🐇Chương 42🐳

Nợ năm lần hôn.

--------------------

Trang Duyên nói là làm, trưa hôm sau hắn đã đến phòng vẽ tranh chặn người.

Hắn đến nhưng lại không cho ai đi báo với Tạ Ninh, tự mình vắt chéo chân ngồi ở bên ngoài phòng khách, tay cầm một cuốn tạp chí, hờ hững lật qua lật lại.

Cứ cách vài giây, ánh mắt hắn lại quét qua cánh cửa đóng kín của phòng vẽ tranh, mỗi lần quét qua, vẻ mặt hắn lại tối đi một phần.

Khi có người đi ngang qua, cũng không nhịn được mà thả nhẹ bước chân, rón rén đi qua.

Trợ lý mỹ thuật run sợ rót đầy nước vào tách trà rỗng của Trang Duyên, dưới ánh nhìn vô cảm của hắn, mở hé cửa phòng rồi lách mình vào trong.

"Lão, lão đại."

Lúc đầu Tạ Ninh còn chưa kịp phản ứng là đang gọi mình, cau mày vẽ trên bảng vẽ.

Trợ lý không còn cách nào khác, đành phải tăng âm lượng: "Lão đại!"

Tạ Ninh thực sự không quen với cách gọi này, sững sờ một lúc mới tỉnh ra, lực chú ý từ từ rời khỏi bức tranh.

Cậu đặt bút vẽ Duyên tử xuống, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Trợ lý vẻ mặt đưa đám: "Chắc là đạo Duyên Trang có chuyện tìm anh, đợi bên ngoài cũng khá lâu rồi. Nếu anh xong việc thì ra gặp anh ấy nhé?"

Tạ Ninh giật mình, theo bản năng nhìn xem hiện tại là mấy giờ.

12: 24

Buổi trưa đã trôi qua hơn phân nửa.

Tạ Ninh mím môi, bỗng nhiên căng thẳng: "Sao.... sao không ai nói với tôi một tiếng?"

Trợ lý cũng không biết bọn họ đang chơi trò tình thú gì, xòe tay: "Đạo Duyên Trang nói là anh biết, bảo tôi đừng làm phiền anh."

Tạ Ninh nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ, mờ mịt hơn cả cậu của trợ lý, cũng không hỏi gì thêm.

Cậu chậm rãi dọn dẹp bàn ghế, như là đi chịu hình phạt, đẩy cửa đi ra.

Trang Duyên nhẹ nhàng đặt cuốn tạp chí trên tay xuống bàn, nhướng mày: "Cuối cùng cũng ra rồi."

Tạ Ninh tự biết mình sai, ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn: "Xin lỗi."

Trang Duyên tức đến mức muốn kéo người vào lòng nhào nặn một phen, nhưng đây là nơi công cộng, hắn biết Tạ Ninh da mặt mỏng, nên chỉ vươn tay chỉnh lại áo khoác cho cậu.

Tạ Ninh bị hắn dắt vào thang máy xuống bãi đậu xe.

Lúc ra khỏi thang máy, Trang Duyên không nhịn được gõ nhẹ lên trán Tạ Ninh: "Có biết anh đợi em bao lâu rồi không?"

Tạ Ninh rụt cổ: "Sao anh không bảo người ta gọi tôi?"

Trang Duyên nhướng mày: "Gọi thì em sẽ ra à?"

Tạ Ninh đi theo hắn từng bước một, gật đầu, rồi bỗng nhớ ra là hắn không nhìn thấy, đành phát ra âm mũi mềm mại: "Ừm."

Trang Duyên chân dài, lúc đi sải bước rất lớn, khiến Tạ Ninh có chút không theo kịp.

Trang Duyên đành phải thả chậm bước chân, vươn tay kéo Tạ Ninh về phía mình: "Vậy thì sao? Mỗi ngày đều phải nhờ người ta gọi mới nhớ ăn trưa?"

Tạ Ninh lắc đầu: "Không... chỉ là thỉnh thoảng quên giờ, có khi mọi người ăn xong về, lúc đó tôi mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa ăn cơm."

Trang Duyên cười lạnh bổ sung: "Thế nên dứt khoát không ăn?"

"Không có thời gian." Tạ Ninh nỗ lực bào chưa cho bản thân, "Tôi có để sẵn đồ ăn vặt ở văn phòng, ăn hai cái bánh quy là no rồi."

Trang Duyên khẽ mỉm cười: "Ăn hai cái bánh quy?"

Tạ Ninh không thích ăn đồ ngọt, cũng chẳng bao giờ chủ động đòi ăn bánh kẹo, cậu nói như vậy, có lẽ là vì quá đói nên mới ăn hai cái để lót dạ.

Lúc mở cửa xe, Trang Duyên nghiêng đầu nhìn cậu, bật cười một tiếng đầy ẩn ý.

Tạ Ninh: "..."

Bị Trang Duyên nhìn như vậy, cậu vịn cửa xe, không hiểu sao lại không dám nói chuyện.

"Lên xe trước đã." Giọng điệu Trang Duyên không được tốt lắm, Tạ Ninh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, vừa mới ngồi ngay ngắn, đã thấy Trang Duyên nghiêng người sang.

Tạ Ninh nhìn hắn ở cự ly gần như vậy, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Trang Duyên bật cười: "Đỏ mặt cái gì? Tưởng anh muốn làm gì em à?"

Tạ Ninh điên cuồng lắc đầu.

Trang Duyên mỉm cười, vươn tay giúp cậu cài dây an toàn.

Tạ Ninh: "Chúng ta... ra ngoài ăn?"

Trang Duyên bật cười: "Không phải chứ bảo bối, em đã lên xe của anh rồi, còn hỏi vấn đề này nữa?"

Tạ Ninh không lên tiếng, nghiêng đầu, giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Bây giờ anh mới phát hiện, tật xấu của em cũng nhiều thật." Trang Duyên lầm bầm, ".....phải trị cho em mới được."

Ban đầu hắn cảm thấy người này khá ngoan ngoãn, sau khi dọn về ở chung Trang Duyên mới phát hiện, cuộc sống của Tạ Ninh không hề có quy luật.

Hay bị mất ngủ, thường xuyên phải dùng thuốc ngủ.

Chế độ ăn uống cũng không khoa học, nếu không có hắn nhìn chừng thì sẽ quên ăn cơm.

Trang Duyên nghi ngờ nếu trước đây hắn không thường xuyên đến nhà Tạ Ninh ăn ké, có lẽ cậu đã vẽ tranh đến mức quên cả bữa tối.

Tạ Ninh không nghe rõ nửa câu đầu của hắn, nghi hoặc hỏi: "Trị cái gì?"

Trang Duyên liếc cậu một cái: "Trị cái bệnh không ăn trưa của em."

Tạ Ninh lúng túng nói: "Đây cũng đâu phải bệnh."

Trang Duyên khẽ hừ một tiếng: "Nói chung là, hai ngày nay em nhớ phải chú ý thời gian, đừng để anh phải đợi cả buổi như hôm nay nữa."

Tạ Ninh cẩn thận nói: "....Phiền phức như vậy, anh bảo ai đó gọi tôi một tiếng không được sao?"

"Không được." Trang Duyên chậm rãi nói, "Sợ em không biết nhớ, phải cho em một bài học, em mới chịu nhớ ra phải đi ăn trưa."

Tạ Ninh hoang mang: "Bài học gì?"

Trang Duyên vui vẻ nói: "Để anh đợi mười phút, anh sẽ hôn em một lần, đợi nửa tiếng là ba lần, đợi một tiếng là..."

Hắn cố ý dừng lại một chút: ".....sáu lần."

Tai Tạ Ninh đỏ bừng trong nháy mắt, cơ thể hơi động đậy trên ghế, không còn gì để nói.

"Hôm nay em khiến anh đợi...." Trang Duyên suy nghĩ một lúc, "Hơn 1 tiếng nhỉ, bỏ qua số lẻ, nhớ là em nợ anh sáu lần hôn đấy."

Tạ Ninh bị hắn nói đến mức đầu óc ong ong: "Hôm nay cũng tính sao?"

Trang Duyên: "Tính, đương nhiên phải tính."

Tạ Ninh: "..."

Tạ Ninh mặt đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh xe một hồi, mới giống như xin tha nói: "Anh.... anh lại trêu tôi à."

Trang Duyên nhướng mày, cười một tiếng: "Hay là để anh hôn em sáu lần, xem anh có trêu em hay không?"

Tạ Ninh lập tức ngậm miệng lại.

Chờ đến khi sắp đến nơi, Tạ Ninh mới cúi đầu, vành tai đỏ bừng nói: "Tôi biết sai rồi, sau này nhất định sẽ nhớ ăn trưa."

Trang Duyên tìm chỗ đậu xe, không lên tiếng.

Tạ Ninh nói tiếp: "Vậy tôi cài đồng hồ báo thức được không? Như vậy đảm bảo sẽ không quên!"

"Được." Trang Duyên liếc mắt nhìn cậu, "Vào lúc chuông báo thức vang lên, anh sẽ ở bên ngoài đợi em."

Lúc xuống xe, Tạ Ninh vẫn đang suy nghĩ về 'bài học' mà Trang Duyên nói.

Sáu nụ hôn kia rốt cuộc là hôn hay không hôn đây!

Trang Duyên đỗ xe dưới tầng hầm của một trung tâm thương mại gần công ty, hắn đã đến đây vài lần, biết trên lầu có rất nhiều nhà hàng.

Hắn xem xét khẩu vị của Tạ Ninh, hỏi: "Em muốn ăn gì? Cá nướng hay lẩu cay Tứ Xuyên? Hay lẩu cua thịt? Lẩu thì có thể không kịp thời gian."

Tạ Ninh mím mím môi: "Gì cũng được."

"Vậy anh sẽ chọn ngẫu nhiên." Cuối cùng Trang Duyên kéo cậu vào một nhà hàng cá nướng, "Nhà hàng này trông có vẻ đẹp, cũng không có nhiều người."

Nhà hàng cá nướng có phòng riêng nhỏ, nhưng chỉ đơn thuần là dùng ván gỗ và rèm che để ngăn cách các khu vực nhỏ này với đại sảnh.

Tạ Ninh không có ý kiến gì.

Nhưng Trang Duyên lại nhíu mày một lúc, muốn đổi chỗ nhưng lại sợ Tạ Ninh đói đến đau dạ dày, cuối cùng hắn nhăn mặt ngồi xuống: "Có còn hơn không vậy."

Tạ Ninh vẫn đang suy nghĩ về chuyện hôn, Trang Duyên đã đổi chủ đề từ lâu: "Hình như trong nhà không còn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, phải nói với dì Trần một tiếng, để dì ấy mua một ít về cất vào tủ lạnh."

"Hả." Tạ Ninh sửng sốt một chút mới phản ứng được, "Vậy tối nay có thể nấu cơm tối được không?"

Trang Duyên ước lượng một chút: "Chắc là không đủ đâu, buổi tối trên đường về có thể tiện đường mua thêm chút nguyên liệu, không bằng tối nay nấu một nồi lẩu tại gia đi."

Tạ Ninh gật gật đầu: "Cũng được."

Trang Duyên nở nụ cười: "Lần trước dì Trần nói có mang mỡ bò chính tông từ Tứ Xuyên về, hình như vẫn chưa dùng, em thích ăn cay mà, tối nay cho em ăn no nê luôn."

Mắt Tạ Ninh sáng lên: "Món lẩu cũng đơn giản, anh không cần phải vất vả nấu nướng đâu."

Trang Duyên buồn cười nhìn cậu một cái: "Nhưng cũng không thể ăn nhiều, sợ dạ dày em không chịu nổi."

Tạ Ninh nhỏ giọng nói: "Thật ra cũng ổn mà, tôi ăn cay quen rồi."

Trang Duyên bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, là do dạ dày anh không chịu được cay."

Tạ Ninh hơi sửng sốt: "Anh không ăn được cay?"

Trang Duyên còn chưa kịp trả lời, Tạ Ninh đã khẩn trương lên: "Có phải sau khi ăn cay sẽ khó chịu ở dạ dày? Hay là đau dạ dày?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, trong lòng Trang Duyên cảm thấy buồn cười: "Ai bảo em thích ăn, anh đây chỉ có thể liều mạng chiều quân tử thôi."

Mặt Tạ Ninh bỗng chốc đỏ bừng: "Cũng.... cũng không thích lắm, hay là thôi đi cũng được."

Trang Duyên ngẩng đầu nhìn cậu: "Cái gì?"

Tạ Ninh: "Đừng nấu lẩu nữa, chúng ta đi mua nguyên liệu về nhà nấu cơm nhé."

Trang Duyên thầm cười một lúc mới nói: "Không, anh ăn cay được, đừng lo lắng. Chỉ là ăn lẩu nhiều không tốt cho sức khỏe, dễ nóng trong người, anh tìm cớ để em không ăn nhiều mà thôi."

Tạ Ninh vẫn chưa an tâm, lại hỏi Trang Duyên thêm vài câu, xác nhận hắn có thể ăn cay mới an tâm.

Cuối cùng, cậu buột miệng thốt ra một câu: "Hay là tối nay về nấu lẩu uyên ương đi."

Thời điểm ăn cá nướng xong ra quầy tính tiền, Trang Duyên ôm lấy cậu từ phía sau, vùi đầu vào cổ cậu, nhịn không được bật cười.

Thân thể Tạ Ninh cứng đờ, đợi đến khi hai người bước vào thang máy, không còn ai khác, cậu mới đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy.... Có phải anh hôn tôi hay không?"

Trang Duyên hơi hoang mang: "Cái gì?"

Tạ Ninh mặt đỏ tai hồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày một lúc, mới hỏi: "Lúc thanh toán, anh có.... hôn tôi từ phía sau không?"

Cái này cũng cảm nhận được sao?

Trang Duyên nhíu mày.

Vừa nãy quả thật hắn có lặng lẽ hôn một cái lên tóc Tạ Ninh, động tác rất nhẹ, hắn còn tưởng Tạ Ninh không phát hiện được.

Nhìn Tạ Ninh đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, nhưng vẫn cố nhìn chằm chằm hắn chờ câu trả lời, Trang Duyên khẽ cười, đáp: "Đúng vậy, hôn rồi."

"Sao anh lại...." Tạ Ninh ấp úng một lúc lâu.

Trang Duyên hỏi: "Anh làm sao?"

Tạ Ninh mất nửa ngày mới đỏ mặt nói hết: "Anh... sao ở ngoài mà anh cũng.... không biết kiềm chế như vậy."

Trang Duyên nhịn không được thầm huýt sáo: "Bảo bối à, dù ở nhà hay bên ngoài, anh vẫn luôn không biết kiềm chế như vậy."

Tạ Ninh: "..."

Thang máy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Tạ Ninh nhân cơ hội chạy vội ra ngoài hai bước, mặt bị không khí lạnh thổi vào, độ nóng giảm đi không ít.

Trang Duyên chậm rãi từ trong thang máy đi ra: "Anh không chỉ muốn hôn em lúc nãy, mà bây giờ còn muốn hôn em nữa."

Mặt Tạ Ninh vừa hạ nhiệt lại nóng bừng lên.

May mắn thay, Trang Duyên cũng chỉ nói suông, cho đến khi hai người lên xe cũng không có hành động nào khác.

Lần này Tạ Ninh chủ động cài dây an toàn, thở phào nhẹ nhõm.

Sâu thẳm trong nội tâm, không hiểu sao lại có một chút thất vọng nho nhỏ.

Chỉ một chút xíu thôi.

Tạ Ninh im lặng suốt dọc đường, thỉnh thoảng Trang Duyên gọi cậu hai tiếng, cậu cũng chỉ "Ừ ừ" qua loa, nhìn vào là biết cậu đang mất tập trung.

Trang Duyên không nhịn được hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy, tập trung thế."

Tạ Ninh từ từ quay đầu lại, ấp úng nửa ngày mới hỏi: "Vậy.... cái hôn lúc nãy của anh, có tính là một lần hôn không?"

Trang Duyên bật cười: "Em vẫn còn nhớ anh nói về sáu lần hôn đó à?"

Mặt Tạ Ninh càng đỏ hơn.

Trang Duyên vốn chỉ muốn trêu chọc Tạ Ninh, để cậu có thể nhớ lâu hơn một chút.

Bây giờ bị Tạ Ninh hỏi một cách nghiêm túc như vậy, cái tính xấu xa trong lòng hắn lại trỗi dậy.

Hắn nói một cách hung dữ: "Đúng vậy, tính là một lần rồi, em còn nợ anh năm lần nữa."

Tạ Ninh lại im lặng.

Trang Duyên vừa lái xe vừa nghĩ, lúc này Tạ Ninh có lẽ đang suy nghĩ làm thế nào để trả lại năm nụ hôn này.

Càng nghĩ, lòng Trang Duyên càng cảm thấy ấm áp và buồn cười.

Sao em ấy lại.... đáng yêu như vậy chứ.

Lúc xe ngừng lại, mặt mũi Tạ Ninh đã nhuốm một màu đỏ ửng.

Cũng không biết cậu đang nghĩ gì, Trang Duyên vừa đỗ xe xong, cậu đã vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.

Trang Duyên nhìn bóng lưng vội vã của cậu, tiếng "Cẩn thận" tắc nghẽn trong cổ họng, không kịp nói ra.

Một lúc sau, Tạ Ninh lại lững thững quay lại, hỏi: "Đây là đâu?"

Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh toàn là những thứ lạ lẫm, hoàn toàn không giống như công ty.

Trang Duyên xuống xe, đóng cửa, xoay chìa khóa xe trong tay một vòng, mới nói: "Chiều nay bắt đầu casting cho vai chính, tiện thể đưa em đi tìm cảm hứng."

Tạ Ninh lặp lại y như một con vẹt: "Tìm cảm hứng?"

"Đúng vậy." Trang Duyên nhướng mày, "Không phải em đang bị kẹt ở khâu tạo hình của nam chính sao? Vừa hay đi xem nam chính thử vai, biết đâu sẽ thu hoạch được gì đó."

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Trang: *Ghi nợ* Vẫn còn nợ anh 5 lần hôn.

Ninh Ninh: QAQ Bao giờ mới trả hết được đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro