Chương 27: Em muốn ôm anh
Mọi người vừa lăn vừa bò, vội vàng lao ra khỏi căn phòng có người chết này, mấy người này trong quá trình chạy trốn ngã không biết bao nhiêu là lần, thậm chí va vào nhau, hiển nhiên hai chân họ bị sợ tới mức không còn khí lực, còn dùng sức chạy ra ngoài.
Càng kỳ quái hơn là, chờ bọn họ từ trong phòng lao ra, họ liền kinh hãi phát hiện những nhân viên lễ tân đứng thành từng hàng ngay ngắn chỉnh tề lúc ban đầu không biết rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại có một hành lang dài trống rỗng.
Nhưng tất cả mọi người đều không kịp suy tư quá nhiều, dồn hết sức lực chạy về phía cầu thang, thậm chí có người bởi vì chân không vững lại chạy quá nhanh, trực tiếp ngã lăn quay xuống.
Khách sạn Hi Di thật đáng sợ!
Nhân viên phục vụ khách sạn họ gặp ở dây có thể không phải là người!
Tim Tô Kính Ngôn còn đập nhanh bình bịch, mặt dán vào lồng ngực Lục Nghi Sâm, cả người vô cùng hoảng hốt.
Mà âm thanh thê lương trên đài phát thanh đã dừng lại ngay từ giây phút đèn chùm rơi xuống.
Lục Nghi Sâm chậm rãi thả tay khỏi tai Của Kính Ngôn, Tô Kính Ngôn thấy thế, định đứng dậy từ trong lòng hắn, nam sinh phát hiện động tác nhỏ của cậu lại giữ chặt lưng cậu, nhẹ giọng nói, "Đừng nhúc nhích. "
Lông mi Tô Kính Ngôn run run, mắt nai con vô tội chớp chớp, ủy khuất nằm sấp trên lồng ngực nam sinh.
Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn xem nam sinh rốt cuộc đang làm gì, vừa liếc mắt nhìn qua, thấy rõ Lục Nghi Sâm, biểu tình liền sợ ngây người, miệng cũng hơi mở lớn theo, trong đồng tử hiện lên một tia khó tin.
Cũng không biết từ lúc nào Lục Nghi Sâm đã chuẩn bị rất nhiều cơm hộp dùng một lần sau lưng, trên bàn còn có một túi giấy để đựng hộp cơm.
Lục Nghi Sâm không chút hoang mang đưa tay, mở nắp thức ăn lên bàn ăn, bình tĩnh dùng đũa gắp thức ăn trên bàn vào hộp cơm cậu mang theo.
Đây còn không phải là thần kỳ nhất, Tô Kính Ngôn đột nhiên phát hiện, mỹ thực bên trong đĩa cư thế mà đều là tiểu điểm tâm ngày thường cậu thích ăn nhất, còn có trái cây.
Giống như một bàn thức ăn ngon này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu vậy.
Lục Nghi Sâm trước tiên chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Tuyên Kính Ngôn, nhét bánh sô cô la kẹp vào trong hộp cơm, sau đó dùng nắp đậy lại.
Lại nhanh nhẹn nhét hết mỹ thực được hắn gói xong vào túi, nhìn Tô Kính Ngôn, khiêm tốn hỏi, "Như thế nào, cậu không thích ăn những thứ này sao? "
"..." Tô Kính Ngôn lại một lần nữa bị phát ngôn kinh người của Lục Nghi Sâm làm cho cạn lời.
Nhìn xung quanh thành ra sao rồi? Còn ăn hả?
Cậu cũng đâu phải là heo!
Bất quá đầu óc Tô Kính Ngôn vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến chuyến đi này của mình vốn là vì đóng gói trở về ăn cơm, nghĩ như vậy, cậu lại cảm thấy Lục Nghi Sâm nói phi thường hợp lý, thiếu điều nhấn like cho đối phương nữa thôi.
Mắt thấy nam sinh còn định tiếp tục đóng gói thức ăn, Tô Kính Ngôn lập tức nắm lấy tay Lục Nghi Sâm.
"Đủ rồi đủ rồi, nhiều hơn nữa tớ lại ăn không hết!" Tô Kính Ngôn ngăn lại.
Lục Nghi Sâm vừa lòng gật đầu, cười cười.
Hắn kéo Tô Kính Ngôn đứng lên, theo bản năng dùng thân thể của mình chắn vị trí thi thể, che chở Tô Kính Ngôn ở trong ngực mình, không cho Tô Kính Ngôn nhìn thấy tình huống cụ thể, trực tiếp ôm người đi về phía ngoài cửa.
Mặc dù Tiều Kính Ngôn không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào phản ứng của mọi người vừa rồi, cậu cũng có thể mơ hồ đoán ra vài phần, tự nhiên cũng sẽ không tự chuốc vạ vào thân, đặc biệt nam sinh còn ngăn cậu xem thứ đó.
Tô Kính Ngôn thuận theo vùi vào trong ngực đối phương, chậm rãi đi ra ngoài.
Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết chạy về đại sảnh, thở hồng hộc một hồi.
"Không được, không được nữa, tôi chịu không nổi, nơi này quá nguy hiểm, tôi muốn trở về!"
"Tôi phải về nhà, tôi phải về nhà!"
Có mấy nam nữ sinh tuổi thoạt nhìn không tính là quá lớn, trạng thái tinh thần đã gần như mất khống chế, bọn họ khóc trời kêu đất nằm liệt trên mặt đất, thần trí đều có chút mơ hồ.
Khóc lóc sướt mướt chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Mà những người đàn ông phụ nữ sớm lăn lộn ngoài xã hội rất nhiều năm, mặc dù khuôn mặt trắng bệch, xám như tro, nhưng tựa hồ không có ý định rời khỏi nơi này.
Dù sao, từ khi bọn họ lựa chọn đến khách sạn Hi Di, cũng đã nghe nói qua vô số tin đồn về khách sạn Hi Di, nếu không phải nơi này thật sự có tác dụng thần kì, bọn họ sao có thể lặn lội xa xôi đến đây?
Bọn họ còn ôm tâm lí ăn may, cho rằng mình chỉ cần ở đủ bảy ngày, mình sau này không phải là có thể lên như diều gặp gió sao?
Trong nháy mắt, mọi người có muôn vàn suy nghĩ.
Nhưng nói chung, thật sự muốn rời đi tổng cộng cũng chỉ có mấy người, phần lớn vẫn mang theo tư tưởng ăn may lựa chọn lưu lại.
Đánh cược một kèo, nói không chừng có thể phất lên?
Mấy người trẻ tuổi muốn đi từ trong đám người bước ra, tạo thành một nhóm nhỏ, một bên la hét muốn đi, một bên đi về phía cửa lớn xem có phương tiện giao thông nào giúp bọn họ rời khỏi đây hay không.
Bọn họ vừa bước ra cửa, mắt từng người lần lượt sáng lên.
Xe buýt đậu ở ngoài đêm qua thế mà vẫn còn, vẫn chưa bị lái đi!
Bọn họ ngay lập tức mừng ra mặt.
Tốt quá!
Cả hai bên vẻ mặt mừng như điên, thương lượng một hồi lâu, liền quyết định trở về phòng thu thập hành lý, mười phút sau lại tập hợp trước cửa lớn, nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái chim không thèm ị này, thề sẽ không bao giờ tới nữa.
Về phần đám người không có ý định đi, trầm mặc đứng ở giữa đại sảnh suy tư, yên lặng nhìn một màn này, trơ mắt nhìn nhóm thanh niên đi về phòng chuẩn bị rời đi.
Cũng có vài người chưa kịp lấy lại tinh thần sau hết thảy kích thích vừa rồi, run rẩy quỳ xuống, thấp giọng nghẹn ngào.
Mọi người nhìn mấy người muốn đi trở về phòng thu dọn hành lý, cũng không biết là ai đột nhiên lên tiếng, ngữ khí cứng ngắc, nhỏ giọng nói, "Nếu như bọn họ lái xe buýt đi, qua sáu ngày nữa, chúng ta làm sao trở về? "
Đây gọi là một câu đánh thức người trong mộng.
Con ngươi vốn vô thần của mọi người đột nhiên ngưng đọng, ánh mắt thay đổi không liên quan đến mình sang mang theo vài phần tàn nhẫn, trong ánh mắt sát khí đằng đằng cùng tàn nhẫn.
Không sai!
Nếu nhóm người đó lái xe buýt đi, nhóm người bọn họ có thể quay lại không?
Họ không muốn ở lại đây mãi mãi!
Phải làm sao bây giờ?
Vậy thì tuyệt đối không được để những người này rời đi!
Trong không khí lại ngưng đọng trầm mặc, hạt giống ác độc nhanh chóng bén rễ nảy mầm trong lòng mọi người.
"Những người bọn họ muốn rời đi tư tưởng quá ích kỷ, một chút cũng không lo suy xét lợi ích của chúng ta, không bằng chúng ta đem bọn họ giết chết đi."
Ngay từ đầu, chính Vương Hạo Nhị vẫn luôn ở bên cạnh châm lửa đốt lửa, gã thấy lửa giận của mọi người bắt đầu cháy lên, lại bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
Bất quá mặc dù như thế, mọi người có tức giận thế nào, chuyện giết người này cũng không có khả năng nói làm là làm, nghe được đề nghị của Vương Hạo Nhị thì lộ vẻ do dự, cũng không ai dám phụ họa.
Nhưng nếu muốn nói rằng họ không có ý tưởng này, thì đó là giả.
Dù sao, người ngồi đây, sẽ đến khách sạn Hi Di, vốn không có người tốt.
Vương Hạo Nhị thấy thế, không tiếng động nhếch khóe miệng, lại bắt đầu lớn huyên thiên, mê hoặc mọi người nói, "Dựa vào cái gì? Họ muốn đi thì đi à? Dựa vào cái gì mà để cho bọn họ lấy xe buýt? Rồi chúng ta không có phương tiện di chuyển để rời đi, mấy người cam tâm hả? Bọn họ vừa đi, bọn họ có thể sống sót, mà chúng ta lại còn phải tiếp tục ở tại chỗ này lo lắng sợ hãi, nói không chừng người chết tiếp theo chính là chúng ta! Các người cam tâm sao?"
Vương Hạo Nhị tựa như mấy trùm đa cấp, lời nói ra lập tức tẩy sạch não mọi người, làm cho lửa giận của mọi người càng cháy càng dữ dội.
Mấy người có cam tâm không? Mấy người có cam tâm không?
Không, tất nhiên là không cam lòng!
Ánh mắt mọi người thoáng cái hằn đầy tơ máu, lộ ra sát ý hung ác.
Cũng không biết là ai lên tiếng phụ họa, hung tợn nói, "Đúng vậy! Họ thì có bao nhiêu người? Dựa vào cái gì mà không màng tới chúng ta? Nếu bọn họ không biết điều như vậy, còn không bằng giết bọn họ!"
Vương Hạo Nhị nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng có người nói ra điều mình muốn.
Giết chúng đi!
Mọi người giống như có được đáp án cho sự hoang mang của mình, đôi mắt đều sáng rực lên.
Đây gọi là ngàn hô trăm ứng, một khi bắt đầu thì không thể quay lại, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
- Đúng vậy, giết bọn họ!
- Đúng là không biết tốt xấu, bọn họ chết cũng không oan uổng!
Vương Hạo Nhị im lặng cười khẩy, nhìn một màn trước mắt này.
Những thanh niên còn đang thu thập hành lý trong phòng, không hề biết chuyện xảy ra trong đại sảnh, còn đắm chìm trong niềm vui rốt cục có thể rời khỏi nơi thị phi này.
Vừa nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là ban ngày, mang theo chút hoang mang mở cửa phòng.
Bọn họ ngay lập tức chạm vào những đôi mắt đỏ rực của đám người kia, mí mắt giật giật, tựa hồ được cái gì đó.
Còn không đợi bọn họ hoàn hồn, nhanh chóng đóng cửa lại, thì đã bị mọi người đẩy xuống đất, sau đó đám người này từng người một phẫn nộ cầm vũ khí sắc bén đâm vào người bọn họ.
Chết đi, đám người ích kỷ!
"A a a a a——"
"A a a a a——"
Lầu một trong nháy mắt vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng, cả nam lẫn nữ, giống như giết heo, tiếng này nối tiếp tiếng kia, tựa địa ngục trần gian*.
惨绝人寰 [cǎnjuérénhuán] cực kỳ bi thảm; bi thảm nhất trần gian
Tô Kính Ngôn và Lục Nghi Sâm vừa từ trên cầu thang đi xuống liền nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết này.
Mí mắt Của Kính Ngôn run run, trái tim cũng vì những tiếng kêu thảm thiết này khẽ run lên, theo bản năng liền nhìn sắc mặt Lục Nghi Sâm, mắt nai con vô tội chớp chớp, tựa hồ đang hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lục Nghi Sâm híp mắt, trong tay còn mang theo thức ăn vừa chuẩn bị cho Tô Kính Ngôn, vẻ mặt vẫn không gợn sóng:"Không cần quan tâm, chúng ta về phòng là ổn thôi. "
Nói tới đây, hắn dừng một chút, cúi đầu, nghiêng người nhìn mặt Tô Kính Ngôn, khoảng cách mặt hai người trong nháy mắt chỉ cách 3cm, gần hơn một chút là có thể hôn nhau luôn.
Tô Kính Ngôn đeo khẩu trang, đội mũ cũng không che giấu được khuôn mặt đã đỏ bừng của cậu, lông mi lại run lên.
"Huống chi",Nam sinh dừng một chút, cánh môi khẽ mở, cong cong khóe miệng, "Không phải anh đói bụng sao? "
Nói xong, Lục Nghi Sâm liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
"..." Hô hấp Tô Kính Ngôn hơi khựng lại, giống như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa rồi động tác liếm môi Lục Nghi Sâm vô cùng sắc tình, lập tức khiến Tô Kính Ngôn bị sắc dụ, cả người đều bắt đầu trở nên choáng váng.
Cậu phải thừa nhận điều đó! Trong nháy mắt vừa rồi, mình bị Lục Nghi Sâm trêu chọc!
Cậu thậm chí cảm thấy cho dù giờ khắc này Lục Nghi Sâm trực tiếp hôn cậu cũng sẽ không cự tuyệt.
Cậu chớp chớp mắt, trong ánh mắt con nai phản chiếu mặt Lục Nghi Sâm, nhìn chằm chằm đến nỗi yết hầu Lục Nghi Sâm lăn theo.
Lục Nghi Sâm nhìn chằm chằm yết hầu của Tô Kính Ngôn, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói lập tức khàn khàn, trầm giọng nói, "Đi thôi, trở về xử lý anh sau. "
Tô Kính Ngôn đỏ mặt đi theo bước chân của nam nhân, tựa hồ nửa điểm không ý thức được tầm quan trọng của chuyện "trở về xử lý anh sau".
Chúa nói: Tham lam dụ bắt ghen tuông và tức giận, để cho họ rơi xuống vực sâu.
- Bắt nạt là gì? 10 người bắt nạt một người có phải là bắt nạt không?
- Phải!
- Còn 100 người bắt nạt một người thì sao?
- Cũng vậy.
- Còn vạn người bắt nạt một người thì sao?
- Đó là công lý!
— 《Mệnh đề thế giới》 *
Quảng cáo Langsheliu của Fuji Camera đã bắt đầu quay loạt quảng cáo "World Proposition", bao gồm sáu chủ đề bao gồm "Thần kinh", "Đẹp xấu", "Bắt nạt", "Không đủ tiêu chuẩn", "Nghèo đói", "Mr" (vì chiến dịch này không thấy ở VN luôn, mình không biết đúng không)
富士相机浪摄流广告开始拍摄《世界命题》系列广告,其中包含《神经》《美丑》《欺凌》《失格》《贫穷》《遗弃》《核先生》等六个主题
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro