Phần 1 - Chương 1: Tên ta là Phong Kì

Từ khi y có tiềm thức, thì y đã nhận ra rằng mình sống trong thanh lâu xa hoa đệ nhất kinh thành lúc bấy giờ. Ấy vậy nhưng y lại không hề cho rằng mình là một kẻ may mắn.

Từ khi lọt lòng, y đã bị cha mẹ ruồng bỏ, y là một kẻ tật nguyền sống chỉ dựa vào một cỗ luân ỷ(1). Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng để trưởng thành, cũng từng có lúc, y nghĩ phải chăng vì bản thân tật nguyền vô dụng nên mới bị cha mẹ vứt bỏ?

(1) Luân ỷ [轮椅]: Xe lăn

Tú bà nhặt được y đỏ hỏn trên nền đất lạnh, nhìn đứa bé yếu ớt đã nằm trong giá lạnh một thời gian dài, đôi môi và gò má nhỏ của đứa bé có phần tím ngắt lại, đến tiếng khóc cũng yếu ớt như mèo kêu, không biết phải làm sao, bà có phần khó xử, cũng không biết liệu cha mẹ của y có hối hận quay trở lại tìm y hay không, nhưng đứa bé trong lòng bà càng cất tiếng khóc, thì âm thanh lại càng nghẹt lại ở cổ họng y, y càng thở ra lại càng khò khè khó chịu, nghĩ vậy, bà liền mang y về nơi bà ở mà nuôi y đến tận bây giờ. Cũng có thể nói, người được y kêu là mẹ chính là tú bà.

Càng chìm sâu trong suy nghĩ, lòng y lại càng chùng xuống. Đưa tầm nhìn lên cửa sổ, ánh mắt y khẽ lướt qua bờ hồ đóng băng bên ngoài kia, lông mi dài rủ xuống gò má nhợt nhạt, làn da trắng muốt nổi bật qua khung cửa đen tuyền, thực lòng mà nói, y rất đẹp, tóc đen dài phủ lưng, ánh mắt xám đen trong veo chớp nhẹ, môi mỏng cong cong, mũi cao thanh thoát. Nhưng y vẫn có phần không thích khuôn mặt của mình sao lại quá yếu đuối, nếu có thể, y ước rằng bản thân mình mang một khuôn mặt xấu xí một chút, nhưng đổi lại, y có một cơ thể khoẻ mạnh, có thể bước đi, càng có thể bảo vệ được những người mà mình yêu quý.

Bỗng y chợt nghe thấy một tiếng bước chân nhẹ nhàng rón rén bước lại gần y, chưa kịp lên tiếng thì đã có một đôi tay nhỏ bé bao trùm lên mắt của y rồi cười khanh khách "Ai đây nào?"

Khoé miệng nhếch lên một đường cong không rõ ràng, y đưa bàn tay mình lên phủ vào đôi tay nhỏ bé ấy rồi trả lời "Tuệ Nghi muội, phải không nào?"

Nữ nhân xinh xắn vừa nghe thấy y gọi tên liền phồng má hồng trắng nộn khó chịu, dường như không vui khi bị y phát hiện quá sớm, đôi chân nàng không yên trên nền đất mà đá đá nhẹ, nàng là hồng bài nơi đây, không nói thì ai cũng chẳng nghĩ ra rằng, khuôn mặt non nớt của nàng đã làm bao nhiêu nam nhân đảo điên, cuồng loạn đến sứt đầu mẻ trán, bất chấp tất cả vì nàng. Tuổi nàng chỉ độ mười sáu, mười bảy, vậy mà... Y không khỏi thở dài, y và Tuệ Nghi đều như huynh muội trong nhà, đối xử với nhau dịu dàng, ấm áp, có những lúc là chở che và bao bọc, y nghĩ có lẽ là một phần là đồng cảm, Tuệ Nghi vốn đi vào bước đường cùng phải chôn vùi tuổi xuân trong chốn thanh lâu, cũng là chỉ vì cha mẹ thân sinh vứt bỏ, coi rằng phải có đứa con trai nối dõi trong nhà mới là việc quan trọng, liền đem kí khế ước bán thân cho muội ấy, lấy tiền nuôi đệ đệ duy nhất trong nhà ăn học. Trong chốn thanh lâu có vô số dạng người, vô số câu chuyện gắn liền với giọng kể còn mang theo âm vực của nước mắt, lại có những người đã vốn rất bình tâm đối mặt với chính hoàn cảnh khổ cực của mình, buồn bã đến không nhấc nổi mí mắt để khóc nữa, y từng nghe rất nhiều chuyện, không thiếu những câu chuyện vì hoàn cảnh gia đình thiếu thốn mà phải chính đứa con của mình vào nơi thanh lâu đen đúa này để gán nợ.

"Sao huynh lần nào cũng biết là muội thế?" Tuệ Nghi càng nói, mi tâm của nàng lại càng nhăn lại một đường. Rồi đột nhiên nàng lại nhớ ra gì đó, hướng về phía y mà nói.

"Về chuyện đêm đầu của tiểu quan, muội có nghe tú bà nói, huynh cũng không cần phải tiếp khách, dù sao bà cũng coi huynh như con ruột của mình. Bà không nỡ để huynh bị nam nhân chà đạp, huynh đẹp đẽ, tinh khiết biết bao, muội cũng không nỡ... Muội chỉ mong mình có thể là một nam nhân đáng tin cậy - làm chỗ dựa cho huynh, chúng ta cùng an an ổn ổn chung sống với nhau cho mãi đến khi về già."

Y xoa đầu Tuệ Nghi, vuốt những lọn tóc mềm mại của nàng rồi bật cười, khuôn mặt giãn ra vài phần, tâm trạng cũng khá hơn nhiều so với ban đầu.

"Con bé ngốc, muội xem, ta chính là một đại nam nhân khỏe mạnh, sao muội lại ước là chỗ dựa cho ta được? Muội đừng cứ chỉ lo lắng cho mình ta, điều muội nên lo lắng chính là bản thân muội. Ta sẽ tiếp khách, dành dụm tiền cho muội chuộc thân, sau này an ổn cưới một phu quân tốt, sinh ra một đàn bánh bao trắng trẻo mập mạp, là ta yên tâm rồi."

"Lời muội nói là thật, nếu có một ngày huynh không còn chỗ dựa, không còn nơi đâu để đi, hãy vẫn còn nhớ đến muội."

Tuệ Nghi siết chặt lấy bàn tay y, đôi mắt sáng lóa như muốn chứng minh cho y thấy sự nghiêm túc của bản thân.

Có lẽ đến sau này, việc nàng nói là sự thật, thì y cũng sẽ tình nguyện không làm phiền đến nàng, y biết nàng còn cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình, y sẽ không trở thành gánh nặng cho nàng. Nhưng đó là chuyện mãi sau này, còn bây giờ thì tạm gác lại.
.
.

Y đã hai mươi hai tuổi rồi, cũng phải nói độ tuổi này bắt đầu tiếp khách thì là hơi muộn. Tú bà vốn không định cho y tiếp khách, nhưng thấy y quyết tâm đến thế thì cũng đành cho y tiến vào phòng khách nam nhân. Y không thể bước đi, vì vậy nên y cũng không thể nhảy múa như bao tú nữ, tiểu quan trong thanh lâu này được, bởi thế nên từ nhỏ y đã được tú bà dạy đánh đàn, tay nghề cũng không kém, nhiều người nhận xét tiếng đàn của y không phải quá xuất sắc, nhưng lại trong trẻo, ấm áp vừa nhẹ nhàng khiến đối phương cảm thấy dường như đang có ai vuốt ve mái tóc của mình, đọng lại vô vàn cảm xúc cho người nghe. Và cũng thật may mắn, tiếng đàn của y khiến nam nhân ngồi ở chính giữa kia rung động, hắn cảm thấy trong lòng mình có một thứ gì chầm chậm thay đổi.

Người ấy tỏa ra một khí chất mạnh mẽ của bậc đế vương, trong mắt y, hắn như một vị vua đang liếc nhìn một kẻ bần hàn là y, nhưng đó chỉ là tưởng tượng ban đầu của y trước khí thế choáng ngợp của hắn, còn thực sự ánh mắt của hắn lại vô cùng dịu dàng mà nhìn y, khiến trái tim y không khỏi lỡ một nhịp.

Trong giây phút bất thần, y đã đánh sai một nốt, dây đàn căng cứng mảnh mai đứt rời, văng vào tay y tóe máu. Hắn rảo bước đi đến cạnh y, ôn nhu cầm lấy bàn tay mảnh khảnh, bao bọc lấy vết thương của y bằng khăn tay của chính mình cho đến khi máu ngừng chảy, cũng là lúc khăn tay của hắn được tô điểm thêm một nét đỏ thắm tươi tắn lạ thường.

"Ngoan, đã bớt đau chưa?"

Y có chút ngượng ngùng, vết thương trên tay đã sớm không còn cảm giác nhiều, chỉ là nhìn ánh mắt dịu dàng từ người đối diện khiến y có chút không biết phải làm sao.

"C-cảm ơn ngươi."

Nhìn gương mặt đỏ bừng của y, hắn mỉm cười dịu dàng, vừa không quên buộc nhẹ khăn tay của mình lên đầu ngón tay đang bị thương của y, cũng như buộc sợi tơ đỏ mềm lên đầu ngón tay của y.

Vốn ban đầu y được sắp xếp ngồi trên luân ỷ, đánh đàn trên bàn nhỏ, nhìn cỗ luân ỷ, hắn biết rằng y di chuyển không được thuận tiện bèn âu yếm nhấc bổng y ôm vào lòng,  tiến đến căn phòng nhỏ nơi tú bà đã chuẩn bị sẵn, đoạn lại hôn lên mu bàn tay của y vừa nhẹ nhàng vuốt nhẹ ngón tay nhỏ.

Khuôn mặt y càng đỏ, suy nghĩ đang tạm thời trì trệ thì đôi môi đã được phủ kín. Lưỡi hắn nhẹ nhàng đưa đẩy, tách khóe miệng y ra rồi luồn sâu vào bên trong, nhẹ nhàng, từ tốn đủ để y làm quen dần rồi phối hợp cùng hắn.

Đôi tay không ngừng mơn trớn da thịt của y, rồi ngừng lại ở hạ bộ đã ngẩng đầu mà vuốt ve lên xuống. Lần đầu tiên có người chạm vào nơi này khiến y không khỏi giật mình, đôi tay chạm xuống đệm mềm dần thoái lui đến chân tường nhưng cũng không cưỡng lại được sắc dục chìm đắm sâu trong hành động của hắn mà thoát ra từng tiếng thở dốc vụn vặt, tiếng thở dốc khiến y không thể nói rõ được ý tứ, chỉ có thể nỉ non từng chữ "Đ-Đừng mà", cảm giác kì lạ đó cứ len lỏi trong từng mạch máu của y, hắn cũng không buông tha cho y, y càng lùi về sau, hắn lại càng tiến về phía trước, càng gia tăng chuyển động bàn tay lên xuống, trong lòng bàn tay hắn có các vết chai mờ, chạm vào hạ bộ nhạy cảm của y thì càng gia tăng khoái cảm, cho đến một lúc y cũng chịu không nổi mà xuất ra. Nhìn chất lỏng trắng đục sền sệt trong lòng bàn tay mình, hắn cũng thuận tiện để làm chất bôi trơn nơi giao hợp kia.

Ngón tay hắn dần dần đưa sâu vào bên trong hậu huyệt khiến đôi lông mày thanh tú của y nhíu lại, nước mắt sinh lý cũng chực rơi bên khóe mắt. Hắn nhẹ nhàng âu yếm dỗ dành, chất giọng trầm trầm ban đầu của hắn đã khàn hơn một chút, cũng có thể thấy được hắn đang đè nén lại dục vọng của mình.

"Ngoan nào, đừng sợ, thả lỏng người sẽ không đau."

Y vừa ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể hắn liền cho thêm một ngón tay của mình vào chậm rãi khuếch trương, cho đến khi vừa đủ liền chầm chậm lấy nam căn cương cứng của mình đặt trước cửa hậu huyệt, y liền có thể cảm nhận được vật nóng bỏng kia đang chạm đến da thịt của mình, hắn một tay cầm lấy nam căn của mình, một tay chạm đến điểm nhạy cảm trước ngực của y khiến y dần dần cảm nhận được xúc cảm lạ lạ đang dần dần dâng lên của bản thân, nhân lúc đôi mắt y được phủ một màn sương mờ, hắn liền chầm chậm thúc nam căn của mình khai mở hậu huyệt của y, đón nhận nam căn của hắn, tuy chỉ mới phần đỉnh được cho vào, cũng đã được khuếch trương đầy đủ nhưng y vẫn cảm thấy cảm giác đau đớn từ dưới hậu huyệt truyền lên. Y có chút không biết phải làm sao, liền đưa cánh tay lên che kín đôi mắt mình, không để người phía trên thấy được đôi mắt của y đã lấp lánh hơi nước. Hắn sao lại không cảm nhận được người dưới thân mình đang run rẩy nhè nhẹ, cố tỏ ra trấn tĩnh, nhưng nước mắt đã sớm thấm ướt vỏ gối mềm. Mắt thấy lòng bàn tay đang ngửa lên của y dần dần siết chặt, hắn cũng đau lòng không thôi, liền đưa ngón tay mình khều lấy ngón tay đang từ từ siết lại của y, chạm nhẹ vào giữa lòng bàn tay của y. Người ở dưới căn bản cảm nhận được hành động của hắn, trái tim y mềm nhũn như có một bé mèo lớn chạm khều nhẹ tay y. Dần dần y cũng buông bỏ đôi tay của mình xuống, điều chỉnh hơi thở của mình, càng cất tiếng nói lại càng nhỏ dần vì ngại ngùng.

"Ngươi tiến vào tiếp đi."

Lúc này hắn mới như được cho phép, từ từ dùng nam căn của mình chầm chậm tiến vào hậu huyệt của y, cho đến vừa hết, hắn thở hắt ra một tiếng, vừa quan sát hành động của người bên dưới mình, sợ sẽ làm tổn thương y.

Ban đầu y cảm thấy phía dưới hậu huyệt cực kì đau đớn, nhưng dần dần khi nam căn của người kia nhẹ nhàng đưa đẩy chạm đến một nơi khiến y giật nảy mình, dường như người kia cũng đã biết đó là điểm nhạy cảm của y bèn ra sức thúc vào nơi tư mật mềm mại đó, chính hắn cũng cảm thấy hậu huyệt ép hắn đến một thân sung sướng, y cũng cảm nhận được cảm giác khoái cảm lạ thường, hắn bên trên vừa thúc hông, vừa dùng tay mình vân vê hai điểm nhỏ nhỏ trước ngực y. Lâu dần hắn cảm nhận hạ bộ của người phía dưới đang dần dần cương cứng chạm đến cơ bụng cứng rắn của hắn, tay liền đưa xuống vuốt ve nơi yếu hiểm của y, khiến cho phía dưới y nhanh chóng phun ra bạch trọc, dính lên cả tay, bụng của hai người. Hai người dây dưa cho đến khi ý thức của y chỉ còn mơ hồ cảm nhận được đôi tay to lớn của hắn ôm lấy y, bên trong bụng đột ngột cảm thấy một dòng bạch trọc nóng phỏng đang tràn vào bên trong mình, vừa nghe thấy thanh âm khàn khàn nhuốm màu tình ái.

"Ngươi tên là gì?"

"Là Mạc Chi."

"Nhớ kĩ, tên ta là Phong Kì."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro