Chương 34: Ăn tinh dịch, bị anh trai phát hiện và chất vấn

Chương 34: Ăn tinh dịch, bị anh trai phát hiện và chất vấn

Đỗ Nam Thành gần như cho rằng mình nghe nhầm, anh nhìn vẻ mặt ngây thơ của nhóc ngốc trước mắt, nội tâm đen tối, cuối cùng không nói một lời nào.

Nếu lúc ấy, khi mọi người trong thôn hỏi ai muốn nhận nuôi Ngôn Úc, anh nói trước Trình Dạ thì tốt biết bao.

Đỗ Nam Thành chỉ biết vùi đầu làm việc, lần đầu tiên cảm thấy tính cách không thích giao tiếp của mình khiến anh hối hận.

Anh không giống như Trình Dạ, có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ với bất kỳ ai bằng cách trò chuyện, nên tất cả mọi chuyện đều bị anh bỏ lỡ, bao gồm cả người trước mắt.

Dương vật đỏ sẫm không ngừng thọc vào rút ra giữa hai chân nhóc ngốc trên giường, ra rồi lại vào, khiến đôi chân trắng nõn của Ngôn Úc ửng đỏ.

Dù phía dưới có mát mẻ thế nào, mùa hè vẫn oi bức, mồ hôi trên người dính nhớp.

Hô hấp của Ngôn Úc bắt đầu đồng điệu với tần suất của anh hàng xóm, ôi, nóng quá……

Nếu có anh Trình Dạ cở đây, nhóc ngốc đỏng đảnh đã sớm mềm nhũn vùi vào lòng ngực hắn bắt đầu làm nũng.

Chứ không phải như bây giờ, vì khát vọng tinh dịch của người khác mà tùy ý bài bố.

Chất lỏng trong lồn nhỏ chậm rãi chảy ra, làm cặc bự giữa hai chân ma sát càng lúc càng thuận lợi.

Đỗ Nam Thành khựng lại một giây, mơ hồ hiểu ra điều gì, ngẩng mắt nhìn Ngôn Úc một cái, ánh mắt thâm trầm đen tối.

Như một con sói cô độc âu yếm con mồi mình muốn.

Anh cuối cùng cũng hiểu ý của Trình Dạ khi nói Ngôn Úc may mắn gặp anh là gì, và cả ý nghĩa của việc khuyết tật về thể chất là gì.

Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, trầm mặc ít lời không phải tên ngốc, những điều nên biết và không nên biết anh đều hiểu.

“Ngôn Úc……” Thoải mái sao?

Anh muốn hỏi câu này, nhưng lại chậm chạp không nói ra được.

Chỉ thấy nhóc ngốc với vài sợi tóc dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khi nghe thấy có người gọi tên mình, ngoan ngoãn và nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh hàng xóm.

Đôi môi khẽ mở: “Dạ?” Ngây thơ mờ mịt.

Đỗ Nam Thành hô hấp nặng nề, dương vật nóng bỏng với những đường gân xanh xung quanh, đặt trên đôi chân trắng nõn của nhóc ngốc, chỗ mã mắt hơi nhếch lên, lộ ra một chút màu da đỏ tươi, Đỗ Nam Thành chỉ cảm thấy trong đầu “Ong ——” một tiếng trống rỗng.

Ngôn Úc ngây người, lòng bàn tay vô thức vuốt ve phần dưới lạnh lẽo.

Cậu như bị bao vây bởi cái mùi hương thực sự mê người kia, rất thơm, khiến bụng nhỏ của nhóc ngốc đói đến kêu lên.

***

Mặt trời vẫn chói chang.

Nhóc ngốc xinh đẹp đang đi trên đường về nhà dường nhưng đi chậm hơn một chút so với trước đây, chậm rì rì như ốc sên vậy.

Cái áo rộng thùng thình lỏng lẻo treo trên cơ thể trắng nõn của cậu làm lộ ra cặp ngực với hai núm vú hồng, hình như nó đỏ hơn so với trước đây.

Tai Ngôn Úc đỏ lên, cậu vì mang tinh dịch của anh hàng xóm về nhà, mà hai đầu vú trước ngực bị ăn đến đau.

Đầu vú tròn trịa theo chủ nhân đi lại, thường xuyên bị lớp vải trên ngực cọ xát, vừa tê vừa sướng.

Bím dâm lại muốn chảy nước. Ngôn Úc nghĩ.

Cuối cùng.

Nhóc ngốc với một mảng lớn tinh dịch đặc sệt giữa hai chân cuối cùng cũng về đến nhà, đẩy cửa ra, nhiệt độ mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều ngay lập tức bao bọc lấy cậu.

Trên chóp mũi đọng vài giọt mồ hôi.

Ngôn Úc chậm rì bò lên giường của anh hai và cậu, nhìn trái nhìn phải, nhóc ngốc tuy không thông minh, nhưng vẫn rất cảnh giác.

Quần đùi bị ngón tay trắng nõn nắm lấy cởi ra.

Trên đôi chân đã ửng đỏ có một mảng lớn tinh dịch đặc sệt.

Ngôn Úc vừa đỏ tai, vừa dùng đầu ngón tay chậm rãi lau chúng, sau đó, cúi đầu, lén lút chét một miếng lên đầu ngón tay đưa vào miệng.

Ngon, ngon quá……

Cậu trợn to hai mắt.

Hóa ra cái đạo cụ kia còn có chút tác dụng làm như vậy sao? Thật là lợi hại.

Nhóc ngốc cúi đầu, tóc hơi xõa, ngoan ngoãn ngồi trên chiếu, lén lút làm chuyện xấu.

Cho đến khi ăn xong toàn bộ, bụng nhỏ của Ngôn Úc vốn đang đói đến không chịu được mới được lấp đầy bởi cảm giác no nê.

Chỉ là anh traj vẫn chưa về……

Hôm qua Trình Dạ không nói với Ngôn Úc rằng hôm nay hắn sẽ về nhà muộn, nhóc ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, màu xanh lục thoải mái và bầu trời sáng ngời in vào mắt, thật xinh đẹp, nhưng không có anh hai.

Cứ như vậy.

Ngôn Úc ngoan ngoãn ngồi trên giường lớn, chờ anh trai trở về.

Mặc cho người nóng đổ mồ hôi, da thịt thấm đầy mồ hôi mịn màng.

Mãi đến khoảng 3, 4 giờ chiều, Trình Dạ mới trở lại.

Hôm nay vì trong thôn đột nhiên có một người đến, nói muốn ở lại đây một thời gian ngắn, vừa lúc phía bên kia nhà Trình Dạ, có một tiểu viện trống không có ai ở, người trong thôn đến gọi Trình Dạ qua nói muốn thương lượng chuyện thuê nhà.

Dù sao thì tiểu viện kia là nhà cũ mà Trình Dạ từng ở, sau này vì muốn nuôi Ngôn Úc, hắn mới chuyển đến nơi này.

Mọi người nói chuyện đến tận bây giờ.

Trình Dạ muốn lắp điều hòa cho nhóc con ngoan xinh iu nhà mình, là món đồ công nghệ mới được làm ra trong thành, nghe nói là làm ấm vào mùa đông và làm mát vào mùa hè.

Thời tiết bây giờ thật sự là quá nóng, hai ngày nay Ngôn Úc luôn kêu nóng, ngay cả ôm cũng không cho hắn ôm, vừa lúc tiền thuê sân có thể lấy đi mua cái điều hòa.

Cũng không biết cần bao nhiêu tiền.

Trình Dạ vừa nghĩ, vừa đẩy cửa nhà ra.

Ngôn Úc, đang nằm trên giường học tiểu cá vàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh trai, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên, giọng nói ngọt ngào: “Anh ơi!” Không hề do dự.

Trình Dạ bị nóng đến không chịu được, ôm lấy nhóc ngốc mà anh nuôi đến da thịt non mịn, trong lòng vừa nóng vừa buồn, nhất định phải khiến Ngôn Úc nhăn mũi mới thôi, “Ừ, anh hai đã trở lại, bé ngốc hôm nay có ngoan không?“ ”

‘Bé ngốc’ là biệt danh của Ngôn Úc, bởi vì khi còn nhỏ cậu thật sự quá ngây thơ, Trình Dạ lại hư hỏng, luôn chọc ghẹo cậu, nhưng Ngôn Úc lại phản ứng không kịp, luôn ngơ ngác nhìn hắn nghiêng đầu không hiểu.

Thế là cái tên bé ngốc này đã được tên anh trai xấu xa đặt cho.

“Ngoan lắm luôn đó!”

Ngôn Úc khoa tay múa với anh trai, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngoan lắm luôn đó.”

Vậy có được khen thưởng không? Đôi mắt ướt át, nghiêm túc nhìn Trình Dạ, vô cùng mong đợi.

Giống như lúc này Trình Dạ sẽ lấy ra một viên kẹo sữa ngọt ngào thưởng cho cậu vậy.

Nhóc ngốc rất thích ăn ngọt, phải nói là chỉ cần là đồ ngọt, cậu đều thích ăn.

Trình Dạ trong sự chờ đợi của Ngôn Úc, cười cười, vốn định lấy ra viên kẹo khen thưởng đã chuẩn bị sẵn trong tay, lại không ngờ ánh mắt hơi đổi, nhìn thấy một vật khiến hắn cảm thấy nghi hoặc trên giường.

“Nhóc ngốc” hắn nhìn chiếc quần lót nhỏ mà Ngôn Úc vẫn còn để trên giường, “Em… đó là cái gì?“ ” Giọng điệu hơi trầm xuống.

Hơn nữa……

Trình Dạ có khứu giác vô cùng nhạy bén, hắn cúi đầu, hít hít mũi, trên người Ngôn Úc có một mùi hương không thuộc về hắn, không phải hương thơm ngọt ngào trên người nhóc ngốc, mà là mùi tanh hôi quen thuộc giữa đàn ông.

“Em……”

Trong khoảnh khắc đó, Trình Dạ nghĩ rất nhiều, đầu óc hỗn loạn, vẻ ngoài ôn hòa của hắn cũng gần như không thể duy trì được, nhưng giọng nói vẫn mềm nhẹ, “Ngôn Úc, nói cho anh hai nghe, hôm nay em đã làm gì?”

Nhìn nhóc ngốc ngơ ngác trước mắt, như có ma xui quỷ khiến, Trình Dạ gần như có trực giác, “Bữa trưa em đã ăn ở đâu?”

Hắn nói cực nhanh: “Có phải ở chỗ Đỗ Nam Thành không?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến Ngôn Úc.

Trình Dạ quá hiểu cậu, gần như không cần câu trả lời, cũng có thể đoán ra ngay hôm nay Ngôn Úc đã làm gì.

Thế mà nhóc ngốc vẫn hoàn toàn không biết gì, chờ anh trai cho kẹo, không cảm thấy có gì không đúng.

Trình Dạ tức điên lên, nhìn nhóc ngốc mà hắn nuôi đến da thịt trắng nõn, xinh đẹp ngoan ngoãn trước mắt, ngây người rất lâu, đột nhiên cười quái dị.

“Nói cho anh nghe được không?” Một câu nói rất nhẹ, nhưng ẩn chứa vô cùng nguy hiểm.

Nếu không, Trình Dạ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro