THÀNH HÓA THẬP TỨ NIÊN- CHƯƠNG 74

Nghe tiếng gào, lòng Đường Du chợt trầm xuống.

Đẩy cửa bước vào, liền thấy Hạ Lâm nằm phè phởn trên giường, một tay che trán ra chiều bi lụy, tay còn lại thõng xuống giường như cành liễu mùa thu, trông thê lương tơi tả chẳng khác gì thư sinh thất tình.

"Ta chẳng đã bảo nàng đừng có vào sao!" Hạ Lâm buông tay xuống, đôi mắt đỏ lòm trừng trừng nhìn nàng, chẳng biết là say rượu hay khóc đến đỏ hoe.

Đường Du làm như không thấy, nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng: "Thiếp mang canh giải rượu tới cho tướng công, uống một chén cho tỉnh rượu, kẻo mai dậy lại nhức đầu kêu trời."

Hạ Lâm hừ một tiếng, cười lạnh như gió mùa đông: "Tỉnh rượu thì sao? Trong cái nhà này, ai mà thèm quan tâm ta tỉnh hay say? Cả nhà chỉ biết ngóng tin đại ca ngoài biên cương, mong tam đệ sang năm đậu Trạng Nguyên. Còn ta? Còn ta thì ai ngó ngàng!"

Đường Du vẫn điềm đạm như nước hồ thu: "Thiếp quan tâm chàng. Chàng là phu quân của thiếp, thiếp không quan tâm chàng thì quan tâm ai? Đừng vì lời thiên hạ mà tổn thân. Thế gian khối người bốn mươi tuổi mới làm nên chuyện. Chàng mới ba mươi tư, còn cả chặng đường dài phía trước. Nào, uống canh cho ấm bụng đã."

Nàng nói rồi bước tới, nâng bát canh đưa tới trước mặt. Nào ngờ Hạ Lâm bất ngờ hất tay "choang!", bát canh rơi xuống, nước canh nóng hổi bắn tung tóe lên tay áo và cổ tay nàng, khiến nàng kêu "ối!" một tiếng.

Hạ Lâm khựng lại, ánh mắt thoáng chút bối rối. Thực ra... hắn không cố ý, chẳng qua giơ tay đúng lúc trúng ngay.

Có điều sĩ diện hắn to như ngọn núi Thái Sơn, đã lỡ tay thì dứt khoát không tạ lỗi, ngược lại còn rít lên như mèo bị giẫm đuôi:

"Ta nói không uống! Ai bảo nàng cứ mang tới?"

Đường Du mắt hoe đỏ, lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu không nói gì.

Hạ Lâm bị nàng nhìn đến mất cả tự nhiên, gắt lên: "Sao? Cả nhà họ khinh ta, giờ đến lượt nàng cũng khinh ta phải không?"

Đường Du thở dài một tiếng: "Trước đây chàng không như vậy. Cớ sao giờ lại thành ra thế này?"

Hạ Lâm cười khan, giọng đầy oán thán:
"Ta biết mà! Trong bụng nàng chắc chắn nghĩ ta là kẻ vô tích sự, chẳng đem lại vinh quang gì cho nàng! Vậy từ nay đừng gọi ta là 'tướng công' nữa. Ta không có công danh gì, cái danh xưng đó nghe mà chối tai!"

Thực ra, đúng là theo lẽ thường, chỉ có người đỗ Cử nhân trở lên mới được gọi là "lão gia".

Nhưng thời buổi này, mấy nhà có tiền đều quen gọi như thế. Chỉ là Hạ Lâm tự trọng quá độ, cứ thích soi mói bắt bẻ.

Đường Du: "Không ai khinh chàng cả. Cớ sao chàng lại tự rước lời thiên hạ vào lòng?"

Hạ Lâm bật dậy như có lửa dưới mông:
"Không để bụng sao được? Hai chục năm trước, trong đám trẻ nhà họ Hạ, người nổi nhất chính là ta! Ai cũng bảo ta sẽ là người đầu tiên đỗ tiến sĩ! Kết quả thì sao? Giờ hai mươi năm trôi qua, Cử nhân còn chưa tới tay! Ta không là trò cười thì là gì? Nàng lấy ta, chắc cũng thấy thiệt thân lắm, phải không? Nếu vậy thì nàng-"

"Cốc cốc cốc."

Hạ Lâm còn chưa kịp gào xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Hạ Lâm trợn mắt quát: "Cái gì! Đứa nào? Cút vào!"

Một lát sau, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra một khe hở, tiểu nha đầu hầu hạ Đường Du rụt rè đi vào, nói với hai người: "Nhị phu nhân, bên ngoài có một thiếu gia. Ngài ấy nói là đệ đệ của nhị thiếu phu nhân ạ."

Đường Du lau nước mắt, vui vẻ nói: "Nhất định là đệ ấy rồi. Tính toán thời gian, hôm nay đệ ấy hẳn là đến đây rồi. Đi thôi, chúng ta ra ngoài chào hỏi đệ ấy!"

"Chờ một chút," Hà Lâm từ trên giường đứng dậy, "Ta cũng đi."

Hắn ta là người rất coi trọng danh dự của mình. Làm sao tỷ phu như hắn có thể nằm trên giường giả vờ say xỉn khi nội đệ đến thăm chứ?

Đường Du nói: " Tướng công, chàng không khỏe, nên nghỉ ngơi trước đi. Nhuận Thanh sẽ không để ý đâu."

Hà Lâm cười lạnh: "Nàng sợ ta, trượng phu thư sinh của nàng, sẽ làm mất mặt tiểu đệ nàng, một vị quan lớn sao?"

Lòng tự trọng của hắn cao đến mức hắn luôn hiểu sai lòng tốt của người khác.

Đường Du mừng rỡ khi gặp lại người thân thất lạc đã lâu, không muốn cãi nhau với hắn, bèn bảo thị nữ giúp chủ nhân thay quần áo nhanh chóng, rồi sai người ra đón. Sau khi Hạ Lâm mặc quần áo xong, phu thê họ đi về phía cổng.

Trên thực tế, trước khi Đường Du nhận được thông báo, Đường Phạm đã gần như bị đuổi khỏi cửa nhà họ Hạ.

Chỉ là y xui xẻo mới đến đây, hôm nay là ngày nhà họ Hạ mở tiệc. Nhiều người không xin được thiệp mời đã nghĩ đến chuyện lẻn vào, nhưng vì đông quá nên mọi người đều không còn hứng thú nữa.

Thấy y tự xưng là đệ đệ của nhị thiếu phu nhân nhà họ Hạ, họ vô thức nghĩ rằng y cũng muốn vào ăn uống miễn phí.

Nhưng nhờ vẻ ngoài ưa nhìn của Đường Phạm và đám người hầu xung quanh, trông y không giống kẻ nói dối. Người gác cổng lo lắng hỏi thêm vài câu, và trước khi đám người Nghiêm Lễ mất kiên nhẫn và nổi nóng, cuối cùng hắn cũng vào trong tìm người truyền đạt lại.

Nghiêm Lễ nhìn người ra vào nhà họ Hạ, nhỏ giọng nói với Đường Phạm: " Công tử, thực ra nhà họ Hạ cũng không phải là gia tộc lớn, còn khoe khoang nữa chứ!"

Đường Phạm cười nói: "Huynh là người kinh thành, tự nhiên cho rằng chẳng có gì. Dưới chân hoàng đế trong kinh thành, bất kỳ cung điện nào cũng tráng lệ hơn nhiều. Nhưng vấn đề là, đây là huyện Hương Hà, chùa nhỏ, tượng Phật cũng nhỏ, đã là không tệ rồi!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nam tử và một nữ nhân bước ra.

Nữ nhân vừa nhìn thấy Đường Phạm liền bật khóc. Tuy Đường Phạm không hề mất bình tĩnh, nhưng cũng vô cùng kích động

"Tỷ tỷ!"

"Mao mao!"

Niềm hân hoan gặp lại sau bao ngày xa cách bỗng chốc biến thành cảnh dở khóc dở cười. Đường Phạm buồn bã nói: "Tỷ tỷ, tỷ có thể đừng gọi đệ bằng biệt danh này nữa được không?"

Bởi vì Đường Phạm có mái tóc dày, lúc mới sinh ra rất đáng yêu, nên nhà họ Đường rất yêu thương y, đặc biệt là tỷ tỷ Đường Du, người coi Đường Phạm như món đồ chơi yêu quý nhất của mình, cả ngày ôm y trong lòng không muốn buông, thậm chí còn đặt cho y biệt danh như vậy.

Người ta vẫn thường nói, con cái tên xấu thì dễ nuôi, phụ mẫu chẳng những không phản đối cái biệt danh không phù hợp này mà còn đặt cho nó. Giờ các bậc trưởng bối nhà Đường đều mất sớm, người biết cái biệt danh này đương nhiên chỉ có Đường Du.

"Tên hay mà, sao lại không thể gọi chứ?" Đường Du vuốt tóc, siết chặt tay y, ánh mắt tràn đầy yêu thương và phấn khích.

"Đệ gầy đi rồi, lại cao thêm nữa."

Đường Phạm mỉm cười, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm: "Chính vì gầy nên trông đệ mới cao hơn đấy."

Hôm nay trước cổng nhà họ Hạ có rất nhiều người, tỷ đệ họ nhận nhau, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Thấy vậy, Hạ Lâm ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Chúng ta vào trong nói chuyện."

Đường Phạm lúc này mới phát hiện Hạ Lâm vẫn đứng bên cạnh mình, liền khom người chào hỏi: "Tỷ phu, tỷ phu khỏe không?"

Hà Lâm mỉm cười gật đầu: "Không sao đâu, tỷ tỷ đệ đã nhớ đệ rất lâu rồi, giờ đệ đã đến rồi, hãy ở lại thêm một chút nữa nhé."

Đường Phạm mỉm cười nói: "Ý ta chính là như vậy. Hy vọng tỷ phu không ngại ta làm phiền huynh."

Trong lúc họ đang nói chuyện, những người khác trong Hạ gia có lẽ đã nghe tin Đường Phạm đến nên đã cử người ra chào đón.

Hạ Dĩnh trước khi xuất ngũ đã là quan tam phẩm, thê tử ông là Từ gia cũng có chiếu chỉ tam phẩm, nên hai người không cần phải đích thân ra nghênh đón.

Người đến là Hạ Hiển, tam thiếu gia của nhà họ Hạ, cũng là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, vừa mới đỗ khoa cử.

Rõ ràng Hạ Hiển giỏi ứng xử hơn nhị ca hắn rất nhiều, ít nhất vẻ mặt kinh ngạc của hắn, dù có phải diễn hay không, cũng nhiệt tình hơn Hạ Lâm nhiều.

"Chẳng trách hôm nay ta cứ thắc mắc sao chim ác là lại hót trên cành cây thế này. Thì ra là Nhuận Thanh huynh đã đến. Thật có lỗi vì không thể đích thân ra đón huynh. Thứ lỗi thứ lỗi!"

Theo chức danh chính thức, Hạ Hiển phải cúi chào Đường Phạm và gọi y là Đường Vương, nhưng với tư cách là người thân, làm như vậy có vẻ ngượng ngùng.

Sau khi tỷ tỷ gả vào nhà họ Hạ, Đường Phạm đã từng đến thăm họ một lần và quen biết với nhiều người trong nhà họ Hạ.

Hạ Hiển gọi Đường Phạm và mọi người: "Đi thôi, chúng ta vào trước. Nghe thấy hai người đến, phụ mẫu ta đang rất vui đấy!"

Đường Phạm cười nói: "Lâu rồi không gặp. Ta đi chào hỏi Hà há phụ bá mẫu trước nhé. Nhưng sao hôm nay ở đây náo nhiệt thế? Có chuyện gì vui lớn không?"

Là người trong cuộc, Hạ Hiển ngượng ngùng không dám trả lời, nên Hạ Lâm bên cạnh nói: "Quả thực là chuyện vui lớn. Nhị đệ của ta đã đỗ khoa cử."

Đường Phạm: "Thật sự là chuyện vui, chúc mừng Minh Thành huynh, mời huynh một ly rượu nhé!"

Nói xong, y liếc nhìn Hạ Lâm một cái.

Quả nhiên, thấy sắc mặt tỷ phu đờ đẫn, rõ ràng không hề vui mừng cho tiểu đệ, Đường Phạm không khỏi thở dài, nghĩ rằng con đường khoa cử của tỷ phu quả thực gập ghềnh.

Nếu nói tư chất của hắn bình thường thì cũng không sao. Từ nhỏ đã là thiên tài, được các trưởng bối khen ngợi không ngớt, danh tiếng thần đồng vang xa khắp huyện. Chính vì vậy, hắn không thể chịu đựng được cảm giác hụt hẫng khi từ trên cao rơi xuống.

Không đạt được thì không cảm thấy bất cứ điều gì, có được rồi lại mất nó, có lẽ là điều đau đớn nhất.

Hạ Hiển cười nói: " Huynh bận rộn như thế mà vẫn có thời gian đến thăm Hạ gia ta quả là hiếm có. Thật sự là vinh hạnh lớn lao cho Hạ gia!"

Đường Phạm cũng cười: "Thật ngại quá. Huống chi Hạ bá bá là quan tam phẩm, huynh trưởng nhà Hạ gia giờ đã là thái thú tứ phẩm. Dù sao bọn họ cũng là tiền bối của ta, ta sao có thể tùy tiện được chứ."

Hạ Hiển cười khẽ: "Không phải vậy. Phụ thân và đại ca ta đều là quan lại địa phương, nhưng huynh là quan lại Bắc Kinh, lại là học viên của Quốc Tử Giám. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến huynh cao hơn họ rồi!"

Dường như biết lời mình nói có chút bất kính, hắn cúi người lại gần Đường Phạm, nói nhỏ, chỉ để hai người nghe thấy.

Đường Phạm lắc đầu cười.

Huyện Hương Hà tuy không xa kinh thành, nhưng chuyện Đường Phạm bị cắt chức chỉ mới xảy ra gần đây, tin tức còn chưa kịp truyền tới nơi này. Trong mắt người nhà họ Hạ, y vẫn là lang trung hình bộ, lại xuất thân Hàn Lâm, quan phẩm không thấp, tiền đồ vô lượng, nào ai hay giờ đã rũ áo lui về, trở thành kẻ "triều phục treo tường, mực son chưa khô đã hưu quan".

Long sinh cửu tử, tính tình mỗi người mỗi khác.

Ba huynh đệ nhà họ Hạ cũng vậy, ai nấy mang một khí cốt riêng.

Tỉ như Hạ Hiển, tuổi nhỏ nhất, được phụ mẫu nuông chiều, lại có mệnh khoa cử vượng phát, nên lời nói cử chỉ đều lanh lợi hoạt bát. So với hắn, Hạ Lâm càng thêm u uất như gỗ mục trong mưa sương.

Người đời chuộng kẻ tươi cười, ghét người cau có. Gặp người như Hạ Hiển, tất nhiên ai cũng dễ san lòng thân thiện.
Đường Phạm cũng không ngoại lệ.

Huynh đệ hàn huyên một hồi, đoàn người nối bước tiến vào bên trong. Phủ đệ nhà họ Hạ tuy không phải đệ nhất danh gia, nhưng cũng là bậc thế tộc đất huyện, nay lại có hỷ sự, giăng đèn kết hoa, mùi rượu hòa trong mùi hương, tường son rực rỡ, tiếng cười nói vang vọng từng hồi.

Tới chính sảnh, Đường Phạm lập tức bước lên, cung kính hành lễ với Hạ lão gia cùng phu nhân.

Hạ lão gia thân hình hơi gầy, râu bạc như sương, cười hòa ái:

"Đường hiền chất không cần đa lễ. Yên nhi thường nhắc đến con, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên văn nhã xuất chúng, bất phàm bất tục."

Đường Phạm cúi người, giọng ôn tồn: "Tiểu chất chẳng dám nhận lời khen, chỉ mong không khiến bá phụ bá mẫu thất vọng đã là may mắn lắm rồi."

Lời qua tiếng lại, khách khí hữu lễ, khiến người nghe cũng thấy dễ chịu trong lòng.

Phía sau, Đường Du đứng cạnh, trong mắt ngập tràn yên vui: mười năm tình thâm huynh muội, gặp lại nhau nay, sao lại chẳng xúc động?

Chỉ có Hạ Lâm là sắc mặt chẳng được tự nhiên. Tuy ngoài miệng cười, nhưng đáy mắt lại là ngổn ngang ghen tỵ.

Năm xưa thiên hạ đều khen hắn là thần đồng, nay người ta lại khen em vợ của hắn "bất phàm bất tục", chỉ một câu cũng đủ khiến hắn như ngồi trên bàn chông.

Trong lúc yến tiệc rôm rả, có khách mời đề nghị: "Hôm nay hỷ sự trùng trùng, không bằng để Hạ cử nhân làm một bài thơ tán hỷ, lại mời Đường đại nhân đề một bức chữ, làm kỷ niệm!"

Hạ Hiển hào sảng gật đầu, cười nói:
"Chư vị có lòng, tiểu sinh nào dám từ chối."

Liền đó đọc liền một bài thơ tứ tuyệt, câu chữ tuy chưa tinh xảo tuyệt luân, nhưng cũng thanh nhã mà chân thành. Khách mời đồng thanh khen hay, người già gật gù, kẻ trẻ vỗ tay. Không khí vui như hội.

Tới lượt Đường Phạm, y không vội, chỉ thong thả rửa tay, lấy bút. Một nét đưa ra, bút lực như rồng bay phượng múa, từng nét từng câu lưu loát, ý tình sâu kín.

Bài thơ đề lên cuốn giấy xuyến chỉ, chẳng quá phô trương, nhưng khí độ ung dung, phảng phất phong cốt thư sinh Hàn Lâm.

Tất cả đều trầm mặc giây lát, rồi phá lên tiếng khen ngợi không dứt: "Văn như suối ngọc, chữ như khắc ngọc, quả thật là thiên hạ khó gặp!"

Hạ Hiển vui đến đỏ mặt, liên tục chắp tay: "Được đại nhân đề chữ, tiểu sinh cảm kích vô cùng, ngày sau treo trong thư phòng, lấy làm gương soi."

Chỉ riêng Hạ Lâm là trầm mặc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Trong mắt hắn, Đường Phạm chẳng khác gì nhắc hắn nhớ lại một thời phong quang cũ, mà nay tất cả đều đã rơi vào tay người khác.

Đường Phạm dù thân thiết với Hạ Hiển, nhưng dù sao Hạ Lâm mới là tỷ phu, cũng không thể quá mức thân mật mà làm mất lễ số, bèn cười nói:

"Minh Thành huynh, hôm nay là ngày đại hỉ của huynh, chúng ta đều là người trong nhà, không cần bận tâm tới ta, cứ tự nhiên là được. Dù sao còn có tỷ phu ở đây tiếp đãi."

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Lâm mới có phần dịu đi, đang định mở miệng thì Hạ Hiên đã lên tiếng:

"Đâu thể như thế! Thân phận Đường huynh còn cao hơn cả huyện lệnh của Hương Hà, nhất định phải mời huynh ngồi ở thủ vị. Nào, mời huynh theo tiểu đệ đến ra mắt phụ thân trước đã."

Đường Phạm thoáng liếc sang Hạ Lâm, quả nhiên thấy đối phương sắc mặt lại âm trầm xuống.

Hạ Hiển kéo thẳng tay Đường Phạm dẫn vào nội đường. Đường Phạm không tiện từ chối, đành thuận theo.

Vừa thấy mặt, Hạ lão gia Hạ Anh liền cười vui vẻ, đứng dậy nghênh đón, còn giới thiệu với chư khách:

"Vị này là Đường Phạm, tự Nhuận Thanh, khoa Ất Mùi năm Thành Hóa mười một, đỗ đình thí hạng tư, nhập Hàn Lâm viện làm Thứ Cát sĩ, hiện đang làm quan tại Hình Bộ."

Tiểu sử vừa xướng lên, lập tức khiến người trong sảnh lộ rõ kinh ngạc và kính trọng.

Tại Hương Hà, ngoại trừ Hạ Anh - lão gia đã từng là tam phẩm, cùng Hạ Dĩnh - trưởng tử đang làm quan bên ngoài, thực không còn ai có thể so bì với thân phận của Đường Phạm.

Huyện lệnh cũng chỉ là thất phẩm mà thôi.

Chư khách đồng loạt đứng dậy, khom người hành lễ với Đường Phạm, xưng một tiếng: "Đường đại nhân."

Huyện lệnh Ung cùng Đường Phạm cũng theo lễ sĩ lâm mà chào nhau, không xét phẩm trật mà luận theo khoa giáp, bởi Ung huyện lệnh là tiến sĩ năm Thành Hóa thứ tám - một khoa trước Đường Phạm, nên Đường Phạm phải gọi là "Ung tiền bối". Dẫu Ung huyện lệnh chỉ là thất phẩm, cũng không dám quá phô trương.

Quan trường vốn là thế, lễ tiết nhiều phần rườm rà, lại chẳng thể bỏ qua.
Đường Phạm hành lễ đáp lại, sau đó mới thân mật lấy thân phận vãn bối mà hành lễ với Hạ Anh.

Hạ Anh vuốt râu, mỉm cười nói: "Lão phu dạo trước đã nghe lão nhị nói, ngươi sẽ ghé thăm, chẳng ngờ lại khéo trùng vào hôm nay. Cũng là hữu duyên!"

Đường Phạm đáp: "Tiểu điệt cũng cảm thấy là trùng hợp. Minh Thành huynh đỗ cử nhân, đây là chuyện vui lớn, còn chưa kịp chúc mừng bá phụ."

Hạ Anh xua tay: "Nó mà có được phân nửa chí tiến thủ của ngươi với đại ca nó, ta đã mãn nguyện rồi. Hôm nay bất quá là không tiện khước từ lòng nhiệt tình của hương thân, nên mới mở vài bàn tiệc, khiến ngươi chê cười rồi. Đã đến thì cứ ở chơi ít hôm, ngươi tỷ tỷ cùng tỷ phu vẫn nhắc tới ngươi luôn đó."

Đường Phạm cười đáp:n"Tiểu điệt đang có ý như vậy, xin làm phiền bá phụ rồi."

Hạ Anh vốn định hỏi hắn làm quan ở Lục bộ mà sao rảnh rang đến thăm thân, nhưng thấy nơi đông người không tiện, nên chỉ cười, rồi thay vào đó là giới thiệu Đường Phạm với khách khứa trong sảnh.

Một thời gian sau, chén rượu chén trà qua lại, người người cạn chén, trong sảnh vô cùng náo nhiệt.

Hạ Lâm vốn chán ghét loại tụ hội như thế này, nên mới tránh mặt, chẳng ngờ vì Đường Phạm tới mà lại phải quay về tiếp khách, ngồi nghe người ta ai cũng vinh hiển, kẻ thì tiến sĩ, người thì cử nhân, hắn cảm thấy như bị ngàn kim châm vào ngực, ngồi mà như trên bàn chông.

Đường Du thân là nữ quyến, không tiện vào chính sảnh, nên khi Hạ Hiển dẫn Đường Phạm đi, nàng đã quay về biệt viện chuẩn bị cơm nước, dặn dò hạ nhân sắp xếp chỗ ở cho đệ đệ. Bởi thế, không ai để ý sắc mặt sa sầm của Hạ Lâm.

Uống được mấy chén rượu nhạt, Hạ Anh cũng thừa hiểu Đường Phạm vừa mới đến, đường sá mệt nhọc, không cố giữ lại, sau khi hỏi ý, bèn sai Hạ Lâm đưa y về phòng nghỉ.

Người thở phào không phải Đường Phạm, mà chính là Hạ Lâm, người từ đầu đến cuối như ngồi trên lửa.

Hai người ra khỏi chính sảnh, bước về phía dãy phòng ở hậu viện.

Trên đường, Đường Phạm nói: "Tỷ phu nếu trong người không khỏe, lát nữa đưa đệ đến phòng nghỉ là được, không cần bận tâm, tỷ tỷ cùng đệ trò chuyện là được rồi."

Hạ Lâm gắng gượng cười: "Không sao, đệ vất vả tới thăm, ta làm tỷ phu sao có thể không tận đạo tiếp khách."

Đường Phạm cũng không nói thêm, quả thật y cũng hơi mỏi mệt. Hạ Lâm thì như cọc gỗ, hai người bấy lâu không gặp, mà suốt đoạn đường lại chẳng thốt một lời.

Hạ phủ gia sản hùng hậu, lo sắp xếp cho một thân thích không phải chuyện khó. Nhưng Đường Phạm thân phận đặc biệt, đương nhiên không thể đãi như thường nhân.

Đường Du đã xin phép phụ thân của phu quân, sắp xếp cho Đường Phạm ở tại một tiểu viện trồng đầy trúc xanh , vốn là nhà sát vách được Hạ gia mua lại, sửa sang thông sang nội phủ, chuyên để đãi quý khách.

Nhìn bên ngoài chẳng lấy gì làm to lớn, nhưng khi Đường Phạm bước vào mới thấy bên trong quả thật như cảnh trong thơ. Trúc rũ lay động trong gió, vườn nhỏ thanh nhã, lại có hồ non bộ, đài các tinh xảo. Sáng sớm mở cửa sổ đã thấy ánh nước long lanh, giả sơn uốn lượn, chẳng kém gì lâm viên phương Nam.

Huynh muội xa cách đã lâu, hẳn nhiên có trăm điều để nói. Nhưng Đường Du trước tiên dẫn theo một tiểu thiếu niên vào phòng, dịu giọng nói:

"Đây là hài tử của tỷ - Hạ Trừng, mau bái kiến cữu cữu."

Hạ Trừng năm nay vừa tròn tám tuổi, đáng lẽ là độ tuổi tinh nghịch hiếu động, vậy mà lại rất trầm tĩnh, hành lễ cũng cung kính đúng mực, thậm chí còn mang theo vài phần già dặn, khiến người nhìn liền thấy chẳng khác gì bản sao của phụ thân hắn.

Song với người mắt sáng tâm tinh như Đường Phạm, chỉ thoáng nhìn đã rõ, phụ thân hắn là tự ép mình thành như thế, còn tiểu ngoại sinh này thì là... bị ép.

Hạ Trừng vừa dập đầu xong, lập tức bị Đường Phạm một tay kéo lại, gương mặt còn non nớt liền bị hắn bóp nắn đủ trò.

Bên tai vang lên tiếng cười sang sảng: "Đây chính là tiểu ngoại sinh của ta sao? Năm con tròn một tuổi ta còn từng bế con đó, còn nhớ không?"

Tiểu hài nào nhớ được, huống hồ bị một nam tử lạ mặt mới gặp đã xoa nắn hôn hít như vậy, Hạ Trừng sững người, mặt bị nắn méo xẹo mà không hay, chỉ trừng mắt trân trân nhìn vị cữu cữu bá đạo kia.

Đường Du thấy vậy thì vừa trách vừa yêu: "Cũng làm cữu cữu người ta rồi, còn mặt dày ăn hiếp ngoại sinh nữa!"

Đường Phạm cười ha hả, vẫn không buông tha, còn cúi đầu hôn một cái: "Ta thích nó đó! Người ngoài muốn ta hôn, ta còn chẳng thèm. Con nói đi, phải không, Thất Lang?"

Hạ Trừng là thứ bảy trong hàng con cháu của Hạ gia đời này, tiểu danh gọi là Thất Lang.

Chỉ là, tiểu hài này từ trước đến nay chưa từng được nam trưởng bối nào thân cận thân mật như vậy, đến cả mấy năm nay, mẫu thân thấy hắn đã lớn cũng chẳng còn ôm ấp như thuở nhỏ.

Nay lại bị cữu cữu vừa ôm vừa hôn, nhất thời đỏ bừng cả mặt, chẳng biết là thẹn thùng hay ấm ức đến mức không dám phản kháng.

Đường Du thấy con mình xưa nay vốn hướng nội ít lời, lại bị người trêu chọc đến mức mặt mày đỏ ửng, trong lòng chợt dâng lên một tia áy náy, nhẹ nhàng vuốt tóc con, dịu giọng nói:

"Con ngoan, mẫu thân và cữu cữu có vài lời muốn nói riêng, con đi xem thử lễ vật cữu cữu mang cho con là gì nhé."

Hạ Trừng nghe vậy, liền gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, từ trên đùi Đường Phạm nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi cung kính hành lễ:

"Mẫu thân, cữu cữu, hài nhi cáo lui trước."

Chờ tiểu hài đi khuất, thị nữ lặng lẽ khép cửa lại, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại huynh muội Đường thị đối diện nhau sau bao năm xa cách.

Đường Phạm chau mày, chậm rãi hỏi:
"Tỷ tỷ, Thất Lang vốn là hài đồng lanh lợi, sao nay lại ra vẻ trầm mặc, thiếu sinh khí đến thế? Mới tám tuổi đầu thôi mà, chẳng lẽ là do học hành quá độ chăng?"

Trước nay thư từ qua lại, Đường Du luôn giấu nhẹm khổ tâm, chỉ báo hỉ không báo ưu, sợ tiểu đệ phải lo nghĩ.

Đường Phạm cũng chẳng tường tận tình cảnh của tỷ tỷ nơi nhà chồng. Song hôm nay mới vừa gặp mặt, thấy thần sắc của Hạ Lâm, trong lòng liền sinh nghi.

Đường Du gượng cười, đáp qua quýt:
"Hẳn là do việc học trong tộc quá nặng, nên mệt mỏi thôi."

Đường Phạm thoáng thấy thần tình tỷ tỷ gượng ép, lòng càng thêm lo lắng, liền nghiêm giọng nói:

"Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu tỷ không chịu nói thật, tiểu đệ sẽ tự đi hỏi người khác, chẳng lẽ lại chẳng hỏi ra được gì sao?"

Đường Du khẽ cười khổ: "Kỳ thật cũng không phải việc gì to tát. Đệ cũng biết, phu quân ta nhiều năm thi cử chẳng thành, nay ngay đến đệ đệ của chàng cũng đã đỗ cử nhân. Trong lòng khó tránh buồn bực, đối với Thất Lang cũng nghiêm khắc quá mức một chút."

Nàng không muốn dây dưa mãi trong đề tài nặng nề, bèn chuyển lời: "Lần này đệ về, có thể ở lại mấy ngày? Thất Lang nay đã không nhận ra cữu cữu nữa rồi, phải để hai cữu cháu thêm phần thân cận. Lại nói, nay đệ cũng đã hai mươi sáu, sớm nên thành thân từ mấy năm trước, chỉ tiếc phụ mẫu sớm khuất núi, tỷ tỷ lại vô năng, chẳng thể thay phụ mẫu lo liệu cho đệ..."

Nói đến đây, vành mắt nàng đã hoe đỏ.

Đường Phạm vội cười xòa xua tay:
"Tỷ tỷ một hơi hỏi tiểu đệ bao nhiêu điều, chẳng biết nên đáp cái nào trước cho phải. Nay tiểu đệ đã có thể tự mình gánh vác, tỷ không cần phải tự trách làm gì. Chỉ cần tỷ sống an ổn, bất luận là đệ hay song thân nơi cửu tuyền, đều sẽ yên lòng."

Đường Du trừng y một cái, làm bộ giận dỗi: "Nếu không phải đệ cứ dây dưa mãi chẳng chịu thành thân, ta đâu cần bận tâm đến vậy? Ở kinh thành, chẳng lẽ không có nhà nào cầu thân? Hay có cô nương nào lọt vào mắt đệ? Với tướng mạo cùng tài danh như đệ, e là không ít đại nhân triều đình muốn kết thân thông gia. Nếu có ý trung nhân, cứ nói với ta, tỷ tỷ sẽ thay đệ làm chủ."

Đường Phạm sợ tỷ tỷ lại nhắc đến chuyện hôn sự, vội đáp: "Tỷ tỷ, không giấu gì, nay tiểu đệ đã bị cách chức, không còn tại chức nữa."

Đường Du giật mình, thất sắc: "Sao lại như thế?!"

Đường Phạm cười nhạt: "Chuyện cũng đơn giản thôi, chẳng qua đệ đắc tội với người không nên đắc tội mà thôi."

Đường Du há đâu dễ bị xua đi bằng một câu hời hợt, lập tức truy vấn kỹ càng.
Nàng xuất thân thư hương, lại gả vào thế gia quan lại, vốn chẳng phải nữ tử nông cạn. Đường Phạm thấy khó giấu giếm, đành thuật lại mọi chuyện đầu đuôi.

Đường Du nghe xong hồi lâu không nói, đoạn thở dài một tiếng: "Vậy chẳng phải đệ ngay cả thủ phụ đại nhân cũng đắc tội rồi sao?"

Đường Phạm nhún vai, cười cợt:n"Cũng có thể nói như thế."

Đường Du lại hỏi: "Ngay cả Hoàng thượng cũng không còn tín nhiệm đệ nữa ư?"

Đường Phạm thở dài: "Phải, đúng là như thế."

Đường Du giơ tay làm bộ muốn đánh y, lại không nỡ, chỉ trừng mắt hằn học:
"Còn dám cười nữa! Đều tại phụ mẫu ngày trước chiều hư đệ! Đến ta đây, nữ nhi khuê phòng còn từng nghe đến Vạn tể tướng kia, nhờ nương quý phi đương triều, quyền thế như núi, đầy triều văn võ đều là người của hắn. Đệ lại dám đắc tội với hạng người ấy, sau này còn muốn làm gì nữa?"

Đường Phạm cười ha hả, trong mắt tỷ tỷ, y vẫn là tiểu đệ năm xưa: "Chẳng lẽ chỉ phụ mẫu mới chiều ta, còn tỷ tỷ thì không ư?"

Thấy y vẫn như thuở thiếu thời, vô ưu vô lự, lòng Đường Du dịu lại, bao oán giận cũng tan thành mây khói, chỉ còn sót lại ôn nhu từ đáy mắt.

Đường Phạm nhân lúc tỷ tỷ dịu giọng, liền cười nói: "Không làm quan cũng có cái hay, chí ít đệ có thể ở đây cùng tỷ tỷ lâu hơn vài hôm. Chẳng qua đệ lo người nhà họ Hạ vì việc này mà coi nhẹ tỷ, nên mới không tiện nói rõ trước mặt mọi người."

Đường Du nghe vậy, lòng như được sưởi ấm, giọng trầm ổn mà kiên quyết:
"Đệ không cần lo mấy chuyện ấy. Nay đã về, cứ yên tâm ở lại. Dù sao ta cũng là nhị phu nhân đàng hoàng của Hạ gia, há phải là hạng người ai muốn chèn ép thì chèn ép sao?".

Đường Phạm trầm giọng nói:n"Tỷ tỷ không cần nhẫn nhịn làm gì, lần này tiểu đệ trở về, ngoài việc thăm người nhà, còn là để vì tỷ mà làm chỗ dựa. Đệ biết chắc trong phủ tất có kẻ cho rằng Đường gia ta đã không còn, tỷ tỷ không có nhà mẹ đẻ nương tựa, nên sinh lòng khinh thị. Nhưng chỉ cần Đường Phạm ta còn sống một ngày, Đường gia vẫn là chỗ dựa của tỷ tỷ. Tuy rằng nay đệ đã bị cách chức, song cũng chẳng phải ai muốn trèo lên đầu đạp cổ là đạp được. Nếu có điều gì khiến tỷ tỷ không được như ý, tuyệt đối đừng giấu đệ, đệ sẽ đứng ra thay tỷ mà đòi lại công bằng."

Đường Du nghe xong lời ấy, trong lòng không khỏi cảm động, song nàng vẫn không để những lời kia trong tâm.
Bởi theo nàng thấy, cho dù Đường Phạm có chưa bị cách chức, thì với thân phận một vị ngũ phẩm lang trung, ở trước mặt những kẻ phàm phu tục tử thì còn dọa được đôi chút, chứ trong nhà như Hạ gia, quen thân với quan trường, nào có ai bị dọa cho khiếp đảm? Lại càng đừng nói tới việc dùng đó làm chỗ dựa, chỉ e người ngoài cười chê.

Huống hồ hiện giờ Đường Phạm ngay đến ngũ phẩm quan cũng chẳng còn, lại còn nói muốn ra mặt vì nàng, chẳng phải là tự đẩy mình và nàng vào chỗ khó xử hay sao?

Đường Du chẳng mong tiểu đệ làm chuyện nông nổi. So với hạnh phúc của bản thân, nàng càng coi trọng tiền đồ của tiểu đệ hơn.

Nghĩ vậy, Đường Du chỉ mỉm cười nói:
"Đệ đừng nghĩ ngợi nhiều, phu quân và Hạ gia đối với tỷ đều rất tốt."

Mà Đường Phạm lại coi hạnh phúc của tỷ tỷ là trọng yếu nhất. Nay thấy nàng nói năng tránh nặng tìm nhẹ, lại nhớ đến thần sắc khác thường khi hai phu thê họ gặp mặt, trong lòng đã sớm đoán được rằng trong đây hẳn còn ẩn tình chưa rõ.

Chỉ là nếu tỷ tỷ đã không muốn nói, y cũng không cưỡng ép, định bụng sau này âm thầm dò hỏi.

Bên kia, yến tiệc vừa kết thúc, khách khứa cũng đã lui, lão thái gia Hạ cho người đến mời phu phụ Hạ Lâm cùng Đường Phạm tới gặp.

Ngoài ba người bọn họ, còn có Hạ lão phu nhân - Từ thị, phu thê Hạ lão tam Hạ Hiển, cùng hai vị huynh trưởng của Hạ lão gia, và một số hậu bối trong nhà như Hạ Thừa, Hạ Tịnh, vân vân, chật cả một phòng, thật náo nhiệt.

Kỳ thực đây là lão thái gia cố ý bày ra để tỏ vẻ coi trọng Đường Phạm, chứ thông thường, một người thân bên nhà nữ quyến chỉ đến thăm, nào đáng để toàn gia tề tựu nghênh tiếp. Ví như Vệ thị, vợ của Hạ lão tam, nhà mẹ đẻ chỉ là dòng dõi tú tài, dẫu sau này kinh thương thành công, trở nên giàu có một phương, thân phận vẫn khó sánh với Hạ gia, càng chẳng thể hưởng lễ ngộ như vậy.

Sau mấy lời hàn huyên, Hạ lão gia liền nhắc tới điều mà lúc trước trên tiệc chưa tiện hỏi:

"Ta đã cáo lão hồi hương mấy năm, không rõ tình hình kinh thành hiện nay ra sao. Hiền chất đang làm ở Hình bộ, hẳn là tiền đồ rộng mở lắm?"

Lời này nói thì uyển chuyển, kỳ thực chính là muốn dò hỏi: Việc công không dễ nghỉ, ngươi làm sao lại có thể rảnh rang về quê thế này? Chẳng lẽ trong triều có biến cố gì chăng?

Hạ lão gia tuy liệu nhiều việc, nhưng có đánh chết cũng không đoán được rằng Đường Phạm hiện đã không còn chức quan.

Đường Phạm mỉm cười, không giấu giếm: "Nói ra hổ thẹn, tiểu chất bởi phạm sai sót trong công vụ, nay đã bị nhàn chức 'quán đái nhàn trú'*, không còn quan chức trong mình."

Quán đái nhàn trú (冠带闲住): hình thức giữ danh xưng quan nhưng không được nắm chức, không tham chính.

"Cái gì?!"

Một lời vừa dứt, toàn trường đều ngây ra như phỗng, phản ứng không khác gì lúc Đường Du nghe tin khi trước.

May mà Hạ lão gia kiến thức uyên thâm, là người phản ứng đầu tiên, thần sắc mang theo quan tâm mà hỏi: "Sao lại thế? Chẳng lẽ đắc tội với ai? Cứ nói cho rõ, lão phu tuy đã cáo quan, nhưng trong triều vẫn còn mấy bằng hữu cũ, nếu việc không quá lớn, chưa biết chừng còn có thể giúp đỡ đôi phần."

Đường Phạm chắp tay đáp: "Đa tạ bá phụ quan tâm, nhưng lần này là chỉ dụ của bệ hạ, do nội các hạ xuống, chỉ e không người nào can thiệp được."

Lời vừa ra, cả phòng lại lần nữa câm lặng.

Vậy là... ngay cả Hoàng thượng cũng đắc tội?

Nghĩ đến đây, mọi người trong lòng chấn động-người như thế, sao lại chọn lúc này tới đây? Chẳng lẽ kinh thành không dung nổi, liền chạy tới Hạ gia lánh nạn?

Đường Phạm là người nhạy bén, tự nhiên nhìn ra mọi người có phần dè chừng, liền lên tiếng trấn an: "Bá phụ cùng các vị trưởng bối xin yên tâm, việc này đến đây là đã kết thúc, sẽ không ai truy xét tiếp. Tiểu chất chỉ bị nhàn chức, chứ không phải bị bãi quan, càng không bị tội gì, tuyệt sẽ không liên lụy đến Hạ gia. Lần này chỉ là lòng nhớ tỷ tỷ, nên ghé thăm, nếu có điều chi quấy rầy, mong mọi người lượng thứ."

Hạ lão gia bật cười:b"Hiền chất nói lời ấy là khách khí rồi. Ta và lệnh tôn là bằng hữu giao kết chí cốt, dẫu hôm nay không có mối thân thích, ngươi đã đến đây, cũng nên coi nơi này như nhà mình. Muốn ở bao lâu thì ở, chớ có câu nệ."

Đường Phạm nghiêm cẩn hành lễ tạ ơn.
Chuyện bất ngờ như vậy vừa xảy ra, mọi người cũng chẳng còn tâm trí tiếp tục chuyện trò. Hạ lão gia chỉ hỏi han thêm đôi điều. Nghe nói Đường Phạm ở kinh thành còn phải tá túc nhà người, không khỏi thở dài, muốn đưa ngân lượng để hắn mua một chỗ ở riêng, nhưng bị Đường Phạm khước từ.

Thấy y cự tuyệt quả quyết, Hạ lão gia cũng không ép, chỉ bảo hãy nghỉ ngơi trước, chuyện khác để sau rồi bàn.

Sau khi Đường Phạm cùng phu phụ Hạ Lâm rời đi, Hạ lão gia liền sa sầm nét mặt, quát Hạ Huyền cùng thê tử:

"Các ngươi vừa rồi thất lễ quá mức! Nghe hắn nói bị nhàn chức liền đổi sắc mặt ngay!"

Hạ Hiển cúi đầu nói: "Hài nhi chẳng qua là lo ngại hắn đắc tội với bệ hạ, lỡ đâu liên lụy đến Hạ gia. Phụ thân nhìn xem, chẳng phải hắn chọn đúng lúc này mới về sao? Có khi là đụng chạm đại nhân vật nào đó trong kinh, nên mới chạy đến đây trốn!"

Hai huynh trưởng của Hạ lão gia cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, không thể trách Minh Thành được, ngay cả chúng ta nghe xong cũng phải lo sợ."

Hạ lão gia thở dài: "Dù người ngoài nghĩ sao, thì hắn cũng đã đến đây, chẳng lẽ lại đuổi đi? Các ngươi không nhìn ra ba người tùy tùng đi theo hắn hay sao?"

Hạ Hiển ngạc nhiên: "Người hầu thì có gì lạ?"

Hạ lão gia nghiêm giọng: "Trong đó có hai người, khí thế nội liễm, cử chỉ khác thường, chắc chắn là cao thủ nhất lưu.

Hạ Huyền kinh ngạc hỏi: "Một quan nhàn chức, đến nỗi phải đi tá túc nhà người, sao lại có cao thủ hộ vệ đi theo?"

Hạ lão gia chậm rãi đáp: "Hai người kia không phải bậc phàm nhân mà là Cẩm Y Vệ."

"Á!!!"

Đám người Hạ gia lại đồng loạt thốt lên kinh ngạc.

Cẩm Y Vệ là gì? Là đám người mà cả nhà đều rùng mình mỗi khi nghe đến. Chỉ cần nghĩ đến lịch sử oai hùng của họ, lòng mọi người trong nhà Hạ tự nhiên dâng lên một tầng giá lạnh.

Ngay cả hai vị huynh trưởng của Hạ lão gia cũng lộ vẻ sợ hãi: "Dù là Đường Phạm chưa mất chức, cũng chưa chắc đã được Cẩm Y Vệ hộ tống đến thế. Hay lần này hắn đắc tội với đại nhân vật nào đó không thể đùa, những người này danh nghĩa hộ vệ, thực ra là để theo dõi giám sát hắn?"

Hạ lão gia thở dài: "Mong là không phải vậy."

Hạ Hiển thấp thỏm hỏi: "Phụ thân, vậy ta phải làm sao? Việc này như đón sói vào nhà rồi, hay là tìm cớ mời hắn đi chỗ khác?"

Hạ lão gia nghiêm sắc mặt quát: "Điên! Người đã đến rồi, làm sao lại đuổi đi? Chuyện chưa rõ ràng, cứ tạm thời theo dõi, trong lòng để ý là được, đừng làm lớn chuyện, cũng đừng để lộ ý tứ!"

Dù lời nói như thế, trong lòng những người đàn ông và các nữ nhân trong nhà đều đã rối bời bất an.

Từ thị thở dài, trách móc: "Lúc trước ta đã nói không nên cho lão nhị cưới nàng ta, chàng lại bảo phải giữ chữ tín, nàng đã về làm dâu Hạ gia, từ đó lão nhị chuyện gì cũng không thuận lợi, chẳng biết có phải nàng ta mang họa đến cho nhà ta hay không..."

Hạ lão gia tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Việc đó đã bao năm rồi, giờ nói cũng vô ích! Nào nào, ai cũng chuyện không đâu, xem ra chưa có đại sự, vậy nên thôi, mọi người trở về đi!"

Nếu Đường Phạm nghe được những lời ấy, biết mình và các thuộc hạ đã bị Hạ gia "đoán già đoán non" đến mức này, không biết sẽ có phản ứng ra sao đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thực ta rất muốn đẩy nhanh tiến độ, viết thẳng đến vụ án luôn, nhưng những chuyện trước cũng cần có trải nghiệm, không thể bỏ qua. Cảm thấy mình như bước vào tuổi già, lời văn cứ lòng vòng mãi... QAQ

Các vị đừng xem người ở kinh đô đều phong lưu hào nhoáng mà coi thường anh rể, thực ra so với tỷ tỷ, anh rể cũng rất nóng lòng. Chỉ có thể đỗ tú tài là rất khó, đỗ tiến sĩ mới thực sự là tinh anh của tinh anh, nhìn xem chuyện Phạm đỗ tiến sĩ mà vui mừng điên đảo như thế nào, còn anh rể mình thậm chí chưa phải tú tài, nên rất sốt ruột!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro