Chương 9: Lục Nghi Sâm, anh thực sự muốn gặp em sớm hơn một chút (9)

"Em biết gì không?" Tô Kính Ngôn không chịu buông tha, thân thể càng gần, mắt nai con chớp chớp, hỏi lại một lần nữa.

Lục Nghi Sâm nâng khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, con ngươi lóe lên, không nói gì.

Tô Kính Ngôn thấy đối phương không trả lời mình thì bĩu môi, cũng không tức giận, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là vì cái gì.

Cậu rốt cuộc vì sao lại muốn gặp Lục Nghi Sâm sớm một chút ?

Tô Kính Ngôn cúi đầu.

Bởi vì cậu rất thích Lục Nghi Sâm, cho nên đặc biệt muốn thân cận với đối phương.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt của cậu xuất hiện ngắn ngủi nhỏ nhặt, đầu trống rỗng.

Cậu......

Cậu thích Lục Nghi Sâm?!

Tô Kính Ngôn theo bản năng đan hai tay che mặt mình lại, trái tim cũng theo đó tăng tốc đập thình thịch, trên mặt nổi lên màu đỏ nhạt.

Không đợi cậu thấu triệt nội tâm của mình với những ý niệm kiều diễm gỡ càng rối, cắt không đứt thì cậu bị đau đến hít một hơi khí lạnh.

Vừa rồi cậu quá lo lắng cho Lục Nghi Sâm, không chỉ trong mắt mà lòng cũng chỉ còn lại một mình Lục Nghi Sâm, hoàn toàn bỏ qua bản thân, thậm chí còn không chú ý tới đầu gối của mình đang ẩn ẩn đau.

Lục Nghi Sâm đứng lại, nhíu mày.

Cái nhăn mày này làm khí chất âm u phát ra khắp người Lục Nghi Sâm càng sâu, cả người thoạt nhìn đều là bộ dạng người sống chớ gần.

Tô Kính Ngôn cúi đầu, không thấy vẻ mặt của Lục Nghi Sâm, nhưng cảm nhận được ánh mắt đối phương nhìn chăm chú vào mình, yếu ớt há mồm nói, "Đầu gối phải của anh hình như có chút đau. "

Trong nháy mắt tiếp theo, Tô Kính Ngôn liền hoảng sợ, cả người cậu giống như một con gà con được Lục Nghi Sâm xách lên.

Lục Nghi Sâm một tay nâng mông, một tay ôm lấy eo cậu, động tác vô cùng nhanh nhẹn, đợi đến khi Tô Kính Ngôn phản ứng lại, cả người mình đã bị đối phương ôm vào trong ngực.

Vẫn là bế kiểu công chúa......

Tim Tô Kính Ngôn đập thình thịch ngày càng nhanh, cả người đều không khống chế được đốt thành tôm hùm đất, lần này không chỉ là mặt, còn có từ cổ đi xuống, tất cả đều nóng lên.

Lục Nghi Sâm cũng không ôm người về phòng y tế một lần nữa mà ôm lấy Tô Kính Ngôn đặt trên bàn bóng bàn gần đó.

Cũng đơn giản vì bây giờ là giờ học, phòng y tế vốn tương đối xa, gần đây căn bản là không có người tới, cũng không có ai nhìn thấy một màn này.

Tô Kính Ngôn yếu ớt ngẩng đầu.

Lục Nghi Sâm lạnh mặt, trực tiếp kéo quần phải của đối phương lên.

May mắn đã sớm biết hôm nay có tiết thể dục, mặc một cái quần thể thao rộng thùng thình, bằng không chẳng phải đến lúc đó còn phải cởi cả quần ra kiểm tra vết thương sao?

Tô Kính Ngôn giống như đột nhiên ý thức được trong đầu mình đang suy nghĩ miên man cái gì, lập tức dừng lại, xấu hổ không dám nhúc nhích.

Lục Nghi Sâm híp mắt nhìn đôi chân trắng nõn bóng loáng này, dưới phản xạ ánh mặt trời, chân Tô Kính Ngôn tựa hồ như đang phát sáng, sáng bóng lại nhẵn nhụi.

Thật là đẹp mắt.

Khoa khoa khoa.

Chính là điểm màu xanh tím trên đầu gối không đẹp lắm, da còn bị trầy xước một chút, dính dính vết máu, miệng vết thương cũng không nghiêm trọng.

Tô Kính Ngôn cảm giác được ánh mắt Lục Nghi Sâm nhìn chằm chằm vào chân mình, có một loại khác thường nói không nên lời, có thể là do lòng xấu hổ bùng nổ, cậu theo bản năng rụt chân lại.

Nhưng bị Lục Nghi Sâm kịp thời giữ lại.

Tô Kính Ngôn ngẩng đầu, ngửa mặt đối diện ánh mắt Lục Nghi Sâm, Lục Nghi Sâm không nói gì, trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Kính Ngôn, trực tiếp dùng miệng liếm vết thương.

Tô Kính Ngôn nhìn một màn trước mắt, tim liền ngừng đập, miệng khẽ hé.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng được có một đồ vật lạnh lạnh bang bang đang thật cẩn thận liếm vết thương của mình.

Giống như dã thú trong rừng sâu này, an ủi lẫn nhau, lại có thể thản nhiên lộ ra miệng vết thương của mình, để cho đối phương liếm láp.

Thực ngứa...

Tô Kính Ngôn cúi đầu, hai tay chống phía sau, có thể thấy rõ đầu lưỡi đỏ tươi của Lục Nghi Sâm đang chậm rãi di chuyển.

Giống như có một sợi dây bị người nhẹ nhàng lay động, lại có thứ gì đó trực tiếp cắm vào ngực mình.

Là động tâm.

Ánh mắt Lục Nghi Sâm có chút đỏ lên, tròng mắt tràn ngập tơ máu đỏ sắp bị hắn trừng ra, thân thể hắn đang hơi run rẩy.

Nhiều lần hắn đều muốn trực tiếp dùng răng cắn lên, muốn nhìn thấy học trưởng đau đến mức hít một hơi khí lạnh, muốn nhìn thấy cậu lộ ra ánh mắt hoảng sợ, muốn triệt để chiếm hữu cậu!

Không được! Không được!

Ngón tay Lục Nghi Sâm chống trên bàn bóng bàn nắm thành quyền, mơ hồ phát ra tiếng xương cốt răng rắc vỡ vụn.

Hắn càng muốn nhìn thấy chính là, khóe mắt học trưởng cong lên, trong mắt nai con tràn đầy biển sao trời mênh mông.

Học trưởng......

Anh nhất định không được để cho dã thú trong lòng em chạy ra ngoài đó...

Em sẽ giết anh!

A.

Tô Kính Ngôn sẽ không biết, nam sinh thoạt nhìn u ám trước mắt này rốt cuộc là có bao nhiêu khắc chế, làm bao nhiêu tư tưởng trong lòng, mới không có thương tổn đến cậu.

Ta thừa nhận ta là ma quỷ, nhưng ta đồng dạng, cũng hướng tới ánh sáng.

"Khả Ngâm, xem hình ảnh đàn anh có người đăng trong Tieba của trường đi." Sở Yến Yến lấy khuỷu tay chọc tống Khả Ngâm sắc mặt tái nhợt đến không có màu máu, tức giận nói.

Tống Khả Ngâm hiện tại đang ở trong một giai đoạn cực kỳ khủng hoảng cùng bất lực.

Nàng muốn bảo vệ đàn anh khỏi bị tổn thương, nhưng bây giờ nàng căn bản không biết phải làm thế nào.

Tống Khả Ngâm quay đầu, nhìn thoáng qua ảnh sở Yến Yến nói, cả người chấn động.

Trong ảnh là hai nam sinh vai ôm vai, một trong số đó nàng không thể quen thuộc hơn, là đàn anh mà nàng ngưỡng mộ.

Mà một nam sinh khác, trên đầu quấn băng gạc, mặc bộ đồng phục không hề vừa người, mái tóc che nửa mắt, cả người thoạt nhìn đều âm trầm, so với đàn anh cao hơn ước chừng một đoạn.

Tống Khả Ngâm che ngực mình lại, có thể cảm giác được rõ ràng tim mình đập thình thịch nhanh lên, thậm chí còn suýt quên hô hấp như thế nào.

Người này......

Nỗi sợ hãi trong lòng Tống Khả Ngâm lại một lần nữa bị phóng đại vô hạn, mồ hôi lạnh trên trán không chịu khống chế chảy xuống, thậm chí mới một phút lại càng chảy càng nhiều, trạng thái tinh thần cả người cũng trở nên hoảng hốt.

Sở Yến Yến bên cạnh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng, hoảng sợ, "Khả Ngâm, cậu làm sao vậy. "

Tim Tống Khả Ngâm đập thình thịch, giống như là ù tai, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, căn bản không nghe thấy tiếng hô chung quanh.

Người này......

Chính là tên ma quỷ giết chết học trưởng!

Không sai được! Không sai được!

Trái tim Tống Khả Ngâm co rút dữ dội, cả người giống như bị động kinh, không nhịn được run rẩy.

Nàng mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn Sở Yến Yến bên cạnh, từng câu từng chữ, hỏi, "Người này là ai? "

Sở Yến Yến lập tức giải thích, "Khả Ngâm, cậu chắc còn không biết, chiều nay đi học thể dục thì đàn anh Kính Ngôn chạy bộ suýt nữa bị ngã, chính là người này lúc ấy vọt tới, làm một cái đệm cho đàn anh nên anh ấy đỡ cậu ta đến phòng y tế, tấm ảnh này chính là học sinh ở trên sân thể dục lén chụp lại."

Đầu Tống Khả Ngâm "oanh" một cái, đại não nổ tung.

Người bị thương không phải là đàn anh, mà là người khác?

"Còn Lục Tình đâu?" Giọng Tống Khả Ngâm có phát run.

Sở Yến Yến vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược lại, "Lục Tình đâu? Cậu đang nói về đội trưởng cổ động viên lớp 11 à? Chị ấy làm sao vậy? "

Tống Khả Ngâm không nói lời nào, sau lưng phát lạnh một trận, gan bàn chân đều là một trận lạnh thấu xương, giống như rơi xuống hầm băng, nhiệt độ cả người đều bị người rút đi.

Hết thảy đều thay đổi!

Hết thảy đều thay đổi!

Tống Khả Ngâm gấp đến đỏ mắt.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Sở Yến Yến tự mình đưa ra nghi hoặc, "Thật kỳ quái, phía dưới bài viết này rõ ràng đều xuất hiện vô số người nhận ra nam sinh này chính là người buổi sáng chở đàn anh đến trường, như thế nào đều cào mấy ngàn tầng lầu*, còn chưa đào ra người này học lớp nào? "

(Tầng lầu: đang nói về hàng bình luận á, kiểu

A: xxxxx

B: yyyy)

Thậm chí bởi vì tất cả mọi người đều tò mò, để tìm ra người này bắt đầu chọn dùng phương pháp loại trừ.

Từng người một trả lời dưới đây: Tôi là một lớp XX, tôi làm chứng, nam sinh này tuyệt đối không phải là người trong lớp của chúng tôi.

Phong cách có thể nói là oai đến thập phần kỳ quái.

(Mình cũng không hiểu câu này lắm, mọi người giúp mình 风可谓是歪得十分奇怪)

Chính cái gọi là người nói vô tình, người nghe hữu tâm, Tống Khả Ngâm cứng đờ tại chỗ, cả người giống như là bị xối một trận mưa, chật vật bất kham.

Tô Kính Ngôn vừa đến giờ tan học, lập tức vui mừng chạy tới bãi đỗ xe của trường, nghĩ lại có thể ngồi ở ghế sau của Lục Nghi Sâm để về nhà.

Dọc theo đường đi cậu đều cười trộm, bước chân cũng nhẹ nhàng đến sắp bay lên, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Sau khi học xong lớp thể dục, cậu liền tự hỏi cảm giác của mình đối với Lục Nghi Sâm.

Có thể làm cho cậu nhịn không được muốn tới gần Lục Nghi Sâm một chút, thậm chí hận không thể không lúc nào không nhìn thấy hắn.

Mà đáp án không hề nghi ngờ đó là.

Cậu phải thừa nhận cậu đúng là thích Lục Nghi Sâm.

Loại cảm giác vui mừng khi đã xác định tâm ý lại đang đi gặp người trong lòng thật sự làm cho người ta khó có thể miêu tả.

Chỉ có thể nói, chua chua ngọt ngọt, lại làm người ta vô cùng khẩn trương.

Tô Kính Ngôn vừa đi đến gần chỗ chiếc xe đạp đậu vào buổi sáng, quả nhiên, từ xa đã có thể nhìn thấy Lục Nghi Sâm mở khóa xe đạp, đứng thẳng tắp tại chỗ, chờ cậu tới.

Tô Kính Ngôn nhìn thấy một màn này, không khỏi mím môi, khóe miệng giương lên theo, sau đó sải bước đi về phía trước.

Không biết vì cái gì, cho dù cậu chỉ nhìn Lục Nghi Sâm từ xa như thế này, sau đó từng bước tới gần hắn, đều sẽ có một loại cảm giác an tâm khó hiểu.

Cậu thậm chí cảm thấy một màn trước mắt này giống như đã từng diễn ra, thật có một người, tay vịn một chiếc xe đạp, đứng tại chỗ, chờ cậu đi tới.

"Anh đến tới rồi." Trong ánh mắt Tô Kính Ngôn mang theo ánh sáng, nốt ruồi nước mắt dưới mắt phải cũng bởi vì khóe mắt anh hơi hướng lên trên mà khẽ nhếch, ánh mắt mang theo vui mừng không giấu được.

Lục Nghi Sâm nhìn cậu, tròng mắt di chuyển, nắm chặt tay lái xe đạp, không nói gì.

Một giây sau liền trực tiếp ngồi lên ghế trước của xe đạp, thẳng lưng.

Tô Kính Ngôn ngọt ngào một trận, không chút do dự ngồi yên sau xe đạp, mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ cùng vài phần mừng thầm trực tiếp ôm eo đối phương.

Tô Kính Ngôn không cảm giác được đối phương bất kỳ kháng cự nào, trong lòng càng thêm vui mừng.

"Đi thôi, chúng ta về nhà đi!" Tô Kính Ngôn nói.

Đôi mắt của nam sinh ngồi ở ghế trước hơi lóe lên.

Về nhà......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro