Chương 185
Rồi, cửa thang máy mở ra.
Ngô Dũng, chuẩn bị rời đi sau khi hoàn thành bữa tối: "... Tôi không thấy gì hết!"
Còn nữa, quả nhiên không hổ là lão đại!
Cố tổng: theo trực giác thì, lần này thực sự là không thể giải thích được rồi.
Muốn giải thích, chẳng lẽ nói Chu Duẫn Chi không cẩn thận ngã vào?
Cuối cùng, mấy người Ngô Dũng với nụ cười đầy ẩn ý, chờ đến khi Cố Tinh và Chu Duẫn Chi ra ngoài, cả đám đều chen vào thang máy rời đi.
Kẻ đầu sỏ mặt không biến sắc, nhiều lắm chỉ thêm chút tiếc nuối: "Cố Tiểu Tinh? Thang máy có gì đẹp mà nhìn, nhà anh ở bên này!"
Trên bàn ăn bày biện những món ăn rất gia đình.
Chu Duẫn Chi dẫn Cố Tinh đến chỗ ngồi, sau đó lúng túng bưng bát canh: "Em uống chút cho ấm bụng, anh đi tắm cái đã."
Chu Duẫn Chi mặc áo phao đứng trước cửa đơn nguyên chừng hai mươi phút.
Rõ ràng là trời lạnh, vậy mà anh toát hết mồ hôi.
Anh chịu không nổi cảm giác ướt đẫm khắp người.
Huống hồ là ăn cơm cùng đứa nhỏ, ít nhất cũng phải sạch sẽ, trạng thái tốt nhất.
Tắm nhanh, khi thay đồ lại do dự.
Nghĩ tới những nhân viên xinh đẹp quanh đứa nhỏ, anh vốn không ngốc, cũng nhận ra được chút gì đó.
Trên đời này, người thích tiền, thích danh, thích quyền lực, kiểu gì cũng có.
Đúng bệnh hốt thuốc, đạt được kết quả gấp đôi.
Nếu đứa nhỏ thích người đẹp trai, thì anh có ưu thế vô cùng lớn.
Chu Duẫn Chi chỉnh trang lại, trước khi ra khỏi nhà vệ sinh còn vuốt lại mái tóc nửa ướt của mình, mới hài lòng bước ra.
Cố Tinh vừa uống canh, vừa trả lời tín nhằn của Hoắc Chính Trạch.
Một làn hơi nước mang theo mùi hương của sữa tắm xộc vào mũi, ngẩng đầu lên, cậu thấy ngay một bộ ngực cơ bắp hơi nổi lên, đường nét tuyệt mỹ.
Cố Tinh: "...Khụ!"
Bị sặc bất ngờ, ho dữ dội.
Chu Duẫn Chi vốn định kéo áo choàng xuống thêm một chút, lập tức luống cuống.
Vừa vỗ lưng, vừa đưa nước súc miệng, bận rộn cả một lúc.
Cuối cùng cũng dịu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố tổng chớp đối mắt ngấn lệ vì ho: "Mặc đồ vào."
Chu Duẫn Chi cũng bị cậu ho dữ dội làm cho hoảng sợ.
Thu lại áo choàng một chút, nghi ngờ liệu mình có sức hấp dẫn không, rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của thiếu niên, xem còn cần làm gì không.
Người luôn kiêu ngạo và tự do này ánh mắt mang theo sự áy náy, đứng đó lúng túng.
Cổ họng vẫn còn hơi đau rát, Cố tổng cảm thấy mình như đang bắt nạt người ta vậy.
Cậu bèn nói muốn đi rửa tay rồi ăn cơm, bảo người dẫn đường.
Chu Duẫn Chi nghe thấy Cố Tinh còn để ý đến mình, nhìn không hề có vẻ gì là không vui, hận không thể ôm cậu vào lòng: "Để anh dẫn em đi!"
Trên đường, chuông cửa reo.
Cố Tinh bảo Chu Duẫn Chi ra mở cửa, còn mình đi rửa tay, nghĩ bụng có lẽ Ngô Dũng để quên thứ gì đó.
Cơ hội ở cùng nhau trong phòng tắm bị gián đoạn.
Đoán là Ngô Dũng, lại nghĩ đến chuyện trong thang máy, Chu thiếu gia tức xịt khói.
Lại làm phiền chuyện tốt của anh mày!
Nếu không có lý do hợp lý, đừng trách anh sẽ đạp người đó thành quả bỏng lăn xuống cầu thang.
Trong đầu nghĩ vẩn vơ, không xem camera, trực tiếp mở cửa.
Cửa mở, hai người đối diện nhau.
Người đứng trong cửa mặc áo choàng tắm, dưới ánh sáng nơi hành lang, lông mày và ánh mắt đậm nét như yêu tinh.
Người ngoài cửa xách túi đồ ăn, ánh mắt dừng lại trên áo choàng tắm của Chu Duẫn Chi hai giây, gương mặt đẹp trai lạnh như băng.
"Cố Tinh đâu?" Trình Đông Húc hồi.
"Anh Húc." Chu Duẫn Chi gọi một tiếng, do dự không biết có nên nhường đường hay không.
Sau cuộc xung đột ở đoàn phim, hai người vẫn luôn ở thế hòa bình.
Thực ra có những lời không cần nói, dù sao cũng không muốn buông tay với Cố Tinh, tự giác bước vào chế độ cạnh tranh công bằng.
Bầu không khí im lặng khó tả, như thể đối đầu.
Cho đến khi trong nhà vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Duẫn Chi, anh chắn cửa làm gì?"
.
Chu Duẫn Chi luôn muốn giấu đứa nhỏ đi, đây đã là ước muốn không phải ngày một ngày hai.
Giờ nghe cậu lên tiếng, ý nghĩ này càng mạnh mẽ.
Nhưng việc này chỉ là nghĩ trong đầu.
Anh đâu có ngốc, khó khăn lắm mới gần nước xa trời, sao có thể tự mình làm chuyện đẩy người đi xa?
Anh bèn tránh ra.
Tầm nhìn mở rộng.
Trình Đông Húc thấy thiếu niên đứng trong phòng khách.
Tay áo sơ mi cuộn lên nửa chừng, hai tay lơ lửng, trông như đang chuẩn bị nấu ăn hoặc đang nấu ăn.
Cậu đứng sau Chu Duẫn Chi mặc áo choàng tắm.
Khoảng cách giữa cửa và trong nhà, bị cắt đôi thành hai thế giới làm người ta kinh ngạc.
Trình Đông Húc thậm chí cảm thấy mình là người ngoài, còn Chu Duẫn Chi và Cố Tinh, như một gia đình.
Một người bận rộn trong bếp, người kia nghe tiếng chuông cửa, đi ra xem.
Sự liên tưởng này, không phải không có cơ sở.
Trình Đông Húc thậm chí sợ ngay sau đó, đứa nhỏ sẽ nói: "Mời vào."
Thực ra, Cố Tinh chỉ vừa rửa tay.
Lý do tay ướt đẫm là vì cảm thấy dùng khăn của người khác không tiện, muốn tìm khăn giấy lau nước.
Đối diện với Trình Đông Húc bất ngờ, có chút không kịp phản ứng.
Chủ yếu là đối phương mặc đồ ở nhà, còn xách đồ đứng ở cửa, trông như chủ nhà trở về.
Anh còn dùng đôi mắt đen sâu thẳm, ngẩn ngơ và thất vọng nhìn mình.
Giống như... cảm giác mình bị bắt gian tại trận?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro