🐇Chương 45🐳
Nước chấm lẩu.
-------------------
Bữa tối nay ăn món lẩu.
Dì Trần đã dọn dẹp phòng khách từ trước, đặt bếp điện và nồi uyên ương vào phòng khách, sau đó rửa sạch rau, đặt chúng vào một cái rổ nhỏ rồi để sang một bên.
Trang Duyên vốn muốn mời dì Trần ở lại ăn cùng, nhưng dì Trần lại vội về để chăm cháu nhỏ, sau khi giúp bọn họ rửa sạch và sắp xếp các nguyên liệu lẩu xong thì vội vàng rời đi.
Trên đường về nhà Trang Duyên đã rẽ qua chợ để mua thịt bò và thịt cừu tươi, hắn sợ thịt có mùi quá nặng nên đã mua loại đã được khử mùi.
Theo khẩu vị của Tạ Ninh, hắn còn mua thêm ruột ngỗng, dạ dày và sách bò.
Trang Duyên toàn né những món nội tạng này, sợ chúng không sạch sẽ, trong khi Tạ Ninh lại rất thích.
Nếu không phải do Trang Duyên thực sự không thể tiếp nhận, Tạ Ninh còn muốn mua thêm chút óc heo về.
"Thực ra lẩu Tứ Xuyên chính thống không dùng thịt, chỉ nhúng cổ họng bò và các loại nội tạng này thôi." Tạ Ninh nhìn Trang Duyên cho gói gia vị lẩu vào nồi nước sôi, cậu không nhịn được liếm liếm môi, "Nhúng thịt bò và thịt dê là thói quen ăn lẩu của miền Bắc."
Trang Duyên cười: "Anh không để ý lắm, tuy chúng ta đang ăn lẩu Tứ Xuyên, nhưng bây giờ lại đang ở miền Bắc, nhập gia thì phải tuỳ tục."
Tạ Ninh nghe vậy thì nở nụ cười: "Tôi cũng là người miền Bắc mà, sao có thể nói là nhập gia tùy tục được."
Trang Duyên: "Em nói vậy làm anh bỗng nhớ ra, hồi còn bé em từng sống ở miền Nam, sở thích ăn cổ họng và dạ dày bò cũng hình thành từ lúc đó à?"
Tạ Ninh lại lắc đầu: "Tôi sống ở Giang Tô, Chiết Giang - Thượng Hải, cách Tứ Xuyên khá xa."
Trang Duyên hiếu kỳ: "Vậy lẩu ở khu vực Giang Tô, Chiết Giang ăn như thế nào?"
Tạ Ninh nhớ lại: "Ăn đủ thứ, thịt bò, thịt cừu, cổ họng, dạ dày, còn có hải sản nữa.... Giống như một nồi lẩu thập cẩm, cái gì cũng có thể nhúng vào."
Trang Duyên chợt nảy ra một ý, muốn thuận thế chuyển đề tài sang những trải nghiệm của Tạ Ninh khi sống ở miền Nam, xem có thể hỏi ra điều gì đó hay không.
Nhưng Tạ Ninh không muốn nhắc đến những chuyện khi đó, vài lần đều muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác.
"Nước lẩu sôi rồi." Tạ Ninh chăm chú nhìn nồi lẩu đang sôi, "Có thể nhúng thịt."
Trang Duyên đứng lên, cười cười: "Không vội."
Tạ Ninh nghi hoặc: "Sao vậy?"
Trang Duyên hỏi ngược lại cậu: "Em biết tinh tuý của món lẩu là gì không?"
Tạ Ninh suy nghĩ một lúc, chần chờ đáp: "Đủ tê đủ cay?"
"Không phải." Trang Duyên nhíu mày, "Tinh túy của lẩu, thứ nhất là nước lẩu, thứ hai là nước chấm."
Hắn đi tới sau lưng Tạ Ninh, ấn nhẹ lên vai cậu rồi nói nhanh: "Em cứ nhúng mấy món em thích trước đi, anh đi pha cho em ít nước chấm."
Nếu đã ăn lẩu Tứ Xuyên thì nước chấm dĩ nhiên cũng phải lấy dầu mè và tỏi băm làm chủ đạo, gia vị ở nhà không nhiều như ở quán, không thể làm được kiểu chấm khô.
Trang Duyên xem qua một lượt, bỏ thêm chút hành lá và giấm, Tạ Ninh không thích ăn rau mùi nên hắn không cho vào, cuối cùng thêm một chút đường trắng để tăng hương vị.
Chờ hắn pha xong, quay đầu lại thì phát hiện Tạ Ninh đã đi theo vào bếp từ lúc nào.
Trang Duyên thản nhiên nhìn cậu: "Làm sao? Đến học lỏm à."
Tạ Ninh im lặng một lát rồi nói: "Pha chút nước chấm thôi mà, cũng gọi là học lỏm?"
Trang Duyên nhướng mày: "Đương nhiên, nước chấm anh pha khác hẳn với bên ngoài, đảm bảo ngon."
Tạ Ninh nhìn chằm chằm cái chén nhỏ trong tay hắn, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra có gì khác biệt.
Trang Duyên đặt chén nhỏ lên bàn, rửa tay, dùng khăn sạch lau khô từng vết nước trên tay.
"Sao? Không tin à?"
Tạ Ninh hơi cảnh giác, đang muốn lắc đầu.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói 'Không' thì Trang Duyên đã nhanh chóng dùng đầu ngón tay chấm một ít nước chấm, đưa vào miệng Tạ Ninh để cậu nếm thử.
Tạ Ninh: "......"
Cảm nhận đầu tiên trên môi là sự mát lạnh, sau đó hương vị của nước chấm lan toả, Tạ Ninh theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm.
Đầu ngón tay Trang Duyên lướt qua môi cậu, lưu luyến ấn nhẹ lên, ngón tay trong phút chốc cảm nhận được sự mềm ẩm thoáng qua.
Ánh mắt hắn tối lại, cảm giác mềm mọng ngứa ngáy từ nơi nào đó trong lòng lan ra theo từng đầu ngón tay.
Tạ Ninh cũng ngẩn người, ánh mắt dao động khắp nơi.
Nhưng Trang Duyên lại không muốn buông ra, như muốn phác hoạ hình dáng đôi môi của Tạ Ninh, ngón tay vuốt một vòng trên môi cậu, hỏi: "Ngon không?"
Rõ ràng là hỏi về nước chấm, nhưng Tạ Ninh lại không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy hắn có ý gì khác.
Một câu "Ngon" kẹt lại trong cổ họng, ngại ngùng không nói ra được.
Đáy mắt Trang Duyên tràn ngập ý cười: "Đang hỏi em đấy, ăn ngon không?"
Cả khuôn mặt Tạ Ninh còn đỏ hơn nước lẩu cay trong phòng khách, một lúc lâu mới thốt ra được hai chữ: "....Ăn ngon."
Trang Duyên nghe vậy, nhanh chóng cúi đầu xuống liếm nhẹ lên môi cậu rồi nhận xét: "Quả thật ăn rất ngon."
"..." Tạ Ninh bất ngờ bị Trang Duyên tấn công liên tiếp hai lần, đầu óc lập tức trống rỗng, đứng ngẩn người tại chỗ, môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.
Cậu để tay lên ngực tự hỏi, tại sao lại ma xui quỷ khiến đi theo Trang Duyên vào bếp làm gì!
Chẳng lẽ trước đây còn chưa nếm đủ thiệt thòi sao!
Chẳng lẽ những bài học trước còn chưa đủ đau sao!
Còn Trang Duyên nữa....
Tạ Ninh nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy, nhiệt độ cơ thể lại tăng thêm vài bậc.
Cậu thậm chí còn có chút buông thả nghĩ, thích hôn thì cứ hôn, dù sao cậu cũng quen rồi.
....Ủa, hình như có gì đó không đúng.
Trang Duyên cười khẽ, rửa tay lại lần nữa: "Đi thôi, cứ ở trong bếp mãi, nước lẩu bên ngoài sắp cạn luôn rồi."
Tạ Ninh lặng lẽ liếc hắn một cái, chậm rãi đi ra ngoài, không nhịn được nghĩ thầm: Rốt cuộc là lỗi của ai chứ!
Nước lẩu bốc lên nghi ngút, Trang Duyên sợ vừa nãy đã chọc Tạ Ninh đến 'bùng cháy', liền đi tới tắt điều hoà trong phòng khách.
Quay lại, Tạ Ninh do dự ngồi xuống bàn, hỏi: "Sao chỉ pha một chén nước chấm vậy?"
Trang Duyên ngồi xuống bên cạnh Tạ Ninh, nghe vậy thì khóe môi khẽ cong lên, học giọng điệu của cậu, nói: "Chúng ta dùng chung một chén nha."
Dùng chung một chén....
Vành tai Tạ Ninh lại đột ngột đỏ lên.
Trang Duyên cúi đầu cười khẽ, thả rau vào nước dùng trong nồi.
Hắn biết cách nhúng thịt bò và cừu trong lẩu bao lâu, nhưng lại không rõ về thời gian nhúng của cổ họng bò và mấy loại nội tạng kia. Nhìn dáng vẻ thoải mái của Tạ Ninh, hắn quyết định dùng vấn đề này để chuyển đề tài.
"Ruột ngỗng chỉ cần nhúng vài lần là có thể ăn, còn dạ dày thì sao, mất bao lâu?"
Tạ Ninh hơi sửng sốt: "Khoảng một phút, nhúng lên xuống cỡ bảy tám lần gì đó."
Trang Duyên gắp một miếng dạ dày nhúng vào nồi: "Nghe em nói như vậy, anh cũng nhớ ra rồi."
Hắn nhấc lên bảy lần, nhúng xuống nước lẩu màu đỏ đang sôi tám lần, sau khi xác nhận dạ dày đã chín, cũng không còn quá cứng, hắn mới chấm chút nước chấm, đặt vào trong đĩa của Tạ Ninh.
Tạ Ninh chớp chớp mắt: "Anh không ăn à?"
"Anh không thích mấy món này." Trang Duyên lại nhúng ruột ngỗng khoảng mười mấy giây, "Chậc, đây là lần đầu tiên anh tự tay phục vụ cho người khác như vậy, ngay cả mẹ anh cũng chưa được đãi ngộ này đâu."
Tạ Ninh nhanh chóng nói: "Tôi tự làm được mà."
Trang Duyên hơi híp mắt: "Lần đầu tiên anh làm mấy việc này nên không quen lắm, vậy mà tấm lòng lại bị ghét bỏ."
Tạ Ninh nào dám ghét bỏ hắn, đỏ mặt lắc đầu điên cuồng: "Không có không có."
Trong lúc nói chuyện, cậu cũng bắt chước nhúng thịt cừu theo cách của Trang Duyên.
Nhưng sau khi ăn xong, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ khi nào mà bọn họ lại ăn lẩu đến dính lấy nhau thế này rồi!
Lẩu Tứ Xuyên chính tông không phải cay bình thường, ăn được giữa chừng thì Tạ Ninh bị cay đến mức thở dốc, nhưng lại cảm thấy rất sảng khoái.
Trang Duyên lấy một chai coca từ tủ lạnh ra đưa cho cậu: "Vào lúc này không nên uống sữa, uống tạm cái này đi."
Tạ Ninh uống ực một hớp lớn, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, làm cậu cảm thấy khoan khoái toàn thân.
Sau khi ăn lẩu xong, Tạ Ninh có chút no, cảm thấy bụng mình chắc đã phồng lên một vòng.
Cậu còn muốn giúp dọn dẹp chén đũa, nhưng lại bị Trang Duyên ngăn lại.
"Đây là công việc của dì Trần, em cướp làm gì." Trang Duyên cười, "Sao hôm nay có cảm hứng mà lại không vội đi vẽ?"
Tạ Ninh hơi do dự, thấy Trang Duyên cũng chỉ đơn giản là đem chén đũa đặt vào bồn rửa, rồi mở cửa sổ để bay bớt mùi thức ăn trong phòng khách, không có dấu hiệu sẽ tự mình rửa.
Sau đó cậu bị Trang Duyên đuổi lên lầu: "Mở cửa thông gió sẽ có chút lạnh, em lên lầu nghỉ ngơi đi."
Chờ Tạ Ninh ngoan ngoãn ngồi trong phòng vẽ tranh, Trang Duyên thu lại nụ cười trên mặt, tìm một góc yên tĩnh liên lạc với Quý Văn Bân.
"Đặc biệt liên lạc với tôi, có gì cần tư vấn sao?"
Trang Duyên hỏi: "Bác sĩ Quý, anh có biết về chứng tình cảm lạnh lùng không?"
"Biết." Quý Văn Bân đáp một tiếng, sau đó dừng lại vài giây, hỏi ngược lại, "Anh nghi ngờ, Tạ Ninh mắc chứng tình cảm lạnh lùng?"
Trang Duyên không lên tiếng.
Quý Văn Bân suy nghĩ một chút, hỏi: "Điều gì đã khiến anh nghi ngờ chuyện đó?"
Trang Duyên không đề cập đến Nghiêm Khê và nhà tư vấn tâm lý trước đó, chỉ nói: "Hành vi của em ấy, đều phù hợp với triệu chứng của chứng tình cảm lạnh lùng."
"Ví dụ như?"
Trang Duyên suy nghĩ một chút, trả lời: "Ví dụ như cách em ấy đối xử với người khác rất lạnh lùng, không quan tâm đến nhận xét của người khác, và khả năng đồng cảm cũng rất kém."
Tất nhiên, cũng có rất nhiều chỗ không phù hợp, ví dụ như hắn không cho rằng Tạ Ninh không cảm nhận được cảm xúc.
Ngày đó khi hắn hỏi Tạ Ninh có thích hắn hay không, Tạ Ninh đã trả lời là thích.
Trang Duyên không cảm thấy cậu đang nói dối.
Quý Văn Bân dường như cười khẽ, nhưng sau đó lại lập tức nghiêm mặt nói: "Trang tiên sinh, có một điều tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ, vấn đề tâm lý của con người không đơn giản như 1+1=2. Việc đánh giá và chuẩn đoán tâm lý là một việc rất phức tạp và cần sự thận trọng, cho dù Tạ Ninh có những triệu chứng phù hợp, cũng không có nghĩa là cậu ấy chắc chắn mắc chứng tình cảm lạnh lùng."
Trang Duyên bình tĩnh hỏi: "Nói cách khác, bác sĩ Quý không nghĩ rằng em ấy mắc chứng tình cảm lạnh lùng, đúng không?"
Quý Văn Bân suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Với những thông tin tôi hiện có, tôi không thể đưa ra kết luận."
Trang Duyên không hài lòng với câu trả lời này lắm, hỏi: "Lần trước anh nói, hẳn là Tạ Ninh đã từng điều trị tâm lý."
Quý Văn Bân: "Tôi quả thật có một suy đoán như vậy."
Trang Duyên trầm mặc vài giây, nói: "Nếu như tôi nói, đây là chẩn đoán của nhà tư vấn tâm lý trước đó của Tạ Ninh thì sao?"
Dường như người ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt.
Sau đó là tiếng bút ma sát trên giấy, có vẻ như Quý Văn Bân đang dùng bút ghi chú lại.
"Tôi không biết vị đó đã đưa ra kết luận này dựa trên cơ sở nào." Giọng nói ôn hoà của Quý Văn Bân hiếm khi lộ ra chút nghi hoặc, "Nhưng tôi sẽ xem nó như một thông tin để tham khảo."
Trang Duyên hỏi: "Vậy có nghĩa là.... hiện tại, anh cũng không thật sự đồng ý với chẩn đoán này phải không?"
Quý Văn Bân nói: "Về việc chẩn đoán vấn đề tâm lý, tính nhất quán luôn rất thấp, bởi vì nó không có tiêu chuẩn chẩn đoán nhất định, hơn nữa hành vi của cùng một người bệnh sẽ không giống nhau trong các thời điểm khác nhau."
Trang Duyên: "Thì ra là vậy."
Quý Văn Bân cười một tiếng: "Đối với chúng tôi mà nói, chẩn đoán không phải là mục tiêu, trị liệu mới là mục tiêu của chúng tôi."
Quý Văn Bân thật sự là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, nói chuyện không vội vàng, không nóng nảy, giọng điệu trước sau vẫn luôn rất ôn hòa và bình tĩnh.
Trò chuyện với Quý Văn Bân một lúc, tâm tình vốn đang phiền não của Trang Duyên đã tản đi không ít, hắn cũng đề cập ngắn gọn đến tình hình của Tạ Ninh hai ngày nay.
Quý Văn Bân phụ trách cung cấp một số lời khuyên.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Trang Duyên bỗng nhớ lại chuyện Tạ Ninh sợ độ cao lúc sáng, không nhịn được kể ra.
Quý Văn Bân hiếm khi nói lớn tiếng hơn một chút: "Chờ đã."
Trang Duyên: "Sao vậy?"
Quý Văn Bân hỏi: "Anh nói, cậu ấy mắc chứng sợ độ cao, đúng không?"
"Đúng."
Quý Văn Bân suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Thời điểm anh hỏi cậu ấy có cảm giác gì khi nhìn xuống, cậu ấy đã trả lời thế nào?"
Trang Duyên nhớ lại: "Em ấy nói cảm giác như muốn nhảy xuống."
Quý Văn Bân hỏi: "Anh xác định không nhớ nhầm chứ?"
Trong đầu Trang Duyên liên tục hiện lên cảnh tượng khi đó, chắc chắn nói: "Một chữ cũng không sai."
Quý Văn Bân trầm mặc.
Trang Duyên vô thức giảm nhỏ giọng: "Có vấn đề gì không?"
Lúc đó hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại bị gián đoạn suy nghĩ, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên mở to hai mắt.
Quý Văn Bân hỏi ngược lại: "Tại sao lại là nhảy xuống, mà không phải là ngã xuống?"
Trang Duyên siết chặt điện thoại.
"Ý của anh là..."
"Đa số bệnh nhân mắc chứng sợ độ cao, khi ở vị trí cao, họ thường sợ mình sẽ ngã xuống, điều này rất bình thường. Nhưng việc nhảy xuống, là một hành vi chủ động."
Quý Văn Bân nói: "Tuy nói điều này có chút võ đoán*, nhưng mà tôi nghi ngờ, cậu ấy có, hoặc là đã từng có ý định tự sát."
*Đoán định một cách gò ép, không có cơ sở thực tế
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Trang: Tôi cảm thấy chương này thật sự rất ngọt, đương nhiên Ninh Ninh càng ngọt hơn.
Ninh Ninh: .... *bị tấn công kép*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro