cái bệnh viện đầy rẫy những bí mật này suốt 5 năm qua.
Trong suốt 5 năm dài đằng đẵng, gã đã sống dưới vỏ bọc của một người khác, hoàn toàn tin rằng mình là một bác sĩ. Một sự lừa dối hoàn hảo, một vở kịch kinh dị kéo dài suốt một thời gian dài đến vậy. Ý nghĩ này khiến sống lưng Thiển Linh lạnh toát. Rốt cuộc, con người thật của Lục Tễ là ai? Và gã đã làm những gì trong suốt khoảng thời gian "bình thường" đó?
Mà lời nhắc nhở quái dị của cốt truyện chính... những "bệnh nhân chậm chạp không muốn rời khỏi nơi này"... hóa ra lại chính là gã, là Lục Tễ. Một kẻ mắc kẹt trong quá khứ, trong chính cái thân phận mà gã đã đánh cắp.
Giọng Thiển Linh không tự giác run rẩy, một nỗi sợ hãi mơ hồ lan tỏa trong lòng. "Anh... anh làm như vậy là vì cái gì?" Cậu không thể hiểu nổi động cơ của Lục Tễ. Tại sao gã lại dựng nên một màn kịch kinh hoàng như vậy?
Lục Tễ ngước mắt lên, nhìn Thiển Linh, một nụ cười quái dị nở trên môi gã, không chút vui vẻ.
"Không vì cái gì cả." Giọng hắn nhẹ bẫng, như thể đang nói về một chuyện tầm thường. "Em không cảm thấy... thật buồn cười sao?"
"Thế giới này vốn dĩ chỉ là một trò chơi thôi mà," Lục Tễ thì thầm, ánh mắt gã dán chặt vào chiếc bình thủy tinh, như thể đang trò chuyện với thứ gì đó vô hình bên trong. "Mà tôi nắm được, chính là quân bài thân phận 'bệnh nhân'." ( ???? )
Gã khẽ cười, một nụ cười đầy cay đắng và giễu cợt. "Những kẻ đó... chúng cướp đoạt thân thể tự do của tôi, gán cho tôi một cái danh hiệu 'không bình thường', rồi cứ thế ngự trị ở trên, ra vẻ đạo mạo. Như vậy... không phải là nhàm chán lắm sao."
Ngón tay Lục Tễ chạm nhẹ vào lớp kính lạnh lẽo của chiếc bình, vuốt ve nó một cách kỳ lạ.
"Cho nên tôi đã 'thương lượng' với hắn," giọng gã trở nên mơ hồ, như đang lạc vào một ký ức xa xôi. "Quyết định mượn tạm quân bài thân phận của gã và gã thật sự... đồng ý đấy."
Đồng ý quờ quờ nè !!
Một tiếng thét gào câm lặng vang lên trong tâm trí Thiển Linh. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bình, vào thứ chất lỏng màu đỏ sẫm đang sóng sánh kia, một sự thật kinh hoàng dần hiện rõ. Cái gọi là "thương lượng" của Lục Tễ... rốt cuộc là gì? Và "hắn" ở đây Lục Tễ nhắc đến... thực sự là ai? Một cảm giác ghê tởm và kinh hãi tột độ lan tỏa khắp cơ thể Thiển Linh.
"Người thì đã đi rồi," Thiển Linh nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang trào lên. "Anh muốn nói thế nào chẳng phải tùy anh sao? Anh..." Cậu nghẹn lại, không thể tìm được từ ngữ nào đủ để diễn tả sự ghê tởm và phẫn nộ đang sôi sục trong lòng. "Anh đúng là kẻ biến thái, là kẻ bệnh hoạn !!!"
Lục Tễ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thiển Linh. Ánh mắt gã trống rỗng, không chút dao động.
"Ai mà biết được?" Giọng gã khàn khàn, mang theo một sự mệt mỏi và cô đơn đến lạ kỳ. Câu trả lời lơ lửng trong không khí lạnh lẽo, gieo vào lòng Thiển Linh một cảm giác bất an và kinh hãi tột độ. Rốt cuộc, ai mới là người tỉnh táo trong cái thế giới điên loạn này?
"Tôi sẽ cùng những người khác tố cáo anh!" Thiển Linh hét lên, cổ họng cậu đau rát.
"Tôi không tin không ai có thể tra ra thân phận thật của anh! Anh... một kẻ mắc bệnh tâm thần mà lại dám mạo danh, thay thế bác sĩ, thậm chí còn cố ý làm hại người khác! Anh sẽ phải trả giá!" Sự phẫn nộ và quyết tâm trào dâng trong lòng cậu, xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi. Cậu tin rằng, dù Lục Tễ có che giấu kỹ đến đâu, sự thật cuối cùng cũng sẽ bị phơi bày.
Lục Tễ khoanh tay trước ngực, một nụ cười nhạt nhẽo hiện trên môi. Gã lặng lẽ nhìn Thiển Linh đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt gã không chút lay động, như thể đang nhìn một con kiến cố gắng lay chuyển một tảng đá lớn.
"Em quên rồi sao ?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo một sự chế giễu khó tả.
"Nơi này là bệnh viện tâm thần. Cho dù tôi thật sự thả em ra ngoài, ai mà tin lời một kẻ mắc bệnh tâm thần chứ ?" Gã nhấn mạnh từ "kẻ mắc bệnh tâm thần", như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về vị thế hiện tại của Thiển Linh. Trong mắt gã, sự uy hiếp của cậu chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve bên tai.
"Hơn nữa," Lục Tễ tiếp tục, ánh mắt gã lướt qua những sợi dây trói đang siết chặt tay chân Thiển Linh, "em có chắc là mình có thể ra được khỏi nơi này không?" Một sự đe dọa lạnh lẽo ẩn chứa trong giọng nói thản nhiên của Lục Tễ.
Thiển Linh nghiến răng, cố gắng kìm nén sự tuyệt vọng đang dâng lên. "Anh... anh muốn làm gì?" Giọng cậu run rẩy, không còn vẻ kiên quyết ban nãy. Cậu biết, mình đang rơi vào một tình thế vô cùng nguy hiểm.
"Thật ra tôi đã nghĩ ra vài kế hoặch." Lục Tễ từ từ kể, "Kế hoạch thứ nhất là sẽ biến em thành " tiêu bản", nhưng như vậy sẽ không thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của em, điều này quá đáng tiếc nên lại không nỡ. Kế hoạch thứ hai lại đơn giản hơn nhiều..."
Lòng Thiển Linh chợt lạnh buốt, một nỗi kinh hoàng tột độ lan tỏa khắp cơ thể. Những lời Lục Tễ nói như những nhát dao vô hình đâm thẳng vào trái tim cậu.
Điều kế tiếp, một giọng nói thản nhiên đến rợn người vang lên, như thể Lục Tễ đang bàn luận về một thí nghiệm khoa học kỳ thú, chứ không phải số phận sống hay chết của một người.
"Em biết không? Bán cầu đại não của con người chia làm bốn thùy, trong đó thùy trán có diện tích lớn nhất. Chỉ cần cắt bỏ nó đi... thì dù là bệnh nhân khó thuần phục đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Ánh mắt gã ánh lên một vẻ thích thú bệnh hoạn khi miêu tả điều kinh khủng ấy. "So với người bình thường, cũng chỉ là... trầm mặc hơn một chút thôi."
Thiển Linh không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cậu trừng mắt nhìn Lục Tễ, khuôn mặt tái mét, toàn thân run rẩy. Cái ý nghĩ tàn độc vừa được thốt ra từ miệng kẻ này vượt quá mọi giới hạn tưởng tượng của cậu. Gã ta... gã ta thật sự có ý định biến cậu thành một cái xác không hồn sao?
Khung bình luận bỗng chốc bùng nổ như một nồi áp suất vừa được xả van. Hàng loạt bình luận thi nhau đổ về, chồng chất lên nhau, tạo thành một dòng thác thông tin hỗn loạn và náo nhiệt.
— Má ơi, tên Lục Tễ này đúng là một tên bệnh hoạn mà. Kinh Khủng thật.
— Ê bây ơi chuyện này giờ không phải là đùa nữa đâu, cái tên bệnh hoàn này làm chính là thủ thuật cắt bỏ thùy trán! Là loại phẫu thuật vô nhân tính từng khiến cả thế giới phẫn nộ, bị lên án là tội ác y học đấy!!
— Thùy trán là vùng kiểm soát trí nhớ, tư duy, phân tích, phán đoán... Một khi bị phá hủy, người ta sẽ trở thành cái xác sống biết đi: phản ứng chậm, dễ quên, không thể suy nghĩ logic hay tập trung nữa!- [Nguồn trích dẫn y học đây, tui không bịa đâu!!]
— Giờ thì hiểu rồi đấy... tại sao chỉ đọc thôi mà lạnh hết sống lưng. Đây không phải chữa bệnh, mà là biến người ta thành cái xác biết thở!
— Thủ đoạn quá tàn nhẫn!! Cắt bỏ thùy trán rồi thì con người còn gì nữa ngoài một con rối vô tri?!
— Không thể tin được cái Ải tân thủ này ám ảnh đến vậy! Từng đọc qua nhiều cái dị dị rồi, nhưng cái này thật sự là ghê tởm nhất trong những truyện kinh dị mà tui đã đọc!
—Hicccccc dù bé cưng có vẻ ngốc nghếch thật, thỉnh thoảng còn hờn dỗi nữa, nhưng chính cái sự vụng về, cái tính trẻ con đó mới là con người thật của em ấy!
......
"Như vậy, em vĩnh viễn sẽ không còn ý định rời xa tôi nữa," Lục Tễ thì thầm, giọng gã đầy vẻ chiếm hữu bệnh hoạn, như một lời hứa độc địa.
"Tôi đảm bảo, ca phẫu thuật này sẽ diễn ra... rất thành công." Gã vuốt nhẹ con dao mổ, ánh mắt gã ánh lên vẻ cuồng nhiệt đáng sợ.
"Anh điên rồi! Mau thả tôi ra!" Thiển Linh gào thét, giọng cậu lạc đi vì sợ hãi. Cậu cố sức giãy giụa, những sợi dây trói cứa sâu vào da thịt, nhưng vô vọng. Nỗi kinh hoàng tột độ nuốt chửng mọi lý trí. So với cái chết, việc mất đi hoàn toàn ý thức, trở thành một con người không có tí cảm xúc nào còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần.
"Anh không có quyền làm như vậy!" Thiển Linh rống lên, nước mắt giàn giụa. "Lục Tễ! Đồ khốn nạn! Tôi ghét anh! Anh mau chết đi !" Tiếng gào thét tuyệt vọng của cậu vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo, nhưng dường như chỉ làm tăng thêm sự thích thú bệnh hoạn trong đôi mắt của Lục Tễ.
"Cứ la thét đi. Sau khi ca phẫu thuật này kết thúc, em sẽ quên hết những thứ này thôi."
Lục Tễ đẩy chiếc bàn mổ di động, bánh xe kêu cót két ghê rợn trên sàn nhà lạnh lẽo, chở Thiển Linh tiến vào một căn phòng tối tăm khác. Mùi nước khử trùng nồng nặc, lạnh lẽo xộc thẳng vào khoang mũi cậu, như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy sự sống, dường như muốn nuốt chửng cậu ta vào bóng tối vĩnh hằng.
Lục Tễ thản nhiên trải tấm vải vô khuẩn lạnh lẽo lên cơ thể đang run rẩy của Thiển Linh, động tác gã tỉ mỉ đến đáng sợ. "Ca phẫu thuật này rất nhanh thôi," giọng gã dịu dàng đến mức quái dị, như một lời ru tử thần.
"Chỉ cần nửa tiếng. Tôi là bác sĩ điều trị chính của em, xin hãy tin tưởng tôi nhé." Ánh mắt hắn ánh lên một vẻ điên cuồng khó tả, hoàn toàn trái ngược với sự trấn an giả tạo trong lời nói.
"Anh đang mơ tưởng cái quái gì vậy hả. Thả tôi ra !"
Nếu không phải đang bị trói chặt trên bàn mổ, sắp sửa bị một tên điên rồ cắt bỏ thùy trán, thì có lẽ Thiển Linh đã cảm động đến rơi nước mắt thật rồi. Một bác sĩ tận tâm và đầy trách nhiệm biết bao! Cái giọng điệu dịu dàng, cái sự quan tâm "chu đáo" ấy... thật khiến người ta muốn cười ra nước mắt.
"Không sao cả," Lục Tễ tiếp tục, giọng gã đầy vẻ "thấu hiểu" và "cảm thông".
"Sau này em sẽ cảm ơn tôi. Tôi sẽ giúp em thoát khỏi phần lớn những đau khổ, sống một cuộc sống đơn giản và vui vẻ... mãi mãi ở bên cạnh tôi."
Lục Tễ xoay người, cầm lấy con dao mổ sáng loáng trên khay kim loại, ánh đèn lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật rọi thẳng vào lưỡi dao sắc bén, hứa hẹn một tương lai "đơn giản và vui vẻ" đầy kinh hoàng cho Thiển Linh.
Thiển Linh nghe thấy tiếng bước chân đều đặn đi lại trên sàn nhà lạnh lẽo, tiếp theo là tiếng nước chảy róc rách và tiếng vải cọ xát soàn soạt – một loạt các âm thanh rợn người báo hiệu công tác chuẩn bị khử trùng trước phẫu thuật đang được tiến hành. Mỗi tiếng động nhỏ nhặt ấy đều như một nhát dao cứa vào trái tim đang run rẩy của cậu.
Hệ thống!!!!!!
Một giọng nói đầy kinh hoàng và bất lực vang lên trong tâm trí Thiển Linh.
Lục Tễ... hắn đến thật rồi!!!!
Hệ thống 663 lạnh lùng đáp lại giữa cơn hoảng loạn của cậu: 【Bé à!!!! Chẳng phải vừa nãy cậu mạnh miệng lắm sao ?】
Cậu sắp phát điên vì sợ hãi rồi, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái vẻ ngoài bình tĩnh, kiên cường ban nãy chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh, cố gắng che giấu sự hoảng loạn tột độ đang gặm nhấm tâm can.
Thiển Linh dồn hết sức lực, đem tất cả những lời mắng chửi thô tục nhất mà cậu từng nghe, từng nghĩ ra, trút hết lên đầu Lục Tễ trong tâm trí. Nhưng cậu không ngờ rằng, cái tên khốn nạn này... lại thật sự là một tên khốn nạn đến mức độ như vậy! Gã ta không hề nao núng trước sự giận dữ và tuyệt vọng của cậu.
Nếu... nếu thật sự bị gã cắt bỏ thùy trán thì sao? Cậu sẽ trở thành một kẻ ngốc nghếch, mất đi mọi ký ức, mọi cảm xúc, mọi nhận thức về bản thân và thế giới xung quanh. Một... tên ngốc xinh đẹp, ngoan ngoãn và vâng lời, vĩnh viễn thuộc về gã hay sao. Ý nghĩ ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Hệ thống không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, Thiển Linh sắp trở mặt với nó rồi.
【Cậu đừng sợ. Cơ chế bảo vệ người chơi bao gồm việc bảo vệ ý thức độc lập của người chơi. Cho dù trong trò chơi có xảy ra bất trắc, ý thức bản thân cậu sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.】
Thiển Linh khẽ thở ra một hơi, lồng ngực căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Vậy... làm phẫu thuật có đau không? Cậu lo lắng hỏi, giọng vẫn còn chút run rẩy. Có phải hắn muốn cắt não tôi ra, rồi lại... lắp vào như thế nào? Cái ý nghĩ kinh dị ấy khiến cậu rùng mình.
【Không đâu. Có thuốc tê. Với lại không cần cắt ra.】Giọng hệ thống vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng lại mang đến một chút an tâm hiếm hoi.
Ừm... Thiển Linh khẽ đáp, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Ít nhất thì sẽ không đau đớn về thể xác. Nhưng cái viễn cảnh trở thành một kẻ mất trí vẫn ám ảnh tâm trí cậu.
Nhưng vẫn rất sợ hãi!
Lúc này, Thiển Linh nghe thấy tiếng bước chân Lục Tễ đến gần, gã đã thay bộ đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, cùng với bàn tay cầm ống tiêm.
Gã chậm rãi đẩy hết không khí ra khỏi ống tiêm.
"Sẽ nhanh thôi mà, đừng sợ nhé bé cưng."Ngay khi đầu kim lạnh lẽo, sắc nhọn chỉ còn cách làn da tái nhợt của Thiển Linh một khoảng tấc, chuẩn bị găm vào thịt da, một giọng nói khác đột ngột vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh mịch và căng thẳng đến nghẹt thở trong căn phòng phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro