Chương 61

Cũng như Tập đoàn Cẩm Giang nổi tiếng khắp cả nước, bệnh viện của nhà họ Tiêu gần như đã mở rộng khắp các thành phố cấp một và hai.

Việc Trình Đông Húc điều động tài nguyên bệnh viện, Tiêu Dẫn đã biết từ sáng hôm sau.

Biết Trình Đông Húc không sao, Tiêu Dẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khi gọi điện đến Thâm Thành thì bị cúp máy, vẻ mặt phong lưu tinh tế của anh ta liền trở nên u ám.

Lâm Tri Thư nhận điện thoại đúng vào buổi tối.

"Tri Thư, thật sự không nghĩ đến việc quay về sao?" Tiêu công tử phong lưu ngoài đời, lúc này giọng điệu lại ấm áp: "Lâu rồi không gặp, bọn anh đều rất nhớ em."

Tiêu Dẫn có chút tình cảm đặc biệt đối với mình, Lâm Tri Thư mơ hồ cảm nhận được.

Cậu ta không thể đáp lại điều gì, bèn mỉm cười: "Gần đây nhận một bộ phim mới, có cơ hội sẽ quay về, vẫn là anh Tiêu nhớ đến em."

"Không chỉ có anh," Tiêu Dẫn khó khăn mở miệng: "Anh Húc... anh ấy..."

"Anh Húc sao vậy?" Lâm Tri Thư cầm điện thoại, ngón tay hơi siết lại.

Ngay lập tức, cậu ta nhận ra sự gấp gáp không chủ ý của mình, liền thả lỏng giọng điệu: "Anh muốn nói rằng anh Húc nhớ em? Sinh nhật của em anh ấy còn không nhớ, còn nói là anh em tốt!"

"Không thể nào, sau sinh nhật em mấy ngày, anh Húc vẫn luôn..." Tiêu Dẫn siết chặt nắm đấm: "Anh không biết giữa em và anh Húc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nói cho em biết, bên cạnh anh Húc hiện có người rồi, trông khá giống em, nếu em không quay về, anh lo lắng sẽ có người chiếm chỗ."

Một đoạn rất dài.

Tiêu Dẫn nói với tốc độ rất nhanh, sau đó nhanh chóng cúp máy.

Anh muốn biết Lâm Tri Thư sẽ phản ứng thế nào, nhưng lại sợ dù là phản úng nào đi nữa, cũng sẽ khiến mình trằn trọc khó ngủ.

Thôi thì, biết ít đi một chút, ít đau khổ hơn một chút.

Tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống.

Thế giới trong sách giống hệt thế giới cũ của Cố Tinh, tên các thành phố cũng tương tự.

Cố Tinh vốn là người Kinh Thị.

Thâm Thành ở phía Nam, ở một hai ngày thì không sao, ở lâu hơn thì không thích.

Cậu muốn xuất viện về nhà.

Bởi vì đây là bệnh viện do Trình Đông Húc sắp xếp, lại làm phiền người ta cả đêm, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng.

Trình Đông Húc đang trên đường đến nơi cần cắt băng khánh thành công trình.

Nhận được tin nhắn, anh lập tức gọi điện lại.

Người tài xế nghe nói là chở sếp lớn, suốt đoạn đường lái xe căng thẳng vô cùng.

Nhưng vị sếp lớn lạnh lùng im lặng suốt đoạn đường, không biết gọi cho ai mà giọng điệu trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Đợi tôi, lát nữa tôi cũng về, vé máy bay để Tống Cần đặt."

Lên máy bay rồi, Cố Tinh mới phát hiện mình và Trình Đông Húc ngồi hạng nhất, còn Lâm Đình ngồi hạng thương gia.

Trình Đông Húc bóp nhẹ cổ tay cậu, không nói gì, nhưng dường như đã nói lên tất cả.

Lúc đến, Cố Tinh và Lâm Đình ngồi hạng thương gia, chẳng có gì không ổn.

Nhưng bây giờ mình ngồi hạng nhất, còn Lâm Đình ngồi hạng thấp hơn, lại không thể chấp nhận được.

Chưa nói đến nguyên tác, Lâm Đình vì nguyên chủ gần như hy sinh tất cả, cả đời đều bị hủy hoại.

Ngay cả hiện tại, Cố Tinh đã xem Lâm Đình như em ruột, nếu không cũng sẽ không ép cậu ấy học hành để nâng cao trình độ.

Làm phụ huynh, thà thiệt thòi bản thân chứ không để con cái chịu thiệt, đại khái đều như vậy.

Cố Tinh bèn gọi tiếp viên hàng không, yêu cầu nâng hạng cho Lâm Đình.

Trình Đông Húc mặt lạnh xuống, nhưng không nói gì.

Không đáng để tranh chấp vì chuyện nhỏ này.

Anh cũng không nhất thiết phải như thế.

Trình bá tổng tự nhủ vậy, môi mỏng mím chặt, rồi lại thả lỏng.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt tự nhiên thân thiết của Cố Tinh khi nhìn Lâm Đình, anh cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt sáng ngời và ấm áp đó, so với khi nhìn mình, như cách một lớp gì đó.

Cố Tinh không nhận ra sự khác thường của Trình bá tổng.

Hoặc có nhận ra, nhưng làm như không thấy.

Có những chuyện cậu không quan tâm.

Nhưng chuyện cần chú ý, tuyệt đối không thể lơ là.

Cố Tinh kiên quyết, Lâm Đình lại không chịu.

Nhìn Cố Tinh đầy đủ vũ trang định kéo mình đi, giọng cậu ta yếu ớt: "Anh, em ở đây cũng tốt mà, thấy Trình tổng là em mềm nhũn chân, lại cứ muốn đi vệ sinh, xin anh đấy!"

Cố Tinh không còn cách nào, đành quay lại.

Nhìn quanh một lượt, cậu lại gần Trình bá tổng lẩm bẩm: "Thật trùng hợp, chỉ có chúng ta."

Người đàn ông đang lơ đãng xem tạp chí, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh: "Ừ, thật trùng hợp."

Nếu Tống Cần ở đây, chắc chắn sẽ phổ cập kiến thức cho Cố Tinh rằng hãng hàng không này, ông chủ cũng có một chút cổ phần.

Nếu Cố Tinh vẫn là Cố tổng trước đây, sẽ không tự chuốc lấy rắc rối.

Nói một cách đơn giản, hình tượng bá đạo tổng tài của cậu nặng nề vô cùng.

Nhưng Cố Tinh bây giờ, thì vui vẻ chìa đầu ra, chặn tầm nhìn của tổng tài đang đọc tạp chí.

Cậu nhẹ nhàng, pha chút tình tứ: "Anh Trình, tôi nhớ anh, nhớ tất cả."

Trình Đông Húc không còn cách nào khác, nhưng trong sự bất lực đó lại nảy sinh niềm vui chậm rãi nhẹ nhàng.

Sau đó, anh gọi tiếp viên hàng không đến dặn dò vài câu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro