Chương 192
Tiêu Dẫn từ lúc xuống xe đã nhận được vô số ánh mắt dõi theo, công khai lẫn âm thầm lén lút.
Chỉ thấy vị công tử phong độ, nổi tiếng với vẻ thanh lịch và điềm đạm này, không biết nhìn thấy gì mà bước chân nhanh hơn hẳn.
Cho đến khi anh dừng lại cách một thiếu niên không xa.
Với chút không chắc chắn nhưng rõ ràng có chút ngạc nhiên, anh gọi: "Cố Tinh?"
Thiếu niên trong bộ vest xanh biếc quay đầu, để lộ gương mặt thanh tú đến cực điểm, hơi ngạc nhiên: "Tiêu Dẫn, lâu rồi không gặp."
Mọi người xung quanh: "......" Chắc chắn là ảo giác rồi.
Tiêu thiếu tuy rằng dễ gần, nhưng thân phận của anh cũng không phải tầm thường.
Người có thể gọi thẳng tên anh, đếm trên năm ngón tay cũng chưa đủ.
Điều này không phải vì Cố Tinh kiêu ngạo hay gì cả.
Lần trước khi hai người nói chuyện điện thoại, Tiêu Dẫn nghe Cố Tinh cứ gọi anh là Tiêu thiếu, bèn nói cần gì phải xa lạ như vậy, cứ gọi tên là được rồi.
Nhưng, những chuyện này người ngoài không biết, tất nhiên không rõ.
Tiêu Dẫn quan sát thiếu niên trước mắt.
Mấy tháng không gặp, cậu gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.
Sự ngây thơ, ngoan ngoãn khi lần đầu gặp mặt giờ gần như không còn.
Thay vào đó là một vẻ thanh tú, bình thản hơn.
Bất chợt anh nhớ đến một câu thơ: "Lãng nhược lam điền ngọc, chiêu bỉ minh nguyệt quang".
Trong lòng anh thậm chí có một ảo giác rằng Cố Tinh vốn dĩ phải là như vậy, vô thức cúi đầu mỉm cười.
Kỷ Mi nhìn Cố Tinh, rồi lại nhìn Tiêu Dẫn: "Hai người... quen nhau?"
"Dì Kỷ" Tiêu Dẫn lạnh nhạt chào, rồi lại nhìn Cố Tinh: "Sao không vào trong?"
Sắc mặt Kỷ Mi khó coi hẳn.
Cô ta là cô của Kỷ Sơ Nhiên, con gái út của ông cụ Kỷ, tuy lớn hơn Tiêu Dẫn một thế hệ nhưng từ "dì" nghe thật khó chịu.
Gia đình Kỷ, Tiêu, Trình, Chu qua lại nhiều, không thiếu những người nhỏ tuổi hơn cô ta nhưng là bậc trưởng bối.
Mấy năm trước Tiêu Dẫn còn gọi cô ta là Kỷ tiểu thư, giờ gọi là dì, không phải là cố ý làm khó cô ta sao?
Chuyện năm xưa cũng không hoàn toàn là lỗi của cô ta.
Huống chi, Kỷ Sơ Nhiên bây giờ chẳng phải sắp trở thành người đứng đầu nhà họ Kỷ sao, tại sao vẫn còn hận cô ta chứ?!
Kỷ Mi không dám làm gì Tiêu Dẫn.
Chỉ đành mặt mày căng cứng nhìn Cố Tinh: "Nhà họ Kỷ không phải ai cũng có thể vào, cậu không có thiệp mời, xin lỗi không tiếp."
Người đứng lại xem náo nhiệt nhìn về phía thiếu niên bị nghi ngờ.
Dù khuôn mặt lạ lẫm, nhưng có thể đứng bên cạnh Tiêu thiếu mà không bị lu mờ, liệu có thể là người bình thường?
Trái lại, tiểu thư nhà họ Kỷ càng ngày càng chua ngoa.
Rõ ràng là làm khó người ta!
Có người từng gặp Cố Tinh, khế nói nhưng không ngăn được nhiều người nghe: "Đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Cố sao."
"Đại thiếu gia nhà họ Cố nào cơ?"
"Nhà họ Cố của Song Tinh Giải Trí đó."
"Hóa ra là nhà họ, nghe nói gần đây rất náo nhiệt..."
Cái "náo nhiệt" này thật ý vị sâu xa.
Những người lớn tuổi nhưng có trí nhớ tốt sẽ nhớ lại chuyện tiểu thư nhà họ Kỷ chen chân vào cuộc hôn nhân của nhà họ Cố và nhà họ Ngô, còn ngạo mạn làm khó chính thất.
Nếu không phải ông cụ Kỷ sáng suốt và chính trực, thật không biết Kỷ Mi sẽ làm mất mặt giới danh viện Kinh Thị đến mức nào.
Giờ chính thất người ta đã mất, lại còn làm khó con trai người ta?
Hơn nữa, nghe nói Song Tinh Giải Trí giờ là do đại thiếu gia nhà họ Cố quản lý.
Cố Hằng Viễn cũng đáng đời, báo ứng đến rồi!
Nhắc đến Cố Hằng Viễn, có người nhìn thấy cha con đứng sau Kỷ Mi: "Đó chẳng phải là người nhà họ Cố... sao họ lại vào trong được?"
Nghe đến đây, ánh mắt mọi người chuyển hướng, trong lòng gần như cùng nghĩ: Hừ...
Rồi nhìn Cố Hải như củ khoai tây lù đù bên cạnh Cố Hằng Viễn, càng thêm chán ghét.
Ai cũng thấy rõ ràng, rõ ràng đại thiếu gia nhà họ Cố xuất sắc hơn.
Thôi, không so sánh nữa.
Hoàn toàn không có gì để so sánh, chỉ làm hạ thấp phẩm giá của đại thiếu gia nhà họ Cố.
Nghe nói cậu em cùng tuổi với đại thiếu gia nhà họ Cố, là con riêng được giấu giếm bao năm, cũng không có gì đặc biệt.
Không hiểu sao Cố Hằng Viễn lại nghĩ thế, con trai chính thức nhà mình ưu tú như vậy lại không quan tâm, đi coi trọng đứa con rơi.
Trở thành trung tâm của những lời đồn thổi khó nghe, Kỷ Mi: "..."
Không thể không muốn đuổi hết những người xem náo nhiệt này đi.
Nhưng cô ta đã không còn là cô con gái nhỏ được cha cưng chiều nhất, chẳng còn cơ sở để mà làm càn nữa.
Bây giờ cách duy nhất để lấy lại thể diện là đuổi Cố Tinh đi.
Tiêu Dẫn thấy sắc mặt Kỷ Mi không tốt, định lên tiếng.
Nhưng thấy Cố Tinh khẽ lắc đầu, mày hơi giãn, tĩnh lặng quan sát tình hình.
Cố Hằng Viễn không ngờ Kỷ Mi lại vô dụng như vậy.
Ông là người rất coi trọng thể diện, bị người chỉ trỏ đã đứng không yên, bực tức nói với Cố Tinh: "Tiểu Tinh, đừng gây rối nữa, em trai con còn nhỏ, lần này ba dẫn nó đến để mở mang, lần sau sẽ dẫn con đi được không?"
Cố Tinh: "..."
Với tư cách là một tổng tài có chuẩn bị, cậu bình tĩnh lấy ra từ túi thư mời của mình: "Ngài Cố, chúng ta không quen, xin ông tự trọng."
Người xung quanh hoàn toàn không ngờ rằng thiếu niên với nét mặt thanh thoát lại nói ra câu này.
Rõ ràng là bọn họ chẳng liên quan gì, nhưng lại thấy Cố Hằng Viễn thật đáng đời!
Hơn nữa, tấm thiệp mời trong tay cậu ấy hình như chỉ dành cho khách VIP, chắc chắn cao cấp hơn của Cố Hằng Viễn nhiều.
Chỉ không biết là thật hay giả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro