Chương 36: Nhóc ngốc đi tìm đàn ông mua tinh dịch
Chương 36: Anh hai không có ở nhà, nhóc ngốc đi tìm đàn ông mua tinh dịch
Ngôn Úc chỉ cảm thấy cây gậy trong cơ thể mình trở nên lớn hơn, căng đến mức khiến lồn nhỏ của cậu phát đau.
Cậu vừa khóc đến đánh thương, vừa nghĩ trong lòng, cặc bự này đến có thể đút cho cậu bao nhiêu chất lỏng màu trắng đây ta……
Cơ bắp Trình Dạ phồng lên, hận không thể dán sát toàn bộ thân thể mình vào người nhóc ngốc, sao lại mềm mại như vậy.
Quy đầu hung hăng đụ lấy vách tử cung, cả người Ngôn Úc phát run, “Á! anh, không, a… ưm, ưm căng quá……”
Cặc bự ở trong lồn chỗ nào cũng được thịt non mềm nước dùng sức mút lấy.
Nước sốt thơm ngọt không ngừng bị Trình Dạ lôi ra ngoài.
“Chỗ nào căng?”
Trình Dạ hỏi xong không đợi Ngôn Úc trả lời, ngay lập tức hôn xuống, mút lấy hai cánh môi thịt phát ra vị ngọt kia, cho đến khi mút đến đỏ tươi mới vói vào bên trong.
Ngôn Úc nức nở, miệng bị anh hai ngậm lấy, lồn nhỏ phía dưới cũng bị anh hai chiếm lấy.
Cả người bị cứ có cảm giác ngứa ngáy và tê dại bao vây.
“Ư… không, ưm… A… ư……” Tất cả tiếng rên rỉ đều bị Trình Dạ lấp kín.
Đầu ngón tay ửng hồng của nhóc ngốc chống trên cơ bắp màu mật của hắn, nước miếng trong suốt bị Trình Dạ khuấy loạn nhiễu ra ngoài treo ở bên miệng, chóp mũi cùng vùng da bên miệng đều đỏ ửng lên.
Ngôn Úc thở hổn hển lắc đầu, cậu muốn nói không cần, nhưng thoải mái quá nên cậu cũng không nói ra: “Ư… ưm……”
Dương vật màu đỏ tím không ngừng ra vào bím non màu hồng nhạt, thịt non bên trong co rút dữ dội, bị đụ từ màu hồng nhạt chuyển sang tới màu đỏ tươi, ở trên còn đọng lại một tầng nước dâm óng ánh.
“A…”
Anh trai cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi cậu, khóe mắt tràn ra nước mắt: “Anh, hức… Ưm a… anh ơi… Không, không được… Nhanh quá……”
Đôi chân trắng nõn cọ xát trên chiếu đến mức đỏ lên, Ngôn Úc mở cái miệng nhỏ miệng thở dốc: “Hức… hư, hứ mất……”
Nhóc ngốc không rõ hiện tại của mình nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy mình như muốn hư mất rồi.
Vừa sướng nhưng cũng không sướng lắm.
Căng quá, nóng quá, lại……
Bhóc ngốc bị chịch càng ra nhiều nước: “Ứm… a ha ha… Ưm, hư……”
Lại rất sướng.
Cậu đúng là ngốc, cho nên mới bị người ta chọc ghẹo.
Trình Dạ cười một tiếng, con cặc dưới thân dữ tợn vô cùng: “Không đâu, của bé ngốc sẽ không hư đâu, nếu có anh hai phải làm sao bây giờ?”
Quy đầu hung hăng đâm mạnh vào tử cung một cái.
“Á!!!”
Đầu ngón tay trắng nõn của nhóc ngốc bắt lấy cơ bắp của hắn, cả người cậu run rẩy, cậu thật sự hỏng mất thôi, dương vật nhỏ màu hồng nhạt ẩn dưới cơ thể người đàn ông run rẩy bắn ra tinh dịch.
Trong lồn nhỏ, so với trước kia thì nó càng thêm phun trào nhiều nước không ngừng chạm vào đầu quy, khiến eo Trình Dạ tê dại, hắn hô hấp nặng nề, phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ngôn Úc: “Bé ngốc sinh con cho anh hai nha.”
Dương vật rút ra, sau đó đâm vào thật là mạnh.
“Không, a!!”
Ngôn Úc còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị chất lỏng màu trắng nóng bỏng của anh trai rót đầy vào tử cung bé nhỏ, thậm chí còn không ngừng bắn ra.
Bụng nhỏ trắng trẻo mềm mại phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu óc nhóc ngốc hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy thật đầy, thật trướng, không thoải mái một chút nào…
“Bé ngốc ăn no chưa?” Trình Dạ ghé vào tai Ngôn Úc xấu xa hỏi.
Toàn thân Ngôn Úc run rẩy, gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cũng không biết mình nên nòi gì: “Ăn, ưm a… ăn no, cảm ơn, a ha… Cảm ơn anh hai……”
“Không cần cảm ơn, nuôi bé ngốc no là trách nhiệm của anh mà.”
Dương vật của Trình Dạ vẫn còn trong lồn nhỏ mềm mại của Ngôn Úc, sau khi bắn ra tất cả tinh dịch, hắn mới chậm rãi rút ra, làm cho nhóc ngốc dù bị cơn gió nhẹ thổi qua cũng run rẩy không ngừng, lại hu hhu khóc vài tiếng.
Mùi hương trên người cũng càng ngày càng nồng.
Trình Dạ có thể không phải là một người đủ tư cách làm anh trai, nhưng hắn tuyệt đối là một người anh trai tốt.
Nước được phơi cả ngày ngoài sân vừa lúc ấm áp, dùng để tắm cho nhóc ngốc.
Thân thể Ngôn Úc trắng nõn, đuôi mắt ửng hồng, cứ như vậy nâng cái bụng nhỏ được anh trai đút no ngoan ngoãn chờ đợi, bởi vì cậu biết, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Trong một gian phòng khác.
Ngôn Úc được Trình Dạ ôm vào thùng gỗ lớn để tắm rửa, Trình Dạ chuyên môn mua cho nhóc ngốc thích sạch sẽ của mình.
“Bé ngốc ăn no chưa?” Trình Dạ vuốt ve thân thể mềm mại trên người nhóc con, vì để hắn rửa sạch hương vị mình để lại.
Cả người Ngôn Úc mềm nhũn dựa vào hắn gật gật đầu, ánh mắt đầy lên án, nhưng tốc độ nói lại chậm chạp, chỉ có thể mềm như bông nói: “Em ăn, ăn no rồi. Anh hai, mai mốt đừng như vậy nữa được không?”
“Tại sao?”
Bàn tay lớn thô ráp của hắn lau rửa thắp cơ thể cậu, có chút không đúng lắm, nhưng nhóc ngốc đang đắm chìm trong nổi tủi thân vừa rồi nên không để ý: “Anh dữ quá đi……”
Cậu nhìn về phía Trình Dạ, làm nũng lặp lại một lần: “Anh hai vừa rồi hung dữ lắm luôn……”
Trình Dạ đang lau lau, không nhịn được nhéo nhẹ vùng thịt mềm trên người nhóc ngốc, vừa trắng vừa mềm, thật không thể tin được người như vậy lại sinh ra ở cái nơi này.
“Aa…” Ngôn Úc rụt người lại một chút: “Anh……”
Đồ xấu…
Nhóc ngốc tức giận, cậu quyết định không để ý đến anh ấy nữa.
Trên làn da tuyết trắng hai núm vú hồng hào cực kỳ tươi đẹp đang run rẩy.
Dẫn tới ánh mắt thèm thuồng của Trình Dạ, hắn không nhịn được đưa tay nhéo một chút, thấy nhóc ngốc vốn đang tức giận lập tức mềm nhũn thành một bãi, tùy ý đẻ tên đàn ông giở trò.
Giống như cho hắn chơi thế nào cũng được, cho dù bị chơi đến hỏng luôn cũng được.
“… Anh hai! Ưm…” Ngôn Úc thở hổn hển, cả người nóng lên, hình như cậu lại chảy nước.
Trình Dạ hôn cậu một cái, giọng nói khàn khàn: “Đừng gọi nữa, anh hai sẽ làm mạnh hơn đó.”
Tiếng nước tí tách tí tách.
Nửa giờ sau, nhóc ngốc vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Trình Dạ càng ôm lấy cậu hơn.
Hồi nãy hai người bọn họ làm tình là buổi trưa, vừa mới ăn cơm chiều xong, Trình Dạ muốn ôm nhóc ngốc của hắn, đáng tiếc Ngôn Úc lại không hề muốn nằm trong lòng anh trai.
Nóng lắm.
Bhóc ngốc chỉ hận không thể cởi hết quần áo, trần truồng nằm trên chiếu.
Không khí vừa buồn vừa nóng, bụng nhỏ mềm mại trắng nõn của Ngôn Úc khôi phục lại bình thường, lõa lồ trong không khí, cậu chỉ muốn làm vậy để mát mẻ hơn một chút.
Nhìn thấy Trình Dạ bên cạnh rục rịch, người đàn ông vừa có được nhóc ngốc, hận không thể buộc mình trên người hắn, cả ngày dính lấy em trai xinh đẹp của mình.
Lại một lần nữa cậu đẩy tay Trình Dạ vừa duỗi ra, Ngôn Úc bực bội khóc nấc: “Không muốn đâu… Anh ơi, nóng, nóng quá đi.”
Trình Dạ chỉ có thể đầu hàng, chủ yếu chuyện này thật sự là lỗi của hắn, luống cuống tay chân: “Đừng khóc mà bé ngốc, anh hai sai rồi được không? Anh hai thật sự biết sai rồi.”
Nhóc ngốc khụt khịt mũi, quay đầu đi, không để ý tới.
“Đợi thêm hai ngày nữa chúng ta đi mua điều hòa là hết nóng liền.”
Trình Dạ giúp Ngôn Úc lau nước mắt đọng trên gương mặt, nhẹ giọng dỗ dành, “Hôm nay anh hai đi ra ngoài là vì mua điều hòa, nhiều nhất là ba ngày chúng ta sẽ có điều hòa.”
“Ừ……” Ngôn Úc mang theo tiếng khóc nức nở đáp lời.
Ngôn Úc ngoan ngoãn ngẩng đầu hôn Trình Dạ một cái, “Anh hai thật tốt.”
Nhóc con ngốc nghếch vừa dễ giận mà cũng vừa vừa dễ dỗ, chỉ khiến người ta càng muốn trêu chọc không thôi.
Trình Dạ ở trước mặt Ngôn Úc, luôn luôn là người tốt nhất, là người anh trai giỏi dỗ dành nhóc ngốc vui vẻ, nếu không thì lúc Ngôn Úc bị người khác khi dễ, cũng sẽ không chạy đến chỗ hắn.
Ba ngày sau.
Tiền thuê nhà là chưa có, Trình Dạ cùng Ngôn Úc ở bên nhau bấy lâu, nhóc ngốc mỗi ngày đều được anh hai cho ăn no nê, vừa thoải mái lại vừa vui sướng.
Sáng sớm hôm nay, bởi vì muốn đi trấn trên xem có chỗ nào bán điều hòa hay không, Trình Dạ dậy rất sớm.
Tối hôm qua hắn đã đút bụng nhỏ Ngôn Úc đến căng tròn, trước khi hắn trở về, nhóc ngốc hẳn là sẽ không đói bụng.
Nghĩ như vậy, Trình Dạ yên tâm rời đi.
Nhưng ai biết đến khi Ngôn Úc tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Đầu óc nhóc ngốc choáng váng, điều duy nhất có thể biết được là —— đói bụng.
Cậu đói quá.
Ngôn Úc bò từ trên giường dậy, trên mặt bị hằn dấu gối đầu một vết đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.
Cậu biết hôm nay anh hai phải đi ra ngoài.
Nhưng nhóc ngốc đói quá. Cậu xoa xoa cái bụng nhỏ kêu lên ùng ục, vành mắt ửng hồng.
“……”
Suy nghĩ miên man, cho đến khi Ngôn Úc nhìn thấy chỗ chân giường có tiền tiêu vặt Trình Dạ để lại, ánh mắt cậu sáng lên, cậu có thể đi tìm nhà bên cạnh mua mà.
Trên TV nói như vậy đó.
Nhóc ngốc vẫn mặc chiếc áo ba giống như ngày hôm đó, rộng thùng thình không che được gì, gõ cửa nhà hàng xóm.
“Cốc cốc ——”
Trong phòng, Đỗ Nam Thành mở cửa, nhìn Ngôn Úc trước mắt có chút không thể tin được, giật giật môi, không nói nên lời, anh không biết nên nói gì.
Người đàn ông siêu cấp to lớn đứng ở cửa, giống như trước đó, trông rất dọa người, nhưng lại trầm mặc ít lời.
Nhìn thấy anh thì Ngôn Úc khựng một chút, ngẩng đầu lên, như là đã hạ quyết tâm gì đó, đem hai đồng xu trong tay mình cẩn thận đưa cho Đỗ Nam Thành.
“Anh, anh ơi. Em muốn mua, mua đồ ăn có được… không?” Âm thanh âm càng nói càng nhỏ.
Ngay cả nhóc ngốc cũng không chắc chắn nhà bên cạnh có bán hay không.
“……”
Đỗ Nam Thành nhất thời không biết làm thế nào, nhìn hai đồng xu lấp lánh trên tay Ngôn Úc, thân thể cứng đờ, anh hàng xóm siêu cấp to lớn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là nhận lấy, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Anh đáp ứng yêu cầu của Ngôn Úc.
Hoặc là nói là cầu còn không được.
Từ lần trước, Đỗ Nam Thành vẫn luôn suy nghĩ Ngôn Úc sẽ vì chuyện đó mà chán ghét anh hay không, dù sao anh cũng biến thái như vậy, lại không ngờ, lần gặp lại sẽ là cảnh tượng này.
Nhóc con ngoan ngoãn sau khi được hàng xóm đồng ý, liền không chờ được chạy vào phòng, sau đó cởi hết bộ quần áo ít ỏi trên người.
Cứ như vậy trần truồng đứng trước mặt Đỗ Nam Thành, dáng vẻ đòi hỏi.
“Em, em đói bụng……” Ngôn Úc đỏ mặt nói, “Cho nên… làm phiền anh nhanh một chút được không?”
Hô hấp Đỗ Nam Thành dồn dập, cứng đờ tại chỗ.
“Em đói lắm rồi……”
Giọng Đỗ Nam Thành run rẩy, tựa hồ không thể tin được, “Cái, cái gì?”
Anh thậm chí không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình có phải là do mình quá nhớ Ngôn Úc mà sinh ra ảo giác hay không.
Cơ thể Ngôn Úc đẹp như điêu khắc, giống như con người cậu vậy, xinh đẹp đến kỳ lạ, dưới sự dạy dỗ nhiều ngày của Trình Dạ, lồn non thậm chí không cần phải kích thích cũng khao khát chảy nước.
“Anh ơi?” Cậu đứng ở tại chỗ, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, “Em đói bụng, cho nên làm phiền anh có thể nhanh một chút được không……”
Nhóc ngốc mang theo tiếng khóc nức nở, “Em thật sự rất đói……”
Hơn nữa, hơn nữa em đưa tiền rồi mà, vì sao anh hàng xóm không chịu di chuyển?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro