Chương 2

Là một sinh viên ngành Diễn xuất, Trịnh Du Hiên thường tham gia nhiều buổi kiểm tra thực hành hơn là thi lý thuyết. Thực tế, các môn lý thuyết chỉ mang tính chất bổ trợ, trong khi các môn thực hành mới là trọng tâm chính yếu trong chương trình học. 

Trịnh Du Hiên ngồi lặng trên hàng ghế ở góc phòng chờ, tay vô thức siết chặt tập giấy ghi chú đã nhàu. Dù đã viết lại hàng trăm câu thoại để phòng khi bí ý, đã thử sức với đủ kiểu nhân vật suốt mấy tháng liền, y vẫn không thể dập tắt cảm giác lo sợ đang lớn dần trong lồng ngực.

Môn Ứng biến nâng cao là thứ khó lường—dù có chuẩn bị kỹ đến đâu, mọi thứ vẫn có thể tuột khỏi tầm tay chỉ trong tích tắc. Mỗi giây trôi qua, y lại thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể chính cơ thể cũng đang nhắc rằng: đây không chỉ là một buổi kiểm tra, mà là lúc phải chứng minh mình đủ bản lĩnh để "sống" ngay trên sàn diễn.

- Lớp 17 K25DX - Trịnh Du Hiên có ở đây không? 

Vừa nghe tên mình, y đã nhanh chóng đứng dậy và đi đến để ký tên báo danh. 

Không chỉ riêng người giám khảo, mà còn có hàng loạt ánh mắt xa lạ đổ dồn vào người con trai cao ráo này. Có sự ngưỡng mộ, có sự ghen tức...hoặc hơn thế, nhưng tất cả họ đều phải dè chừng thực lực của Trịnh Du Hiên. Không có lần nào là không có tên của y trên bảng xếp hạng "Top 5 sinh viên có điểm tổng kết cao toàn khoa." Mặc dù không phải dạng học bá đứng đầu hay đại loại vậy, nhưng do sở hữu ngoại hình nổi bật cùng gương mặt vô cùng ưu tú, y như một hiện tượng của khoa Diễn xuất trong trường. 

- Trịnh Du Hiên! 

Vừa định bước vào phòng thi, y đã nghe thấy một tiếng gọi đang dần tiến lại gần mình. 

Là Hồng Đinh Vũ.

Y nhìn thấy cậu thì có chút bất ngờ, vì nghĩ cậu vẫn còn đang la liệt trên chiếc giường mềm mại kia. Đâu có ngờ được cậu trai này mới hôm qua còn say tí bỉ, nay lại chạy đến đây một cách vội vã như vậy. 

- Bùa may mắn, mày để quên này. 

Vừa thở hổn hển, Hồng Đinh Vũ vừa lục lọi trong túi mình, cậu lấy ra chiếc vòng tay macrame có mặt đá hình hướng dương. Không nói không rằng, cậu lặng lẽ đeo nó vào cổ tay cho Du Hiên. Cả hai sau đó chỉ nhìn nhau rồi nhoẻn cười một cái - một nụ cười ngọt dịu hệt như viên kẹo đường.

Trịnh Du Hiên bước vào phòng với tâm thế vững vàng và tự tin hơn hẳn. Không còn sự bức bối, ngột ngạt như lúc ban đầu, y giờ đây như một chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng — nhẹ tênh, tự do, sải cánh bay giữa bầu trời xanh thẳm.

Sau hôm đó, không ngoài dự đoán, Trịnh Du Hiên được các giám khảo đánh giá rất cao về khả năng ứng biến của mình trong kì thi. Y đã nhập vai thành công một người đang đứng giữa lằn ranh của yêu thương và tổn thương, khi biết tình yêu mà mình dành cho một người cùng giới không chỉ bị phản bội, mà còn bị chính gia đình và xã hội ruồng bỏ. 

Không cần những lời thoại phô trương hay tiếng gào khóc xé lòng, Trịnh Du Hiên vẫn khiến giám khảo và một vài người xem có mặt hôm ấy phải lặng đi. Chỉ với ánh mắt trĩu nặng và những khoảng lặng kéo dài đến nghẹt thở, y đã khiến người ta thực sự cảm nhận được bầu không khí đặc quánh xung quanh — và một trái tim đang dần rạn vỡ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, họ như bị cuốn vào hố đen tuyệt vọng của nhân vật, bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc không tên. Không phải sự ồn ào, mà chính sự im lặng của y đã dày vò người xem đến tận cùng. 

Trong số dàn giảng viên chuyên ngành, thì có một vị đến từ Hạo Nhật Entertainment -  một công ty nổi như cồn lúc bấy giờ, và cũng là niềm mơ ước của bao diễn viên trẻ. Ông ta là Tần Uyên Thẩm, giám đốc phát triển nghệ sĩ của Hạo Nhật Entertainment, một kẻ không có tình người đúng nghĩa. 

- Rất có tài năng...và tham vọng.

Trịnh Du Hiên đang đắm mình trong làn gió trời man mác, thì Uyên Thẩm từ đâu xuất hiện sau lưng y, không một tiếng động.

Giọng ông ta trầm thấp và sắc lạnh, từng lời nói ra đều như một lưỡi dao vô hình. 

Y giật mình, nhẹ quay đầu lại. 

- Xin thất lễ, ông là...? - Giọng y có chút ngập ngừng. 

- Chào cậu, tôi là Tần Uyên Thẩm. Giám đốc phát triển nghệ sĩ của Hạo Nhật Entertainment. 

Cái phong thái và khí chất toát ra từ ông ta, cùng với vẻ mặt nghiêm nghị đến mức tưởng chừng chẳng biết đến khái niệm đùa giỡn, đã vô hình tạo nên một bức tường lạnh lẽo và sừng sững giữa y và người này. Nó không phải là sự cố ý, mà giống như một loại áp lực tự nhiên khiến người đối diện dù không hề bị đe dọa, vẫn không dám bước gần thêm một bước.

- Vào thẳng vấn đề đi nhỉ.

Ông ta vẫn đứng đó, ánh mắt dính chặt lấy Trịnh Du Hiên. Không biết là đang suy nghĩ gì. 

- Tôi muốn mời cậu gia nhập Hạo Nhật. - Một giọng điệu bình thản đến lạ, không giống một lời mời nhiệt thành thường thấy, mà là mệnh lệnh phải tuân theo của ông ta.

Nếu Trịnh Du Hiên là một người thông minh và tỉnh táo, thì tốt nhất là y hãy chấp nhận "mệnh lệnh" này ngay lập tức và đừng tỏ vẻ thanh cao. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro