Chương 33: Sói xám lớn muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ
Hum biếc có lệch hum mà mấy chương tiêu đề hổng liên quan
Chàng trai nghe thấy giày cao gót lại di chuyển, còn kèm theo tiếng chìa khóa ma sát với nhau.
Trái tim anh ta cũng đập mạnh theo, lỡ mất nửa nhịp.
Đừng nói cô ta định phá cửa để vào đấy?!
Chết thật! Đậu má nó chứ!
Cũng không biết rốt cuộc nàng chọn phòng nào, anh ta cũng không nghe được rõ lắm, anh kéo chăn ra, áp tai, nghiêm túc nghe thanh âm bên ngoài.
Anh ta loáng thoáng chợt nghe thấy chìa khóa tra vào ổ một tiếng "cạch", hô hấp của anh ta cũng theo sau thanh âm này mà ngừng lại, tim đập chậm mất nửa nhịp.
Cửa mở!
Trong nháy mắt tiếp theo, anh ta nghe được cửa phòng được chọn kia "rầm" một tiếng bị người khác mở ra, nhưng hình như không phải là từ bên ngoài mở vào, mà giống người bên trong trực tiếp phá cửa ra hơn.
Một người đàn ông gào lên, "Bố liều mạng với mày! "
Sau đó chính là tiếng dao ma sát vào máu thịt, phụt phụt, cực kỳ giống như anh ta khi nhìn thấy nông dân giết heo, âm thanh phát ra khi đâm thủng da heo.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của phụ nữ vang lên, tiếng kêu nghe vô cùng thê lương, đáng sợ, như xuyên vách phá tường, đâm vào tận xương tủy, làm cho người ta lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng đứng.
Tiếng kêu này làm cho chàng trai trong phòng nghe được mà da đầu tê dại, cả người giống như bị dòng điện chạy qua, rùng mình một cái.
Tại sao cách âm của khách sạn quái này lại kém thế?
"Chết đi! Muốn giết bố mày à, còn non và xanh lắm! Ha! Xem tao có đâm chết mày không!". Người đàn ông còn đang gào thét ngoài cửa, tiếng phụt phụt khi dao đâm cũng vang lên không ngừng.
Cực kỳ giống đồ tể giết heo, không chút nào nhân từ nương tay.
Cuối cùng, ngay sau đó là một tiếng "đùng" thật lớn, có vật nặng gì ngã xuống đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ cũng đột nhiên dừng lại.
Nam sinh nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất, lông mày không khỏi giật giật, nắm chặt chăn.
Như, như vậy là chết rồi sao?
Kết thúc nhanh như thế à?
Đang lúc anh ta do dự rốt cuộc có mở cửa nhìn tình huống bên ngoài hay không, anh ta ngay sau đó nghe được ngoài cửa âm thanh vô số khóa cửa mở ra.
Sau đó là từng đợt từng đợt tiếng bước chân ồn ào cùng âm thanh nói chuyện vụn vặt.
Xem ra là tất cả mọi người đi ra xem náo nhiệt.
Chàng trai thật sự là nhịn không được, trong lòng tò mò vô cùng, càng ngứa ngáy, lộn nhào từ trên giường bò dậy.
Hôm qua vì sợ có chuyện gì xảy ra bất ngờ vào buổi tối, anh ta thậm chí còn không cởi giày ra.
Nam sinh cẩn thận tiến đến cửa, đưa mắt phải đến mắt mèo, nhìn tình huống bên ngoài.
Cũng không biết có phải vị trí người chết cùng phòng anh ta cách nhau tương đối xa không, anh ta nhìn xuyên mắt mèo không thấy cái gì cả.
Vậy rốt cuộc có nên mở cửa không?
Chàng trai vẫn còn có chút do dự.
Lại có tiếng nói chuyện bên ngoài cửa.
"Trời ơi, anh cứ như vậy mà vừa giết cô ta à?"
"Hừ! Không ngờ sức chiến đấu của cô ta lại yếu như vậy, tôi mới chỉ đâm có hai nhát là cô ta đã chết rồi, hahaha. "
"Ông anh ngầu đét! Nãy cô ta gõ cửa tôi sợ chết khiếp."
Nghe vậy, chàng trai không thể ngồi yên được nữa, trong mắt lóe lên rất nhiều suy nghĩ, trái tim ngày càng ngứa ngáy, anh ta lộ ra nụ cười kỳ lạ, cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh ta cũng trực tiếp mở khóa cửa.
Dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều người, anh ta không sợ nữa.
Anh ta vặn chốt mở khóa cửa. Ngay khi cửa vừa mở, anh ta lộ nửa đầu ra, đồng tử của chàng trai co rút dữ dội, toàn thân cứng đờ.
Trước khi anh ta có thể hét lên vì sợ hãi đã bị thứ gì đó cắt ngang cổ họng, chàng trai cảm thấy ngay cổ mình có thứ gì đó trào ra như điên.
Chàng trai nhìn chằm chằm, cơ thể không kiểm soát được lung lay sắp đổ, và với một tiếng "ầm" lớn, anh ta ngã xuống đất ngay chỗ vũng máu của mình.
Máu tươi như không cần tiền mà phun tung tóe từ yết hầu phun ra, và anh ta run lẩy bẩy, nhìn máu của chính mình bắn tùm lum, vào cả mắt, đôi mắt hoảng sợ trừng to.
Cuối cùng, sau một thời gian ngắn, đôi mắt ấy hoàn toàn mất đi tiêu cự và anh ta cũng tắt thở.
Thứ ngoài cửa chỉ còn lại lòng trắng mắt, nó lạnh lùng nhìn xác chết trên mặt đất, cong cong khóe miệng.
He he .
Tò mò hại chết con mèo.
Bạn nghĩ rằng đôi tai của bạn sẽ không đánh lừa bạn?
Chậc chậc.
Bạn biết đấy, ngay cả đôi mắt bạn cũng đang nói dối!
Trời không có lấy một tia sáng, bên ngoài vẫn là một màu xám xịt.
Tô Kính Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, muốn động đậy thân thể, nhưng lại phát hiện mình như bị ô tô cán qua, toàn thân đau nhức, cuối cùng vô lực nằm liệt trở lại.
Cậu chớp chớp đôi mắt nai con, lông mi run run.
Khi ý thức cậu quay lại, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng hoang đường ngày hôm qua.
Đầu cậu như bị chập mạch, giống như một mảnh vỡ, vẻ mặt nghẹn ngào.
A a a a.
Xem ra hôm qua cậu đã nói rất nhiều điều đáng xấu hổ!
Quả thực dưới sự vừa de dọa vừa dụ dỗ của Lục Nghi Sâm, cậu nói ra mấy thứ nghĩ lại đến giờ vẫn thấy ngại, đúng là không biết xấu hổ mà!
Không chỉ vậy, cậu còn "mở khóa" rất nhiều động tác và tư thế mà bình thường không thể làm được, khi nghĩ đến những động tác đó, Tô Kính Ngôn cảm thấy hơi hơi đau eo.
Thậm chí lúc hai người họ chơi tới khúc cuối, Tô Kính Ngôn chịu không nổi nữa, vừa khóc vừa cầu xin Lục Nghi Sâm tha cho mình, anh thậm chí còn không biết Lục Nghi Sâm kết thúc khi nào.
Nghĩ đến đây, Tô Kính Ngôn muốn đào một cái hố chui đào vào trong đó.
Quỷ yêu, cậu xấu hổ đến mức không dám gặp ai nữa quá.
Lục Nghi Sâm thấy người kia đã tỉnh, liền cong môi, lập tức hôn đi hôn lại tới tấp lên mặt Tô Kính Ngôn, giống như một con chó Teddy trong thời kì động dục, cho dù hôn thế nào cũng không đủ.
Tô Kính Ngôn đỏ bừng cả khuôn mặt, mũi tràn ngập mùi hormone do nam sinh tỏa ra, mùi này thanh lãnh như Lục Nghi Sâm, nhưng lại hiện diện rất rõ ràng, bao phủ toàn thân cậu.
Nghĩ đến Lục Nghi Sâm đã làm chuyện quá đáng như vậy, Tô Kính Ngôn có chút tức giận, không muốn để ý tới hắn nữa.
Đau thì không quá đau, Lục Nghi Sâm tương đối dịu dàng, hắn luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu, với sự nỗ lực phối hợp của cậu, mặc dù ban đầu không tránh khỏi một số khó chịu và đau đớn, nhưng rất nhanh cậu đã thích ứng.
Nhưng tần suất yêu cầu của Lục Nghi Sâm quá cao, thân thể cậu không thể chịu nổi bị đối phương lăn lộn như vậy.
Tô Kính Ngôn hừ lạnh một tiếng, biểu thị anh đây không muốn để ý đến em đó.
Lục Nghi Sâm đã nếm được vị thịt, cho dù thái độ của Tô Kính Ngôn lúc này lạnh đạm thế nào, hắn vẫn không biết xấu hổ, ôm cậu cọ tới cọ lui.
Đột nhiên, vẻ mặt Tô Kính Ngôn đông cứng lại, cậu cảm thấy bên dưới có cái gì đó đang chọc mình.
Ánh mắt Tô Kính Ngôn mở to, cậu trực tiếp bép vào mặt Lục Nghi Sâm, đỏ mặt tức muốn hộc máu mắng: "Đồ lưu manh! Quỷ không biết xấu hổ này!"
Đương nhiên, Lục Nghi Sâm biết Tô Kính Ngôn hiện tại không chịu nổi, hắn giống như ôm chặt người mình yêu, lẳng lặng, điều này cũng đã làm cho hắn vô cùng thỏa man.
Nhưng hắn lại bị Tô Kính Ngôn "mắng yêu" như vậy, vẻ mặt hắn cũng theo sau*, như thể đã thỏa mãn với một sở thích mơ hồ nào đó trong lòng hắn, mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu.
(表情卻跟著一頓, qt biểu tình lại đi theo một đốn, ko biếc tgia viết thiếu hum)
Huống chi, Tô Kính Ngôn thì cũng đánh hắn mà cũng như không, giống như một bé mèo con khi bị chủ nhân trêu chọc, giơ đệm thịt nhỏ lên bép chủ nhân, sức lực không lớn, cũng không đau chút nào.
Khi bàn tay Tô Kính Ngôn vươn ra, cậu thấy cánh tay mình phủ đầy vô số vết đỏ, không biết hôm qua Lục Nghi Sâm mãnh liệt* như thế nào, hắn có thể kiên nhẫn như vậy, hút ra đống dấu hôn trên người cậu.
(①Hoạt bát và sôi nổi thường dùng để chỉ người mạnh mẽ hoặc người dũng cảm. ② Tràn đầy sức sống và sức sống ③ Chủ yếu ám chỉ nam giới
Gốc là sinh mãnh, kiểu sinh động mạnh mẽ, lúc đầu dùng chỉ hải sản tươi)
Trong lòng Tô Kính Ngôn dâng lên một trận căng thẳng, nhấc chăn bông lên, nhìn tình hình trên người cậu.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa sợ nhảy dựng.
Thân thể của cậu giống như túng dục quá độ, trên người không còn mảnh da nào là còn nguyên vẹn không tổn hao gì.
Mà cái liếc mắt này cũng thấy được tình huống của Lục Nghi Sâm.
Tô Kính Ngôn hít sâu một hơi, trong lòng có cảm giác đcmn* thật nghẹt thở.
(Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".)
Bự như vậy, làm thế quái nào mà nhét nó vào được.
Tô Kính Ngôn quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Nghi Sâm, càng thêm tức giận.
Cậu bắt đầu chộp lấy mặt Lục Nghi Sâm, nhào nặn thật mạnh, xoa qua xoa lại, ép khuôn mặt Lục Nghi Sâm thành đủ loại biểu cảm mà bản thân Lục Nghi Sâm không thể làm ra trong đời.
Cũng không biết véo trong bao lâu, dù sao cũng nhéo mười phần công lực, không hạ thủ lưu tình chút nào.
Tô Kính Ngôn nhìn khắp khuôn mặt Lục Nghi Sâm có đầy dấu vết do mình véo ra, lúc này cậu mới cảm thấy có chút an ủi trong lòng.
Cho em bắt nạt anh này! Hừ!
Thấy Tô Kính Ngôn nhéo đến sung sướng, Lục Nghi Sâm liền tiếp tục dùng thủ đoạn vô liêm sỉ của mình, ôm người càng chặt hơn, cả người dính lấy vào thân thể Tô Kính Ngôn.
Tô Kính Ngôn nhìn vẻ trẻ con của hắn, khuôn mặt nghiêm túc nghẹn nửa ngày cũng không nhịn được nữa, phá lên cười.
"Ngôn Ngôn." Lục Nghi Sâm kêu một tiếng.
"Ừm." Tô Kính Ngôn đáp.
", Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn......" Lục Nghi Sâm càng kêu càng hân hoan*.
(Gốc là hoan, hoan là vui vẻ cũng có khi dùng gọi người iu)
Tô Kính Ngôn thở dài, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa bay hết, có chút ngại ngùng, hai tay choàng lấy cổ Lục Nghi Sâm, mỉm cười nói: "Anh ở đây." "
Hệ thống đi quanh phòng, nheo mắt.
Kỳ quái.
Cho dù nó dùng thiên nhãn cũng không thể nhìn trộm vào căn phòng Tô Kính Ngôn đang ở, nó cũng không thể biết được trong phòng đang xảy ra chuyện gì, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là nếu Tô Kính Ngôn ở lì trong căn phòng đó không đi ra, căn bản sẽ không gặp phải tai nạn.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của hệ thống hơi vặn vẹo.
Tên nam sinh kia ......
Rốt cuộc có lai lịch gì?
Trước hết chưa nói đến việc nó không thể tìm ra thông tin chi tiết của hắn mà ngay cả khi nó chưa chiếm lấy cơ thể của Vương Hạo Nhị, nó vẫn mơ hồ nhận ra rằng đối phương dường như nhận thấy sự tồn tại của nó.
Điều này căn bản là không thể.
Nhưng nó cũng tin vào trực giác của mình.
Điều này làm cho nó rất mâu thuẫn.
Chờ chút.
Sắc mặt hệ thống đột nhiên thay đổi.
Cuối cùng nó cũng biết cảm giác bất ổn này đến từ đâu.
Nam sinh kia, e rằng hắn ta là người ngoài duy nhất trong cái khách sạn Hi Di này!
Đây là tồn tại đặc biệt duy nhất trong toàn bộ khách sạn.
Như câu nói:người chết thành ma, ma chết thành tích*, tích chết thành hi, hi chết thành di.
(Tích là ác quỷ, hi (希)di(夷)thì theo Đạo đức kinh: Ngắm nhìn không thấy thì nói là di vật, lắng tai không nghe thì cho là hi vật. Câu nì đại ý: Nếu một con ma không lấy được hương để cúng tế, trước tiên nó sẽ biến thành một con ma cô đơn. Khi hương không đủ để duy trì cơ thể, nó sẽ tấn công những con ma khác. Vì vậy, người xưa cho rằng. ma sợ 軻 (tích), và từ 軻 cũng được sử dụng là một từ có thể xua đuổi tà ma. Khi hương cúng không thể duy trì được nữa, cơ thể sẽ mất hình dạng, dần dần mất đi giọng nói, hoàn toàn biến mất vào hư vô.)
Ngay từ đầu, nó nên để ý có gì đó không đúng, sao bây giờ hắn mới có thể nhận ra.
Mục đích của nam sinh đó là gì? Giết Tô Kính Ngôn sao?
Không! Hoàn toàn không giống vậy!
Cho nên......
Hệ thống trong lòng căng thẳng, và một ý tưởng hình thành trong đầu.
Là để chiếm hữu Tô Kính Ngôn.
Mọi người có tin vào vở kịch ác ma yêu thiên thần không nào?
----------------------------------------------------------------------------------
Đúng ra định đăng CN cơ mà đi ăn buffet hihi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro