🌼013: Tôi đang theo đuổi anh mà
EditbyCua🌷
_
Vai sau của Quý Thương Lan gồng cao, xương sống lộ rõ đỏ bừng như bị nung, kéo dài từ trước ngực ra sau, lan đến tận má và kẽ mông.
Văn Dương vừa mở miệng hỏi xong, cái lỗ ẩm ướt đang được đút no chợt siết chặt mấy cái, hắn liền đè anh xuống, bàn tay gân guốc ấn mạnh giữ chặt.
Cùng lúc đó, dương vật hầm hập sưng lên bên dưới dùng lực đẩy húc mạnh theo cử động của hông.
Đây là lần đầu tiên sau năm năm họ làm tư thế "từ phía sau".
Mông thịt bị banh ra, cả thân thể theo trọng lực dằn xuống, đè chặt không nhúc nhích được, đầu khấc dựng ngược thúc trúng chỗ bình thường khó mà chạm tới, đâm vào cũng sâu hơn.
"Ư aa!!" Quý Thương Lan cảm thấy cơ thể mình như bị cây thịt đang chui vào đục thủng, mười ngón tay trắng bệch đột nhiên siết chặt, kẹp chặt những ngón tay của hắn đang lồng vào kẽ tay mình, đau đến điếng người.
Cơn đau này thậm chí còn khó chịu đến mức không thể chịu đựng được. Khuỷu tay anh lún sâu vào ghế sofa mềm mại, xương sống sau lưng lõm xuống sâu hơn, run rẩy ngửa ra sau.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống xương bả vai.
Quý Thương Lan theo bản năng nhìn ra phía sau, ánh mắt ướt át đối diện với một đôi mắt từ góc độ này.
Văn Dương có chút buồn cười hỏi: "Ai to hơn?"
Anh lại cúi đầu xuống, như một khúc gỗ, không có một chút phản ứng nào, cắn chặt răng không trả lời, nói thế nào cũng sai cả.
Nhân viên chờ bên ngoài thấy họ vẫn không trả lời, có chút sốt ruột gõ cửa gọi: "Thưa ngài, ngài có ổn không ạ?"
Tiếng gõ cửa "cộc cộc" trở nên rõ ràng và chói tai trong bầu không khí ái muội đan xen, xuyên qua màn sương mờ, gõ thẳng vào da đầu.
Văn Dương không hề lay động, tàn nhẫn rút dương vật ra, ánh mắt lười biếng rũ xuống, nhìn lỗ bướm bị chịch thành một vòng tròn nhỏ, ngón tay dài thò vào xoa nắn.
Quý Thương Lan cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, eo mềm mại cùng với cả tay lẫn chân cố bò dậy. Mắt cá chân bị một bàn tay kẹp lại, chỉ cần dùng một chút lực là kéo chân anh ngã, nằm sấp xuống sofa.
Hắn lại đè toàn bộ sức nặng lên, tóm lấy thân cặc cứng ngắc ấn mạnh trở vào lỗ thịt, rên một tiếng khoái trá, phóng tinh thẳng vào trong bao.
Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, từ gợi tình thành ồn ào khó chịu.
Nhân viên réo mãi: "Thưa ngài! Thưa ngài!"
"Chậc."
Văn Dương cuối cùng cũng bị làm phiền, nhét dương vật đang nửa cứng vào khóa quần, chỉnh lại áo khoác ngoài xộc xệch rồi đi ra, kéo cửa ra.
"Thưa—"
Cánh tay người phục vụ gõ cửa lơ lửng giữa không trung, giọng nói đột nhiên im bặt.
Cánh cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, đủ để nhìn thấy một bộ quần áo rơi trên sàn.
Chưa kịp nghĩ nhiều, người đàn ông ra mở cửa đã nở nụ cười ôn hòa, nói: "Nửa tiếng nữa hãy quay lại."
Nhân viên nhìn hắn một cái, chóp mũi khẽ nhăn, ngửi thấy mùi gì đó.
Đoán được tám chín phần, cậu ta cẩn thận cúi đầu, nói nhỏ: "Trong tiệm không cho phép làm chuyện này ạ."
Trước mặt người ngoài, Văn Dương luôn khoác lên mình vẻ ngoài ôn hòa, nho nhã, song sâu thẳm lại cực kỳ lạnh lùng, ác liệt.
Nếu là Văn Dương của năm năm trước, hắn chắc chắn sẽ lập tức rút súng, không chút thay đổi sắc mặt mà bóp cò. Nhưng Văn Dương của hiện tại đã được Quý Thương Lan dạy cho một bài học, hiểu ra rằng con người vẫn phải "tuân thủ pháp luật", "ăn ngã một lần, khôn ra một lần", học được cách "ngoan" hơn.
Nghe nhân viên nói vậy, hắn chẳng tức giận mà còn bật cười, gật đầu: "Tôi biết rồi."
Nói xong liền đóng cửa lại, "cạch" một tiếng khóa trái ngay trước mặt đối phương.
Nhân viên ngẩn người nhìn cánh cửa khép kín, hiểu ra nửa câu sau hắn chưa nói:
Tôi biết rồi, nhưng cũng chỉ là biết thôi.
Trong lúc Văn Dương ra mở cửa, Quý Thương Lan luống cuống nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào. Từ trong cơ thể, thứ dịch nóng bỏng bị rót vào chậm rãi tràn ra theo động tác đứng dậy, khiến anh không nhịn được kẹp chặt chân lại, cảm giác mềm mại khác thường từ sâu trong cơ thể làm gương mặt anh thoáng trở nên kỳ quái.
Hai người chạm mắt, không khí vi diệu ngưng lại mấy giây.
Nhìn vẻ mặt kia, Văn Dương cũng đoán ra nguyên nhân là bao cao su chưa kịp lấy ra. Hắn khẽ cười, định mở miệng trêu chọc.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo rung lên ba cái ngắn gọn, có tin nhắn đến.
Có tổng cộng ba tin nhắn, ngón tay hắn lướt nhanh trên màn hình, dừng lại ở tin nhắn cuối cùng. Nhanh chóng ấn khóa màn hình, hai ngón tay kẹp một góc điện thoại, lắc nhẹ về phía anh, nói: "Điện thoại bây giờ sắc nét nhỉ."
Quý Thương Lan sợ hắn lại tiếp tục, cảnh giác co mình vào một góc: "Không chỉ điện thoại thay đổi."
"Đúng vậy, con người cũng thay đổi rất nhiều," Thái độ Văn Dương có vẻ khác thường, hắn mở cửa bước ra một chân, liếc nhìn :"Ra ngoài đi."
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện bình thường chưa?" Quý Thương Lan không dám bước ra, yết hầu khẽ động.
"Chẳng phải vẫn luôn nói chuyện bình thường đấy à?" Văn Dương liếc anh một cái.
Quý Thương Lan không có thời gian và kiên nhẫn để dạy hắn 《 Nghệ thuật giao tiếp》 Anh đột nhiên cảm thấy ngôn ngữ của mình nghèo nàn đến hoảng, khô khan nói: "Nói chuyện tử tế đi, đừng có động tay động chân nữa. Nếu bây giờ cậu không muốn giết tôi thì xin hãy cư xử bình thường."
Nói xong, anh bổ sung một cách công bằng: "Tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu, giương cung bạt kiếm mãi cũng khiến tôi rất mệt mỏi."
Quý Thương Lan đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe hắn nói "Anh dựa vào cái gì chứ", nhưng Văn Dương chỉ nhìn anh một cái rồi gật đầu đồng ý.
Quý Thương Lan thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khi đi qua người nhân viên vừa nãy, anh hơi đỏ mặt quay đi. Trong tiệm tây trang có điều hòa rất lạnh, anh lại chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, hai cảm xúc lẫn lộn khiến anh cảm thấy cực kì xấu hổ.
Dù sao trong mắt nhiều người, khái niệm "người làm" và "người bị làm" vốn đã là khác biệt lớn.
Đang nghĩ vậy, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm chợt bao trùm lên đầu anh, che đi những ánh mắt tò mò dò xét. Quý Thương Lan khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Văn Dương chạm mắt với anh, biểu cảm bình thường, nắm tay anh đi về phía phòng đo đồ ở trên lầu, rồi hỏi ngược lại: "Sao thế? Không phải lạnh à?"
Hắn thay đổi rất nhanh, giống như đã trở thành một người "bình thường".
Quý Thương Lan lại như bị bỏng, lập tức cụp mắt, né tránh ánh nhìn.
Văn Dương liếc nhìn anh, ngón tay có vết chai siết nhẹ lòng bàn tay gầy gò, không nói gì nữa.
Lúc nãy quên chưa đo phần bắp chân, thợ may lại đo thêm một vòng, để anh thử mẫu rồi chọn thêm một bộ vải nữa.
Văn Dương ngồi bên cạnh uống cà phê chờ anh, y hệt một người chồng ngoan ngoãn đi cùng vợ mua sắm.
Quý Thương Lan không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, cũng chẳng biết lại lên cơn thần kinh gì nữa, nhưng ít ra thì tốt hơn trước, thầm tính toán trong lòng.
Tài xế đã đổi xe và đậu ở cửa, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hai người lên xe, chỉ trơ mắt nhìn ông chủ kéo người đi dạo phố.
Thành phố Thân Thị tương đối cởi mở, chuyện các cặp đôi đồng tính tay trong tay trên đường chẳng phải chuyện hiếm lạ, người ta cũng không đến mức quay đầu nhìn mãi. Nhưng Văn Dương lại quá cao nên cực kỳ gây chú ý, thêm vào đó là chiếc áo khoác không hợp thời trên người Quý Thương Lan, khiến lâu lâu lại có mấy người hiếu kỳ ngoái lại nhìn.
Quý Thương Lan bị nhìn đến đỏ mặt, rụt cổ muốn chôn mình xuống đất.
Văn Dương lại chẳng buồn để tâm, một tay khoác lên người anh, ôm chặt dắt sang phố đi bộ.
Bọn họ dường như lại quay về mười một năm trước, khi mới bắt đầu yêu nhau.
Ngay cửa phố đi bộ có một tiệm kem, ánh mắt hắn dừng lại, hỏi: "Muốn ăn không?"
Hồi nhỏ Quý Thương Lan không được phép ăn, lúc lớn lên rồi thì hoàn toàn không thích đồ ngọt.
Lời từ chối đã sắp thốt ra, nhưng nghĩ đến việc hắn là người Nga, không được ăn ngọt sẽ khó chịu cả người, lại nghĩ sáu năm qua chắc cũng chẳng được mấy lần thỏa mãn khẩu vị, thế nên chẳng vạch trần, chỉ tức giận kéo dài giọng nói: "Ăn——"
Văn Dương hài lòng mỉm cười, đi mua một cây kem ốc quế cầm trên tay.
Lúc này Quý Thương Lan mới nhận ra tiếng Trung của hắn không chỉ lưu loát hơn mà chữ Hán cũng đã nhận biết được kha khá. Anh hơi kinh ngạc, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn vì sao lại như vậy.
Đang mải suy nghĩ, một cảm giác lạnh lẽo chợt áp lên môi. Anh theo bản năng mở miệng, được đút một muỗng kem có dính vụn bánh quy. Kem ngọt đến phát ngán, anh hòa với nước bọt nuốt xuống, cố gắng không nhíu mày.
Vị sữa lạnh buốt cả cuống lưỡi.
Văn Dương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, cười nhạt một tiếng, đổi lấy một cái lườm nguýt.
Nhưng trời nóng, cây kem đó cuối cùng cũng không ăn hết. Vừa bắt đầu tan chảy, nó đã bị tiện tay ném vào thùng rác.
Bước chân song hành dừng lại ở một quảng trường đài phun nước.
Ban ngày trên quảng trường có rất nhiều bồ câu, ở trung tâm có người đang kéo vĩ cầm để kiếm sống.
Quý Thương Lan nghiêng mặt nhìn về phía đó, Văn Dương liền nói: "Đi qua đó ngồi đi."
Hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh vừa có một cặp đôi rời đi, bảo Quý Thương Lan ngồi đó đợi.
Quý Thương Lan không biết hắn đi đâu. Ánh mắt anh dõi theo bóng lưng Văn Dương đi xa, rồi bị đám đông che khuất.
Khi anh nhìn lại thì đã không còn thấy hắn nữa.
Ước chừng mười lăm phút sau, thân hình cao lớn của Văn Dương mới xuất hiện nơi góc phố.
Quý Thương Lan biết phía sau còn có vệ sĩ, từ đầu tới cuối cũng chẳng có ý định bỏ trốn, chỉ ngoan ngoãn chụm chân ngồi chờ.
Văn Dương vội vàng trở lại với một bó hoa trong tay, vừa lúc đài phun nước tung lên màn nước, tạo thành vòm cong trong suốt. Hắn đi dưới vòm cong ấy, đến khi đứng trước mặt Quý Thương Lan, trên gương mặt vẫn còn nhỏ nước.
"Đây là..." Quý Thương Lan cụp mắt nhìn bó hoa đưa tới, có vẻ hơi thất thần.
Không phải hoa hồng thường thấy, mà là một bó thương lan trắng. Mùa hè vốn không phải mùa của loài hoa này, dẫu được xịt nước cho tươi tắn, nhưng viền lá vẫn lộ chút ngả vàng.
"Vừa rồi tôi thấy có người từ cửa hàng cầm hoa ra." Văn Dương thuận thế ngồi xuống, nhét hoa vào tay anh.
Hắn bóc một góc giấy bọc hoa, chỉ cho anh xem: "Ông chủ nói bây giờ không phải mùa freesia, khuyên tôi mua hoa hồng tặng bạn gái."
Quý Thương Lan quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, mấp máy môi hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Văn Dương nhướng mày, cười: "Tôi nói tôi muốn tặng cho bạn trai."
"Văn Dương," Quý Thương Lan dường như đã đoán ra mục đích của hắn, nhưng lại không muốn nghĩ tới, đành phải hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Văn Dương lại ăn thêm hai viên kẹo bạc hà, chú ý thấy ánh mắt anh đang nhìn vào hộp kẹo bằng sắt, hắn giơ tay lên, hỏi anh có muốn ăn không, Quý Thương Lan lắc đầu nói không.
Hắn cất kẹo bạc hà đi, khi chỉnh vạt áo đột nhiên lên tiếng: "Tôi đang theo đuổi anh mà."
Quý Thương Lan sững người, giấy gói hoa bị bóp phát ra tiếng sột soạt.
Nhưng Văn Dương giống như chỉ nói đùa, không nói gì thêm nữa.
Sau đó, anh cứ như người mất hồn suốt quãng đường.
Khi Quý Thương Lan dần hoàn hồn, trên tay anh đã có thêm ba túi giấy to đùng, tất cả đều là quần áo và đồ chơi mua cho Quý Hàm.
Sáu giờ sau, thái độ của Văn Dương thay đổi chóng mặt.
Hai người giống như một cặp vợ chồng bình thường trong trung tâm thương mại, mua sắm đồ ăn vặt và quần áo, đẩy xe lẫn vào dòng người buổi tối, hướng ra cổng.
Ngay cửa là một quảng trường nhạc nước khổng lồ đã bật sáng đèn.
Từ góc này xuyên qua màn nước nhìn sang, vừa vặn thấy một cặp đôi chụp ảnh cưới, và quanh đó là những cặp tình nhân nắm tay, tựa sát vào nhau.
Bàn tay siết chặt đồng thời, hai ánh mắt ăn ý nghiêng sang nhìn nhau.
"Anh nói muốn ở bên tôi một cách bình thường, vậy anh nên hiểu rằng giữa chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai mối quan hệ," Văn Dương lên tiếng trước, "Hoặc là kẻ thù, hoặc là người yêu, nhưng tuyệt đối không phải người xa lạ."
Quý Thương Lan há miệng thở dốc, không nói được lời nào.
Văn Dương nói tiếp: "Hơn một tháng qua tôi đã cố gắng làm kẻ thù của anh, nhưng rõ ràng là tôi đã thất bại."
Hắn tiến lại gần Quý Thương Lan, một tay đặt lên vai anh, cúi đầu xuống, khẽ chạm vào môi Quý Thương Lan.
Nụ hôn ngắn ngủi, thoáng đến rồi rời đi.
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn đường lần lượt sáng lên, đan xen với ánh xe cộ qua lại.
Màn hình chói lóa lướt qua trước mắt, Quý Thương Lan theo bản năng nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra. Trên điện thoại trước mặt là một bức ảnh.
"Tôi đã bảo Aren tìm lại cô gái kia, định mua lại điện thoại của cô ta để phục hồi dữ liệu." Văn Dương ngồi bên cạnh, gương mặt điển trai lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn xe, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt. "Kết quả cô ta bảo, giờ ảnh xóa rồi thì chỉ cần vào thư mục 'vừa xóa gần đây' là có thể khôi phục."
"Có những chuyện tôi nghĩ quá phức tạp, cũng quá chấp nhất," Hốc mắt hắn rất sâu, dưới ánh sáng ngược lúc này càng thêm sâu thẳm, tỏa ra một loại khí tức vừa nguy hiểm vừa quyến rũ, mê hoặc người khác tiến sâu hơn.
Quý Thương Lan đại khái đoán được hắn sắp nói gì. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực, đồng tử không tự chủ mà giãn ra.
Sau một lúc lâu, anh nghe thấy hắn khẽ nói: "Baby, chúng ta cho nhau một cơ hội để bắt đầu lại đi."
Da đầu anh tê dại vì cách gọi này, Quý Thương Lan thậm chí cảm thấy hơi khó thở, tay nắm lấy tay hắn không kìm được siết chặt, mím môi, trong mắt có ánh nước luân chuyển.
Lâu như vậy, cuối cùng cũng có người cầm kim lên trước, chọc thủng lớp màng ngăn cách giữa hai người.
"Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?" Giọng anh run rẩy, mỗi chữ nói ra đều cực kì khó khăn, "Tôi không biết, tại sao..."
Quý Thương Lan không thể sắp xếp lời nói, anh không biết điều gì đã khiến thái độ của Văn Dương thay đổi đột ngột trong thời gian ngắn như vậy.
Sau một lúc lâu im lặng, anh khẽ nói một câu: "Ở tôi không có thứ cậu muốn."
"Ngoài anh ra, tôi không muốn gì cả," Văn Dương đưa tay vén những sợi tóc rũ xuống của anh ra sau tai, cụp mắt xuống. Dưới ánh đèn đường nhạt nhòe, đôi đồng tử xanh thẫm trở nên càng sâu hun hút.
"Tôi không muốn chúng ta thay đổi ngay lập tức, chỉ muốn anh đừng nghi ngờ tôi nữa, và tôi cũng sẽ không nghĩ nhiều về anh," Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào Quý Thương Lan, "Tôi không còn là Elie nữa, anh cũng không còn là Freesia. Tôi biết anh rất khó tin những gì tôi nói, nhưng lần này tôi thật sự định làm lại từ đầu."
Khóe miệng Quý Thương Lan co giật, anh đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng khuôn mặt vẫn trống rỗng.
Anh không muốn tin, ngẩng đầu lên, giọng nói có vẻ vội vã: "Cậu lừa tôi, nếu muốn thứ gì thì cứ việc lấy, đừng lừa tôi nữa."
"Tôi không muốn gì hết, trước đây tôi chỉ đang tức giận, tại sao anh luôn không chịu đến thăm tôi?"
"Vì họ không cho phép." Quý Thương Lan buột miệng đáp, lập tức sững lại, vội cúi đầu, giọng nhỏ dần. "Mỗi lần tôi nộp đơn đều bị từ chối."
"Không có ai khác?" Văn Dương bỗng hỏi.
Quý Thương Lan ngẩn ra: "Ý cậu là gì? Người khác là ai?"
"Không có ai cả." Văn Dương cười, hôn lên trán anh, giọng điệu như đang ban phát sự tha thứ: "Tôi tin anh mà."
Quý Thương Lan cảm thấy sự "tin tưởng" của hắn đến một cách khó hiểu, nhưng không nói gì thêm.
Văn Dương khẽ cử động ngón tay, mở tin nhắn vừa mới nhận được, là giấy miễn trừ do chính phủ Saudi cấp cùng hộ chiếu mới.
Điều đó có nghĩa Elie chính thức từ bỏ thân phận cũ, chịu sự giám sát nghiêm ngặt.
Đợi anh đọc xong, Văn Dương mới chậm rãi mở lời: "Tôi không lừa anh đúng chứ, tôi không còn là Elie nữa."
"Nhưng vẫn không thể quay lại được," Sắc mặt Quý Thương Lan tái nhợt, ánh mắt vô hồn nhìn hắn, nhắc đến nỗi đau chung của cả hai, "Chúng ta không thể quay lại như trước, Echo không thể quay lại được, Echo không còn nữa, không phải do tôi bóp chết, là tôi đã vấp ngã, sinh non..."
Văn Dương nghĩ đến kết quả xét nghiệm ADN gửi đến trong tin nhắn thứ hai, đôi mắt thoáng chùng xuống, nhưng rất nhanh hồi phục, nói: "Tôi biết là anh không bóp chết con bé mà, chỉ là lời nói khi tức giận thôi, không sao đâu baby à."
Hắn cúi đầu, lần này không còn mạnh mẽ cưỡng ép, đôi môi khô ráp nhẹ chạm vào trán anh, như một lời thề nguyện: "Hãy để tôi theo đuổi anh một lần nữa. Echo rồi sẽ trở về."
"Tôi thừa nhận ban đầu khi biết Echo đã chết, tôi đã rất phẫn nộ." Văn Dương nhắm mắt, có chút đau khổ, nhưng những lời nói ra lại rất chân thành: "Nhưng thực ra tôi giận anh hơn, tôi không ngờ anh lại lừa dối tôi suốt năm năm——"
Hắn kịp thời dừng lại, nói: "Nhưng khi tôi gặp lại anh, cho đến tận hôm nay, tôi phát hiện ra tôi vẫn còn yêu anh. Mặc dù hận anh, nhưng cũng vẫn yêu anh. Tôi nghĩ anh cũng vậy."
Quý Thương Lan không ngừng run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Anh đã dao động, nhưng vẫn cố giãy dụa.
Câu chuyện "Cậu bé chăn cừu"đã lặp đi lặp lại quá nhiều, đến khi con sói thực sự giơ móng vuốt đến, anh lại chẳng thể tin nữa.
Mắt Quý Thương Lan đỏ hoe: "Đừng như vậy, Văn Dương, đừng dùng 'yêu tôi' để lừa tôi."
Văn Dương đưa tay sờ mặt anh, cố gắng làm cho anh bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn: "Tôi yêu anh mà."
"Tôi đã từ chức lâu rồi, chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình với con trai mình." Quý Thương Lan coi như không nghe thấy, tiếp tục nói.
"Tôi yêu anh." Giọng Văn Dương kiên định và trầm thấp.
"Tôi không còn là mối đe dọa với cậu nữa, cậu không cần phải như vậy. Làm ơn, buông tha cho tôi đi."
"Tôi yêu anh."
"Tôi——"
"Tôi yêu anh." Văn Dương vẫn nói như vậy.
Quý Thương Lan im lặng, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn.
"Cuộc đời con người dài như vậy, anh đã từ chức, tôi cũng quyết định làm lại từ đầu. Hãy để những chuyện quá khứ ở lại quá khứ đi, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội nữa."
"Anh suy nghĩ một chút được không?" Hắn nói, "Đừng từ chối tôi ngay."
Văn Dương một tay ôm eo anh, môi kề sát vành tai, khẽ hôn một cái. Tình cảm sâu đậm không đọng nơi đáy mắt, hắn nhìn về phía màn nước, bàn tay buông thõng bên hông làm một cử chỉ. Người bên kia khẽ gật đầu, đúng lúc đó, người nghệ sĩ đường phố đã kéo vang cây vĩ cầm.
《Clair de lune》 "Ánh trăng" của Debussy.
Quý Thương Lan nghe tiếng nhạc, nhìn về phía đó. Người nghệ sĩ trẻ ấy đứng dưới trăng, hai cánh tay giơ cao, ngón tay cong lại, chậm rãi đưa đẩy. Giai điệu du dương đồng thời vang lên.
Mọi thứ hoàn hảo tựa như một giấc mộng.
Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời, anh xoay lại, chạm vào ánh mắt vừa sâu nặng tình cảm, vừa chan chứa sự hối lỗi.
Quý Thương Lan dựa trán vào vai hắn, im lặng rất lâu, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, thanh âm vừa giãy dụa lại trầm luân: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Nhưng biểu cảm trên mặt lại không hỗn loạn như lời nói, ánh mắt anh trong suốt, đen tịch mịch, tỉnh táo một cách đáng sợ.
Trên xe, Quý Thương Lan tựa trán vào cửa kính ngây người, Văn Dương hỏi anh đang nghĩ gì.
Anh khẽ giật mình, nghiêng người dựa vào vai Văn Dương, đáp: "Đang nghĩ về tương lai của chúng ta."
Lời này xuất phát từ tận đáy lòng, ngay lúc này, anh thực sự chỉ thấy trước mắt là sương mù dày đặc bao quang, không thể nhìn thấy tương lai cũng như kết cục sau lớp sương mù đó.
"Chúng ta sẽ có tương lai sao?" Quý Thương Lan giơ tay lên không trung, từ từ mở rồi nắm chặt những ngón tay thon dài, nhưng lại như vớt trăng dưới nước, chỉ nắm được một nắm không khí.
Văn Dương thuận thế ôm eo anh, cười dịu dàng, hôn lên mái tóc, "Đừng ép bản thân quá, cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Quý Thương Lan dụi vào hắn gật đầu, ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt nên đã chìm vào giấc ngủ sâu trong chiếc xe đang rung nhẹ.
Khi đến nơi, Văn Dương tự tay bế anh xuống, trong vòng tay ấm áp, anh mơ màng lẩm bẩm vài tiếng, rồi lại ngủ say. Người kia cẩn thận đặt anh lên giường.
Cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Quý Thương Lan trên giường mở mắt trong bóng tối, im lặng lắng nghe tiếng động bên ngoài một lúc, anh mò tay vào trong đệm giường, lấy ra một chiếc điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng mũi lầm bầm vang lên: "Mẹ kiếp! Ông đang ngủ trưa ——"
Quý Thương Lan mở vòi sen, đóng cửa lại ngồi xuống bồn cầu, giọng trầm tĩnh đầy dửng dưng: "Trước khi hắn vào tù, chắc chắn đã để lại thứ gì đó ở chỗ tôi."
"Là cái gì?" Bên kia lặng đi một nhịp, tỉnh táo hẳn.
Quý Thương Lan cẩn thận nghĩ lại mọi thứ bên cạnh mình, vắt óc cũng không ra, đành nói: "Tôi không nghĩ ra được đó là cái gì."
Đối phương hỏi: "Năm đó chúng ta đã rà soát lại một lượt những thứ hắn để lại cho cậu, còn sót gì không?"
"Không biết, các người nhớ phải chú ý đến động thái của hắn ở châu Á, hắn đột nhiên đến đây chắc chắn không phải chỉ vì tôi," Quý Thương Lan ôm lấy khoang bụng đột nhiên quặn đau: "Tôi cúp máy đây, chắc hắn sắp quay lại ngủ rồi."
"Được, cậu nhớ cẩn thận."
"Ừ."
Trước khi cúp máy, anh khẽ gọi: "Saffron."
"Hửm?"
"Nếu như tôi ——"
Lời nói bị cắt ngang ngay lập tức, Saffron nói: "Yên tâm, là cha đỡ đầu của nhóc Oa Oa, tôi không thể chối từ trách nhiệm."
·
Cùng lúc đó, phòng khách ở tầng một.
"Thưa ngài, đã bắt được tín hiệu điện thoại. Có cần thử nghe lén không?"
"Không cần," Văn Dương ngồi trước bàn sách, tay cầm bút, nghe vệ sĩ nói, đầu bút chấm nhẹ lên tờ giấy trắng, hắn thong thả viết xong chữ cuối cùng, "Tôi đã cho anh ta cơ hội, nhưng anh ta lại không biết trân trọng."
Đậy nắp bút lại, tháo kính trên sống mũi xuống, hắn xoa xoa gốc mũi, sắp xếp lại những trang giấy luyện tập, rồi gấp sách lại. Bìa sách có in mấy chữ: 《Tiếng Trung Nghe Nói Đọc Viết》. Hắn đưa đồ cho vệ sĩ, tên vệ sĩ gật đầu nhận lấy sách và kính, rồi quay người rời đi.
Văn Dương nghiêng mặt về phía một góc tối, cười một tiếng: "Chuột nhỏ của tôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà chui ra khỏi hang rồi."
"Thưa ngài," Bà Trương đưa bức tranh trong tay cho hắn, nói: "Đây là bức tranh gia đình ba người mà thiếu gia đã vẽ hôm nay."
Văn Dương không đưa tay ra cầm, rũ mắt liếc nhìn, hắn quay sang nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng của bà ta, thong thả nói: "Kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi."
Bà Trương lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn một cách lo lắng.
"Tiếc thật đấy." Văn Dương cười, giọng trầm xuống, "Tôi vốn cho rằng có một đứa con trai cũng không tệ."
Nói rồi, hắn chậm rãi bước lên lầu, từng bước một.
Kẽo kẹt—
Cánh cửa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro