Chương 172
Dù là trong nguyên tác hay qua những lần tiếp xúc, đều cho cậu biết sự mạnh mẽ và cố chấp tiềm ẩn của Chu Duẫn Chi đáng sợ đến nhường nào.
Chỉ cần gật đầu, Chu Duẫn Chi tuyệt đối sẽ không cho phép hai người có khả năng chia tay êm đẹp.
Cố Tinh sợ nếu bây giờ đồng ý, về sau phát hiện ra vẫn không thể thích anh, đến lúc đó, e rằng cả hai sẽ bị tổn thương.
Chu Duẫn Chi cảm nhận được sự phản kháng của cậu thiếu niên.
Có chút thất vọng, nhưng ánh mắt lại càng nóng rực.
"Không sao, ít nhất trước đây anh với em chỉ là người xa lạ, bây giờ đã là bạn rồi." Chu Duẫn Chi nói: "Tình cảm của anh, anh tự quyết định, nó luôn ở đó, Cố Tiểu Tinh, em có thể nhận bất cứ lúc nào, nhưng nếu không muốn anh cũng không ép buộc, chỉ xin đừng bắt anh bỏ nó đi, vậy không khác gì cầm dao đâm vào tim anh."
Anh ta dừng lại một chút, rồi hỏi: "Em vẫn không tin anh thích em, vẫn nghĩ rằng anh đang bốc đồng sao?"
Cố tổng không ngờ Chu Duẫn Chi lại nhạy bén như vậy, rất nghiêm túc trả lời anh ta: "Tôi tin."
Khi Chu Duẫn Chi mạo hiểm cứu cậu, cậu đã tin, không ai chỉ vì sự bốc đồng mà dám đặt cược mạng sống của mình.
Chỉ là, sự biết ơn không phải là tình yêu.
Cậu không thực sự 18 tuổi, hiểu rõ sự khác biệt giữa hai điều này.
Chỉ là đến đây, cũng không thể nói tiếp.
Cố tổng ban đầu chuẩn bị rất nhiều lời khuyên, chẳng hạn như cậu là người lười biếng, lạnh lùng, quý trọng mạng sống và ích kỷ, không thể đáp lại tình cảm mãnh liệt theo kiểu hừng hực như của Chu Duẫn Chi.
Nhưng những lời của Chu Duẫn Chi quá nặng nề và sâu sắc, bất kỳ sự phủ định nào cũng giống như xúc phạm.
Cậu biết mình nói gì cũng vô ích, nên quyết định không nói.
Cố Tinh tiễn Chu Duẫn Chi xuống thang máy.
Người đã đứng trong đó, lại hỏi: "Cố Tiểu Tinh, bây giờ em cũng không thích anh Húc phải không?"
Cố tổng: "..."
Chu Duẫn Chi thông minh như vậy, từ biểu cảm của cậu thiếu niên đã biết câu trả lời: "Vậy thì tốt, anh vẫn còn cơ hội!"
Xuống dưới lầu, Chu Duẫn Chi lại nhìn lên lầu.
Thực ra cũng chẳng thấy gì, nhưng cảm giác mềm mại ấm áp trên môi vẫn còn, khiến anh ta không muốn rời đi.
Anh ta nhớ ra, tầng của Cố Tinh hình như có hàng xóm.
Hàng xóm...
Ngô Dũng thò đầu ra từ xe: "Lão đại, tuyết càng lúc càng lớn rồi."
Anh ta thấy lão đại của mình nhìn lên lầu, nói: "Nhà ở đây trông cũng không tệ, mua một căn đi."
Ngô Dũng: "..."
Có biệt thự rộng rãi sáng sủa không ở, đến đây làm gì?
Cố Tinh không biết rằng, ngay khi cậu đóng cửa, cửa nhà hàng xóm cũng mở ra.
Người đàn ông với đôi mày tuấn tú, vẻ mặt vô cảm, đứng lặng bên khung cửa một lúc lâu.
Chu Duẫn Chi đã đánh giá Trình Đông Húc quá cao.
Cố Tinh từ trước đến nay, chưa bao giờ thích người này.
Dì Phùng dọn dẹp xong bếp, không rời đi ngay như mọi khi.
Thấy Cố Tinh tiễn khách xong, liền quan tâm hỏi: "Cố thiếu, cậu và Trình tổng... thật sự chia tay rồi sao? Hai người đều rất tốt..."
Bà cảm thấy thật đáng tiếc.
Cố thiếu và Trình tổng, dù nhìn từ khía cạnh nào cũng rất xứng đôi, trước đây lại yêu nhau đến thế, sao nói chia tay là chia tay được.
"Tôi biết không nên can thiệp nhiều, cũng không đến lượt tôi quản, nhưng cậu không coi tôi là người ngoài, tôi mới nói thêm vài câu." Dì Phùng ân cần nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Tình cảm của người trẻ tôi không hiểu, nhưng "dị cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang"*."
(*Dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm.)
Dì Phùng nói, Cố Tinh kiên nhẫn lắng nghe.
Nghe xong, cậu nói mình sẽ cân nhắc, cũng coi như đáp lại lòng tốt của bà.
Thực ra giữa cậu và Trình bá tổng, đúng là rõ ràng, không ai bị lừa gạt.
Còn về phần tình cảm, không phải không có "tình cảm" thì sẽ bị thiệt thòi... khụ.
Tuy nhiên, chuyện giao dịch tiền bạc để thỏa mãn nhu cầu thì bà không thể chấp nhận được.
Cố Tinh cũng không giải thích, lắng nghe một cách ngoan ngoãn, coi như chuyện này đã qua.
Dì Phùng cuối cùng cũng nói ra được những lời bấy lâu nay, không còn cảm thấy nặng nề nữa, liền đi thay giày chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Dì Phùng đang ở trước cửa, nhìn vào màn hình hiển thị, vội vàng mở cửa: "Trình tổng!"
Cố Tinh: "..."
Ai?
Trình Đông Húc đứng ở cửa, chiếc áo len màu xám nhạt mềm mại làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt anh.
Anh nhìn cậu thiếu niên phía sau dì Phùng: "Anh có thể vào không?"
Lần cuối họ gặp nhau thực sự khá lúng túng.
Nhưng Cố tổng nhìn người đàn ông đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên là cảm thấy có lỗi.
Dì Phùng là do cậu "đào góc tường" mà có.
Lần này, lộ ra rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro