Chương 169
Mùa đông ở Kinh Thị, trời tối rất sớm.
Nhưng Tụ Tinh Danh Uyển chi mạnh tay, hệ thống chiếu sáng ở các khu vực công cộng rất tốt để bù đắp cho điều này.
Đó cũng là lý do tại sao Cố Tinh có thể phát hiện ra Cố Hải và Cao Hồng ngay lập tức.
Nhưng khi thấy Chu Duẫn Chi, cậu rất ngạc nhiên.
Chu Duẫn Chi chào hỏi Cố Tinh, nhưng không tiến lại gần ngay.
Anh ta sống trong môi trường bắt buộc phải nhạy bén với thiện ác của con người, gần như ngay lập tức nhận ra rằng Cố Hải và Cao Hồng không có ý tốt với Cố Tinh.
Chu Duẫn Chi không có ấn tượng gì với Cố Hải, nhưng Cố Hải lại nhận ra anh ta.
Cậu ta đã hai lần nhờ vả người khác để tham gia các buổi tiệc, từ xa nhìn thầy Chu Duẫn Chi, rõ ràng phần lớn thời gian người nọ lười biếng một mình, nhưng có lúc chỉ cần nhìn anh ta cười cũng cảm thấy lạnh cả người.
Sau đó, khi Cao Hồng định nói với Chu Duẫn Chi một câu "Này cậu, cậu định làm gì?", thì bị Cố Hải kéo lại, run rẩy nói: "Chu... Chu thiếu."
"Ồ, nhận ra tôi?" Chu Duẫn Chi có hứng thú.
Anh ta bước tới, quan sát Cố Hải một lúc, xác định không quen, rồi thốt lên: "Xấu thật."
Mặt Cố Hải đỏ bừng.
Cậu ta thực ra là người rất biết xu nịnh, nếu không cũng không nhờ được người khác để tham gia các buổi tiệc cao cấp có thể gặp Chu Duẫn Chi.
Nhưng Cố Tinh đứng đó.
Cậu ta, người luôn ngẩng cao đầu trước Cố Tinh, không thể chịu nổi nhục nhã này.
Cao Hồng thì hoàn toàn như con chim cút không dám động đậy.
Gã ta không quen Chu Duẫn Chi, nhưng chỉ cần đối mặt một chút, đã cảm thấy chân tay lạnh toát.
Trong lúc Chu Duẫn Chi nói chuyện, Cố Tinh bước tới.
Thi Tĩnh Duy theo sát sau lưng cậu, anh ta cao lớn, rắn chắc, như một cái bỏng im lặng nhưng đầy uy hiếp.
"Duẫn Chi, chuyện này để tôi xử lý, được không?" Cố Tinh nói.
Cậu luôn biết ơn Chu Duẫn Chi vì tất cả những gì anh ta đã làm cho cậu, nhưng thực sự cảm thấy nợ nần tình cảm như vậy là không thể trả nổi.
Duẫn Chi?
Phản ứng đầu tiên của Cố Hải là nghĩ Cố Tinh thật sự đã ăn gan hùm mật gấu.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông vốn đang mặt lạnh, đường nét khuôn mặt liền trở nên mềm mại.
Anh ta lùi lại một bước, đứng bên cạnh Cố Tinh: "Được, anh đợi em."
Chu Duẫn Chi vừa nói vừa vô thức xoa tai.
Ban đêm anh ta mơ thấy cậu nhóc gọi mình là "Duẫn Chi," thật sự nghe thấy rồi, lại phát hiện không thể chịu nổi.
Thực ra, giọng của Cố tổng rất nhẹ nhàng.
Nhưng khi Chu Duẫn Chi nghe, tai anh ta nóng lên, hai chữ "Duẫn Chi" như một ngọn lửa, biết thấm vào lòng.
Chu Duẫn Chi nói "anh đợi em," không chỉ đơn giản là đợi.
Đây là giữ vững trận địa.
Cố Hải hiểu được ý này, không dám làm loạn nữa.
Cậu ta yếu ớt nói: "Cố Tinh, bố... bố bảo tôi gọi anh về nhà ăn cơm."
Chu Duẫn Chi nheo mắt lại, nhìn Cố Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Anh ta đã điều tra quá khứ của cậu nhóc, người nhà họ Cố, không ai là người tốt!
Cố Tinh khoác áo khoác lông vũ trắng dài.
Vì sợ làm động đến vết thương ở vai, cậu mua áo cỡ lớn, khuôn mặt lộ ra nhỏ nhắn trắng trẻo, trông rất ngoan ngoãn.
Sự ngoan ngoãn này, nguyên chủ cũng có.
Nhưng vì linh hồn kiểm soát cơ thể khác nhau, so với sự mềm mại của nguyên chủ, Cố tổng thì tỏ ra thanh tao như ánh trăng.
Ánh trăng tuy dịu dàng nhưng cũng lạnh lẽo.
Cậu trực tiếp gọi điện cho Cố Hằng Viễn, đơn giản thông báo rằng Cố Hải có ý định làm chuyện xấu với mình.
Cậu nói: "Ngài Cố, tôi đã nắm đủ chứng cứ để chống lại ông, không cần phải đưa thêm nữa, có điều, tôi cũng thích thấy ông vật lộn thêm một chút."
Nói xong, Cố Tinh bảo Cố Hằng Viễn nói chuyện với Cố Hải.
Cậu mở loa ngoài.
Những từ như "chứng cứ" và "vật lộn" khiến Cố Hải sững sờ.
Chưa kịp phản ứng, giọng nói giận dữ của Cố Hằng Viễn đã truyền ra từ điện thoại, đủ để đoán rằng Cố Hải sẽ không có kết cục tốt khi về nhà.
Cao Hồng chưa bao giờ thấy (nghe) Cố Hằng Viễn nổi giận lớn như vậy.
Giữa mùa đông, gã ta đổ mồ hôi.
Cố Hải rất sĩ diện.
Bị chửi rủa giữa nơi công cộng, lại trước mặt Cố Tinh, cậu ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Cố tổng cất điện thoại vào túi áo khoác, tay đút túi.
Không phải vì tư thế này đẹp, mà vì cầm điện thoại lâu, ngón tay bị lạnh.
Cậu nhìn Cao Hồng: "Đã trả hết tiền phạt chưa mà dám ra ngoài đi dạo?"
Cao Hồng không biết nói gì, cơn giận ban đầu khi đến đây đã biến mất không thấy tăm hơi, trải qua cảm giác suýt bị xe đâm, bị người không thể đụng vào nhìn chằm chằm, rồi nhìn Cố Tinh thách thức Cố Hằng Viễn như vậy, cảm thấy cả thế giới không còn thật nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro