Chương 190

Trình Đông Húc cảm thấy nếu anh không an ủi tiểu huynh đệ của mình, nó sẽ nổ tung.

Trái tim như bị vắt khô bởi chiếc khăn nóng, vừa chặt vừa nóng, cần được giải tỏa.

Nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.

Nghe thiếu niên uể oải nói: "Không muốn." cũng không ngoài dự đoán.

"Biết rồi, anh không động vào em." Trình Đông Húc trán nổi gân xanh, cố gắng giữ giọng bình thường: "Ôm một chút được không? Hai mươi... mười phút, chờ một chút rồi anh sẽ buông em ra."

Anh ôm cậu, không phải để chiếm lợi.

Chỉ là tránh nhìn, để khỏi làm điều gì khác.

Lần này, Cố tổng không từ chối.

Cậu cũng là đàn ông, cảm giác hưng phấn rồi dừng lại giữa chừng, rất khó chịu.

Nghe tiếng thở hỗn loạn, nóng rực bên tai dần dần bình tĩnh lại, cậu khá khâm phục sự kiềm chế của Trình bá tổng.

Dù đối phương thả cậu ra, một phần nào đó vẫn căng phồng rõ ràng, nhưng cảm xúc đã khá bình ổn.

Bị nhìn thấy cũng bị nhìn thấy rồi, Cố tổng giờ thoải mái hơn nhiều.

Cậu buộc lại dây áo choàng, đưa gối ôm cho Trình bả tổng: "Hành lang có camera, che đi một chút?"

Hai phút sau.

Người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng, ôm gối bị đuổi ra khỏi cửa.

Cố tổng đứng sau cánh cửa, kéo áo choàng lên nhìn xuống dưới.

Nhỏ giọng nói: "Mày cũng chẳng đáng tin chút nào!”

Nhỏ hơn người ta thì cũng thôi đi, dù sao tuổi tác và thể hình cũng là thứ không thể cưỡng cầu, nhưng lại bị dụ dỗ đến mức tự mình hưng phấn, cũng may Trình bá tổng tự lo liệu, nếu không thật là mất mặt.

Trở lại phòng khách, nhìn thấy chìa khỏa trên bàn, Cố tổng thở dài.

Dì Phùng nếu không có ý định tác hợp cho cậu và Trình bá tổng, dù bị lừa thế nào cũng sẽ không dễ dàng đưa chìa khóa cho người ta.

Quan tâm và vượt quyền là hai chuyện khác nhau.

Chuyện này chạm đến giới hạn của Cố tổng.

Cũng tại cậu trước đây lười biếng.

Không giải thích rõ ràng với dì Phùng rằng cậu và Trình Đông Húc đã chia tay.

Nhớ rằng ngày mai phải nói với dì Phùng, nếu có lần sau, sẽ chấm dứt hợp đồng lao động.

Dĩ nhiên, cậu sẽ bồi thường một cách hào phóng.

Ngày hôm sau.

Trợ lý Lý và Thi Tĩnh Duy đến cửa nhà Cố Tinh vào thời gian đã hẹn.

Vì có một hợp đồng cần ký ngay, trực tiếp đến chỗ đối tác hoàn tất, về công ty lại tốn thời gian.

Cùng lúc đó, trợ lý Tống Cần đến đón ông chủ đi làm.

Ra khỏi thang máy, liền sững người.

Thi Tĩnh Duy anh ta biết.

Vậy người đàn ông anh tuấn nho nhã đứng cạnh Thi Tĩnh Duy là ai?

Ngoại hình thậm chí không thua kém cậu trai trẻ hôm qua.

Cố tổng không hổ danh là ông chủ công ty giải trí, Tống Cần nghĩ thầm.

Nhìn những người này, ai nấy đều cao ráo, chân dài, nhan sắc vượt trội, hết người này đến người khác khiến người ta hoa cả mắt.

Năm phút sau, Chu Duẫn Chi dẫn Ngô Dũng lên lầu.

Trong tay anh ta còn cầm áo khoác Cố Tinh để quên hôm qua, không thèm để ý đến Tống Cần, ánh mắt quét qua khuôn mặt lạ hoắc của Lý Ngọc Hạo, gương mặt liền trở nên âm u: Lại thêm một người nữa!

Lý Ngọc Hạo biết Chu Duẫn Chi, cũng nhận ra áo khoác trong tay anh ta là của ông chủ mình.

Đối mặt với ánh mắt không thiện chí của anh ta, anh lịch sự nhường đường: "Chu thiếu."

"Anh là gì của Cố Tinh?" Chu Duẫn Chi hỏi.

"Trợ lý." Lý Ngọc Hạo trả lời.

"Làm quen nhé, tôi là bạn của Cố Tinh, hiện đang theo đuổi cậu ấy." Chu Duẫn Chi tự giới thiệu.

"...Chào anh." Trợ lý Lý dễ dàng chấp nhận cách nói "hiện đang theo đuổi" kỳ lạ này.

Trợ lý Tống nghe lời giới thiệu của Chu thiếu: "..."

Ghi nhớ cẩn thận, sẽ báo cáo lại cho ông chủ, còn lại thì...anh thực sự không thể làm gì hơn.

Cố tổng đúng tám giờ rưỡi mở cửa ra ngoài.

Vừa mở cửa, hành lang vốn rộng rãi, giờ đầy những người cao ráo, đẹp trai, trông khá chật chội.

Thấy cậu, đủ loại ánh mắt đồng loạt tập trung lại.

Hai người đẹp trai nhất, khó đối phó nhất, mỗi người chiếm một bên cửa, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Cố tổng: "..."

Cố tổng cũng không nhớ mình xuống lầu ngồi vào xe như thế nào.

Dù sao, trong thang máy, Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi mỗi người đứng một bên.

Trợ lý nhã nhặn và vệ sĩ đẹp trai của cậu chỉ có thể đứng ở cửa thang máy tiễn cậu bằng ánh mắt.

Cố tổng từ chối đề nghị đi làm cùng của Trình bá tổng, cũng như đề nghị đưa cậu đi làm của tên biến thái.

Ngồi vào xe rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thi Tĩnh Duy đã biết rõ mức độ được yêu thích của ông chủ mình.

Nhưng mỗi ngày anh vẫn thấy bất ngờ.

Trợ lý Lý trông có vẻ điềm đạm hơn nhiều.

Không vội vàng, từ tốn báo cáo lịch trình một ngày cho ông chủ trẻ.

Buổi tối, Cố tổng ăn tối ở công ty.

Để tránh có người chờ đợi, cậu chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội một bài mà chỉ riêng hai người nào đó có thể thấy, ý là đang bận công việc.

Ăn ngoài không thể ngon bằng ăn ở nhà.

Trình Đông Húc biết Cố Tinh dạ dày không tốt, muốn gọi điện thoại, nhưng nghĩ lại chỉ nhắn tin, nhắc Cố Tinh về nhà ăn cơm đúng giờ, anh sẽ chú ý không làm phiền.

Chu Duẫn Chi nhìn bài đăng trên mạng xã hội mà gãi đầu.

Anh thực sự đã mơ tưởng về việc mỗi ngày cùng ăn tối với đứa nhỏ, nhưng giờ... có vẻ như đã trở thành sự phiền toái.

Sau đó, cuộc sống của Cố Tinh trở nên có quy củ hơn.

Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi có chuyện gì cũng hẹn trước trong giờ làm việc, cuối cùng không còn đột ngột tấn công.

Chỉ là mỗi sáng mở cửa, vẫn như thường lệ, ngẩng đầu lên nhất định phải thấy hai người này.

Cố tổng cuối cùng chỉ coi như là gặp gỡ hàng xóm bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro