🐇Chương 43🐳
Thử vai nam chính.
--------------------
Tạ Ninh vốn tưởng rằng thử vai chính là tìm một căn phòng, đạo diễn và người của đoàn người ngồi sau bàn, các diễn viên sẽ lần lượt bước vào diễn xuất, giống như phỏng vấn vậy.
Khi được Trang Duyên dẫn vào toà nhà, cậu mới nhận ra mọi chuyện không phải như vậy.
Thang máy dừng ở tầng 7, bước ra thang máy, trước mặt là hành lang thật dài.
Phía ngoài hành lang là dãy cửa sổ sát đất rộng rãi, nhìn ra ngoài là có thể thấy dòng người tấp nập bên dưới tòa nhà.
Hô hấp Tạ Ninh hơi ngưng lại, không chút dấu vết nhích vào bên trong.
Lúc này cậu đang đứng rất sát Trang Duyên, khi đi sẽ vô tình va khuỷu tay vào cánh tay hắn.
Trang Duyên chỉ nghĩ rằng cậu đây là đang 'chui đầu vào rọ', liền thuận thế đem người ôm vào lòng.
Khóe miệng hắn không chút dấu vết nhếch lên một đường cong nhạt: "Còn bảo anh không biết tiết chế, em cũng chẳng tiết chế hơn là bao."
Tạ Ninh hơi tái mặt, muốn trừng hắn, nhưng chợt nhớ ra gì đó, yên lặng ôm chặt cánh tay hắn.
Trang Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn sắc mặt Tạ Ninh, bỗng hiểu ra.
Hắn nhỏ giọng, ghé đến bên tai Tạ Ninh hỏi: "Em.... Sợ độ cao?"
Tai bị tiếng thở gần trong gang tấc làm ngứa ngáy, vành tai Tạ Ninh khẽ động, cảm giác sợ hãi trong lòng bỗng vơi đi vài phần.
Cậu gật gật đầu: "Có, có một chút."
Trang Duyên nhìn vành tai Tạ Ninh không biết là đỏ vì sợ hay là vì xấu hổ, cười thầm trong lòng, kéo cậu sang bên kia của mình: "Đi ở bên trong có tốt hơn chút nào không?"
Tạ Ninh nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn sang hai bên, gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
Âm thanh vẫn cứ nhẹ nhàng mềm mại.
Trang Duyên vừa đi vừa hỏi: "Trước đây cũng không thấy em sợ hãi như vậy, nên anh cũng không biết em sợ độ cao."
Tạ Ninh: "Tầng thấp thì không sao, nhưng từ tầng bốn trở lên thì..... không thể nhìn xuống được."
Trang Duyên hiếu kỳ: "Lần đầu tiên anh nghe nói sợ độ cao còn phân biệt theo số tầng đấy."
Tạ Ninh vô thức liếm liếm môi: "Chứng sợ độ cao của em là.... do tâm lý."
Trang Duyên nhíu mày như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy nếu nhìn xuống dưới, em sẽ có cảm giác gì?"
Sắc mặt Tạ Ninh càng trắng thêm vài phần, nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: "Cảm giác như.... bản thân sẽ nhảy xuống."
Trang Duyên sững sờ.
Hắn đang ngẩn người, thì trước mặt bỗng ào tới một đám người, vừa lúc đụng trúng ở cửa phòng họp.
Tạ Ninh lướt mắt nhìn, phát hiện ngoài đạo diễn Triệu Dương và một trợ lý đạo diễn mà cậu quen biết, còn có một số người cậu chưa từng gặp.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ không giống người bình thường, nhưng nếu nói là đến thử vai thì lại không có khí chất đó, thậm chí còn có người không phù hợp với độ tuổi.
Người nổi bật nhất cao cỡ Trang Duyên, quần áo cực kỳ bắt mắt, dù là đứng trong đám đông nhưng bất kì ai cũng có thể nhìn thấy anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên
Gương mặt quá xuất sắc, trang điểm cũng đẹp, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi môi hơi nhếch lên, trông ôn hòa tao nhã nhưng lại mang theo một phong thái lãng tử khác biệt.
Tạ Ninh vô thức nhìn thêm hai lần nữa, mãi cho đến khi bị Trang Duyên kéo vào phòng họp.
Triệu Dương thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng tiến hai bước đến bên cạnh bọn họ, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Sao hai người lại dính như keo vậy, hơi tách ra một chút là thấy không vui à? Ngay cả thử vai cũng phải dẫn theo?"
"Nói bậy gì đó." Trang Duyên nghiêng mắt lườm anh ta một cái, kéo Tạ Ninh ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.
Triệu Dương cũng không ngại, kéo chiếc ghế bên cạnh Tạ Ninh ngồi xuống, sau khi ngồi xuống thì thấp giọng giới thiệu những người khác cho Tạ Ninh.
"Người kia là người đại diện của Văn Tân, tên là Vương Từ Lượng, Văn Tân thì chắc cậu biết rồi, một trong những nhà đầu tư lớn của bộ phim này, bên cạnh hắn cũng là mấy nhà đầu tư khác, chỉ là số vốn đầu tư không bằng Văn Tân....."
Tạ Ninh vừa nghe vừa gật đầu, vô cùng tôn trọng mấy kim chủ ba ba này.
Triệu Dương nhìn dáng vẻ này của cậu, vui cười hớn hở nói: "Cũng không cần quá câu nệ, nhà đầu tư nhiều nhất chính là đạo diễn Trang nhà cậu, hắn giàu nứt đố đổ vách, mỗi lần quay đến kết thúc phim, còn thiếu bao nhiêu đều là hắn bù tiền vào, hoàn toàn không sợ lỗ vốn."
Tạ Ninh ước tính chi phí đầu tư của bộ phim này, sau đó so sánh với số tiền mình có và Trang gia sau lưng Trang Duyên, cậu đột nhiên bớt lo hơn hẳn.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu quét mắt sang bên kia, mới phát hiện ánh mắt của những người khác cũng như có như không đổ dồn về phía cậu.
Đặc biệt là cái người nổi bật nhất kia, hắn ngậm ý cười đánh giá cậu, trong mắt thoáng loé lên một tia dò xét.
Tạ Ninh không rõ vì sao, nhưng do không cảm nhận được ác ý từ trên người hắn nên cậu cũng không mấy bận tâm, thời điểm đối mặt còn chớp chớp mắt nhìn hắn.
Người kia sững sờ, lập tức mỉm cười với cậu, sau đó dời ánh mắt, thấp giọng nói gì đó với những người xung quanh.
Điều mà Tạ Ninh không biết là, ngày hôm nay quả thật là ngày thử vai nam chính, nhưng chỉ có một người đến thử vai, chính là Thịnh Thời Tùng.
Trước đây Văn Tân muốn nhét Thịnh Thời Tùng vào vai nam chính, nhưng Trang Duyên kiên quyết không hé miệng, cuối cùng Văn Tân chỉ có thể lui một bước, cho Thịnh Thời Tùng quyền ưu tiên thử vai, số tiền đầu tư cũng giảm đi một phần.
Thời điểm Trang Duyên dẫn Tạ Ninh vào cửa, các nhà đầu tư đều âm thầm hồi hộp.
Không gì nguyên do nào khác, chỉ vì Tạ Ninh thật sự quá tốt, khí chất cũng phi thường, Vương Từ Lượng nghi ngờ đây là người mà Trang Duyên đẩy ra để cạnh tranh với Thịnh Thời Tùng.
Trong giới điện ảnh, diễn viên mà đạo diễn ưng ý và diễn viên mà nhà đầu tư ưng ý thường không cùng một người, kết quả cuối cùng thế nào, cũng không phải do diễn viên có thể quyết định, mà còn phải xem hai bên, ai có sức ảnh hưởng hơn.
Nói cho cùng, đây vẫn là chiến trường của tư bản.
"Tôi cảm thấy cậu ấy không phải đến thử vai nam chính." Người trong cuộc Thịnh Thời Tùng ngược lại vô cùng ung dung nói.
Ngồi bên cạnh hắn là quản lý Trần Quảng Bân, nghe vậy không nhịn được lườm hắn một cái: "Thật đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp."
Dừng một chút, anh ta liền không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Thịnh Thời Tùng nói: "Trông không giống lắm, vừa nhìn qua đã biết là người mới, không có kinh nghiệm diễn xuất."
Trần Quảng Bân im lặng: "Diễn viên mới thì sẽ càng cạnh tranh mạnh hơn, có một số đạo diễn chỉ thích dùng người mới, nói là bọn họ mộc mạc tự nhiên, sẽ dễ đào tạo để phù hợp với hình tượng mà họ muốn."
Thịnh Thời Tùng suy nghĩ một chút: "Vậy cậu ta cũng không được. Nếu muốn sử dụng diễn viên mới, khí chất phải phù hợp hơn một chút, nhưng cậu ta..."
Trần Quảng Bân nổi lên lòng hiếu kỳ: "Cậu ta thế nào?"
Khoé môi Thịnh Thời Tùng hơi nhếch lên: "Khí chất quá thanh cao lạnh lùng, ánh mắt cũng quá ngây thơ, khác xa với hình tượng của vai nam chính. Anh cũng đã xem qua một phần kịch bản rồi, nam chính là một công tử đào hoa, phong lưu nhưng không hạ lưu, giao vai diễn này cho một người không có kinh nghiệm diễn xuất mà nói là một thách thức rất lớn. Dù đạo diễn Trang có không hài lòng với tôi đến đâu cũng sẽ không chọn một người có khí chất hoàn toàn không phù hợp như vậy."
Trần Quảng Bân nghe hắn nói hùng hồn như vậy, lo lắng trong lòng cũng bớt đi đôi chút, lại thắc mắc: "Nhưng bây giờ đạo diễn Trang đưa người đến đây để làm gì?"
Thịnh Thời Tùng do dự một chút: "Thật ra cậu ta có khí chất rất giống với một vai...."
Trần Quảng Bân: "Vai nào?"
Thịnh Thời Tùng: "Nam phụ, kiêu ngạo lạnh lùng, là diễn viên từng nổi tiếng một thời."
Dừng một chút, hắn lại tự mình phủ nhận: "....Cũng không đúng, nhân vật này yêu cầu phải có nền tảng diễn xuất nhất định."
Trần Quảng Bân cũng suy nghĩ một hồi, không có vai diễn quan trọng nào phù hợp với cậu ta, anh ta đành thôi không nghĩ nữa: "Mặc kệ cậu ta đóng vai nào, chỉ cần đừng tranh giành vai nam chính của cậu là được."
Thịnh Thời Tùng gật gật đầu, lại cười: "Nhưng nếu thật sự có người tới tranh giành, tôi cũng chưa chắc thua đâu."
Tuy Trang Duyên mới về nước không lâu, nhưng đã nổi tiếng là 'khó chiều' trong giới đầu tư.
Trong giới điện ảnh cũng không phải không có những đạo diễn 'khó chiều', tự cao tự đại, tính cách cũng vô cùng kì quặc, nhưng chỉ cần số tiền đập xuống đủ cao, những đạo diễn đó đều có thể bé ngoan ngậm miệng.
Nhưng Trang Duyên thì không, dù các người có đập xuống bao nhiêu, hắn đều có thể đập trở về gấp đôi.
Nếu không phải hai năm qua Văn Tân đã tung ra quá nhiều phim thương mại để hốt bạc, khiến danh tiếng tụt dốc thảm hại, thì cũng sẽ không chọn đầu tư cho phim của Trang Duyên.
Một đám người trong phòng họp ngồi tán gẫu một lúc, sau đó Vương Từ Lượng dẫn đầu, dời chủ đề sang buổi thử vai ngày hôm nay.
Vương Từ Lượng với mái tóc kiểu Địa Trung Hải, không biết có phải do hôm nay vuốt keo hơi nhiều hay không, mà trông rất bóng bẩy: "Bánh kem cũng đã được chia xong, ngày hôm nay chủ yếu là để xem thử vai, chúng ta cũng không nói nhiều làm gì, cùng xem màn biểu diễn của Thời Tùng đi."
Ông ta vừa nói vừa giới thiệu Thịnh Thời Tùng với Trang Duyên một lần nữa, cái gì mà kỹ thuật diễn xuất sắc, đảm bảo được doanh thu phòng vé, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc qua phía Tạ Ninh.
Trang Duyên giả vờ như không thấy, quay sang giới thiệu với Tạ Ninh: "Thịnh Thời Tùng, hôm nay tới thử vai nam chính."
Tạ Ninh lại nhìn qua Thịnh Thời Tùng, lúc này mới cảm thấy hơi quen quen: "Hình như có chút ấn tượng, anh ta từng đóng trong phim《Luật sư Phong Vân》à?"
《Luật sư Phong Vân》là một bộ phim thương mại do Văn Tân sản xuất. Năm đó khi ra mắt, bộ phim đã đạt được doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng, nhưng danh tiếng lại phân ra hai luồng ý kiến trái chiều. Một số người ca ngợi nó hết lời, số khác lại chê bai thậm tệ, cho rằng đây là một tác phẩm 'ăn tiền' rẻ mạt.
Lúc đó, Tạ Ninh bị Nghiêm Khê kéo đi xem phim. Nhưng do không thích thể loại này nên Tạ Ninh không có cảm nhận gì đặc biệt.
Ngược lại, Nghiêm Khê lại rất thích bộ phim này. Khi đó hắn đã tranh cãi sôi nổi với nhiều người trên mạng về nó.
Nhìn chung, vẫn chưa có kết luận nào về việc《Luật sư Phong Vân》hay hay dở, do đó, mức độ bàn tán về bộ phim này cao hơn bình thường.
Cuối cùng, cả hai phe đều bị nghi ngờ là đang chiêu trò để PR.
Vương Từ Lượng nghe bọn họ nói chuyện, thuận tiện chuyển ánh mắt sang Tạ Ninh, hỏi:: "....Vị này là?"
Trang Duyên giới thiệu: "Tạ Ninh."
Thấy Vương Từ Lượng lộ ra vẻ mặt bối rối, lại bổ sung: "Tạ gia làm kinh tế thực, từng nghe qua chưa?"
Vương Từ Lượng bừng tỉnh, việc các phú nhị đại đầu tư vào ngành giải trí cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Trang Duyên giơ tay ra, ra dấu một con số: "Khoản đầu tư của tôi, có một nửa là của cậu ấy."
Thừa dịp Thịnh Thời Tùng đi chuẩn bị, Tạ Ninh hoang mang kéo Trang Duyên: "Vừa nãy anh nói như vậy là có ý gì?"
Trang Duyên xoa xoa đầu cậu: "Nếu nói là hoạ sĩ chính thì anh sợ bọn họ sẽ coi thường em, người tới đây hôm nay không phải là sếp lớn thì chính là nhà sản xuất nổi tiếng."
"Tôi không hỏi chuyện đó." Tạ Ninh kéo kéo tay áo hắn, "Tôi đầu tư một nửa số tiền của anh từ khi nào vậy?"
"Chuyện đó à." Trang Duyên cười đáp, sau một lúc mới nói, "Tuy bây giờ vẫn chưa có, nhưng một ngày nào đó có thể sẽ có một nửa là của em."
Tạ Ninh càng thêm hoang mang: "Không phải anh nói đã đủ vốn rồi sao, tôi cũng không nghĩ tới việc đầu tư."
Trang Duyên khẽ cười một tiếng: "Chồng chồng chung tài sản, lẽ nào không có một nửa là của em sao?"
Tạ Ninh: "..."
Cậu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Duyên, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tốc độ của Trang Diên có vẻ không hợp với cậu cho lắm, cậu vẫn chưa đồng ý mà hắn đã bắt đầu nói về chuyện hôn nhân rồi.
Nếu cậu đồng ý, có phải Trang Duyên sẽ.....
Nghĩ đến đây, cậu hất tay Trang Duyên ra, hai gò má lại không kiềm chế được ửng hồng.
Lúc này mà lại suy nghĩ lung ta lung tung gì vậy chứ!
Trước hôm nay, Tạ Ninh vẫn luôn suy nghĩ về hình tượng của nam chính.
Nói thật, nam chính trong kịch bản mà Trang Duyên viết không phải là một nhân vật 'dễ mến'.
Hắn phong lưu, lãng tử, chìm đắm trong vòng tay của đủ loại mỹ nhân, là hình tượng của một công tử đào hoa.
Nhưng hắn cũng rất có trách nhiệm, chung tình, sau khi gặp được bạch nguyệt quang ở quán trà, hắn liền nhất kiến chung tình, vẫn luôn nhớ mãi không quên cho đến cuối phim.
Nếu diễn viên không nắm bắt được sức hút nhân cách của nhân vật này, thì một là sẽ biến vai nam chính thành tên tra nam khiến mọi người chán ghét, hai là biến nam chính thành một kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách.
Tạ Ninh cũng luôn nghi ngờ một nhân vật như vậy rốt cuộc sẽ là người như thế nào, liệu ai có thể đắp nặn được hình tượng của hắn.
Mãi cho đến khi cậu thấy được cách diễn của Thịnh Thời Tùng.
Cảnh mà hắn thử vai là phân đoạn nam chính và bạch nguyệt quang gặp nhau lần đầu tiên.
Bạch nguyệt quang ngồi trên một chiếc xích lô, thời điểm đi ngang qua quán trà nam chính đang ngồi thì vô tình ngoái đầu nhìn lại, nam chính ngồi trên lầu chỉ kịp nhìn thoáng qua bóng hình của cô.
Đạo cụ tại hiện trường rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và vài chiếc cốc giấy.
Đầu ngón tay Thịnh Thời Tùng vân vê cốc giấy, toát lên vẻ phong lưu lãng tử.
Khóe môi mang ý cười, đáy mắt đầy vẻ hờ hững, chiếc cốc giấy tưởng chừng đã biến thành chén trà bằng gốm sứ, phát ra tiếng kêu giòn giã dưới sự va chạm nhẹ nhàng của những ngón tay.
Một lúc sau, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, hắn nghiêng đầu, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng va chạm phút chốc dừng lại.
Cảm xúc hờ hững dần tan biến.
Đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia kinh diễm.
Không biết là do trùng hợp hay là ngoài ý muốn.
Ánh mắt của Thịnh Thời Tùng trong khoảnh khắc đó đã tình cờ rơi xuống trên người Tạ Ninh.
"OK." Trang Duyên lạnh mặt cắt ngang hắn.
Thịnh Thời Tùng thu hồi ánh mắt, khôi phục lại vẻ lịch thiệp đoan chính ban đầu.
Ánh mắt Tạ Ninh dừng lại trên người Thịnh Thời Tùng một lúc lâu, đột nhiên như được khai sáng, cuối cùng cũng hiểu ra tạo hình mà cậu thiết kế cho nam chính trước đây còn thiếu cái gì.
Có được cảm hứng, cậu không nhịn được nắm lấy tay Trang Duyên ở bên cạnh.
Trang Duyên hơi khựng lại, sau đó mặt không đổi sắc nói với Thịnh Thời Tùng: "Đoạn này được rồi, thử đoạn tiếp theo đi."
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Trang: Không được nhìn Ninh Ninh nhà tôi như vậy.
Ninh Ninh: *mắt sáng rực* Tôi có linh cảm rồi!
Trang Trang: *âm thầm ăn dấm*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro