Chương 176

Vẻ mặt tò mò của cậu thiếu niên thật đáng yêu, Trình Đông Húc không nhịn được cười.

Chẳng bao lâu sau, anh đã bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt Trình Đông Húc dường như mơ hồ, như thể xuyên qua không khí, nhìn thấy cảnh tượng vài năm trước.

"Anh đã từng có cảm tình với Lâm Tri Thư, nhưng khi đó anh đang trong quân đội, thời gian tiếp xúc thực sự rất ít. Ban đầu dự định chờ đến kỳ nghỉ năm... thì nhà họ Lâm gặp chuyện."

"Nhà họ Lâm?"

"Đúng vậy, khi đó bên trên đang đổi nhiệm kỳ, gia đình Lâm Tri Thư kinh doanh, còn bác cả Lâm Tri Thư làm chính trị và giữ chức vụ rất cao, được coi là trụ cột của nhà họ Lâm, nhưng chọn nhầm phe, sau đó bị phát hiện có các vấn đề khác, tội tham nhũng cộng thêm tội gián điệp, có mối liên hệ mật thiết với quốc gia M..."

Trình Đông Húc nói chậm rãi, có phần vì hồi tưởng, có phần vì cảm xúc dồn nén suốt mấy năm.

Những lời này anh chưa bao giờ nói với ai, cũng nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ nhắc lại.

Nhưng khi đã nói ra, như thể trút bỏ một lớp vỏ bọc vô hình.

Cố tổng nghe thấy những ẩn tình mà trong nguyên tác không đề cập đến.

Hóa ra sau khi bác cả Lâm gặp chuyện, Lâm Tri Thư không biết nhờ ai giúp đỡ, liền nghĩ đến Trình Đông Húc.

Nhà họ Lâm ở Kinh Thị là một gia tộc danh giá, nhưng khi cây đại thụ đổ, tất cả đều tan thành mây khói.

Nhưng nhà họ Trình thì khác, vốn dĩ đã mạnh hơn nhà họ Lâm rất nhiều, vững chãi không đổi.

"Anh xin nghỉ về nhà, cố gắng điều tiết, giúp những người không liên quan trong nhà họ Lâm không bị tổn hại, những tài sản trong sạch của nhà họ Lâm sau khi được điều tra cũng được bảo vệ." Trình Đông Húc tựa vào ghế sofa ngồi bên chân cậu thiếu niên, nằm lấy tay cậu đưa lên môi hôn một cái.

"Làm hết sức mình rồi, không có gì phải áy náy, là nhà họ Lâm nợ anh." Cố tổng nhìn thấy sự trầm lặng của Trình Đông Húc, cũng không trách anh vô thức lợi dụng hôn hít mình.

Trình Đông Húc xoa mặt, tựa đầu vào, nhưng lại cười.

Cậu nhóc nói không có gì phải áy náy, câu này, anh dường như đã chờ đợi nhiều năm.

Cố tổng không chỉ an ủi khách sáo.

Cậu cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, nhưng trước bộ máy nhà nước, thì gia tộc cũng chỉ như con kiến.

Bác cả Lâm Tri Thư bị thanh toán, không biết bao nhiêu người vội vàng cắt đứt quan hệ.

Trình Đông Húc có thể điều tiết để bảo vệ phần lớn tài sản của nhà họ Lâm, anh không biết phải nợ bao nhiêu ân tình, lại không biết phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro.

Điều này, Cố tổng rất khâm phục Trình bá tổng.

Người này nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất có trách nhiệm che chở, những người liên quan đều được anh bảo vệ nếu có khả năng.

Cậu thiếu niên lắng nghe chăm chú, Trình Đông Húc tiếp tục nói.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng là người mới trưởng thành không lâu, nhưng luôn mang đến cho anh cảm giác yên tĩnh và ổn định, khiến cả anh cũng cảm thấy bình yên khi ở gần.

"Anh đã nói với Lâm Tri Thư không nên công khai việc anh giúp đỡ, vì sẽ gây ảnh hưởng không tốt." Trình Đông Húc thở dài: "Nhưng sau đó nhiều chi thứ nhà họ Lâm và những người có lợi ích liên quan đều lấy danh nghĩa cậu ta đến nhờ anh giúp đỡ, làm phiền đến ông nội."

Cố tổng nhớ lại Lâm Tri Thư trong nguyên tác miêu tả, đơn giản mà nói là ngây thơ, lương thiện và quá nhiều tình thương.

Người như vậy tất nhiên không phải người xấu, nhưng rất dễ bị người khác lừa gạt và lợi dụng.

Chắc chắn đã gây không ít rắc rối cho Trình bá tổng.

Có lẽ do đã quen kiểm soát toàn cục.

Khi đọc sách, Cố tổng cảm thấy không quen khi Lâm Tri Thư làm việc tốt nhưng lại gây ra một đống rắc rối, để lại mớ hỗn độn cho người xung quanh xử lý.

Nhưng lúc đó người đọc lại thích điều này.

Cảm thấy Lâm Tri Thư được bá tổng yêu chiều rất hạnh phúc, tình yêu ngọt ngào đến say lòng.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Cố tổng muốn chuyển thể nguyên tác thành phim.

Cậu muốn biến Trình bá tổng trong truyện thành phim để thỏa mãn một phần dục vọng, nhưng cũng phải cân nhắc chi phí và lợi nhuận, đúng lúc người đọc thích, liền biến thành chuyện đôi bên cùng có lợi.

Chuyện sau đó, dù Trình bá tổng không nói, Cố tổng cũng đoán được.

Ông nội nhà họ Trình là công thần quốc gia, tính tình cứng rắn, nói một là một, chắc hẳn ông đã ra mặt xử lý phần còn lại, không để Trình bá tổng can thiệp thêm.

Cố tổng đoán đúng thật.

Tuy nhiên, quá trình còn phức tạp hơn cậu nghĩ một chút.

Theo lời Trình bá tổng, Lâm Tri Thư vì vậy mà thất vọng buồn bã không thôi.

Nhưng anh nhận được lệnh khẩn cấp từ quân đội, lệnh quân như núi, phải trở về đơn vị ngay lập tức.

Tuy nhiên, về đơn vị dễ mà rời đi khó.

Trình Đông Húc từ Tiêu Dẫn biết được gia đình Lâm Tri Thư đã ra nước ngoài, lại phát hiện lệnh điều động là do ông nội can thiệp, liền dốc hết sức xin nghỉ trở về.

"Ông nội nhốt anh lại, còn cho lính gác trại canh giữ." Trình Đông Húc lắc đầu cười khổ: "Anh đánh người bị thương bỏ trốn, rồi xuất ngũ, truy đuổi ra nước ngoài."

"Ngàn dặm truy tình, thế mà anh còn nói không thích người ta?" Cố tổng bình luận.

Trình Đông Húc lắc đầu cười: "Có thích, nếu không đã không tốn công tốn sức như vậy, nhưng giống như một điểm kích hoạt, anh vốn dĩ muốn kinh doanh, bị đối xử như con rối, liền bùng nổ một lần, ông nội không làm gì được anh, những năm qua kinh doanh cũng tạm ổn, cho đến hôm nay."

Chuyện tiếp theo đó có chút mất mặt, nhưng anh vẫn muốn chân thành nói với Cố Tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro