Chương 51.1
Edit by meomeocute
Thời Thư đang luyện viết chữ trên bàn.
Ngoài cửa "rầm!" một tiếng, Tạ Vô Sí bước vào.
Bên cạnh án công của ngự sử đặt một chiếc bàn nhỏ, chuyên để Thời Thư sử dụng, những thư lại tra xét hồ sơ thì ngồi ở hàng dưới, trong phòng oi bức không chịu nổi, vang lên tiếng lật giở giấy tờ lạo xạo.
Thời Thư dùng bút lông viết nguệch ngoạc ra một chữ “Vương bát”, thấy xấu liền gạch đi, vừa chạm vào bát thuốc bên cạnh thì phát hiện nó đã nguội lạnh từ lâu. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên: “Ngươi cuối cùng cũng về rồi?”
“Về rồi.” Tạ Vô Sí mặc trường bào bắt mắt, đến gần nhìn chữ Thời Thư vừa viết, những người khác lén nhìn hắn, vừa chạm mắt liền lập tức cúi đầu giấu mặt.
Tạ Vô Sí dứt khoát hỏi: “Những vụ án liên quan đến nhà giàu đều tra được cả rồi à? Có vụ nào khả nghi không? Có cần xét lại không?”
Đoạn Tu Văn đứng dậy đáp: “Nhà họ Chu có ba vụ dân kiện quan vì bị vu khống chiếm đất, nhà họ Từ ở Đông An có hai vụ án mạng, còn có một vụ công tử nhà họ Trần cưỡi ngựa giẫm chết người qua đường… Những vụ này, lý ra không nên như thế, nhưng cuối cùng đều tuyên cho hào thân vô tội.”
“Ha. Phủ Tiềm An đúng là càng tra càng ra chuyện, oan án, giết người, bao che, nhận hối lộ… Bắt chúng về thẩm vấn, lập tức tiến hành.”
Diêu Soái nhận hồ sơ, uống một ngụm nước rồi vội vã dẫn người rời phủ.
“Tất cả đều là vì bệ hạ làm việc, gấp như cứu hỏa, mấy ngày này cứ tập trung trước đã, xong rồi sẽ khao thưởng mọi người.” Tạ Vô Sí cầm bát thuốc trên bàn, một hơi uống cạn.
Thời Thư đi cùng Tạ Vô Sí đến đại lao.
Cùng lúc đó, Tạ Vô Sí còn nói: “Đưa Từ Nhị đến, để hắn đứng bên quan sát.”
Tri phủ Tiềm An là Thang Mậu Thực, mấy ngày nay thấy thủ đoạn như sấm sét của Tạ Vô Sí, lại khéo léo từ chối các buổi yến tiệc ca múa của họ, trong lòng đã sớm thấy bất an, giờ lại còn tra xét đủ loại sổ sách, sợ đến nỗi đứng bên cạnh lau mồ hôi liên tục.
Thời Thư đứng bên, muốn xem Tạ Vô Sí định làm gì.
Tạ Vô Sí ngồi vào vị trí chủ đường lớn, sai sai dịch hai bên hô thăng đường, sắc mặt u ám, Thời Thư thầm tặc lưỡi: “Tạ Vô Sí, ngươi lén diễn tập trong lòng bao nhiêu lần rồi? Trông ra dáng đấy.”
Áp giải lên là một phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù.
Trong ngục, hiển nhiên đã chịu đủ khổ sở.
Thời Thư nhìn về phía bà, thấy đôi mắt đỏ hoe. Người phụ nữ nói: “Đại nhân, dân phụ cáo quan huyện Triệu của huyện Hòa Trạch, phủ Tiềm An. Hai tháng trước con gái ta hái sen dưới sông thì bị công tử nhà họ Triệu để mắt, bắt về phủ mấy tháng không thả về. Dân phụ đến cáo trạng, mới biết công tử nhà họ Triệu sớm đã đưa con gái dân phụ cho người khác, không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao, liền đuổi dân phụ đi. Dân phụ từ huyện nha cáo lên phủ nha, nhà họ Triệu không biết dùng cách gì, ngược lại còn vu cho dân phụ trộm đồ của họ, rồi tống dân phụ vào ngục.”
Thời Thư trong lòng dấy lên sóng gió, Đoạn Tu Văn đứng bên cũng thở dài một tiếng.
“Cái thế gian này, nếu muốn xét xử hết những oan khuất, thật sự có thể xét tới tận thiên hoang địa lão cũng không hết.”
Thời tiết oi nồng, Thời Thư lau mồ hôi trán: “Phủ Tiềm An đen tối đến vậy sao?”
“Đen không chỉ mỗi phủ Tiềm An, hễ có quyền thế, thì có ai không bị lòng tham làm mờ mắt, kết bè kết cánh chỉ vì lợi ích bản thân, không màng sống chết người khác? Tạ ngự sử lần này đi đường này, thật gian nan.”
Thời Thư ngẩn ra, dường như trông thấy trước mắt là trùng điệp núi non, còn Tạ Vô Sí cô độc tiến về phía trước, đang vượt qua những ngọn núi đó.
Người phụ nữ vừa nói vừa không nhịn được bật khóc.
Tạ Vô Sí bảo thư lại bên cạnh ghi chép lời khai, giọng điềm tĩnh: “Bổn quan là khâm sai do hoàng đế phái xuống, chuyên điều tra những oan án bất công khắp thiên hạ. Ngươi đừng khóc, cứ nói rõ chứng cứ là được.”
Người phụ nữ lau nước mắt nói: “Dân phụ nhiều lần đến nha môn đánh trống kêu oan, quan Triệu sợ gánh không nổi, bèn lén đưa bạc đến nhà ta, muốn dàn xếp mọi chuyện. Dân phụ không đồng ý, con gái ta mới mười lăm tuổi, mấy ngày ở trong ngục này, ta cứ nghĩ đến nó…”
Từ Nhị bị áp giải đứng bên nghe xử án, lúc đầu còn mặt mày hờ hững, nghe thấy đau khổ của người khác thậm chí còn cười ha hả, mặt mày đắc ý, giở trò xằng bậy, nhưng chẳng ai để ý đến hắn, hắn dần dần cũng không còn cười nổi nữa.
Tạ Vô Sí: “Ghi vào hồ sơ. Ngươi nói hắn vu oan cho ngươi, có bằng chứng không?”
Người phụ nữ nói: “Chồng dân phụ làm công cho nhà họ Triệu, trong tay gói đầy bạc, đột nhiên bị bắt nói là trộm cắp, còn nói là do ta sai khiến. Nhưng dân phụ biết rõ tính tình ông ấy, chứng cứ nhà họ Triệu đưa hối lộ cho dân phụ ta vẫn giữ, ở dưới đáy vại đá trong vườn rau nhà ta, đè bên dưới là văn khế bạc vàng họ đưa và cả bộ y phục con gái ta mặc khi bị bắt đi.”
Nói đến đây, người phụ nữ đã khóc không thành tiếng.
Thời Thư trong lòng chấn động mạnh, không biết nên nói gì, Tạ Vô Sí đối chiếu sổ danh sách: “Nhà họ Triệu cũng có tên trong danh sách không gặt lúa. Người đâu, đi lấy chứng cứ dưới đáy vại, rồi đưa công tử nhà họ Triệu đến đây!”
Vụ án này tạm thời được phơi bày, tiếp theo sẽ thẩm vấn vụ khác.
Thời Thư cùng người tiễn người phụ nữ về ngục, lại đưa phạm nhân mới lên, Tạ Vô Sí cũng cùng đến chỗ hình ngục.
Thời Thư hỏi: “Trong ngục này, thật sự có nhiều oan án vậy sao?”
Tạ Vô Sí: “Dĩ nhiên, nơi này là cổ đại. Kỹ thuật điều tra chưa phát triển, lại là nơi núi cao hoàng đế xa, xã hội nặng tình, ai có thể có giao tình với quan chức? Đương nhiên là hào thân đại hộ.”
“Lúc mới làm quan đều thanh bần, phải dựa vào hào thân đại hộ chu cấp, cầm của người ta thì phải che giấu cho người ta.”
Thời Thư nghĩ tới điều gì: “Nếu không có ngươi, phải chăng những người này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được giải oan?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi thật tốt.”
Tạ Vô Sí một bước dẫm vào bóng tối: “Ta vì họ mà kêu oan, cũng chỉ vì muốn tìm ra nhược điểm của đám nhà giàu đó, chỉ vậy thôi.”
Thời Thư dừng bước, Tạ Vô Sí tiến vào cánh cửa giam giữ bọn cướp. Đây là một đại lao sâu và rộng, lúc này đang giam giữ chính là đám cướp mưu sát khâm sai ở Bạch Cương, đều bị trói bằng xích sắt, từng người đều đã bị tra tấn nghiêm khắc, trên người loang lổ máu.
“Đã khai chưa?”
Ngục tốt nói: “Bẩm đại nhân, vẫn chưa ai chịu mở miệng.”
Tạ Vô Sí nở nụ cười: “Tốt. Đem vợ con của chúng vào.”
Đoạn Tu Văn không hiểu: “Chuyện này…”
Không bao lâu, Thời Thư liền thấy những người bị Diêu Soái dẫn đến lúc nãy, kéo theo vợ con già trẻ, bị đưa vào trong ngục. Lập tức giống như trăm sông đổ về biển, chật ních quá mức, Tạ Vô Sí bước ra trước.
Trong ngục, vừa gặp mặt, tiếng khóc oa oa vang lên, rất nhiều người đưa tay đập vào ngực đối phương, lớn tiếng gào khóc: “Đồ oan gia! Mới mấy ngày không gặp mà gây ra chuyện lớn thế này!” Còn có đứa nhỏ lắc trống lắc, ôm chân cha mà đung đưa, lại bị cha mình một cước đá văng ra, mắng lớn: “Cút đi!” Cha mẹ già thì túm lỗ tai con trai lôi ra, vừa lôi vừa khóc vừa mắng: “Đồ súc sinh! Súc sinh! Hại chết cả nhà rồi!”
Thời Thư lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, tiếng khóc ầm ĩ khiến đầu óc hắn ong ong, trong con ngươi màu nâu phản chiếu hết thảy.
Trong mắt Tạ Vô Sí cũng toàn đao quang kiếm ảnh: “Ngươi nói đám cướp giết người cướp của này, tim chúng là sắt đá chắc?”
Thời Thư: “Chắc chắn không phải.”
Quả nhiên, đám người này cho dù hung hãn cỡ nào, cũng có kẻ lộ vẻ không nỡ, nhìn mặt đứa trẻ rồi nói: “Gầy quá.” Sau đó im lặng nhìn vợ mình, chốc lát thấy vợ khóc, sắc mặt cũng trở nên phức tạp: “Khóc cái gì! Lão tử làm chuyện của lão tử, tự chịu!” Lại có người chỉ cần mẹ vuốt đầu một cái liền bật khóc nức nở.
Trong mắt Tạ Vô Sí chứng kiến hết thảy: “Thú vị thật, làm cướp thì giết người không chớp mắt, vậy mà đổi lại là người thân con cái mình, lại biết cảm tình là gì, biết đau đớn là gì?”
Thời Thư: “Nhân phi thảo mộc, thục năng vô tình.” (Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?)
Tạ Vô Sí: “Không đúng, con người là ích kỷ. Chỉ khi bản thân cảm nhận nỗi đau, mới biết đau là gì. Dù là tình cảm cũng vậy. Chỉ khi yêu rồi, mới biết điên cuồng là cảm giác gì. Giữa người với người, chỉ có ích kỷ mới có thể phân hóa.”
Thời Thư không biết nói gì, nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí mỉm cười nhìn đám người trong ngục, nửa mặt bị bóng tối phủ lấy, trong mắt ánh lửa chập chờn: “Kêu khóc thì để chúng khóc, muốn cười thì cứ để chúng cười. Thật tuyệt vời.”
“……”
Sau lưng Thời Thư bỗng dâng lên một luồng lạnh buốt: “Tạ Vô Sí, ngươi đang nói cái gì vậy?”
Lông mi Tạ Vô Sí cụp xuống, lặng một lát rồi giơ tay ra hiệu mở cửa ngục: “Thả tất cả ra ngoài.”
Trong ngục lập tức chỉ còn lại đám cướp này.
Tạ Vô Sí bước vào ngục, nâng cao giọng: “Bổn quan hỏi lại lần nữa, ai biết hung thủ thực sự trong vụ mưu sát khâm sai lần này? Nếu không biết, thì nói ra kẻ biết chuyện. Nếu vẫn không biết, thì nói gia quyến của Hứa Nhị bị đưa đi đâu. Ai nói trước thì người nhà sẽ được sống. Ai không nói, sẽ tru di cả nhà.”
Thời Thư nhìn cái bóng bị kéo dài của Tạ Vô Sí, giờ phút này, thực sự khó mà xác định, hắn đang uy hiếp hay thật sự sẽ giết người.
Tóm lại, Tạ Vô Sí đứng trước mắt, đã không còn là vị tăng nhân tụng kinh lễ Phật trong tàng kinh các chùa Tướng Nam ngày trước, hắn quả thật đã có được quyền lực, uy quyền cao hơn người, hơn nữa còn sử dụng một cách thành thạo.
Thời tiết vô cùng oi bức, trong ngục cũng nóng không chịu nổi.
Trong im lặng, cảm xúc vô hình đang âm thầm lên men.
Thời Thư thấy, đám người này lúc đầu còn trầm mặc, ngó nghiêng xung quanh, chốc lát sau có người lắp bắp nói ra một tiếng.
Tạ Vô Sí đưa mắt nhìn sang: “Nói. Hứa Nhị sớm biết không yên ổn, đã đưa cả nhà đi trốn từ trước, để các ngươi ở lại chịu chết thay hắn, trong lòng các ngươi không oán hận sao?”
“Má nó! Mẹ kiếp, lão tử không nhịn nữa.” Một giọng nói vang lên, chính là người đàn ông vừa rồi thấy vợ khóc, cố đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, “Ta cùng với Cẩu Lão Tam đưa gia quyến hắn đi, ta đưa nửa đường trước, nửa đường sau thì hắn biết.”
“Ngươi!” Một giọng khác mắng lớn, “Nhị ca đối xử với ngươi không tốt à? Đồ phế vật! Biết ngay ngươi là kẻ vô dụng, không đáng tin cậy!”
Tạ Vô Sí giơ tay lên, lập tức có ngục tốt áp giải hai người đó đi chỗ khác.
“Những người còn lại, biết gì nói nấy, đều có thể giữ được mạng.”
Giữa đám người yên lặng một lát, cuối cùng cũng có người lần lượt cất tiếng.
“Hứa Nhị trước khi lên làm thảo khấu, từng là tá điền ở Trần gia trang, sau khi mẹ ruột chết, là lão gia Trần gia cho hắn một cái quan tài đơn sơ, còn cho phép chôn ở ruộng tổ.”
“Hứa Nhị với Trần gia trang thường xuyên liên hệ, qua lại tiền bạc và dầu hương, Hứa Nhị chính là tay sai cho Trần gia, hễ ai dám chống lại Trần gia, ban đêm hắn liền đến gõ cửa.”
“Đừng nói là giết người ở Đại Bạch Cương, chỉ cần ai dám nhổ một ngụm nước miếng vào Trần lão gia, Hứa Nhị cũng có thể nửa đêm mò tới, giết sạch cả nhà, ngay cả gà với chó cũng đâm chết.”
“……”
Sắc mặt Tạ Vô Sí càng lúc càng âm trầm: “Trần gia, Trần Thanh.”
Bóng tối bao phủ, bầu trời vang lên một tiếng sấm trầm đục.
Tạ Vô Sí xoay người: “Đi.”
Từ trong ngục đi ra, Tạ Vô Sí hiếm hoi mà có vẻ thoải mái đôi chút.
Phủ Tiềm An với thời tiết nóng bức đến khó chịu, trên đỉnh đầu là bầu trời trắng nhợt khô khốc, ẩn giấu những tiếng sấm nặng nề, mây đen tụ lại, luôn trong trạng thái như sắp mưa mà chưa mưa.
Thời Thư phe phẩy quạt, buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, trằn trọc không ngủ được, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tạ Vô Sí: “Ngủ rồi à?”
Thời Thư: “Vừa chợp mắt một lát, sao vậy?”
“Ra ngoài một chuyến không?”
“………………”
Thời Thư vừa mở cửa, trước mắt liền là nét mặt của Tạ Vô Sí, nhìn giờ cũng khoảng hai ba giờ sáng, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tạ Vô Sí: “Ta muốn ra đồng xem lúa thế nào rồi.”
Thời Thư giơ tay búi lại tóc: “Đi thôi, còn mấy ngày nữa mới thu hoạch? Trông như sắp mưa rồi.”
Mưa, hai chữ này giống như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, y như tâm trạng chờ điểm thi trước kỳ thi đại học.
Thời Thư đi được mấy bước, chợt nhớ ra điều gì: “Tạ Vô Sí, ta quên mất có thứ muốn cho ngươi xem, đợi ta.”
Thời Thư cắm đầu chạy về phòng, chốc lát sau lấy ra một cái bát không từ trong giỏ: “Ta làm theo hướng dẫn của Lâm Dưỡng Xuân, kê thuốc giải nhiệt cho mọi người, tiện thể làm một bát đá xanh đậu xanh, đại phát từ bi cho ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Tạ Vô Sí dừng bước: "Ngươi còn liên lạc với bọn họ?"
"Rất kỳ lạ sao? Hắn thường viết thư cho ta."
Tạ Vô Sí: "Không kỳ lạ."
Thời Thư: "Ngươi nói chuyện sao nghiến răng ken két thế?"
Tạ Vô Sí quay người lại, gió nóng lướt qua khiến vạt áo bay lên: "Đi ra ruộng xem thử, kịp mùa gặt không."
Trước cổng có một chiếc xe ngựa dừng lại, trong phủ yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều nghỉ ngơi rồi. Khi Tạ Vô Sí và Thời Thư ra khỏi cửa, Lý Phúc vẫn còn chống cằm gà gật.
Thời Thư dùng lá sen gói kem đá đậu xanh, vừa đi theo phía sau vừa cười toe toét hỏi: "Hôm nay không cày cuốc nữa à? Hay là mấy ngày bận rộn vừa rồi có kết quả rồi? Này, ăn một miếng đi, mùi vị ngon lắm thật đấy."
Tạ Vô Sí: "Không ăn. Xem như có kết quả rồi, cầm mấy cái nhược điểm đó uy hiếp đám phú hộ, đem hết ruộng ra gặt. Nếu bọn chúng không sợ chết, thì tịch thu tài sản, sung công ruộng đất."
Thời Thư: "Sướng, thật sự quá sướng!"
Trước cổng phủ có buộc một con ngựa, cưỡi ngựa ban đêm sẽ làm phiền dân, Tạ Vô Sí dắt dây cương định đi bộ, vừa cúi đầu, Thời Thư đã đưa tay cầm kem đá đậu xanh sát lại gần: "Ăn một miếng đi, Tạ Vô Sí, cần gì phải cao quý đến vậy?"
Tạ Vô Sí: "Không cần."
Thời Thư lại dí sát đến gần, liền bị Tạ Vô Sí nắm lấy cổ tay: "Đưa vào miệng ngươi, đút ta."
"……"
Thời Thư trừng hắn, vội vàng ăn mấy miếng to, rồi ném luôn lá sen: "Vậy khỏi, vứt rồi cũng không cho ngươi ăn."
Hai người một trước một sau, đi về phía ngoài cổng thành. Mấy ngày gần đây quá bận, hai người thực ra rất ít khi nói chuyện hay ở cùng nhau. Thời Thư cũng ở trong nha phủ cả ngày tiếp đón người bệnh bị say nắng, ngất xỉu, nghe nói là do “Tạ Vô Sí quá nghiêm khắc”, “không cho người khác nghỉ ngơi” gây nên.
Hương hoa quế thoang thoảng, Thời Thư bẻ một nhành vừa tung vừa bắt chơi đùa, từ khi tới phủ Tiềm An này cùng Tạ Vô Sí, hai người vẫn luôn bận bịu công việc, đây là lần đầu tiên ra phố.
Ban đêm không có ai, thời tiết cũng mát mẻ hơn, Thời Thư đi đường thấy chán bèn dùng nhành hoa quế gãi gãi lên mặt Tạ Vô Sí, lát sau lại xoa xoa cái gai nhô lên sau gáy, trông cứ như bị tăng động. Tạ Vô Sí để mặc y nghịch, không có phản ứng gì.
Còn một đoạn nữa mới đến ruộng lúa ngoài cổng thành, Tạ Vô Sí tháo yên ngựa xuống: "Đi xem ruộng nhà đám phú hộ, lên đi."
Thời Thư: "Hai người ngồi được không? Con ngựa nhỏ này chắc khổ lắm."
"Hơn hai mét cao đó, ngựa thuần chủng do Ha Thạch tiến cống, không phải loại ngựa dùng để đi đường dài."
"Được rồi." Thời Thư để Tạ Vô Sí đỡ leo lên ngựa, một tay đỡ lưng hắn, dùng sức đạp một cái: "A, cao thật đấy!"
"Leo không được?" Tạ Vô Sí đổi tay đặt lên mông Thời Thư, Thời Thư lập tức giống như pháo bị châm ngòi, vọt thẳng lên lưng ngựa.
"Tạ Vô Sí!!! Ngươi sờ chỗ nào đấy? Hả?"
Trong mắt Tạ Vô Sí hiện lên một tia rung động, không còn âm u như trước nữa. Thời Thư kéo chặt dây cương: "Cao quá, ta thấy hơi choáng."
Chốc lát sau, có thứ nóng rực dán vào lưng. Thời Thư ban đầu vì bị xóc mà lo sợ, nhưng lưng vừa dựa được vào vật đó liền cảm thấy an tâm hơn.
“Giá——” giục ngựa lao về phía trước, không xa lắm, Thời Thư bị xóc lên xuống, vừa thấy kỳ quái: "Tư thế này sao lại..."
Y vừa nói xong, sau gáy liền bị một đôi môi chạm nhẹ hôn xuống, mềm mềm.
Thời Thư hít một hơi sâu: "Huynh đệ! Là vợ ngươi à mà cứ hôn?"
Tạ Vô Sí lại dán môi lên tai y hôn thêm một cái nữa, phía trước siết dây cương lại, cổ tay đo lấy eo bụng của y: "Eo gọn quá."
Thời Thư: "Ai eo gọn?"
Dưới ánh trăng, Thời Thư nhịn không được quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo tuấn tú. Ai ngờ vừa quay đầu liền va vào cằm hắn, sau gáy đột nhiên bị một bàn tay lớn ấn xuống, trước mắt lập tức tối sầm.
“Này! Đừng có!”
Môi bị thứ gì đó vừa ướt vừa mát, dính dính liếm nhẹ một cái rồi thả ra. Thời Thư trừng lớn mắt, nhìn Tạ Vô Sí ít nhất ba giây, rồi mang tâm trạng phức tạp quay đầu lại: “Đáng sợ thật, thế mà cũng bị hôn được, trên miệng mọc nam châm rồi…”
Má nó, không đi không được nữa rồi.
Tên dâm ma này.
Thời Thư quay đầu lại, cảm giác vui sướng khi cưỡi ngựa khiến y lập tức quên khuấy chuyện ban nãy. Cơn gió đêm mang theo hơi nóng lùa vào ống tay áo, tóc bị gió thổi bay về phía sau, tâm trạng cũng bất giác trở nên rộng mở. Thời Thư không nhịn được: “Tạ Vô Sí, nhanh thêm chút nữa!”
Ngựa liền được thúc chạy nhanh hơn, bốn vó mạnh mẽ dẫm lên cát đất.
Thời Thư chịu không nổi bị xóc: "Chậm, chậm, chậm——"
Ngựa liền giảm tốc, Thời Thư kinh hô: "Ta kháo, còn kích thích hơn cả tàu lượn siêu tốc!"
Tạ Vô Sí nhìn vào mắt Thời Thư, trên khuôn mặt tuấn mỹ tột cùng ấy, đôi đồng tử nâu trong suốt, không vướng chút tạp chất nào.
“……” Tạ Vô Sí dường như khẽ cười một tiếng.
Chạy qua rừng cây, trước mắt hiện ra ruộng lúa vàng óng nối tiếp nhau thành mảng lớn, hạt sương trên lúa phản chiếu ánh trăng long lanh, trong không khí lờ mờ thoang thoảng mùi khô của lúa chín.
Ngựa vừa dừng lại, Thời Thư liền nhảy xuống, trẹo chân một cái nhưng không sao, tháo giày nhảy xuống ruộng, vuốt ve những bông lúa trĩu nặng: “Chín hết rồi, chín cả rồi, sao còn chưa gặt?”
Tạ Vô Sí buộc ngựa lại, cũng bước theo tới.
Dưới ánh trăng, bóng lưng Thời Thư thanh tú, xương cốt thiếu niên cao thẳng rắn rỏi, làn da nửa sau gáy trắng trẻo, cả người toát ra một vẻ khỏe khoắn và năng động đầy sức sống.
Tạ Vô Sí cũng nhìn về phía ruộng lúa bát ngát, chưa hề thu hoạch.
Mỗi cây lúa đều là kết quả của nửa năm lao động vất vả của người khác, vẫn còn nằm trong đất, mà trên đầu thì sấm vang rền rĩ, trận mưa lớn dường như đang ngày càng tới gần.
Thời Thư đứng trong ruộng nâng một cây lúa bị nước ngâm lên, đột nhiên hét to một tiếng, cong người ngã xuống: "A a a a a! Đau quá! Cái gì vậy!"
Tạ Vô Sí sải bước tiến lại gần: “Làm sao vậy?”
“Cắn ta! Có thứ gì đó cắn ta!”
Tạ Vô Sí nhấc chân y lên, trên ngón chân đang kẹp một con cua, hắn nhanh chóng gỡ con cua ra, từng giọt máu liền rỉ ra.
“Sao lại là cua chứ?” Thời Thư kêu lên.
Tạ Vô Sí suy nghĩ một lát, mới nói: “Nghịch ngợm.”
Thời Thư ôm chân: “Đau! Đau lắm! Nghịch cái gì mà nghịch, con cua này kẹp người đau chết đi được, không tin để nó kẹp ngươi thử xem.”
“Lại đây.”
Dòng nước bên cạnh róc rách chảy, Tạ Vô Sí kéo y đi đến bên rãnh nước, nước trong phản chiếu ánh trăng. Thời Thư dẫm nước rửa sạch bùn trên chân, vết thương lộ ra, đúng là bị kẹp rách da.
Thời Thư nhấc một chân lên, vừa đau vừa tức đến bật cười: “Không phải, ai mà biết trong ruộng có cua chứ?”
Tạ Vô Sí: “Ngốc.”
“……”
Một chữ nghe mà khiến Thời Thư rợn người: “Làm gì vậy, nói chuyện kiểu gì thế, nghe kỳ cục lắm đấy.”
Tạ Vô Sí lấy khăn tay ra xé một dải, cúi đầu, một tay nâng chân Thời Thư lên, băng vết thương ở ngón chân y lại. Thời Thư không được tự nhiên: “Ta tự làm được, không cần ngươi băng bó.”
“Xong rồi, mang giày vào, đừng chạy vào ruộng nữa.”
“Ừ.”
Giữa đêm khuya không một bóng người, Tạ Vô Sí lại bế Thời Thư lên ngựa, dắt ngựa đi tiếp. Ve kêu ếch nhái vang vọng, hương lúa thoang thoảng gợi đến một vụ mùa bội thu, dưới ánh trăng, hai bóng người sóng vai mà đi, chầm chậm tiến qua ngôi làng yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro