⋆ Chương 47: Nửa điếu thuốc ⋆
Giống như lần bị nhốt trong quan tài, lần này con quái vật bắt người cũng không thèm nói đạo lý.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt đã thay đổi, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.
Ít nhất các thủy thủ còn có thời gian bị con quái vật kéo thử, còn có thể trong lúc đó giãy giụa thêm một chút. Còn đối với các thí sinh, quá trình "bắt" đã trực tiếp bị cắt bỏ, mở mắt ra đã không còn ở trong hang đá nữa.
Cảnh vật xung quanh tầm mắt đã hoàn toàn khác, cụ thể là đang ở đâu Du Hoặc tạm thời không để ý vì cậu đang đối mặt trực tiếp với miệng của con quái vật...
Chắc là miệng.
Dù sao thì đó cũng là một cái lỗ rất lớn, "gió biển" mặn tanh tạt vào mặt.
Du Hoặc: "..."
Dưới chân cậu là không gian trống rỗng, cơ thể bị thít chặt, cái lỗ to lớn, viền ngoài trắng như thịt đang uốn éo tiến lại gần, chỉ trong chốc lát nữa sẽ bao bọc lấy cậu.
Cảm giác thật ghê tởm.
Thực tế chứng minh, hệ thống vì muốn trừng phạt người, có thể làm đủ chuyện bẩn thỉu.
Ngay khi bị bao bọc, Du Hoặc nghe thấy Tần Cứu thì thầm chửi một câu thô tục với hệ thống.
"Học sinh giỏi, đánh ——"
Anh chưa nói xong thì nghe thấy một tiếng "Tách".
Nắp bật lửa bật ra trong ngón tay của Du Hoặc, một ngọn lửa nhỏ lóe lên.
Quả thật họ đã bị bao bọc trong cơ thể của con quái vật, vì xung quanh là một màu trắng trơn trượt, dưới chân là cảm giác mềm mại của thịt... nhưng đó không phải là cái miệng thực sự.
Cái miệng thật sự cách đó vài bước, mang theo một vòng răng nhỏ và nhọn, phát ra mùi khó chịu hơn.
Du Hoặc mặt tái nhợt nói với Tần Cứu: "Ở đây có bao thuốc."
Cánh tay cậu bị buộc chặt, khuỷu tay dù có thể cử động nhưng không thể với tới túi áo, chỉ có thể thử quay người sang một bên.
Mắt thấy cái miệng sắp đến gần hơn.
Một bàn tay thò vào túi của cậu.
Du Hoặc: "..."
Lúc này, ông trời nhỏ có chút hối hận với đề xuất của mình.
Bởi vì cảm giác tay người khác trong túi mình lấy đồ thật sự rất kỳ quái...
May mà Tần Cứu hành động khá nhanh.
Trước khi Du Hoặc thúc giục đã rút ra rồi.
Âm thanh xé giấy vang lên.
Du Hoặc: "... Con mẹ nó anh còn có thời gian xé bao bì?"
Cái miệng rất nhanh đã gần sát mặt rồi.
Cậu thật sự hiếm khi dùng giọng điệu này, mà Tần Cứu tự nhiên lại cười lên.
Nhưng tiếng xé bao bì lập tức dừng lại.
Du Hoặc giơ bật lửa ngang, Tần Cứu đưa một điếu thuốc qua...
Cái miệng nhọn cùng hàm răng sắc bén mở ra một chút, như những lưỡi dao mỏng chạm vào da thịt, lạnh lẽo ẩm ướt, mùi hương lan xa mười dặm.
Đệt.
Du Hoặc quay mặt đi, ngừng thở.
...
Cơ thể màu trắng nhạt của quái vật cuộn lại thành từng đống, che chắn lấy thức ăn vừa bị nhét vào, trông như cái miệng không răng của bà lão.
Không gian như ngừng lại.
Mỗi giây như dài cả năm.
Sau khoảng mười mấy năm, bà lão không răng bắt đầu thở ra khói.
Nó quằn quại vài lần, nín thở.
Lại thêm mười mấy năm...
Bà lão không thể nhịn được nữa.
Nó giống như mắc bệnh lao phổi, thở ra vài lần...
Sau đó "Oẹ" một tiếng mà phun ra.
_
Thời điểm rơi xuống đất, Du Hoặc vô thức chống tay.
Kết quả là cậu đè lên một đống đồ kỳ lạ.
Giống như là một đống vật cứng hỗn độn chất đống, cậu vừa đỡ lên thì chúng lại vỡ ra, rơi tán loạn.
Bàn tay cậu bị một mảnh sắc nhọn cắt qua.
Nhưng cậu không để tâm.
Cậu nhanh chóng sờ soạng tìm một chỗ che chắn, ra hiệu cho Tần Cứu, rồi cả hai cùng trốn vào sau tấm che.
Cậu bật ba lần bật lửa, cuối cùng ngọn lửa yếu ớt sáng lên, nhưng vẫn rất mỏng manh.
Du Hoặc giơ ngọn lửa lên quét qua, phát hiện thứ họ dùng làm chỗ che chắn lại là một cái tủ.
Cái tủ đã bị rỉ sét nặng, khóa và cửa tủ đã dính chặt vào nhau, căn bản không thể mở ra, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn còn sót lại trên đó.
Hoa văn này rất quen mắt, nắp đồng hồ của đầu húi cua cũng có kiểu này.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy nền gỗ mốc xanh, tủ gỗ và thùng gỗ, cầu thang sập một nửa... thậm chí còn có một cánh cửa sổ tròn mờ mịt đầy bụi, ngay trước mặt họ.
Có vẻ đây là một chiếc tàu đã bị bỏ hoang lâu rồi, nhưng nó đang đỗ ở đâu thì họ vẫn chưa rõ.
Du Hoặc ló đầu ra quan sát, trong khoang tàu có hai cột đá đứng thẳng, xuyên qua trần nhà và sàn tàu.
Từ hai cột đá này, có thể tưởng tượng rằng lúc đó con tàu có thể đã gặp phải sóng lớn, bị lật nghiêng rồi bị đẩy lên, cuối cùng cắm thẳng vào những mũi đá sắc nhọn.
Bên cạnh những cột đá, mặt đất chất đầy những bộ xương người màu vàng trắng, nhìn như một ngọn núi nhỏ đổ sập.
Rất nhiều hộp sọ nghiêng ngả giữa đó, những hốc mắt đen thẫm hướng về hai người, với đủ mọi góc độ.
Đó chính là những thứ họ vừa đè lên khi rơi xuống.
Khi Du Hoặc định nhìn kỹ hơn vào những thứ này, cậu chống tay xuống đất.
Bên dưới tủ sắt không biết từ lúc nào đã có một vũng nước đọng, bàn tay cậu vừa chạm vào đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Khi cái lạnh xộc lên đến đỉnh đầu, cậu đột nhiên cảm thấy một thứ cảm giác... quen thuộc như đã từng trải qua.
Khoang tàu nghiêng, những cột đá sắc nhọn, và cả đống xương trắng trên mặt đất.
Thậm chí ngay cả mùi vị ngột ngạt này, cậu cũng cảm giác như đã ngửi thấy ở đâu đó.
Giống như vào một ngày nào đó trong quá khứ, cậu từng ló đầu ra từ cùng một vị trí này, nhìn thấy cảnh tượng giống hệt.
Nước so với hiện tại lạnh hơn một chút, trong khoang tàu còn có chất nhầy từ quái vật văng ra, mùi hôi thối trộn lẫn với mùi gỉ sét, giống hệt như bây giờ, thậm chí còn nồng nặc hơn...
Nồng đến mức có thể làm người ta buồn nôn ngay lập tức.
Cậu nghiến chặt môi, đầu ngón tay đè vào mũi, không muốn hít vào một hơi nào.
Sau đó, có người vỗ nhẹ vào vai cậu, nói: "Tổng giám thị, cho một điếu thuốc."
...
"Cái gì?" Du Hoặc đột nhiên tỉnh lại, theo phản xạ quay đầu lại.
Tần Cứu đứng phía sau cậu, đưa tay lau kính cửa sổ, để lại ba vết ngón tay.
Anh mân mê đầu ngón tay, ngẩn người một lúc: "Cái gì cái gì?"
"Anh vừa nói gì vậy?" Du Hoặc hỏi.
"Tôi?" Tần Cứu nói: "Tôi đâu có nói gì."
Du Hoặc nhíu mày một chút, rồi nhanh chóng thả lỏng, trở về vẻ mặt không cảm xúc thường thấy.
"Làm sao? Ở đây ồn quá, bị ảo giác rồi à?" Tần Cứu bật cười.
"Ừm."
Du Hoặc thu ánh mắt, rồi lại thăm dò nhìn về phía khoang tàu.
Cậu thay đổi tư thế, vừa định vứt câu nói kia ra khỏi đầu, ngón tay cậu liền chạm phải cái gì đó.
Một đoạn ngắn, rơi vào khe hở dưới chiếc tủ sắt.
Du Hoặc cau mày lấy nó ra, chiếu ánh lửa lên.
Cậu quan sát một lúc, phát hiện ra đó lại là một điếu thuốc đã cháy dở.
...
Mấy ngày trước? Hay là hơn mười ngày trước?
Ở khu vực trạm nghỉ ngơi của thí sinh dưới chân núi, bà chủ có tên là Sở Nguyệt, một người phụ nữ đanh đá đã từng nói rằng có những phòng thi không được dọn dẹp sạch sẽ, có thể sẽ tìm thấy dấu vết của ai đó đã để lại từ nhiều năm trước...
_
Cách đó không xa, con quái vật bị sặc khói đầy miệng đang ẩn nấp sau cột đá to lớn khổng lồ, không thể nhìn rõ toàn cảnh.
Nó sẽ nhanh chóng hồi phục và tấn công về phía này.
Du Hoặc biết mình nên tập trung, chờ đúng thời điểm để phản công...
Nhưng không hiểu sao, cậu lại bị phân tâm bởi nửa điếu thuốc đã biến chất từ lâu, nhìn nó mà thất thần một lúc.
Cậu cố gắng nhớ lại câu nói lúc nãy, nhưng lại phát hiện mình không thể nhớ hết được.
Cậu không nghe rõ tất cả nội dung, cũng không nghe rõ tiếng nói đó là của ai,
Cậu chẳng biết đó là ai đã nói, nhưng trong khoảnh khắc tiếng nói đó biến mất và giờ khắc nhìn thấy nửa điếu thuốc này, cậu bất chợt cảm thấy... một nỗi buồn không rõ nguyên do.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro