[TG3] Chương 32: Được anh hàng xóm đút cho ăn
Thế giới ba: Nhóc ngốc chỉ muốn được tinh dịch đút no bụng.
Chương 32: Được anh hàng xóm đút cho ăn
【Đinh! Nhiệm vụ pháo hôi lần này đã hoàn thành, nhận được 1500 điểm.】
【Do ký chủ thu thập được quá nhiều năng lượng ở thế giới này, nhận thêm phần thưởng, đạo cụ-- 'Xoay chuyển cục diện', đạo cụ chỉ dùng một lần, cách sử dụng cụ thể sẽ được mở khóa khi ký chủ tiến vào thế giới nhiệm vụ mới.】
"Hệ thống ơi, xin hãy mở nhiệm vụ tiếp theo đi."
Ngôn Úc chợt nhớ lại ký ức của hai thế giới vừa qua, toàn thân bao trùm bởi sự xấu hổ và ngượng ngùng, cậu lúng túng đứng tại chỗ, hoàn toàn không dám nghĩ đến những ký ức đó trong đầu.
Nhóc con xinh đẹp thẹn thùng muốn trốn tránh.
【Được.】
【Đinh -- ký ức đã bị xóa, thế giới tiếp theo bắt đầu được tải xuống.】
【Nhân vật được đóng vai: Ngôn Úc.
Tại thôn Trần gia, có một nhóc ngốc được nhận nuôi.
Cũng không ngốc lắm, trong lòng chỉ có người đã nhận nuôi mình chính là anh trai Trình Dạ.
Cùng nam chính là hàng xóm, cuối cùng vì mắc bệnh nan y mà qua đời trong giấc ngủ.】
***
Một thiếu niên với làn da trắng nõn đang ngồi yên trên chiếc giường gỗ thường thấy ở nông thôn, làn da mềm mại, đôi môi đỏ mọng trông không hợp với nơi này.
Hình như thiếu niên có chút chậm chạp.
Hiện tại đang là mùa hè, tiếng ve kêu bên tai mang đến một chút mát mẻ giữa cái oi bức.
Đầu óc Ngôn Úc trống rỗng, cả người như bị một lớp sương mỏng bao phủ, chỉ biết nghe theo lời anh trai và -- cậu đói bụng.
Thiếu niên xinh đẹp đến lạ thường chậm rãi bò xuống từ chiếc giường lớn của anh trai, đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết chạm xuống nền đất xám xịt.
"Đói..." Cậu tủi thân lẩm bẩm.
Trước đây khi anh hai ở nhà, Ngôn Úc sẽ không bao giờ đói, chỉ là hôm nay Trình Dạ bận chút việc nên chưa về.
Ngôn Úc toát mồ hôi mỏng, làn da trắng hồng ửng lên vì nóng.
Cậu mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình màu trắng, khi cử động, hai núm vú nhỏ nhắn với màu sắc tươi đẹp thường xuyên lộ ra.
Thật khiến người ta không thể rời mắt.
Cơn đói từ bụng truyền đến, dần dần xâm chiếm tâm trí nhóc ngốc xinh đẹp.
Khi bụng nhỏ kêu lên, Ngôn Úc cuối cùng cũng nhớ ra con đường kiếm ăn bằng cái đầu không mấy thông minh của mình.
Ngôn Úc muốn sang nhà hàng xóm xin ăn.
Sau đó, dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, nhóc ngốc mặc bộ quần áo rộng thùng thình, từng bước một đi về phía nhà anh Đỗ Nam Thành.
Trước đây khi Đỗ Nam Thành đến nhà tìm Trình Dạ giúp đỡ, tiện nói nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm anh, câu nói đó giờ được Ngôn Úc đang đói meo móc nhớ ra.
Hai ngôi nhà cách nhau không đến vài bước chân.
"Cộc cộc -- "
Ngôn Úc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nghiêm túc gõ cửa, anh hai đã dạy cậu, đến nhà người khác phải gõ cửa.
Trong phòng, Đỗ Nam Thành đang ngủ trưa, giấc ngủ không sâu, nếu không anh tuyệt đối sẽ bỏ qua hai tiếng gõ cửa còn nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu kia.
Anh xỏ giày, không chắc là ai, dù sao ở thôn Trần gia này anh cũng không có mấy người bạn thân.
Người đàn ông cởi trần nửa trên, mở cửa -- "Ai vậy?" Giọng nói có chút khó chịu.
Nhóc ngốc hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà ứa nước mắt, nhìn Đỗ Nam Thành với ánh mắt ngập nước, có chút sợ hãi.
Anh ấy thật to lớn......
"Em, em đói bụng......" Một tiếng nói rất nhỏ.
Bởi vì Đỗ Nam Thành quanh năm trồng trọt nên cơ bắp không quá đồ sộ nhưng cũng không hề nhỏ, anh nhìn thiếu niên xa lạ mà như đã gặp ở đâu kia, cau mày: "Nhà Trình Dạ?"
Nhóc ngốc nghe tên anh trai, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, em, em đói bụng......" Cậu sắp chết đói luôn rồi.
Đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Đỗ Nam Thành.
Người đàn ông vô thức lùi lại một bước: "Vào đi."
Anh không ngờ cậu thiếu niên có làn da mịn màng trước mắt lại là nhóc ngốc mà Trình Dạ nhận nuôi mấy năm trước, lúc trước gặp thoáng qua anh không nhìn kỹ Ngôn Úc, không ngờ lại được Trình Dạ chăm sóc tốt như vậy.
Vấn đề là.
Đỗ Nam Thành vừa dẫn Ngôn Úc vào nhà thì nhớ lại câu nói trước đây của Trình Dạ.
Anh đã khá lâu rồi chưa gặp Ngôn Úc ở nhà bên cạnh, nhóc con này cũng may được Trình Dạ giữ ở trong nhà, nếu không chỉ với dáng vẻ này của cậu, đã sớm bị người xấu dụ dỗ đi mất rồi.
Trong lòng tuy rằng rất phức tạp, nhưng mặt Đỗ Nam Thành vẫn như cũ ít khi nói cười.
Nhà anh không quá đơn sơ, ở nông thôn đều là nhà gỗ mái ngói, Ngôn Úc ngồi bên bàn ngơ ngác nghĩ -- nhà người này, hình như mát hơn nhà mình một chút...
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn và cái trán tròn của Ngôn Úc.
Rất nhanh, người đàn ông bưng ra một tô mì, bên trên còn có hai quả trứng chiên, "Ăn cơm." Vẫn là vẻ trầm mặc ít lời.
"Dạ -" Ngôn Úc nghiêm túc nhìn anh, giống như mọi lần ăn cơm, hé miệng, ý tứ rất rõ ràng -- muốn được đút ăn.
Đỗ Nam Thành nhìn hàm răng trắng như tuyết và chiếc lưỡi hồng hào lộ ra của nhóc ngốc, sững sờ một chút, cơ thể vốn đang khô nóng như bốc lên một tầng lửa.
Anh không phải không chú ý đến hình ảnh dưới chiếc áo ba lỗ rộng rãi của Ngôn Úc.
Một mảng da trắng mịn, hồng hào, hai điểm nhỏ nhắn vừa đỏ vừa hồng
"Muốn anh đút sao?"
Đỗ Nam Thành, một người đàn ông thô kệch, có chút luống cuống, hơn hai mươi năm qua, ngoài người thân, anh thật sự chưa từng tiếp xúc với người nào mềm mại như nhóc ngốc.
Trong nháy mắt anh có chút không phản ứng kịp.
"Ừm, a." Ngôn Úc cực kỳ nghiêm túc gật đầu, cậu không ngốc, cậu chỉ là hơi phản ứng chậm một chút thôi.
Trong lúc Đỗ Nam Thành ngây người, Ngôn Úc theo trình tự mà Trình Dạ vẫn đút cơm cho cậu, đi đến trước mặt Đỗ Nam Thành, không hề cảm thấy có gì không đúng mà dựa rất gần, sau đó, ôm chặt lấy Đỗ Nam Thành, không nói gì mà thúc giục.
Cậu đói bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro