Chương 41

Edit by meomeocute

"Cục Dược phẩm." Tạ Vô Sí lặp lại, mặt không chút cảm xúc.

"Ở phủ Thư Khang, ta và Lâm Dưỡng Xuân đã thành bạn bè. Ta không hiểu về khám bệnh, nhưng giúp kiểm đếm, mua sắm, vận chuyển dược liệu thì vẫn làm được. Như vậy, Tạ Vô Sí, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Thời Thư trước giờ luôn nói thẳng: "Chúng ta là hai gã đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, giữ khoảng cách một chút cũng tốt. Anh em ruột còn phải ngủ riêng, huống gì chúng ta còn chẳng phải."

Ánh mắt Tạ Vô Sí đen láy: "Ồ?"

Thời Thư chủ động mở lời: "Chuyện đêm đó ta đều nhớ. Mấy ngày qua cũng suy nghĩ nhiều. Ngươi cho ta xem hình xăm, chẳng có vấn đề gì. Nhưng ta cảm thấy ngươi quá cởi mở trong chuyện tình cảm, lại còn tuỳ tiện — ta không có ý nói ngươi. Chỉ là cởi mở hơn ta nhiều. Ta sợ cứ thế này thì không ổn, dù sao ngươi cũng không giỏi kiểm soát bản thân, lỡ như một ngày nào đó hai ta đi quá giới hạn."

Ánh mắt Tạ Vô Sí lấy lại tiêu cự: "Đi quá giới hạn là ý gì?"

"Là ta chiếm tiện nghi của ngươi, giống như đêm đó sờ ngươi vậy."

Thời Thư ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Ngươi rất cởi mở, vì ngươi có cái nghiện đó, lại còn được dạy dỗ khác ta từ nhỏ. Nhưng ta không có, ta lành mạnh hơn, không thể nhân lúc người ta gặp khó mà chiếm lợi, cũng không thể nuông chiều ngươi mãi được. Ví dụ như đôi khi ngươi kéo người khác hôn bừa, ta đến giờ vẫn không phân biệt được tình trạng của ngươi là gì, hình như không thể dùng khái niệm đồng tính để định nghĩa, thậm chí còn đáng sợ hơn thế."

Tạ Vô Sí không nói gì.

"Nói chung là —" Thời Thư chuẩn bị kết thúc.

"Từ nay về sau mỗi người ngủ một phòng, giảm bớt chuyện bất ngờ xảy ra."

Lông mày Tạ Vô Sí chợt nhướng lên, hình như bật cười: "Ngươi sờ ta, rốt cuộc là ai chịu thiệt?"

Thời Thư không nghi ngờ: "Ta sờ ngươi, đương nhiên là ngươi chịu thiệt! Ta thì thiệt gì được?"

"Hóa ra là ta chịu thiệt?"

"Chắc vậy," Thời Thư nói, "ta thật sự không biết mình thiệt ở chỗ nào."

Nghe vậy, toàn thân Tạ Vô Sí như bốc hỏa, giọng khàn đặc: "Thời Thư, ngươi —"

"???" Thời Thư lập tức thấy bất ổn, "Ngươi định nói gì đấy!"

Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm hắn, có lẽ là ảo giác của Thời Thư, ánh mắt y trở nên đầy sắc dục, lông mày đen rậm rạp trĩu xuống, ánh mắt rơi lên người Thời Thư, có cảm giác động dục, như thể bị câu nói kia kích thích.

Thời Thư lên tiếng, khó hiểu: "Này! Tạ Vô Sí! Ngươi làm gì vậy?"

Tạ Vô Sí khàn giọng nói: "Ngủ phòng riêng cũng tốt, căn phòng này ngươi tạm thời không cần dọn. Vương phủ của Lương vương đang chuẩn bị mừng thọ, thế tử quay về ở tạm, ta phải thu dọn hành lý đến vương phủ ở vài ngày."

Thời Thư lúc này mới phản ứng: "Chuyện khi nào vậy?"

"Lương vương mừng thọ năm mươi tuổi, hoàng đế đích thân đến ba ngày. Lương vương phủ chuẩn bị hai năm để đón vinh dự, sơn son thiếp vàng, quét vôi mới lại, xây thêm mấy đình đài lầu gác để biểu diễn ca múa, đúng lúc cần nhiều nhân lực, ta đến giám sát, tham mưu." Tạ Vô Sí nói xong, xoay người vào phòng, "Thu ít quần áo, ngươi đừng vào."

"Ngươi thu quần áo thì ta vào có sao đâu?!"

Thời Thư xắn tay áo, chẳng hiểu ra sao cả, đôi mắt thiếu niên trắng trẻo tuấn tú nhìn ra sân, có thể nói là đầy nghi hoặc.

"Tạ Vô Sí!"

Còn trong căn phòng cách một bức tường, lúc này tâm trạng Tạ Vô Sí vô cùng bức bối, tim đập dữ dội đến mức khó chịu, tình trạng chỉ xảy ra sau khi vận động mạnh.

Cảm giác đau đớn quen thuộc, đau.

Trong ngăn tủ quần áo tối om, hơi nóng trào ra từ cổ họng, giọng nói điên loạn vang lên trong đầu: Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi...

Thì ra ngươi thích người như vậy?

Cơ thể khao khát được ôm ấp, nhưng lại không hiểu yêu là gì.

Điên rồi, không bình thường, ghê tởm, ghê tởm...

Ghê tởm... kẻ điên!

Ý thức ngày càng chìm xuống, tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí tỉnh đến mức đầu đau buốt tê dại, ký ức tràn về. Lời cảnh báo của bác sĩ tâm lý lặp đi lặp lại trong đầu.

Khi nhớ đến gương mặt của Thời Thư, sống lưng chợt căng lên đau đớn, xương quai xanh run rẩy, cơ thể cao gầy cường tráng kia, từng tế bào đều khao khát nhiệt độ của cái ôm.

Ánh mắt Tạ Vô Sí, đầy mê hoặc và dục vọng, cụp xuống, y giơ tay lên như dã thú vồ mồi mà cắn mạnh vào cổ tay, cơn đau sắc bén lan ra rõ ràng —

Bất chợt, cả người y run lên, nhắm chặt mắt lại, hơi nóng trào ra từ gương mặt rõ nét tuấn tú.

"Ah…"

Thở dốc từng hơi: Điên rồi...

Máu ấm từ cổ tay chảy ra, Tạ Vô Sí tựa lưng vào tủ quần áo lạnh lẽo thở dốc, toàn thân cơ bắp căng chặt đến phát đau.

Một lúc sau, y lau mồ hôi trên sống mũi thẳng tắp, ánh mắt trở lại băng giá tối tăm, điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc, rồi bước ra khỏi phòng.

Thời Thư nằm bò trên giường thu dọn đồ, bóng lưng thiếu niên tràn đầy sức sống. Tạ Vô Sí ra giếng trong sân để lấy nước tắm, nước lạnh thấu xương.

Vừa thay xong y phục, trước cổng Liễu Thủy Am đã có người đến: “Tham nghị, thế tử hỏi ngài có bận không, muốn bàn chuyện ngự thiện dâng lên Hoàng thượng, xin ngài đến thẳng vương phủ của Lương Vương.”

Thời Thư bước ra cửa, thấy Tạ Vô Sí ăn mặc đơn giản thoải mái, dưới mắt thoáng hiện màu xanh đậm, y bình tĩnh gật đầu: “Được, ta đến ngay.”

Vừa quay người lại, Thời Thư đã đuổi theo: “Hôm nay ngươi đi rồi à? Sao vội vậy?”

“Để lại giường cho ngươi khỏi phải dọn nữa. Lời ngươi nói ta đều nghe cả, ta cũng sẽ suy nghĩ kỹ. Mấy hôm nữa nếu rảnh ta sẽ quay lại thăm ngươi.”

Nói xong, Tạ Vô Sí đưa hành lý cho người hầu cầm đèn, rồi bước đi thẳng, ánh đèn lồng chiếu theo bóng y cho đến khi y khuất vào rừng đào trong Liễu Thủy Am.

Thời Thư: “???”

Ta cho ngươi đi lúc nào! Quay lại!

Thời Thư nhặt một khúc xương trong bát chó ném ra ngoài: “Lai Phúc, đi tha hắn về cho ta!”

Lai Phúc vẫy đuôi khó hiểu: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

“Thôi vậy.” Thời Thư chống cằm ngồi xổm, nhìn ra khoảng sân vắng vẻ, thở dài một hơi, “Hừ, tùy ngươi thôi, người bận rộn, dù sao ta cũng có cuộc sống mới của ta.”

_____

Tại nhà thuốc trong phủ Thế tử, Thời Thư đứng trước giá trong kho, lôi ra một đống dược liệu, khói bụi bốc lên khiến cậu ho không ngừng.

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ... thứ này để bao lâu rồi?”

Đệ tử của Lâm Dưỡng Xuân – Lâm Bách Hợp thò đầu nhìn một cái: “Ồ, toàn là hàng tồn mấy năm rồi, gần đây thời tiết tốt, đem ra phơi hết đi.”

Thời Thư kiểm tra kỹ mới thấy có bao lớn sài hồ, đã mốc meo không dùng làm thuốc được nữa. Không nhịn được nhớ lại phủ Thư Khang: “Dân ở đó lúc bệnh không có thuốc dùng, nhiều người chỉ biết ngóng chờ, vậy mà phủ Thế tử lại tồn đống thuốc thế này cho đến khi hỏng hết!”

“Chậc chậc chậc,” Lâm Bách Hợp nói, “Dù toàn thiên hạ không còn loại này nữa, phủ vương gia vẫn có, nếu không sao gọi là ân sủng và phú quý được?”

Thời Thư: “Chủ nghĩa phong kiến đáng ghét.”

“Ngươi nói gì?”

“Nói ra ngươi cũng không hiểu, ta còn bị chém đầu ấy.”

Thời Thư đặt dược liệu lên khay tròn đan bằng tre, đem ra phơi dưới nắng. Lâm Bách Hợp thu dọn xong một thùng thuốc, nói: “Đi thôi, đến phủ Lương Vương.”

Thời Thư bỗng nhớ tới Tạ Vô Sí: “Đến phủ Lương Vương làm gì?”

“Sinh nhật của lão Lương Vương sắp đến, bây giờ cả vương phủ bận tối mặt, mỗi ngày có người đến chúc thọ, tiến cử người quen, từ chủ nhân, phu nhân đến nô tì, có đến mấy ngàn người đang bận bịu trong đó. Người nhiều thì ắt có người đau đầu, cảm mạo, tiêu chảy đúng không? Bên kia không đủ người ở nhà thuốc, cứ đến lễ tết là phải mượn người bên mình sang giúp.”

Thời Thư cũng xách lấy hòm thuốc: “Thì ra là vậy.”

Lâm Bách Hợp tuổi tác xấp xỉ Thời Thư, hai người cùng nhau ra cửa. Phủ Lương Vương và phủ Thế tử chỉ cách nhau một con phố, đi bộ vài phút là đến, cổng lớn phủ Lương Vương hiện ra rực rỡ lộng lẫy.

Quả nhiên, trước cổng vương phủ người đến người đi, giao tiếp rôm rả, lính gác cũng tỏ vẻ kênh kiệu.

“Từ đâu đến?”

“Nhà thuốc phủ Thế tử.”

“Vào đi.”

Sau khi vào cửa, Thời Thư nhìn trái nhìn phải: “Phủ Lương Vương lớn hơn cả phủ Thế tử?”

“Tất nhiên rồi, là cha ruột của đương kim Thánh thượng mà.”

Thời Thư vừa đi vừa nhìn, thấy hai bên đường treo đầy đèn kết hoa, cành cây được cắt tỉa gọn gàng, cửa son khắc hoa được sơn mới, sáng bóng tươi tắn, đình đài lầu các nối nhau tầng tầng lớp lớp, người hầu kẻ hạ đi tới lui đều mặc quần áo mới, dáng vẻ ngạo mạn, quả thực có phần sinh khí và khí phái riêng biệt.

Thời Thư uể oải nói: “Thật lợi hại.”

“Vốn còn có thể lợi hại hơn nữa! Chỉ tiếc là vương gia của ta là vị vương gia ‘một bầu hòa khí’ lúc nào cũng cười, hỏi gì cũng không biết, ngày ngày chỉ chơi bài với mấy phu nhân, chẳng hề hỏi đến chính sự, hỏi là lắc đầu ‘không biết không biết’, tính tình thật thà! Khí thế này so với mấy chú bác nhà Thái hậu còn kém chút.”

Thời Thư vừa đi vừa quan sát, khi đi ngang qua sân khấu kịch thì bị Lâm Bách Hợp chọc khuỷu tay: “Không phải là Tham nghị Tạ đó sao?”

Thời Thư quay đầu lại, quả nhiên thấy Tạ Vô Sí mặc trường bào màu lam nhạt đứng trong đám đông, bên cạnh là Thế tử Sở Duy, còn có một thái giám áo đỏ, ba người đang xem một bảng tiết mục kịch vui, ông chủ sân khấu đứng bên cạnh, mặt đầy căng thẳng nhìn ba người.

Tạ Vô Sí cao ráo chân dài, nổi bật giữa đám đông, y thu lại ánh mắt, đưa bảng tiết mục cho thái giám.

“Xin Công công Chu xem qua.”0

“Ây da!” Gã thái giám kia giọng the thé, khom lưng nhận lấy, “Sinh thần của Lương Vương, bệ hạ thân chinh đến, không khí vui vẻ hòa hợp, xem mấy vở kịch hiếu đạo là được rồi. Mấy vở như 'Mất không chém', 'Dương Gia tướng', liên quan đến chính sự thì miễn đi.”

Thế tử lạnh giọng nói: “Sao? Ngươi sợ bản Thế tử lén lút giở trò, định dâng lời lên bệ hạ?”

“Oan quá mà, chỉ là bệ hạ ngày ngày xử lý quốc sự, hao tâm tổn sức, hiếm hoi mới hồi phủ một chuyến, chính vụ lặt vặt thì thôi đừng quấy rầy tai mắt của bệ hạ nữa.” Chu công công lau mồ hôi trên trán, “Đây cũng là ý của Phong công công và Dụ phi, muốn san sẻ lo lắng cùng bệ hạ.”

Thế tử chợt bật cười: “Đương nhiên rồi, hoàng huynh hiếm khi rời cung giá lâm, sao có thể để chuyện chính sự làm phiền lòng? Gạch bỏ mấy vở đó đi!”

Chủ rạp hát lập tức đáp lời: “Vâng!”

Chu công công nói xong, vẫn sợ xử lý chưa chu đáo: “Ngoài vườn hát, còn các mục thưởng ngoạn vườn cảnh, ngắm sen nghe nhạc, ăn uống dùng bữa, cũng mong Thế tử điện hạ dẫn nô tài cùng đi xem qua một lượt.”

Thế tử lộ vẻ không vui, nói: “Biết là vương phủ, không biết còn tưởng là sào huyệt của mấy thái giám các ngươi đấy!”

“Ây da, thế thì oan chết nô tài mất, Thế tử điện hạ—”

“Được rồi được rồi, đùa với ngươi thôi.” Thế tử cười vỗ vai hắn, “Đi nào, dẫn ngươi đi xem khu bếp.”

Hắn khoác vai Chu công công rời đi, còn trao cho Tạ Vô Sí một ánh mắt chỉ hai người họ mới hiểu được. Tạ Vô Sí sắc mặt bình thản, nhìn lướt qua bảng kịch mục vừa được sửa, đưa trả lại cho ông chủ rạp.

Vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Thời Thư dưới bóng cây phía xa.

Lâm Bách Hợp còn đang kéo hắn nói nhỏ: “Ngươi không biết đâu! Từ xưa đến nay, ai có cơ hội gặp thánh thượng, chẳng ai là không dốc sức trong chuyện ăn mặc đi lại. Bọn thái giám này làm bao việc xấu, sợ bị tố cáo, canh giữ chặt lắm!”

“Ra là vậy, thảo nào.”

Thời Thư xách hòm thuốc, cả người bị ánh nắng chiếu đến trắng trẻo trong suốt, ánh mắt giao nhau với Tạ Vô Sí: “Người bận rộn, nhìn cái gì thế?”

Tạ Vô Sí liếc qua Lâm Bách Hợp, phía sau có người của Thế tử thúc giục, hắn không đáp lời mà xoay người rời đi, bóng dáng lướt qua lan can, dần xa khuất.

Thời Thư còn đang mơ hồ khó hiểu, cùng Lâm Bách Hợp đến hiệu thuốc.

Vương phủ người đông việc nhiều, quả nhiên người bệnh cũng không ít, Thời Thư đang bận rộn chọn thuốc thì trong hiệu thuốc bỗng vang lên tràng cười nhẹ nhàng thánh thót, vọng lại từ sau tán cây.

“Ôi chao, việc hôm nay ta còn chưa làm xong đâu, bỗng dưng lại bị gọi đến hiệu thuốc.”

“Chậm trễ rồi, về còn phải làm tiếp.”

“Đã bảo làm sạch sẽ mà còn không tin…”

Thời Thư bưng giỏ thuốc lướt qua sảnh giữa, vừa vặn thấy một bà vú lớn tuổi, dẫn theo vài a hoàn trẻ trung xinh đẹp vừa đi vừa cười.

Bà vú đó nghiêm mặt trách mắng: “Lả lơi phóng đãng, cử chỉ chẳng ra thể thống gì. Ở chỗ ta thì còn được, đến trước mặt Dụ phi mà còn thế, bị tát sưng má thì đừng có khóc.”

Thời Thư thấy là nữ tử, lập tức tránh đi, nghe tiếng bọn họ vào một phòng khác.

Lâm Bách Hợp bước vào, mặt mày hớn hở: “Tên nhóc ngươi chiều nay tha hồ no mắt rồi.”

Thời Thư: “Gì cơ?”

“Đó là mấy a hoàn xinh đẹp nhất trong vương phủ, đầu năm ngoái vừa đến phủ ta đã thấy. Cô bé mặt như mèo con kia tên là Thúy Tú—”

Thời Thư tiện tay nhặt cỏ dại lẫn trong hoàng kỳ ném đi: “Bọn họ đến làm gì?”

“Ta vừa nghe lỏm được mấy câu, là tuyển để hầu hạ Dụ phi. Phi tử được bệ hạ sủng ái nhất, thường ngày luôn mang theo bên mình, không rời nửa bước. Lần này hồi phủ cũng đưa về. Dụ phi không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mê—”

Thời Thư không chịu nổi hắn giữ bí mật: “Mê cái gì thì nói, nháy mắt làm gì?”

“Mê mỹ nam! Nhưng ngươi cũng biết chuyện hậu cung, chạm vào thái giám cũng là tội chết. Cho nên nàng ta hay bảo cung nữ xinh đẹp cải trang thành nam nhân, ngày ngày cùng nàng đánh bài.”

“Mấy cô gái xinh đẹp này là để làm bạn chơi với nàng ta?”

“Đúng thế.”

Thời Thư hỏi: “Các nàng ấy bằng lòng à?”

“Vinh hoa phú quý, chắc chắn là bằng lòng rồi. Như ngươi đi, với khuôn mặt này, người ta đưa ngươi tiền, bảo ngươi chơi với một gã đàn ông, ngươi chịu không?”

Thời Thư lười nhác nói: “Hừ, ta thì thật chẳng chịu, nghìn vàng cũng không mua được sự vui lòng của ta.”

“Vì ngươi chưa từng chịu khổ. Chịu khổ rồi, đến phân cũng ăn.”

Thời Thư cúi đầu, thật sự trầm ngâm suy nghĩ. Nếu quay về hiện đại, người duy nhất có thể ném tiền như giấy lên người cậu, chắc chỉ có Tạ Vô Sí. Nghĩ kỹ lại, nếu vì vinh hoa phú quý, ngày ngày bị Tạ Vô Sí ôm hôn, vuốt ve, liếm láp, còn phải nói vài câu đường mật lấy lòng hắn, gọi một tiếng “chồng ơi” gì đó...

Tiếp nhận nhiệt độ cơ thể của Tạ Vô Sí, ôm ấp, rồi theo sở thích của hắn mà hôn lên hình xăm. Đến khi Tạ Vô Sí chơi đến mức khiến cậu bẩn thỉu cả người, lại dùng ánh mắt như nhìn chó ném tiền lên người cậu, ngân phiếu bay phần phật—

“………………”

*Chíc thoi em bé sắp bị dạy hư ròii (⁠◔⁠‿⁠◔⁠)

Thời Thư toàn thân run rẩy, đột nhiên hét lên thảm thiết: “Mẹ nó! Ta không muốn đâu! Đáng sợ quá!”

“Không muốn thì thôi, gào to thế làm gì!” Lâm Bách Hợp bị dọa cho giật nảy mình.

Thời Thư: “……”

Buổi chiều, đám nha hoàn vừa kiểm tra sức khỏe xong đã bị đưa đi. Trời dần tối, Thời Thư giúp Lâm Bách Hợp chất rổ thuốc cuối cùng lên giá, vừa ngồi xuống lau mồ hôi trán thì thấy một bóng người tiến lại từ đằng xa.

Đêm tối đen, bóng người đó cao ráo chân dài, mặc trường bào bằng đoạn lụa trông rất bắt mắt, khí chất đoan chính, không một hạt bụi vương thân. Nhận ra là Tạ Vô Sí, Thời Thư hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”

“Đón ngươi về, xong việc rồi à? Ăn tối chưa?”

Thấy Thời Thư lắc đầu, Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: “Qua đây.”

Đi xa rồi mới nói tiếp: “Thuốc phòng các ngươi thật tốt, đến bữa cơm cũng không cho ăn à?”

Thời Thư: “Không phải không cho ăn, chỉ là chưa đến giờ. Với lại ta cũng không thấy đói lắm.”

Cứ thế theo hắn đi xuyên qua những tán cây thấp và hành lang quanh co, chừng ba đến năm phút sau, trước mắt hiện ra một viện mới tu sửa, người qua lại tấp nập. Tạ Vô Sí đưa hắn đi vào, thỉnh thoảng có người ăn mặc sang trọng gật đầu chào hắn: “Tạ tham nghị.”

Đến khi đẩy cửa bước vào một căn phòng rộng rãi: “Vào đi.”

Thời Thư: “Huynh ở vương phủ mà ở chỗ này sao?”

“Ừ.” Tạ Vô Sí vừa trả lời, đã có gia nhân tới bày bàn, từng món từng món được dọn lên, mở nắp ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Thời Thư: “Cảm ơn.”

Hắn để Thời Thư ăn cơm, có người đưa tới một tập văn thư, đứng bên cạnh cúi người: “Lục Thủy Các đã chọn xong danh sách khách thanh nhã cùng bệ hạ ngâm thơ, họ tên, sơ lược tiểu sử, cả thông tin về bát tự xung khắc, kính xin tham nghị xem qua.”

Tạ Vô Sí: “Ngươi lui ra trước.”

Người hầu cúi mình đáp lời, lui ra khỏi cửa.

Tạ Vô Sí cúi mắt nhìn vào danh sách dưới ánh đèn, ánh sáng bập bùng chiếu lên hàng lông mày sắc nét của hắn. Hắn tựa lưng vào một chiếc đệm, toàn thân mang theo vẻ u trầm khó dò. Thời Thư vừa ăn cơm vừa uống canh cũng không nhịn được mà hỏi: “Chỉ cùng bệ hạ ngắm hoa sen mà cũng phải xem bát tự có xung khắc không?”

Tạ Vô Sí: “Bệ hạ cầm tinh con dê, người tuổi Tý, Tuất, Sửu đều không được gặp, nếu không bệ hạ sẽ không vui.”

Thời Thư suýt nữa muốn vỗ tay: “Lần đầu nghe thấy chuyện này.”

“Người càng giàu sang càng tin vào phong thủy mệnh lý, giàu đến một mức độ nào đó thì chẳng cần nhìn năng lực, chỉ xem mệnh. Mệnh có thì có, mệnh không thì không.” Tạ Vô Sí lật sang trang tiếp theo, giọng trầm trầm như không cảm xúc, “Phong Lộc trói bệ hạ chặt như thùng nước, không chừa chút kẽ hở.”

Thời Thư nhớ lại những lời Lâm Bách Hợp từng nói: “Các huynh chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này để truyền đạt gì đến bệ hạ sao?”

“‘Thiên thính’ – truyền lên thiên thính. Lôi đình hay mưa móc đều là ân huệ của quân vương, hoàng đế nghe thấy được chính là điều tốt. Có điều cái thang lên trời này lại bị Phong Lộc giữ chặt, cắt đứt đường đi của người khác, khó mà tìm được cơ hội.”

Tạ Vô Sí đặt quyển danh sách đã xem xong lên chiếc bàn sơn đỏ bên cạnh.

Thời Thư uống một hớp canh gà nấu dừa với nấm trúc tôn: “Giỏi thật đấy!”

“Ngươi tối nay mấy giờ về Lưu Thủy Am?”

Thời Thư: “Bận đến nửa đêm, chắc phải mười hai giờ.”

“Mười hai giờ, âm khí ban đêm rất nặng. Giờ phủ Thế tử cũng ít người, ngươi ở một mình không tốt.” Tạ Vô Sí cầm đôi đũa, gắp thức ăn cho Thời Thư, “Ở lại đây ngủ.”

Thời Thư: “Không được!”

Trong món ăn có tôm hấp nước sôi, Tạ Vô Sí dùng khăn ấm lau sạch tay rồi bóc một con tôm đặt lên đĩa trước mặt Thời Thư, khiến cậu hoa cả mắt: “Huynh đệ, huynh đừng chiều ta thế chứ!”

Tạ Vô Sí: “Sao vậy?”

Thời Thư cúi đầu: “Ta phải nói huynh vài câu, cái tật kia của huynh không tốt chút nào.”

Đôi mắt đen thẳm của Tạ Vô Sí nhìn cậu, dường như nhớ ra điều gì: “Ừm.”

“Cứ đụng chút là hôn người ta, còn hôn dính lấy như keo. Cởi quần cho người ta xem, còn để người ta sờ chân huynh! Cái thói đó nhất định phải sửa.” Thời Thư nói đến đỏ cả mặt.

“Ta sửa rồi.”

Tạ Vô Sí: “Ngươi không thích sao?”

Thời Thư không nhịn được nữa: “Thích hay không thì liên quan gì đến ta? Đây là thân thể của huynh, chẳng lẽ huynh thích hôn người khác, gặp ai cũng cởi quần cho người ta xem? Huynh đệ, huynh thích làm trò lẳng lơ thế sao? Hả?!”

“…”

Một tràng pháo liên thanh, Thời Thư chẳng hề ý thức được hàm ý khác trong câu nói ấy.

Tạ Vô Sí nuốt khan, mắt hơi nheo lại, kéo cổ áo, mỉm cười: “Lẳng lơ à.”

“Chính là lẳng lơ đó! Huynh! Sao! Lại! Lẳng lơ thế hả!!!”

Tạ Vô Sí cụp mắt, dường như rất hài lòng: “Còn gì nữa không?”

“Có phải gặp ai huynh cũng cởi không!”

“Không có gặp ai cũng cởi, chỉ cho ngươi xem, cũng chỉ hôn ngươi. Muốn kiểm tra không?”

Thời Thư cảm thấy bị hắn dẫn sai hướng: “Không phải! Khoan đã, điều ta muốn nói không phải cái này! Ai thèm kiểm tra huynh chứ! Nói chung, gần đây ta thật sự không thể ngủ cùng huynh được nữa.”

“Vậy ngươi ngủ ở đây, ta bảo họ dọn thêm một phòng. Ta muốn ngươi ở trong tầm mắt của ta. Một mình trở về viện hoang vắng kia ngủ, ta không yên tâm.”

Tạ Vô Sí gắp đồ ăn, những ngón tay thon dài ánh lên sắc đen lạnh lẽo, gương mặt hắn vốn lạnh lùng, không biểu cảm đã khiến người ta cảm thấy xa cách, toát ra một vẻ tự chủ và kiểm soát tất cả.

Thời Thư: “Để ta suy nghĩ đã.”

“Ngươi không tìm ra được lý do để từ chối.”

Tạ Vô Sí đặt chuỗi tràng hạt lên bàn sơn mài, nghiêng đầu nhìn cậu: “Không đồng ý nữa thì ta sẽ không vui.”


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro