Chương 168

Cố Tinh tan làm đúng sáu giờ.

Đeo khẩu trang, đội mũ, trang bị kín mít, rời khỏi tòa nhà của Song Tính Giải Trí bằng thang máy riêng.

Dù chỉ là ngôi sao hạng ba, nhưng thể diện vẫn phải giữ.

Cả ngày ra vào văn phòng tổng giám đốc thì ra gì.

Cậu cũng đã nhắc nhở các cổ đông và vài người thân cận mới được thăng chức rằng, phải giữ kín.

Cậu nói với bên ngoài rằng, một tổng giảm đốc công ty giải trí mà chỉ đạt hạng ba, nói ra không phải làm mất mặt công ty sao.

Nhưng thực tế, so với vị trí chủ tịch Song Tinh Giải Trí, Cố Tinh coi trọng thân phận của mình trong giới diễn viên hơn.

Điều này liên quan đến nguyện vọng của nguyên chủ.

Nếu không cần thiết, cậu không muốn liên kết giữa diễn viên và chủ tịch công ty.

Cố Tinh vì phải làm việc, tất nhiên không thể ở cùng Lâm Đình và những người khác trong căn nhà đã mua trước đây.

Cậu đã chuyển nhượng căn nhà đó sang tên Lâm Đình, cũng để Lâm Đình có một ngôi nhà hoàn toàn của riêng mình.

Còn về việc Kỷ Sơ Nhiên sống ở đó.

Lâm Đình được nuôi dưỡng tốt, bây giờ cậu ấy là chủ nhà, muốn ai ở lại cũng là tự do của cậu ấy.

Cố Tinh lại mua một căn hộ cao cấp khác gần công ty.

Các tiện ích của khu chung cư này không hề thua kém Hãn Hải Quốc Tế, thậm chí còn xa hoa hơn.

Toàn bộ khu chung cư chủ yếu là sang trọng và thoải mái.

Tên của nó cũng trực tiếp và kiêu ngạo, gọi là Tụ Tinh Danh Uyển.

Xe dừng dưới tòa nhà, Thi Tĩnh Duy xuống xe trước.

Sau đó mở cửa xe, để Cố Tinh có thể ra ngoài mà không gặp trở ngại, tránh cho vai phải phải dùng lực.

Nói đến vai, Cố tổng trong công việc không gặp trở ngại gì.

Kiếp trước, khi còn nhỏ cậu thuận tay trái, sau đó lại rèn luyện tay phải, bất kể tay nào, ăn uống, viết chữ đều không bị ảnh hưởng.

Cố Tinh vừa xuống xe, chưa kịp đứng vững đã thấy hai người khí thế hùng hồ chạy đến.

Xem chừng đã chờ rất lâu rồi.

Một người lùn gầy, một người cao béo.

Nhìn như củ cải mập và rau cần biết đi.

Nói thật, đánh giá ngoại hình người khác như vậy thực sự không lịch sự.

Nhưng nếu củ cải mập đó là Cố Hải, cậu không chỉ ghét, mà còn muốn cắt lát củ cải rồi xả xuống cống.

Còn người đàn ông trung niên lùn gầy với đôi mắt tam giác lấp lánh kia cũng không phải là người tốt.

Người này tên là Cao Hồng, em trai của mẹ kế nguyên chủ, hiện là em vợ của Cố Hằng Viễn, trước đây đã nhiều lần bày mưu tính kế cho mẹ con Cố Hải, nghĩ ra đủ mọi trò bắt nạt nguyên chủ.

Cố tổng nhìn hai người này, cũng không biết nói gì.

Tính toán có lớn nhỏ, thứ tự trước sau, cậu còn chưa tính số đến hai người này, họ đã tự nhảy ra.

Cố Tinh liền nói khẽ với Thi Tĩnh Duy: "Lát nữa không cần khách khí."

Dù sao cũng có camera giám sát, phòng vệ quá đà có thể điều chỉnh được.

Nói chung.

Cho hai người này vào viện chơi wifi cũng được.

Gần đây Cố Hải sống không yên.

Cha cậu ta, Cố Hằng Viễn như phát điên.

Rõ ràng không có việc gì cũng chửi Cố Tinh.

Nhưng gặp cậu ta lại chửi tại sao không bằng Cố Tinh.

Gặp người cậu Cao Hồng, Cố Hải mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Thật là do thằng quỷ Cố Tinh, gan to rồi, dám đuổi cậu mình khỏi công ty, thật là ngạo mạn!

Khi Cao Hồng biết được địa chỉ hiện tại của Cố Tinh, gã liền dẫn Cố Hải đến đòi công lý.

Gã ta không vơ vét gì của công ty, tại sao lại bị đuổi việc, còn phải bồi thường tiền?

Cao Hồng vốn không thể vào khu cao cấp như Tụ Tinh Danh Uyển.

Nhưng có Cố Hải, cậu ta mua nhà trong khu, với tư cách chủ nhà, vào khu để đón Cố Tinh, đòi một lời giải thích.

Anh rể Cố Hằng Viễn bị Cố Tinh cướp mất vị trí chủ tịch Song Tinh Giải Trí. Cao Hồng cho rằng, đó là vì anh rể bất tài.

Cố Tinh thế nào gã ta còn không biết sao, ba gậy đánh không ra tiếng rắm.

Cho nó thấy chút lợi hại, đảm bảo sau này sẽ tránh xa mình.

Cậu cháu hai người bốc lên cơn giận, càng muốn dạy dỗ Cố Tinh một trận.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng còi xe chói tai từ phía sau.

Một chiếc xe trông không hề rẻ lao tới như mất kiểm soát.

Cao Hồng kéo Cố Hải vội vã lùi lại, hoảng loạn ngã vào luống hoa, mới không bị xe đụng.

Thi Tĩnh Duy bảo vệ Cố Tinh phía sau.

Cảnh giác nhìn chiếc xe đang phanh kêu chói tai.

Theo đánh giá của anh, người lái xe này có kỹ năng rất tốt.

Ngay cả khi hai người gây rối không tránh, cũng chỉ bị dọa ngã, chứ không đến mức bị đụng, rõ ràng là muốn đe dọa.

Cửa xe mở ra.

Thi Tĩnh Duy thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ ghế lái.

Tay đặt trên cửa xe của anh ta bị bằng bó, nhưng tổng thể vẫn cao lớn và đẹp trai.

Nói đẹp trai là hời hợt, anh ta đẹp như một con báo, gương mặt có thể nói là rực rỡ, nhưng không lộ vẻ nữ tính.

Thi Tĩnh Duy ngay lập tức nghĩ đến người đàn ông tặng hoa cho chủ thuê của mình mấy ngày trước.

Người đàn ông đó và người đẹp trước mặt này rõ ràng là hai loại người khác nhau, nhưng hiển nhiên là cùng một đẳng cấp.

Có lẽ, lại là bạn của chủ thuê.

Hoặc là, người theo đuổi?

Rất nhanh, Thi Tĩnh Duy có câu trả lời.

Vì người đàn ông đẹp đẽ quá mức đó, nhẹ nhàng đóng cửa xe, cười với chủ thuê của anh: "Cố Tiểu Tinh, nhớ anh không? Chuyển nhà mới, hình như nên mời khách."

Trông anh ta thật sự là một người rất dễ gần, Thi Tĩnh Duy nghĩ.

Tất nhiên, phải bỏ qua khí thế hung hăng khi lái xe đâm người vừa rồi.

Thực tế là.

Người đàn ông tặng hoa mà Thi Tĩnh Duy luôn nhớ đến, Trình Đông Húc, lúc này đang ở trên lầu ngay sau lưng Cố Tinh.

Khu Tụ Tinh là khu do Tập đoàn Cẩm Giang phát triển.

Anh muốn ở đây, thực sự quá dễ dàng.

Khi trợ lý Tống xử lý chuyện nhà cửa, rất may là Tụ Tinh Danh Uyển thiết kế mỗi tầng hai căn hộ.

Tránh được cảnh ông chủ của anh phải canh trong hành lang.

Trình Đông Húc đang xử lý công việc trên ghế sofa trong phòng khách.

Anh đồng thời dành một phần tâm trí, qua cánh cửa khép hờ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro