Chương 18: Đây là khởi đầu của câu chuyện(18)
Bởi vì hôm qua mua đồ đôi, nên lúc này, trên người Tô Kính Ngôn và Lục Nghi Sâm đều mặc áo khoác màu kem phối với quần jean đen, nhưng điểm khác biệt chính là, áo khoác của Tô Kính Ngôn lựa kiểu dáng ngắn, mà trên người Lục Nghi Sâm mặc áo dài.
Hơn nữa khí chất của hai người có sự tương phản rất rõ ràng, nếu hai người không đứng chung một chỗ, rất dễ bỏ qua rằng bọn họ mặc quần áo cặp.
Tô Kính Ngôn còn đang thở hổn hển, lon ton chạy từng bước về phía Lục Nghi Sâm.
Mắt Lục Nghi Sâm cũng không chớp, tròng mắt đi theo Tô Kính Ngôn di động mà chậm rãi chuyển động, cực kỳ giống giống tượng điêu khác không có dấu hiệu sinh mệnh.
Tim Tô Kính Ngôn loạn nhịp, thình thịch nhảy không ngừng.
Khi cách Lục Nghi Sâm chỉ còn khoảng đại khái mười thước, bước chân Tô Kính Ngôn mới từ từ chậm lại.
Mồ hôi vừa rồi còn chảy dọc theo xương hàm của cậu chậm rãi nhễ nhại trượt xuống.
Tô Kính Ngôn chớp chớp mắt, trong lòng tựa hồ có rất nhiều nghi vấn, há miệng, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu đi lên trước, hai tay khẩn trương trực tiếp nắm tay phải Lục Nghi Sâm, hỏi, "Vì sao anh vừa mới đến lớp các em tìm em, các bạn học trong lớp em ai cũng nói em không trong lớp bọn họ..."
Giờ phút này Tô Kính Ngôn còn có chút nghi ngờ mình có nhớ nhầm phòng học của Lục Nghi Sâm hay không.
Lục Nghi Sâm nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, tay kia sờ sờ tóc mái trên trán Tô Kính Ngôn, dùng tay áo lau mồ hôi nóng trên người cậu.
Tô Kính Ngôn đột nhiên ý thức được, bàn tay mình đang nắm trong tay lạnh như băng, so với nhiệt độ cơ thể người thường còn thấp hơn, thậm chí từ khi cậu quen biết Lục Nghi Sâm, nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn như thế.
Bên trong Lục Nghi Sâm mặc áo sơ mi trắng cùng loại với Tô Kính Ngôn, cậu một tay cởi từng nút áo, hắn nhìn Tô Kính Ngôn sửng sốt.
Đợi đến khi cúc áo cởi ra hơn phân nửa, Tô Kính Ngôn cả người lạnh như băng sửng sốt tại chỗ, lông mi cũng run rẩy theo.
Trên người Lục Nghi Sâm có rất nhiều vết loang hình khối đỏ sậm, từng cụm từng cụm, hầu như toàn bộ lồng ngực đều bị vệt này che phủ.
Tay Tô Kính Ngôn có chút run rẩy, sau đó thật chạm vào cẩn thận vuốt ve, đồng tử cũng co rụt lại, yết hầu lăn lăn, giọng nói có chút run rẩy, "Những thứ này là cái gì? "
Một bàn tay của Lục Nghi Sâm chậm rãi trượt đến sau gáy Tô Kính Ngôn, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve, động tác ôn nhu triền miên, nhưng nếu như hắn dùng sức một chút, thì không phải là vuốt ve giữa người yêu nữa mà là uy hiếp tử vong.
Lục Nghi Sâm nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Kính Ngôn, hai người chạm mắt nhau, ánh mắt Tô Kính Ngôn vẫn sáng như trước, con ngươi Lục Nghi Sâm vẫn giống như một vũng nước tù vô hồn.
"Hồ máu tử thi.*" Hai chữ, Lục Nghi Sâm chỉ nói hai chữ.
(Gốc: Thi đốm. Hồ máu tử thi (vết hoen tử thi):Khi trái tim ngưng đập và bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi. Các điều tra viên pháp y căn cứ vào những dấu hiệu này để xác định thời điểm chết của tử thi.)
Nhưng hai chữ này lại cứng rắn đâm vào trong tim Tô Kính Ngôn.
Tay Lục Nghi Sâm cầm bàn tay đặt ở ngực mình, dẫn nó dán lên ngực trái, cũng chính là vị trí trái tim.
"..." Vị trí này yên tĩnh đến mức căn bản trong ngực hẳn là phải có một trái tim đang đập.
Tô Kính Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, đầu óc cũng đã chậm rãi đưa ra một câu trả lời, nhưng đáp án này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, cậu nhất thời không cách nào tiêu hóa được, thậm chí trong lòng cậu còn đang cố gắng an ủi mình, có lẽ là bởi vì thân thể Lục Nghi Sâm tương đối đặc thù, trái tim mọc ở ngực phải.
Nhưng đợi đến khi cậu sờ sờ vị trí ngực phải lục Nghi Sâm cảm nhận được vẫn là một mảnh lạnh như băng cùng yên tĩnh, cậu có chút không cách nào lừa gạt mình.
"Đây là... tại sao? "Lông mi Tô Kính Ngôn lại rung hai cái.
Biểu tình của Lục Nghi Sâm thoạt nhìn tựa hồ rất bình tĩnh, nếu không phải bàn tay hắn đặt ở sau gáy Tô Kính Ngôn phát ra tiếng vang lạch cạch, e rằng sẽ khiến người ta cho là nội tâm của hắn không hề dao động.
Ánh mắt Lục Nghi Sâm biến hóa khó hiểu, cuối cùng há miệng thở dốc, "Em không phải người. "
"Đùng" một cái, có thứ gì đó đập thẳng vào ngực Tô Kính Ngôn, sau đó mủ từng chút từng chút chảy ra.
"Ý, có ý gì." Tô Kính Ngôn hít sâu một hơi, hốc mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm mặt Lục Nghi Sâm.
Lục Nghi Sâm không nói gì, đột nhiên, trực tiếp giam người vào trong lòng mình, cắn chặt hàm răng, vùi đầu vào cổ Tô Kính Ngôn, gắt gao áp sát vào làn da của cậu.
Tô Kính Ngôn chỉ có thể cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại, toàn thân đều bị người khác đè xuống, sức lực lớn đến mức gần như sắp làm cho cậu thở không ra hơi.
Đột nhiên, Tô Kính Ngôn phảng phất ngửi thấy mùi máu tươi, đồng tử co mạnh lại, cậu cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay Lục Nghi Sâm, lại bị đối phương ôm chặt hơn.
Mùi máu tanh lan rộng trong không khí thậm chí còn nồng hơn.
Một tay Lục Nghi Sâm khóa gáy Tô Kính Ngôn, hàm răng như điên cắn miếng chặt thịt trên cổ tay mình, cũng không biết rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực lại cắn đến ra máu, thậm chí sức cắn càng lúc càng lớn, giống như muốn cắn dứt khối thịt này.
Tô Kính Ngôn ngửi thấy mùi tanh lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng, thân thể người ôm lấy mình đang run rẩy ở biên độ nhỏ, tựa hồ là hận không thể để cho hai người bọn họ hòa thành một.
Bị ôm trong tư thế này không dễ chịu lắm, thậm chí làm cho Tô Kính Ngôn có chút không thở nổi.
Hai tay Tô Kính Ngôn dùng sức đẩy lồng ngực Lục Nghi Sâm, nam sinh lại giống như bị cái gì đó kích thích, ngược lại dùng lực càng lớn hơn.
Tô Kính Ngôn đỏ mắt, hô lên, "Em làm gì vậy! Em đang tự cắn mình đúng không hả! Em thả anh ra! "
Lục Nghi Sâm không buông tay, cũng không giảm một tí sức lực nào.
Tô Kính Ngôn tức giận, vừa đẩy vừa gào thét, "Anh không phải không ở cùng với em nữa, em có cần phải cắn mình như bị bệnh dại vậy không? "
Nói xong, Tô Kính Ngôn rốt cuộc nhịn không được, nước mắt lăn lăn chảy xuống, nhỏ lên vai Lục Nghi Sâm, từ thấp giọng nức nở, biến thành bật khóc lớn thành tiếng.
Ánh mắt Lục Nghi Sâm run lên, buông lỏng hàm răng, trên môi hắn còn dính vết máu mình vừa dùng sức cắn ra, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.
Tô Kính Ngôn cảm nhận được khí lực ôm lấy mình buông lỏng, lập tức nhân cơ hội đẩy Lục Nghi Sâm ra, còn không đợi đối phương kịp phản ứng, liền trực tiếp bắt lấy bàn tay bị thương kia nắm trong lòng bàn tay mình.
Nhìn một chuỗi dấu răng dính máu phía trên, Tô Kính Ngôn thở hổn hển một hơi, trong lòng một trận ủy khuất, cắn chặt hàm răng, đến cùng không nhịn được khóc òa thành tiếng, "Em làm gì vậy! Em điên rồi à? "
Đây là lần đầu tiên Lục Nghi Sâm thật sự sốt ruột, biểu tình trên mặt không che giấu được bối rối cùng khẩn trương, tay chân luống ca luống cuốn.
Hai tay hắn trực tiếp nâng cằm Tô Kính Ngôn, dùng ngón tay cái không ngừng lau nước mắt trên mặt đối phương.
"Đừng khóc! Đừng khóc! "Giọng Lục Nghi Sâm khàn khàn lặp đi lặp lại ba chữ này. 别哭了
Tô Kính Ngôn thiếu điều như chịu ủy khuất lớn lao nào đó, khóc càng dữ dội, nức nở càng lớn, thút thít thút thít, cậu dùng hai tay của mình không ngừng đánh vào ngực Lục Nghi Sâm, tức muốn hộc máu nói, "Nếu em lại như thế này, anh thật sự không để ý tới em nữa! "
Đánh vài cái, có thể là do khí thuận, Tô Kính Ngôn ngừng nức nở, ngược lại vươn tay mình ôm lấy gáy đối phương, vùi vào trong ngực Lục Nghi Sâm, đáng thương hề hề nói, "Sau này em cũng không được lừa gạt anh! Nếu anh biết em nói dối anh lần nữa, anh sẽ cắn chết em đấy! "
Hai bàn tay vốn đang ôm mặt Tô Kính Ngôn của Lục Nghi Sâm cứng đờ trên không trung, ngón tay cũng có hơi run rẩy.
Rốt cục, hắn giống như là xác định được điều gì đó, ôm chặt lấy eo Tô Kính Ngôn.
Học trưởng...
Học trưởng của em...
Nhất định đừng rời bỏ em...
Em sẽ phát điên mất!
Nhất định đừng!
Trong phòng học bỏ hoang trống trải truyền đến âm thanh đùng đùng, còn có tiếng nói chuyện xì xào vụn vặt, cửa bị người ta đóng chặt, cũng không biết người bên trong đang làm cái gì.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, cửa bị người khác dùng sức mở ra.
Một cậu bé thoạt nhìn giống như búp bê Tây Dương đứng ở cửa, trừng đôi mắt nai con đẹp của mình, hô lên, "Các cậu đang làm gì đấy!" "
Người bên trong giật mình, cả người run lên, quay đầu nhìn cậu bé.
Người bên trong trong nháy mắt liền nhận ra người đẩy cửa là ai, hơi kinh ngạc há miệng.
Thế mà là Tô Kính Ngôn, hoa khôi trường họ.
Ở trường tiểu học, ý thức giới tính giữa nam và nữ vẫn còn chưa rõ ràng, hầu như ai lớn lên đẹp thì liền thích người đó .
Tô Kính Ngôn vốn trắng trẻo nộn nộn, trên đầu còn tết hai cái bím tóc nhỏ, nhìn thế nào cũng giống như một bé gái dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.
Cả trường không có đứa bé nào không biết cậu, mỗi ngày có đủ loại tiểu bằng hữu đặc biệt chạy đến lớp học để tặng bánh quy nhỏ, bánh ngọt nhỏ cho Tô Kính Ngôn.
Bé nam cầm đầu lúng túng sờ sờ ót mình, "Chúng tớ, ...không làm gì cả. "
Tô Kính Ngôn không tin, bĩu môi, "Nói bậy, tớ rõ ràng đã thấy các cậu bắt nạt người khác! "
Nói xong, cậu liền bước chân ngắn nhỏ đi vào, dùng sức đẩy mấy nam sinh chặn tầm mắt mình ra, duỗi thẳng đầu, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên mặt đất có một bé trai nhỏ dơ hề hề khác, thoạt nhìn so với Tô Kính Ngôn còn nhỏ hơn, giống như bị suy dinh dưỡng.
Tô Kính Ngôn tức giận, "Các cậu lại ở chỗ này khi dễ bạn học, các cậu có tin tớ đi nói cho cô giáo hay không! "
Ở tuổi này, mách tội với giáo viên là một điều rất có sức răn đe đối với một đứa trẻ.
Dứt lời, mấy người ở đây liền nhìn nhau, ỉu xìu chạy ra ngoài, trong lúc chạy còn nhịn không được nghĩ, hoa khôi trường cho dù là tức giận cũng rất đáng yêu.
Tô Kính Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người nằm sấp trên mặt đất, vươn tay muốn nâng người dậy nhưng tay vừa mới chạm vào quần áo đối phương, người sau giống như bị cái gì đó kích thích thật lớn, vội vàng nhanh chóng đứng lên, quỳ trên mặt đất rụt về phía sau.
Lúc này Tô Kính Ngôn mới nhìn thấy mặt cậu bé này, ánh mắt cậu bé thoạt nhìn rất u ám, trong ánh mắt hoàn toàn không có tia sáng nào đáng lẽ nên có ở tuổi này.
Mũi, cằm, cánh tay, nhưng phần da thịt lộ ra đều là từng mảng vết thương sưng vù.
Điều này đã giáng một đòn nặng nề vào tâm hồn bé nhỏ của Tô Kính Ngôn, ánh mắt của cậu không khỏi phiếm hồng, "Cậu có đau không vậy. "
Cậu bé không trả lời.
Tô Kính Ngôn cũng không tức giận, chậm rãi dựa vào hắn gần hơn, mắt nai nhỏ chớp chớp, sạch sẽ mà cũng đơn thuần, người xem có chút tự thẹn, "Tớ tên là Tô Kính Ngôn, cậu tên gì? "
Cậu bé mấp máy miệng, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Lục Nghi Sâm gặp Tô Kính Ngôn.
Đây là khởi đầu của câu chuyện này.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Editor: Chúc mừng Quốc Khánh đăng 2 chương
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro